Sau khi bị người bạn thời...
Oto no Naka (音の中)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 4: Chuyến đi mua sắm không mong muốn

5 Bình luận - Độ dài: 1,507 từ - Cập nhật:

“Về chuyện đó... Yu-kun, cậu có muốn đi mua camera an ninh với tớ không?”

Kanade đã đưa ra đề nghị mua camera an ninh và lắp nó trong phòng tôi, khi chúng tôi đang ở quán cà phê sau buổi sinh hoạt câu lạc bộ. Nếu như mọi nghi ngờ của chúng tôi hoàn toàn sai, và giữa hai người họ không có gì đáng ngờ, thì việc làm của chúng tôi chẳng khác nào lũ cặn bã lén quay lén bạn gái và bạn thân.

“Làm vậy chẳng phải quá đáng lắm sao?”

“Tớ hiểu ý cậu mà, Yu-kun. Từ hôm đó đến giờ, tớ cũng đã nghĩ rất nhiều về chuyện này.”

Đôi mắt Kanade hơi đỏ hoe.

Tất nhiên rồi. Với tôi, Hazuki là bạn gái, còn Koki là bạn thân. Nhưng với Kanade, Hazuki là bạn thân nhất, còn Koki là người bạn từ thuở nhỏ. Đến tận bây giờ tôi mới nhận ra rằng, người đang khổ sở không chỉ có mình tôi.

Tôi còn định đóng vai “nữ chính bất hạnh” đến mức nào nữa đây? Chính sự bất lực của bản thân khiến tôi cảm thấy khó chịu.

“Hơn nữa, nếu thật sự giữa hai người họ không có gì, thì chúng ta chỉ cần dùng camera đó làm thiết bị an ninh cho gia đình. Nếu không nói ra thì họ cũng sẽ không biết đâu. Nếu nhờ đó mà chúng ta gạt bỏ được nghi ngờ, rồi quay lại làm một nhóm bốn người thân thiết như trước... thì cái giá đó cũng đâu phải quá lớn, đúng không?”

“Cậu nói đúng. Như Kanade nói... Vậy thì, chúng ta cùng đi mua camera an ninh đi!”

“Yu-kun... xin lỗi vì đã khiến cậu phải làm chuyện như lừa gạt hai người họ.”

“Không sao đâu. Nếu cậu không nói ra, chắc tớ vẫn cứ tiếp tục âm thầm suy nghĩ mãi như vậy. Nhờ có cậu, tớ đã được cứu rất nhiều.”

Tôi vừa nói vừa xoa mạnh đầu Kanade giống như lần trước, nhưng lần này cô ấy chỉ cười khúc khích mà không né tránh gì cả.

---

Chúng tôi quyết định sẽ đi mua camera an ninh vào thứ Sáu tuần này, khi không có buổi sinh hoạt câu lạc bộ nào. Có vẻ như Kanade đã tìm hiểu khá kỹ từ trước, cô ấy cho tôi xem vài lựa chọn trên điện thoại.

Gợi ý của Kanade là một loại camera an ninh có thể xem hình ảnh theo thời gian thực và còn nghe được cả âm thanh. Những chiếc camera mà cô ấy cho tôi xem có giá dao động từ vài nghìn yên đến khoảng hai mươi nghìn yên.

Không đắt như tôi tưởng.

Dù đây đúng là một khoản chi không ngờ tới, nhưng tôi vốn không phải người tiêu xài hoang phí, nên chỉ cần dùng tiền lì xì tôi đã để dành từ Tết là đủ mua. Kanade đã đề nghị, “Tớ là người đề xuất chuyện này, nên tớ sẽ trả một nửa,” nhưng tôi đã lịch sự từ chối, nói rằng đây là chuyện giữa tôi, Hazuki và Koki.

“Tuần sau nữa bọn mình lại tụ họp nhóm bốn người đúng không? Phải kiểm tra trước xem máy có ghi hình đúng cách không mới được!”

“Ừ, đúng rồi. Tớ chắc sẽ cần nhờ cậu giúp nhiều lắm, nên trông cậy vào cậu đấy.”

“Được thôi! Không thành vấn đề đâu. Yu-kun, cùng nhau cố gắng nhé.”

Nhìn nụ cười dịu dàng của Kanade, tôi cảm thấy ấm lòng - nhận ra rằng, mình thật sự có những người bạn rất tốt.

---

Sau giờ học ngày thứ Sáu, dù hôm đó không có buổi sinh hoạt câu lạc bộ nào, Kanade và tôi vẫn hẹn gặp nhau ở phòng câu lạc bộ. Nếu về nhà ngay thì có khả năng sẽ chạm mặt Hazuki, nên chúng tôi quyết định giết thời gian ở đây một lúc trước khi đi mua camera an ninh.

Sau đó, chúng tôi đến một khu điện máy nổi tiếng ở Tokyo. Vừa phải tránh né ánh mắt mời gọi của những cô hầu gái quảng cáo trước cửa tiệm, cuối cùng chúng tôi cũng đến được tòa nhà cần đến.

“H-Hey. Đây thực sự là chỗ đó hả?”

“Ừ-Ừm. Chắc chắn là đúng mà…”

Tòa nhà trước mặt chúng tôi, trái ngược hẳn với những công trình lấp lánh ánh đèn bên đại lộ, trông âm u và hơi rợn người. Không, phải nói là khá đáng sợ thì đúng hơn.

“T-Tớ sẽ đi vào trước, Kanade cứ theo sau nhé.”

“O-Okay. Không ngờ có lúc Yu-kun trông đáng tin như vậy đấy…”

“Tớ lúc nào mà chẳng đáng tin chứ!”

Vừa đùa giỡn để xua tan bầu không khí đáng ngờ, tôi và Kanade vừa dè chừng bước vào bên trong tòa nhà.

Rồi chúng tôi bước vào thang máy cũ kỹ đến mức khiến tim thắt lại từng nhịp - cảm giác như dây cáp có thể đứt bất cứ lúc nào và cả hai sẽ lao thẳng xuống đáy. Đúng lúc ấy, Kanade cười tinh nghịch rồi nói:

“Kiểu này giống như một chuyến phiêu lưu ấy nhỉ.”

---

“Wow, nhiều thật đấy.”

“Đúng là có quá trời sản phẩm luôn... Không biết ở đây có loại camera an ninh mà tụi mình cần không nữa.”

Chúng tôi vừa nhìn quanh cửa hàng với vẻ lúng túng vừa bắt đầu xem xét các sản phẩm. Tuy nhiên, do từ trước đến giờ chưa từng tiếp xúc gì với camera an ninh, nên mấy dòng mô tả cũng chẳng hiểu mô tê gì. Sau một hồi được nhân viên cửa hàng tư vấn kỹ càng, cuối cùng chúng tôi cũng rút gọn danh sách xuống còn ba mẫu.

“Giờ thì chọn cái nào đây ta…”

“Mẫu nào trông cũng ổn hết nhỉ? Quan trọng là độ nét hình ảnh, nhưng mà nên chọn cái nào đây?”

“Ừm... Tớ không chắc lắm, nhưng nếu giá chênh lệch giữa loại thường và loại độ nét cao chỉ tầm 10,000 yên, thì mua loại tốt luôn cũng đáng mà. Với lại micro của nó nghe chừng cũng xịn nữa.”

“Nếu hình ảnh bị nhiễu hay âm thanh chỉ toàn tạp âm thì toi cả kế hoạch còn gì.”

“Ừ. Vậy thì tớ đi thanh toán nhé!”

Trong lúc nghĩ rằng đi mua sắm cùng Kanade thế này cũng khá vui, tôi thở dài nhìn chiếc camera an ninh đang cầm trên tay.

Tại sao chứ? Tại sao tôi lại phải đi mua thứ như camera an ninh cơ chứ?

Tôi vừa rút mấy tờ 10,000 yên từ ví ra để mua món đồ không hề rẻ này, vừa bật cười khổ với chính mình.

---

"Cảm ơn vì hôm nay nhé."

Trước khi về nhà, chúng tôi ghé vào một nhà hàng gia đình để bàn bạc về chiến lược sắp tới.

"Giờ thì mục tiêu sẽ là thứ Bảy tuần sau nữa, đúng không!"

"Ừ. Trước lúc đó, tớ phải lắp đặt camera an ninh và kiểm tra xem nó có ghi hình ổn không."

"Đúng thế! Nếu đến lúc quan trọng mà không ghi lại được gì thì đúng là thảm họa."

"Chuyện đó nhất định phải tránh bằng mọi giá..."

Nói đến đó, tôi chợt nhớ lại lúc Kanade xếp hàng ở quầy thanh toán sau mình.

"Mà này, lúc nãy cậu cũng mua gì đó ở cửa hàng phải không? Ở chỗ đó thì cũng chẳng có món nào bình thường cậu hay mua cả, nên... rốt cuộc là mua gì thế?"

"Hehe. Bí mật nhé!"

"Đừng keo kiệt thế chứ! Nói tớ nghe chút thôi cũng được mà."

"Không bao giờ!"

Kanade bật cười tươi rói, nhưng rồi dần dần, một bóng tối len lỏi vào nét mặt cô ấy.

"...Cười đùa thế này thật tệ lắm nhỉ? Vì tụi mình đang định lén quay lén hai người bạn của mình mà."

"Kanade không cần phải gánh trách nhiệm đâu. Tớ mới là người quyết định quay lại bằng camera an ninh. Cậu chỉ là người đề xuất, tớ hoàn toàn có thể từ chối. Nên đừng quá bận tâm."

"Tớ biết là vậy, nhưng tớ vẫn không thể chấp nhận chuyện này một cách nhẹ nhàng được."

"Nếu không có chuyện gì thực sự xảy ra, thì tụi mình sẽ cúi đầu xin lỗi thật thành khẩn. Chắc họ sẽ tha thứ thôi."

Kanade khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn xuống bàn.

"Thôi thì, chuyện quan trọng hơn là: chúng ta nên lên lịch thế nào cho thứ Bảy hôm đó?"

Khi tôi cố tình cất giọng vui vẻ để xua đi bầu không khí trĩu nặng, Kanade khẽ bật cười.

Thế là tôi và Kanade bắt đầu lên kế hoạch cho một âm mưu - nhằm lừa dối bạn gái và người bạn thân nhất của tôi.

______________________________

Âm mưu hay đấy 

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Đại ca sửa gì vậy??
Xem thêm
tới rồi tới rồi
Xem thêm
Đây rồi
Xem thêm
Sắp rồi 🔥🔥🔥🔥
Xem thêm