Sau khi bị người bạn thời...
Oto no Naka (音の中)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 17: Tham vấn

5 Bình luận - Độ dài: 1,470 từ - Cập nhật:

Thời gian trôi qua thật nhanh, và giờ đã là ngày trước kỳ thi tuyển sinh. Yuri và tôi đang ôn lại bài lần cuối cùng trong phòng tôi. Dù cả hai đều đạt điểm nằm trong mức đậu qua các kỳ thi thử, nhưng chúng tôi không cho phép mình lơ là.

"Cuối cùng thì ngày đó cũng đến rồi ha? Mình bắt đầu thấy lo lắng thật rồi."

"Chúng ta đã cố gắng đến tận bây giờ rồi mà, nên sẽ ổn thôi."

"Ừm. Cậu nói đúng. Sẽ ổn thôi, nhỉ?"

Chỉ cần nghe Yuri nói vậy thôi cũng khiến tôi cảm thấy được tiếp thêm dũng khí, thứ mà không ai khác có thể mang lại. Việc học đến tận bây giờ thực sự rất vất vả, nhưng tôi đã vượt qua được vì có Yuri bên cạnh.

Ngày mai, điều duy nhất còn lại là thể hiện hết kết quả của những nỗ lực mà cả hai đã tích lũy. Và một khi cả hai cùng đậu một cách vui vẻ, chúng tôi sẽ lại tiếp tục cùng nhau đến trường.

Khi tưởng tượng về cuộc sống học sinh trung học đang đến gần, động lực trong tôi càng lúc càng dâng cao.

"Này này, có hăng hái cũng tốt, nhưng đừng có lên tinh thần quá mức đó."

Yuri bật cười khẽ, nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

Tôi khe khẽ ngân nga, nheo mắt lại, cảm nhận sự dịu dàng của Yuri trên đầu mình.

(Lại bị cậu ấy nhìn thấu rồi...)

Nghĩ vậy khiến tôi thấy hơi ngượng ngùng, nhưng cũng rất hạnh phúc.

-----

"Hazuki-chan! Anh Yuu! Chúc mừng hai người đã đậu kỳ thi vào cấp ba nhé!"

Pằng, pằng, pằng!

Khi em gái của Yuri, Hanaka-chan, nói vậy, tiếng pháo giấy vang lên từ khắp nơi.

"Thật tuyệt vời khi lại được học cùng trường với Hazuki-chan một lần nữa!"

Người vừa vỗ lưng Yuri thình thịch vừa chúc mừng một cách hơi thô là mẹ của Yuri, Yumiko-san. Yumiko-san là một người rất hiền hậu, luôn cưng chiều tôi như con ruột, nên tôi hay quá phụ thuộc vào bà.

Phải rồi. Yuri và tôi đã cùng nhau vượt qua kỳ thi tuyển sinh vào ngôi trường cấp ba mơ ước. Ngoài chúng tôi ra, người bạn thuở nhỏ khác là Kanade cũng đậu nữa, khiến tôi càng thêm vui mừng.

-----

Sau khi buổi tiệc lắng xuống, Yuri và tôi quyết định đi dạo đến Công viên Hanasaki. Dù được ở cùng mọi người rất vui, nhưng khoảng thời gian tôi được ở riêng với Yuri lại trở nên quý giá hơn bất cứ điều gì.

"Buổi tiệc vui thật nhỉ? Em được học cùng trường cấp ba với Yuri nữa, nên hôm nay trở thành một ngày đặc biệt đối với em rồi."

"Ừ. Với anh cũng vậy. Dù sao thì hôm nay cũng là ngày quyết định rằng anh sẽ lại được học cùng trường với Hazuki mà."

"Vâng. Đúng thật đấy. Chỉ cần nghĩ đến việc được trải qua thêm ba năm nữa cùng Yuri thôi là em đã thấy hạnh phúc lắm rồi, và giờ em thật sự mong chờ cuộc sống cấp ba."

"Anh cũng vậy."

Nói xong, Yuri nhẹ nhàng hôn tôi. Tôi mong rằng hạnh phúc này sẽ kéo dài mãi mãi.

-----

Một chút thời gian nữa trôi qua, và giờ chỉ còn hai tuần nữa là đến lễ tốt nghiệp. Tôi nằm trên giường, hồi tưởng lại những kỷ niệm thời cấp hai.

(Vậy là sắp kết thúc cấp hai rồi.)

Suy nghĩ đó khiến tôi thấy hơi buồn, nhưng hiện tại, cảm giác háo hức về cuộc sống cấp ba vẫn lớn hơn nhiều.

(Bồn tắm đã chuẩn bị xong rồi, chắc mình nên vào tắm thôi.)

Ngay khi tôi nghĩ vậy và định đứng dậy, một thông báo RINE hiện lên trên điện thoại smartphone.

Là từ Yuri sao? Tôi thầm nghĩ, rồi mở điện thoại ra nhưng hóa ra lại là một tin nhắn từ Koki.

Lạ thật, tôi nghĩ, vừa mở tin nhắn ra thì thấy dòng chữ:“Tớ có chuyện muốn nói với cậu, Hazuki. Cậu có thể dành chút thời gian sau giờ học ngày mai không?”

Tôi nợ Koki một ân tình vì đã ủng hộ chuyện tình cảm của mình, và vì ngày mai tôi cũng định về một mình, nên tôi trả lời:

“Được thôi. Ở công viên quen thuộc nhé?”

“Thật á? Cảm ơn cậu nhiều! Cứu tớ một bàn rồi! Nhưng tớ không muốn để Yuri biết chuyện này, nên làm ơn giữ bí mật nhé.”

Chuyện gì mà cậu ấy không thể nói với Yuri vậy...?

Tôi vừa nghĩ vừa lo, hy vọng đó không phải là chuyện gì rắc rối. Mang theo tâm trạng ấy, tôi bước về phía phòng tắm.

-----

Sau giờ học, tôi đến Công viên Hanasaki trong bộ đồng phục, và  đã ngồi đợi sẵn trên ghế băng.

"Xin lỗi đã để cậu chờ."

Tôi chạy chầm chậm tới chỗ Kōki, cậu ấy chỉ nói ngắn gọn một câu xin lỗi, "Tớ xin lỗi."

"Không sao đâu, đừng bận tâm. Mà, Koki-kun hiếm khi tâm sự với tớ nhỉ. Có chuyện gì vậy?"

"À, ừm... chuyện này có hơi bất ngờ và đột ngột, nhưng thật ra, sau khi tốt nghiệp cấp hai, tớ sẽ chuyển ra khỏi tỉnh."

"Thật sao? Thế còn Yuri thì sao? Cậu ấy biết chuyện này chưa?"

"Chưa. Yuri vẫn chưa biết tớ sắp chuyển đi."

"Tại sao cậu lại nói với tớ trước mà không phải Yuri? Cậu ấy sẽ buồn lắm đấy, nên cậu nên nói với cậu ấy sớm đi."

"Tớ sẽ nói đàng hoàng vào lễ tốt nghiệp. Nhưng trước đó... tớ muốn nói cho cậu biết cảm xúc thật của tớ, Hazuki."

"...Hả?"

"Hazuki, tớ thích cậu. Từ lâu lắm rồi. Vì cậu đã có Yuri nên tớ không thể nói ra, nhưng ánh mắt tớ lúc nào cũng chỉ hướng về cậu."

"Đó là... nói dối phải không? Đừng đùa kiểu đó, cậu làm tớ bất ngờ đấy, thôi đi."

"Tớ nói nghiêm túc đấy."

"Tại sao cậu lại nói như vậy? Koki-kun, chẳng phải cậu đã ủng hộ tớ sao? Chính cậu đã bảo tớ cố lên mà. Với lại, cậu còn có bạn gái từ năm nhất nữa, sao lại nói là thích tớ?"

"Vì cậu luôn ở bên Yuri, Hazuki. Tớ nghĩ nếu có bạn gái thì mọi thứ sẽ ổn thôi. Nhưng khi tớ bảo cậu hãy thử tỏ tình, ngực tớ đau thắt lại, và lúc đó tớ nhận ra, thật ra tớ không ổn chút nào."

Kōki tiếp tục nói, nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Ngay cả sau khi hai người bắt đầu hẹn hò, tớ vẫn tiếp tục đi chơi với bạn gái để lừa dối cảm xúc của chính mình. Nhưng rồi chuyện đó trở nên quá sức chịu đựng, nên bọn tớ đã chia tay vào mùa hè năm ngoái."

"Dù cậu có nói như vậy thì tớ cũng không biết phải làm gì. Vì tớ có Yuri, người mà tớ rất yêu."

"Tớ biết. Tớ ở cạnh hai người từ khi còn nhỏ mà. Tớ hiểu rõ cảm xúc đó đến đau lòng. Nhưng, xin cậu đấy. Tớ sắp rời khỏi nơi này, sẽ không còn xuất hiện nữa. Vì vậy, Hazuki, chỉ một lần thôi, tớ muốn có một kỷ niệm với cậu."

"Chuyện đó... nhưng mà..."

"Xin cậu. Chỉ một lần thôi cũng được. Hãy để tớ có một kỷ niệm cuối cùng ở thị trấn này, không, là với cậu."

Nói rồi, Kōki hôn tôi.

Bị bất ngờ, tôi đẩy cậu ấy ra và hét lên, "Không được!" nhưng đúng lúc đó, khuôn mặt đau buồn của Koki hiện lên trong đầu tôi.

-----

Koki lúc nào cũng đầy tự tin.

Ngay cả khi Yuri làm điều gì đó hơi ngốc nghếch, Koki vẫn luôn dõi theo cậu ấy từ phía sau, với dáng vẻ điềm tĩnh và chín chắn. Không chỉ một lần hay hai lần, Yuri và tôi đã từng nói chuyện với nhau về việc tại sao Kōki lại có thể bình tĩnh đến vậy dù chúng tôi cùng tuổi.

Nhưng cậu ấy cũng không đơn thuần chỉ là người điềm đạm. Koki còn có khả năng khuấy động bầu không khí, là trung tâm của lớp và được mọi người kính trọng.

Thế mà bây giờ, Koki lại đang nhìn tôi với ánh mắt yếu ớt, gương mặt như sắp bật khóc.

Tôi cảm thấy rằng nếu từ chối cậu ấy vào lúc này thì sẽ quá tàn nhẫn.

Và thế là, tôi đã nói ra:

"Được rồi. Tớ hiểu rồi."

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

mẹ bố m lạy
Xem thêm
vcl vì tội nghiệp ạ
Xem thêm
Thôi, nghe rồi, hồi tưởng k giúp em tăng sm đâu, quay lại ván cờ thực tế nào
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Còn hồi tưởng tiếp 😮‍💨
Xem thêm