Sau khi bị người bạn thời...
Oto no Naka (音の中)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 28: Cafe trưa

3 Bình luận - Độ dài: 1,617 từ - Cập nhật:

"Yuri-senpai, cảm ơn anh đã mời em tới hôm nay!"

Yoshi-chan bước vào quán cà phê, ngồi xuống đối diện tôi và lập tức mỉm cười vô tư cảm ơn. Hôm nay, Yoshi-chan mặc một chiếc váy liền trắng mỏng nhẹ được điểm xuyết bằng ren, kết hợp với đôi sandal [note75282] hồng nhạt trông dịu dàng mà thanh lịch, lại mang chút gì đó mát mẻ, rất hợp với em ấy.

Phải nói là… em ấy thực sự đã trở nên xinh đẹp hơn hẳn. Vốn dĩ gương mặt đã ưa nhìn rồi, nhưng khác với hồi bé, bây giờ Yoshi-chan mang một khí chất trưởng thành hơn hẳn.

Tôi từng nói với Hanaka rằng, “Cảm giác Yoshi-chan bây giờ rất khác so với thời tiểu học nhỉ,” thì con bé cười cười bảo, “Con gái đang yêu thì mạnh mẽ lắm đó.”

“Là anh mới phải cảm ơn em. Lần nào cũng đến cổ vũ cho bọn anh.”

“Không có gì đâu ạ! Em đến là vì em muốn cổ vũ mọi người mà. Đây là lần cuối em được thấy Yuri-senpai thi đấu ở câu lạc bộ cấp ba mà.”

Yoshi-chan vừa cười vừa nói với vẻ mặt đầy vui thích. Trước tình cảm thẳng thắn như vậy, tôi cảm thấy hơi ngượng và liền lái sang chủ đề khác.

“Em sắp thi đúng không? Chuẩn bị ổn hết rồi chứ?”

“Ừm… Em cũng không chắc nữa. Nhưng em cũng có học ở nhà mà, chắc không tệ đâu ạ. Lần tới em định học cùng Hanaka.”

“Yoshi-chan chăm chỉ thật đấy. Ngược lại, nếu Hanaka cố hơn một chút thì tốt rồi. Vừa về nhà là đã nằm vật ra sofa xem TV với nghịch điện thoại suốt.”

“Ahaha, đúng kiểu Hanaka luôn đó. Nhưng mà không sao đâu. Khả năng tập trung của Hanaka rất tốt mà. Dù sao thì, chỉ trong thời gian ngắn mà cậu ấy đã học đến mức đỗ được vào trường cấp ba này cơ mà.”

Yoshi-chan nói đúng. Hanaka đỗ vào trường tôi học là nhờ cố gắng không ngừng suốt bốn tháng trước kỳ thi. Thời gian đó, con bé thực sự rất giỏi. Kết quả bài thi thử hồi hè của nó chỉ ở mức D, vậy mà nhờ chăm chỉ học suốt bốn tháng trời, nó đã đỗ với kết quả đáng nể.

“Chỉ là… anh ước gì nó biết dàn trải sự tập trung đó ra trong thời gian dài hơn. Cứ đánh cược cả vào phút cuối như vậy thì nguy hiểm lắm.”

“Pfft, Yuri-senpai ra dáng anh trai quá đi mất. Em ghen tị với Hanaka ghê, có một người anh trai lo lắng cho mình với vẻ mặt dịu dàng như thế.”

“Anh nghĩ Hanaka chẳng thấy như vậy đâu. Nó chắc chỉ thấy phiền thôi.”

“Đó là cách Hanaka giấu sự ngượng ngùng đấy. Em nghĩ là cảm xúc của Yuri-senpai chắc chắn đã được truyền đạt rồi.”

Gì thế này? Bình thường em ấy sẽ ào tới, ôm chặt lấy tôi một cái rồi vèo cái chạy mất, thế mà hôm nay lại chững chạc lạ thường. Thú thật, tôi chưa bao giờ nhìn Yoshi-chan như gì khác ngoài bạn của em gái, hay là cô em gái thứ hai của tôi.

Thế mà hôm nay, em ấy lại khiến tôi thấy như đang đối diện với một “cô gái”. Chính điều đó khiến tôi có chút bối rối. Nếu là Yoshi-chan như trước kia, tôi sẽ không thấy như thế này. Rốt cuộc em ấy bị sao vậy chứ?

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh để không để lộ sự lúng túng, rồi cứ thế tiếp tục khoảng thời gian trong quán cà phê với Yoshi-chan.

-----

“Quán cà phê này tuyệt thật đấy! Đồ ăn ngon, nhưng cái bánh mà Hanaka nhắc tới ấy, đúng là xuất sắc luôn!”

Tôi gật đầu, tay cầm theo chiếc bánh mua cho Hanaka mang về làm quà.

“Senpai định làm gì sau đó ạ? Em thì… muốn được ở bên anh thêm một chút nữa.”

“Ừm… Cũng còn sớm, đi đâu đó một chút cũng hay. Em có chỗ nào muốn đến không?”

“Ừm… À, em muốn đến công viên! Cái công viên mà hồi trước bọn mình hay chơi ấy. Đi nhé!”

Yoshi-chan đề xuất đến Công viên Hanasaki, nơi mà chúng tôi đã có rất nhiều kỷ niệm. Nếu tôi nhớ không nhầm, sau khi Yoshi-chan và Hanaka lên cấp hai, hai đứa không còn đến công viên đó nữa.

“Được thôi. Vậy ta đến công viên nhé. À, nếu là công viên Hanasaki thì nó cũng gần nhà anh. Anh ghé nhà một chút để gửi cái bánh cho Hanaka rồi sẽ ra công viên sau. Em đợi ở đó nhé?”

“Không~ Em không muốn đâu. Em đi cùng anh về nhà luôn.”

Nói xong, Yoshi-chan nắm lấy tay tôi, mỉm cười hạnh phúc và khẽ nói, “Ehehe.”

-----

“Lâu lắm rồi em mới quay lại công viên này. Hồi tiểu học, anh vẫn hay chơi cùng em với Hanaka ở đây. Cái xích đu này giờ thấy bé ghê.”

Yoshi-chan vừa đung đưa trên xích đu, vừa như đang hồi tưởng lại những ngày xưa cũ. Thế nhưng, vì chiếc váy trắng mỏng có ren của cô ấy cứ bay phần phật theo từng nhịp đong đưa, khiến tôi chẳng biết nên nhìn đi đâu cho phải phép, cuối cùng đành ngồi xuống cái xích đu bên cạnh.

“Khi lớn rồi ngồi lại mấy đồ chơi trong công viên, tự nhiên thấy mọi thứ ở đây nhỏ thật đấy. Nhưng nơi này chứa nhiều kỷ niệm lắm.”

“……Yuri-senpai.”

“À, không có gì đâu. Em đừng bận tâm.”

“Không sao đâu ạ. Em mới là người xin lỗi vì lỡ nghiêm túc quá.”

Lúc tôi quay sang thì thấy Yoshi-chan đã dừng đung đưa, nhìn thẳng vào tôi bằng ánh mắt như đã quyết tâm sẵn.

“Senpai, anh chia tay với Hazuki-senpai rồi đúng không ạ? Với em thì hai người đúng là một cặp hoàn hảo, em ngưỡng mộ lắm. Nên khi nghe Hanaka nói hai người chia tay, em đã rối lắm.”

Yoshi-chan bắt đầu kể.

“Em chỉ muốn giúp đỡ nếu anh đang đau khổ, nên hôm đầu tiên em mới hăng quá, xông vào lớp luôn. Nhưng cuối cùng lại thành phiền phức mất rồi. Em xin lỗi.”

“Không đâu. Anh không thấy phiền gì cả.”

“Senpai vẫn luôn dịu dàng như thế… Nên tiếp tục câu chuyện, lúc gặp lại Yuri-senpai sau một thời gian, em thấy anh còn tươi tắn hơn em tưởng. Em đã thắc mắc, và rồi em hiểu lý do. Vì Kanade-senpai luôn ở bên cạnh anh. Nên em nghĩ chắc mình không còn cơ hội nữa.”

“……Yoshi-chan?”

“…Em muốn hỏi một điều. Senpai và Kanade-senpai… là mối quan hệ như thế nào vậy? Anh có thích chị ấy không?”

Tôi thật sự bất ngờ trước câu hỏi của Yoshi-chan. Tôi và Kanade là bạn thanh mai trúc mã. Nhưng cảm xúc của tôi dành cho cô ấy dạo gần đây đã vượt quá mức bạn bè. Tôi nhận ra điều đó từ hồi đại hội thể thao.

Nhưng liệu tôi có thật sự yêu Kanade? Hay chỉ là đang phụ thuộc vào sự dịu dàng của cô ấy? Tôi vẫn chưa thể tìm được câu trả lời.

“Anh và Kanade là bạn từ thuở nhỏ. Thật lòng thì anh vẫn chưa biết cảm xúc của mình dành cho cô ấy là gì.”

“Vậy… em vẫn còn cơ hội chứ? Yuri-senpai, em đã thích anh từ ngày anh cứu em. Nên nếu anh đang buồn, em muốn được an ủi anh, muốn ở bên anh.”

“…Yo, Yoshi-chan. Anh xin lỗi, bây giờ thì…”

Tôi quá bất ngờ vì lời tỏ tình đột ngột đó, nhưng tôi vẫn chưa thể chấp nhận Yoshi-chan làm bạn gái được. Vừa định từ chối thì cô ấy ngắt lời.

“Senpai, đừng trả lời em bây giờ. Em hiểu mà, anh chưa hoàn toàn hồi phục, và Kanade-senpai vẫn là một phần quan trọng trong anh. Anh không cần trả lời vội. Vì cả hai người bọn em vẫn chưa thể cho anh một sự chắc chắn. Lời tỏ tình hôm nay chỉ là sự ích kỷ của riêng em, vì em muốn senpai biết đến em.”

“Nhưng mà…”

“Xin anh đấy, Yuri-senpai. Hãy cho em một cơ hội.”

Nhìn Yoshi-chan đang cố gắng cười thật tươi để không bật khóc, tôi nghĩ cô ấy là một cô gái thật mạnh mẽ. Nụ cười của cô ấy rạng rỡ như ánh mặt trời, sáng đến mức tôi, một kẻ yếu đuối, thực sự không xứng với cô ấy.

“Anh hiểu rồi. Anh sẽ không trả lời em ngay bây giờ. Khi nào anh tìm ra được câu trả lời của mình, anh sẽ nói cho em biết. Nhưng… anh thật sự rất vui vì em đã nói rằng em thích anh. Anh xin lỗi vì đã phản hồi theo cách nửa vời và hèn nhát như vậy.”

“Không sao đâu ạ. Vì đây là điều em muốn mà. Hãy ghi nhớ nó nhé.”

Nói rồi, Yoshi-chan đứng trước tôi, nhìn lên với nụ cười rạng rỡ khi tôi vẫn còn ngồi trên xích đu.

“Senpai. Hãy chuẩn bị tinh thần đi nhé. Vì lần tới, em sẽ tấn công dữ dội hơn nhiều đấy.”

Trước sự cảnh báo đầy quyết tâm ấy, tôi hơi hoảng hốt một chút. Nhưng cũng vì rất vui với tấm lòng của Yoshi-chan, tôi khẽ cười và đáp lại.

“Ừ, anh sẽ chuẩn bị tinh thần.”

Ghi chú

[Lên trên]
giày quai hậu
giày quai hậu
Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận