• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 81: Sự kiện mở cửa học viện(6)

6 Bình luận - Độ dài: 2,677 từ - Cập nhật:

81— Sự kiện mở cửa học viện(6)

“Tiền bối ơi! Em đi đổ rác rồi quay lại liền!”

Hiện đã là đêm khuya. Sau khi mọi công việc kết thúc, đã đến lúc dọn dẹp. Hậu bối biến mất ở đâu đó, tay xách một túi rác lớn.

“Ư….”

Vù, vù—

Trong khi đó, Choi Soo-eun tập trung vào việc dọn dẹp nhà bếp. Mặc dù chỉ mới kinh doanh được một ngày, nhưng lại có quá nhiều thứ phải dọn dẹp. Thành thật mà nói, cô cảm thấy nấu ăn còn thoải mái hơn nhiều.

“Ực….”

Nghĩ đến việc phải lặp đi lặp lại việc này cả tuần thôi là đã mệt người rồi. Điều hành một doanh nghiệp không phải là một chuyện dễ dàng. Cô bắt đầu cảm thấy ngưỡng mộ những người tự kinh doanh trên khắp đất nước.

“Bên tớ xong hết rồi.”

Lúc này, Shin Yoon-seong bước vào bếp xe tải, cậu vừa mới dọn dẹp xong mấy cái bàn trước xe.

“Cần tớ giúp gì không?”

“Tớ ổn mà. Sắp xong rồi. Còn Arna đâu?”

Choi Soo-eun nhìn quanh, không thấy Arna đâu cả.

Cô ấy có thể đi đâu vào giờ này?

“Arna nói ngày mai có lịch trình nên đã về nhà trước rồi.”

“Thế à? Tớ thậm chí còn chưa trả tiền cho cô ấy nữa….”

Không hiểu sao, Arna lại đảm nhận luôn công việc ở quầy thu ngân suốt cả ngày. Vốn dĩ việc của cô ấy chỉ dừng lại ở quảng bá một chút rồi rời đi, nhưng cuối cùng lại ở đến tận lúc đóng cửa để phụ giúp.

Nhờ cô ấy, họ đã thu hút được lượng lớn khách hàng và sử dụng hết số nguyên liệu đã chuẩn bị.

Suy cho cùng, thành quả mà họ đạt được hôm nay phần lớn là nhờ vào sự nỗ lực của Arna, nên việc đền đáp cô ấy bằng một khoản thù lao xứng đáng là điều hoàn toàn hợp lý.

“Ý cậu là về tiền lương bán thời gian nhỉ? Cứ để tớ đưa giúp cho.”

“Vậy nhờ cậu nhé.”

Có lẽ thế sẽ tốt hơn. Cô vẫn cảm thấy ngượng ngùng khi ở cạnh Arna và muốn tránh gặp cô ấy nếu có thể.

Hãy để vấn đề này cho Shin Yoon-seong giải quyết.

“Còn gì nữa không?”

“Ừm. Chỉ cần di chuyển cái này nữa là xong… Á…!”

Khi Choi Soo-eun đang di chuyển hộp đựng nguyên liệu, cô bỗng nhăn mặt. Đột nhiên, cổ tay phải của cô cảm thấy đau nhói trong giây lát.

“Có chuyện gì vậy? Cậu bị thương à?”

“Ugh… Chắc do hôm nay tớ cố quá nên….”

Điều đó cũng dễ hiểu thôi. Cô đã phải cầm chảo suốt cả ngày, nên việc cổ tay bị đau là hoàn toàn bình thường.

“Để tớ xem thử.”

Shin Yoon-seong đột nhiên nắm lấy cổ tay Choi Soo-eun. Cậu ấy định kiểm tra tình hình.

“Có vẻ như không có chỗ nào bị sưng cả. Cậu cử động được không?”

“Ừm….”

Choi Soo-eun từ từ xoay cổ tay, có chút khó khăn, nhưng không quá khó chịu.

Có vẻ như đây chỉ là một trường hợp căng cơ đơn giản.

“Hên là không nghiêm trọng lắm.”

“…”

Choi Soo-eun tự hỏi tại sao Shin Yoon-seong lại kiểm tra cổ tay cô trong khi cậu ấy chẳng có tí kiến thức y khoa nào.

Tuy nhiên, được cậu ấy nắm khiến cô thấy thật dễ chịu. Bàn tay của Shin Yoon-seong to hơn cô nghĩ, lại còn rất ấm.

Giá mà khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi mãi thì tuyệt biết bao.

“A…”

Nhưng mong ước đó không kéo dài được lâu. Tay cậu ấy sớm buông ra.

Choi Soo-eun cảm thấy hụt hẫng, cố gắng nắm lấy tay cậu lần nữa, song bàn tay ấy đã ở rất xa.

Để nắm lấy tay Shin Yoon-seong, cô phải bước tới trước.

“Cậu chưa đổ rác ở đây à? Hay tí về tớ đem đi vứt luôn nhé.”

Cô biết rõ bản thân không nên làm vậy, cũng chẳng có đủ tư cách.

Nhưng.

Nếu cô không hành động, Choi Soo-eun sẽ mắc kẹt vĩnh viễn tại đây, không thể rút ngắn khoảng cách giữa cô và Shin Yoon-seong, chỉ có thể dõi ánh mắt theo từ xa.

Điều đáng sợ nhất là, nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này, cô sẽ dần dần mất cậu. Đến lúc ấy, cậu sẽ ở một nơi xa đến mức cô dù có cố gắng thế nào cũng chẳng thể chạm tới được nữa.

Ví dụ như...

Bên cạnh Arna.

“Mình không muốn….”

Không chỉ riêng Arna. Bất kỳ ai cũng vậy. Chỉ cần tưởng tượng đến viễn cảnh Shin Yoon-seong ở bên người khác cũng khiến cô cảm thấy bất an và buồn bã.

Đây là ghen tị. Một trong những cảm xúc mà cô mới hiểu ra gần đây. Cô quyết định ngừng cố gắng phủ nhận nó.

Bộp.

Nỗi bất an sinh ra từ cơn ghen tuông nhanh chóng biến thành hành động. Choi Soo-eun tiến lên một bước.

Chỉ đứng yên đây cũng không khiến Shin Yoon-seong về bên cô được. Cô chả còn cách nào khác ngoài việc chủ động tiếp cận cậu ấy.

Sột xoạt—

Choi Soo-eun ôm chặt lấy Shin Yoon-seong bằng cả hai tay, áp chặt cơ thể cô vào người cậu.

Rồi cô vùi mặt vào ngực cậu.

“Gì thế?”

Ngay cả khi đón nhận cái ôm đầy bất ngờ của Choi Soo-eun, Shin Yoon-seong vẫn chẳng hề tỏ ra bối rối. Với giọng nói thường ngày, cậu ấy chỉ tò mò hỏi.

Chỉ bấy nhiêu đó thôi, cô đã nhận ra một điều rằng cậu ấy không hề có loại hứng thú đặc biệt với Choi Soo-eun.

"Nè."

Nhưng điều đó lại không quá quan trọng với Choi Soo-eun. Cô quyết tâm không bỏ cuộc. Bây giờ đến lượt cô làm trái tim cậu ấy rung động.

Cô quyết định vứt bỏ lòng tự trọng vô ích của mình.

“Chẳng phải chúng ta từng làm thế này trước đây rồi sao?”

Vào đầu học kỳ. Khi Shin Yoon-seong nhập viện một thời gian ngắn. Vào thời điểm đó, Choi Soo-eun đã ôm Shin Yoon-seong giống như bây giờ.

“Cậu còn nhớ những gì tớ nói lúc đó không?”

"Hửm? Không nhớ lắm. Cậu nói gì thế?"

“Tớ đã nói rằng, ôm cậu không làm tim tớ đập nhanh… dù chỉ một chút.”

Lúc ấy, cô chẳng có xíu tình cảm đặc biệt nào với Shin Yoon-seong. Thậm chí ngay cả khi ôm chặt cậu ấy, cô cũng không cảm nhận được gì nhiều.

“Nhưng giờ thì khác.”

Choi Soo-eun ngày ấy biến mất rồi. Mọi thứ giờ đã khác xưa.

Choi Soo-eun quyết định sẽ thành thật,

thành thật với thứ cảm xúc đang hiện hữu trong trái tim mình.

“Bây giờ… nó… đập… rất nhanh.”

Ngay cả khi chỉ nhẹ nhàng ôm cậu ấy, tim của Choi Soo-eun đã đập rộn ràng như muốn vỡ tung. Đến mức cô có thể nghe rõ mồn một. Đây là lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận được cơ thể mình nóng bừng như vậy.

“Ờm… Tớ…”

"Chờ xíu."

Sột xoạt—

Ngay trước khi lời thổ lộ của cô kịp thốt ra, Shin Yoon-seong đã lùi lại một bước. Đó là khoảnh khắc khoảng cách giữa họ tự nhiên được nới rộng.

“Chúng ta nói về chuyện này sau nhé?”

“Hả?”

“Tớ có việc gấp.”

Đó có thể là gì?

Đột nhiên, đôi mắt Shin Yoon-seong bắt đầu lấp lánh. Khoé môi cậu thỉnh thoảng giật giật, khuôn mặt cậu tựa như một vị anh hùng sắp lên đường phiêu lưu.

Rõ ràng tâm trí cậu ấy đang bay bỗng ở nơi khác.

“Tớ sẽ ra ngoài trước. Còn đống rác này để tớ tiện đường vứt luôn.”

Với túi rác trên tay, Shin Yoon-seong chạy đi đâu đó với những bước chân nhẹ nhàng. Cậu ấy thậm chí còn ngân nga một giai điệu nhỏ.

Điều gì có thể khiến cậu ấy vui mừng đến vậy?

Hay là có tin tốt nào đó chăng?

Đủ để làm gián đoạn cuộc trò chuyện của chúng ta luôn ư?

Đột ngột thế sao?

"Nhưng…"

Choi Soo-eun, bị bỏ lại một mình, đứng đó với vẻ mặt sửng sốt khi cô lặng lẽ nhìn theo bóng lưng khuất dần của Shin Yoon-seong.

“Mình… vừa bị từ chối hả?”

***

─── Nhiệm vụ ───

≠ Vua bán hàng của ngày mai

• Bán <Thẻ học viên Shin Yoon-seong> 1.000 cái. (0/1000)

* Phần thưởng hoàn thành <Điểm SP 1>, <Chỉ số tổng thể của Arna tăng 3>

───

Đã bao lâu rồi tôi mới thấy một nhiệm vụ hiện lên? Tôi cảm động đến nỗi suýt thì bật khóc.

Hơn nữa, phần thưởng không phải là chuyện đùa. Phần thưởng +1 keo kiệt bình thường không thấy đâu cả; đổi lại, chỉ số nhận được cao gấp ba lần so với thường lệ luôn cơ đấy!

Tất nhiên, tất cả đều sẽ đi thẳng vào mồm của Arna.

“...“

nhưng biết làm sao được? Arna là nhân vật chính của trò chơi này. Vì lợi ích của thế giới này—và của chính tôi—cần phải hỗ trợ Arna.

───

Bán <Thẻ học viên Shin Yoon-seong> 1.000 cái. (0/1000)

───

Nhiệm vụ này có vẻ không khó lắm. Chỉ là bán thẻ học viên thôi. Không cần phải gắng sức về mặt thể chất.

"Chào mừng quý khách!"

Tôi đến cửa hàng để hoàn thành nhiệm vụ này càng sớm càng tốt. Có vẻ như giờ đóng cửa đã gần kề nên không thấy khách hàng nào cả.

Thời điểm hoàn hảo.

“Khách đang tìm thứ gì vậy ạ?”

“….”

Trước khi đặt hàng, tôi đã kiểm tra cẩn thận toàn bộ cửa hàng lần cuối. Bởi vì tôi sắp mua một chiếc thẻ học viên mang tên của mình.

Mua thẻ học viên của Shin Yoon-seong bằng chính tiền của bản thân. Đây hẳn là một trong những việc xấu hổ nhất. Tôi không bao giờ có thể làm điều này trước mặt người khác.

Tôi thì thầm thật khẽ với nhân viên đó.

“Xin hãy lấy cho tôi thẻ học viên Shin Yoon-seong.”

“Đây ạ.”

Trước khi mua 1.000 cái cùng một lúc, tôi quyết định mua một cái để thử nghiệm. Tại nhiệm vụ có thể đặt ra điều kiện khác sau này chẳng hạn.

Đing—

───

*LƯU Ý*

– Thẻ học viên do bạn tự mua không được tính!

– Việc nhờ người khác mua cũng không được tính! Cấm bán gián tiếp!

– Mỗi người chỉ được tính một lần mua!

– Bán thẻ học viên cho 1.000 người khác nhau!

───

Tôi biết mọi chuyện sẽ diễn ra như thế này mà. Nhiệm vụ này thoạt đầu có vẻ khả thi, nhưng không đời nào lại đơn giản như vậy.

“Ha….”

Bây giờ thì hiểu tại sao phần thưởng lại tăng lên rồi. Bán thẻ học viên của tôi cho 1.000 người ư? Nghe vô lý vãi cả chưởng.

người tỉnh táo nào lại chi tiền để mua thẻ học viên của tôi cơ chứ? Cho đến nay, người duy nhất mua nó là Ryu Jeong-min, Trưởng Hội của Yeon-wol.

Và nghĩ lại thì, Ryu Jeong-min mua thẻ thực chất là bằng tiền của tôi, nên không tính.

Chúng ta hãy gọi đây là tình huống bất khả thi.

"Chào mừng quý khách!"

Đúng lúc đó, một nữ sinh bước vào cửa hàng. Đó là Kim Han-bit thuộc Bộ phận kỹ thuật.

Khi thấy tôi đứng ở quầy, Kim Han-bit mở to mắt ngạc nhiên.

“Nè, Shin Yoon-seong ơi.”

“….”

“Cậu ổn chứ? Trông cậu không được khỏe lắm í.”

Dù Kim Han-bit có hỏi thế nào, tôi cũng không thể thành thật nói cho cô ấy biết lý do. Làm sao tôi có thể công khai thừa nhận rằng vừa dùng tiền của bản thân để mua một chiếc thẻ học viên có tên mình vì một nhiệm vụ?

Hiện tại, lựa chọn tối ưu nhất là giữ im lặng.

“Dù là gì đi chăng nữa… hãy cố gắng lên nhé.”

Dường như không muốn hỏi thêm, Kim Han-bit chào hỏi xong và tiến đến quầy.

“Bạn có miếng cao dán làm mát nào không? Tôi muốn mua hai gói.”

“Cao dán? Xin đợi một lát.”

Khi nhân viên tìm đồ, Kim Han-bit xoay vai, trông có vẻ không thoải mái.

“Ui… vai tôi…”

“Cậu vừa làm việc xong à?”

“Không hẳn vậy đâu, chỉ là bị nhốt trong phòng điều khiển cả ngày trời, nhìn chằm chằm vào màn hình… nên cổ với vai hơi cứng…”

Có vẻ như Kim Han-bit đã thực hiện nhiệm vụ giám sát trong suốt sự kiện. Vì đây là thời điểm đông đúc nên nguy cơ xảy ra sự cố cũng tăng lên, vì vậy điều này là để phòng ngừa.

“Nhưng nghiêm túc mà nói, những thẻ học viên này có bao giờ bán được không ta? Có rất nhiều ở đây nè…”

Kim Han-bit thực sự ấn tượng với lượng thẻ học viên được đặt trong tủ trưng bày. Thẻ thu hút sự chú ý của cô nhất chắc chắn là của Arna.

Đó là mặt hàng bán chạy nhất.

“Eek, sao đắt dữ vậy? Chỉ là thẻ học viên thôi mà!”

Hừmmm.

Vì tôi đã gặp một người quen nên tôi cũng có thể thử nhờ họ mua thẻ học viên của mình.

Tất nhiên, tôi không thể trực tiếp yêu cầu cô ấy mua thẻ của mình vì đó là trái với điều kiện.

Cho nên, tôi phải hướng dẫn cô ấy thật tận tình.

“Sao cô không mua một cái khi còn ở đây nhỉ?”

“Tôi hả? Mua thẻ học viên á? Hừmmm….”

Đúng như dự đoán, phản ứng đầu tiên là hoài nghi. Điều đó có thể hiểu được. một học viên ở học viện này không nhất thiết phải cần đến thẻ học viên của người khác.

Tuy nhiên, tôi quyết định tiến xa hơn mà không bỏ cuộc.

“Dù sao thì nó cũng là một phần của sự kiện mà. Mua một cái làm quà lưu niệm cũng không tệ đâu, nhỉ?”

“Không, chẳng có ai muốn mua nó đâu...”

“Thật vậy sao?”

Kể cả nếu cô ấy mua một cái, Kim Han-bit cũng không biết nên chọn ai, là câu trả lời của cô ấy. Để đưa ra giải pháp cho vấn đề này, tôi nghiêng mặt lại gần Kim Han-bit.

Cô ấy giật mình và hét lên.

“Ê này! Sao cậu lại cúi sát thế?! Cậu làm tôi sợ đấy...!”

“Nói gì thì nói, cô vẫn nên mua một cái đi, nhỉ?”

“Tôi nên mua của ai mới được...!?“

Tôi đưa mặt lại gần hơn. Gần nhất có thể để Kim Han-bit có thể nhìn rõ tôi.

“Cậu đang ám chỉ điều gì vậy?! Là đang yêu cầu tôi mua của cậu sao??”

Tôi không trả lời. Chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào Kim Han-bit với vẻ mặt nghiêm túc nhất trên đời.

Cho dù không thể nói ra thì tôi cũng sẽ tạo một tình huống bắt buộc Kim Han-bit phải mua thẻ của tôi.

“Biết rồi, xê ra coi! Cái mặt lạnh tanh của cậu đáng sợ lắm!”

“….”

“Sao tự nhiên cậu lại làm thế hả?! Phải có lý do chứ, đúng không?!”

“….”

“Cậu thực sự yêu cầu tôi mua thẻ học viên của cậu sao?! Thôi nào, cậu thật sự lố bịch đến thế sao?!”

“….”

“Đừng đến gần thêm nữa! S-Stoppp! Cậu đang thở thẳng vào mặt tôi rồi đấy!”

“Được rồi! Được rồi! Tôi mua! Chỉ một chiếc thôi, nhé?”

───

Bán <Thẻ học viên Shin Yoon-seong> 1.000 cái. (1/1000) – Mới!

───

Cuối cùng đã bán được một chiếc.

Hiện giờ chỉ còn lại 999 chiếc.

Khó vãi cả chưởng.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
DANG! Hệ thống đỉnh vãi nho vừa cứu được con vợ khỏi bàn thua còn tiện tay hành luôn thằng thần đìa kia 493-DD0-B4-78-A1-4-C60-A017-50-D816-CCD4-D5.jpg
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Dịch lâu vcl😭
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
@Một đời thư thả: bà con ơi ai chưa tim thì tim đi cho lên 500 tròn nào chứ ngứa mắt kinh🐧
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
Quả giờ quá nguyền rủa
Xem thêm