• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 62: Thìa hư(3)

8 Bình luận - Độ dài: 2,277 từ - Cập nhật:

62— Thìa hư(3)

Ngày hôm sau, tôi đến tòa nhà của Bộ phận kỹ thuật theo kế hoạch để sửa chiếc thìa. Nơi mà Yoo Ji-woo thuộc về là Phòng nghiên cứu số 4 của Bộ phận kỹ thuật.

“Orai! Orai!”

Mặc dù được gọi là phòng nghiên cứu, nhưng thực tế, nó không khác gì một xưởng sửa chữa. Bên trong và xung quanh gara, có những chiếc xe tải khổng lồ ra vào, và các học viên đang bận rộn vận chuyển các bộ phận cơ khí vào xưởng.

Mọi người đều tập trung vào công việc đến nỗi quần áo bảo hộ của họ dính đầy mỡ đen.

“Xin thứ lỗi, bạn có thể chỉ cho tôi đường đến phòng nghiên cứu cá nhân không?”

“Hả?”

Tôi dừng một học viên thuộc Bộ phận kỹ thuật đi ngang qua để hỏi đường.

Mặc dù chúng tôi đều là học viên, tôi vẫn không thể không lịch sự chào hỏi. Tất cả là vì vẻ ngoài chửng chạc của họ.

Họ trông như thể đã thực sự trải qua phong sương cùng năm tháng với công việc vất vả. Dáng người cao gầy, khuôn mặt rám nắng và vầng trán hằn sâu những nếp nhăn khiến họ chẳng giống người ở độ tuổi đôi mươi chút nào. Tôi sẽ tin ngay nếu có ai đó nói với tôi rằng họ là những giảng viên thâm niên.

Học viên thuộc Bộ phận kỹ thuật đặt bao tải trên vai xuống và lên tiếng.

“Bạn đang tìm phòng thí nghiệm cá nhân à? Bạn đến thăm ai vậy? Có thể nào là Yoo Ji-woo không?”

Ngay lập tức, họ phát hiện ra tôi đến để gặp Yoo Ji-woo. Có vẻ như em ấy là một nhân vật khá nổi tiếng ngay cả trong số các học viên ở đây.

Tôi gật đầu xác nhận.

“Tòa nhà biển báo màu xanh kia kìa. Căn phòng ở phía bên phải hành lang tầng bốn.”

Nói xong, người học viên ấy khoác bao tải lên vai và tiếp tục đi. Họ nói những gì cần nói rồi rời đi.

Họ thậm chí còn không cho tôi cơ hội để cảm ơn.

Dù sao.

Tôi đi về phía tòa nhà có biển báo màu xanh theo chỉ dẫn.

Không giống như bên ngoài, bên trong tòa nhà rất yên tĩnh. Bây giờ nơi này giống như một phòng nghiên cứu hơn. Bên ngoài, nó gần như chỉ là một công trường xây dựng.

───

403: Phòng nghiên cứu chuyển đổi năng lượng và chất xúc tác Maseok

< [Đang có mặt]-Đang họp-Đang đi công tác-Tạm vắng mặt-Nghỉ >

───

Cuối cùng, tôi đã đến phòng nghiên cứu của Yoo Ji-woo. May mắn thay, Yoo Ji-woo đang ở bên trong. Tôi gõ cửa.

Cốc cốc.

“…”

Nhưng không có tiếng trả lời từ bên trong. Hay là em ấy đã ra ngoài để đi vệ sinh? Tôi gõ cửa lần nữa.

Cốc cốc.

“…”

Vẫn không có phản hồi. Biển báo cho thấy rõ ràng em ấy đang có mặt. Có thể nào em ấy đã quên thay đổi biển báo khi rời đi không?

Kẹt kẹt–

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng nghiên cứu từ từ mở ra.

“Ờ… ai gõ cửa giờ này vậy…”

Người mở cửa là một cô bé nhỏ nhắn. Em ấy thấp đến nỗi chiếc áo khoác phòng thí nghiệm màu trắng của em ấy bị kéo lê trên sàn nhà. Tôi suýt tưởng em ấy là một học sinh tiểu học.

“Oaaaa…”

Ẻm ngáp dài với cái miệng há to. Quầng thâm sâu dưới đôi mắt ngái ngủ cho thấy việc thức trắng đêm là một phần trong thói quen sinh hoạt của em ấy.

Hơn nữa, mái tóc dài của em ấy dài tới eo, trông rối bù và không vào nếp.

Nhìn thoáng qua thôi cũng biết rõ.

em ấy thực sự là một đứa mọt sách.

“Em có phải là Yoo Ji-woo không?”

“Ờ… đúng thì sao…?”

Vẫn còn ngái ngủ, Yoo Ji-woo đang dụi mắt và gặp khó khăn khi nhìn vào mắt tôi.

“Anh đến để yêu cầu sửa đồ.”

“Sửa đồ?”

Cuối cùng, Yoo Ji-woo ngừng dụi mắt và nhìn thẳng vào tôi.

“…”

Khuôn mặt của Yoo Ji-woo khi nhìn tôi không chút cảm xúc. Em ấy có vẻ thờ ơ, như thể đang nhìn một cái cây trồng ven đường.

Trong trạng thái này, Yoo Ji-woo gật đầu.

“Anh có muốn vào trong không?”

Theo sự hướng dẫn của Yoo Ji-woo, tôi bước vào phòng nghiên cứu.

“Ặc…”

Vừa bước vào, không khí bỗng trở nên ngột ngạt. Mùi dầu, thuốc súng và những mùi khó chịu khác xộc thẳng vào mũi tôi.

Tôi cảm thấy hoa mắt chóng mặt ù tai.

“Em không thể mời anh ngồi ở đâu được cả...”

Hơn nữa, lần cuối cùng phòng thí nghiệm được dọn dẹp là khi nào vậy? Phòng nghiên cứu hoàn toàn lộn xộn, với những hộp đựng đồ ăn giao tận nơi và những đống rác không xác định được. Thậm chí không có chỗ để đặt chân, chứ đừng nói đến chỗ ngồi.[note74360]

Nghĩ đến việc có người có thể ngủ ở đây. Người này rõ ràng không phải là người bình thường.

Nhưng thực ra, cách phòng nghiên cứu được dọn dẹp không thực sự quan trọng với tôi. Miễn là chiếc thìa được sửa đúng cách thì không thành vấn đề.

“Em cầm lấy cái này trước đi.”

Trước khi đi vào chủ đề chính, tôi đưa cho Yoo Ji-woo một chiếc túi nilon.

“Đây là cái gì thế?”

“Là quà.”

Khi nghe đến chữ “quà“, Yoo Ji-woo nhanh chóng kiểm tra bên trong túi nilon.

Một lon nước giải khát xuất hiện.

“Woa, là Sol's Eye.”

“Nhìn kỹ hơn đi, em sẽ còn thấy Deja Tea và Cylon Tea nữa.”

“Woa, anh mang theo toàn bộ những thứ em thích nhất luôn. Sao anh biết hay thế?”

Khó gì đâu? Sở thích của mọi người đều giống nhau, phải không? Ai mà không thích Sol's Eyes chứ?

Kim Han-bit cau mày khi uống nó mới là đồ lạc loài ấy.

“Tốt tốt. Em sẽ đặc biệt giảm giá cho anh vì đã là người đầu tiên đem quà đến đây.”

Tách—

Có vẻ như tâm trạng của em ấy đang rất tốt nên Yoo Ji-woo ngay lập tức mở lon Sol's Eyes ra và nhấp một ngụm.

Khàaaa—

Ẻm đã tu sạch cả lon nước chỉ trong một hơi. Không phải là nói suông khi em ấy nói rằng em ấy thích nó. Em ấy chắc chắn là một người sành ăn thực thụ.

“Vậy, anh muốn sửa món nào?”

“Em có thể xem qua thử cái này được không?”

Đã đến lúc vào vấn đề chính. Tôi lấy chiếc thìa ra khỏi túi. Tất nhiên, giờ nó giống một cục kim loại hơn.

“Hừm…”

Yoo Ji-woo nhíu mày, chăm chú quan sát chiếc thìa. Ẻm nhanh chóng tính toán sửa chữa chỉ bằng cách nhìn vào nó.

Và…

“Em không thể sửa được cái này.”

Phán quyết là chiếc thìa không thể sửa được.

Gì cơ? Không phải em ấy là người có thể dễ dàng sửa chữa ngay cả những Di vật phức tạp sao? Vậy tại sao em ấy không thể sửa một chiếc thìa đơn giản?

Tôi quyết định hỏi lý do.

“Tại sao vậy?”

“Nó bị hỏng hoàn toàn rồi.”

“Không thể sửa được nữa sao?”

"Đúng."

Nói cách khác, nó đang ở trong tình trạng không thể cứu vãn được nữa. Dùng một chiếc ô tô để so sánh, đây là tình huống mà chiếc ô tô cần phải được vứt vào bãi phế liệu ngay lập tức.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải tạm biệt chiếc thìa thân yêu của mình.

“Thế thì tạo một cái mới nhé?”

“Hả?”

Yoo Ji-woo đề xuất một phương án mới. Là bỏ chiếc thìa nát này và tạo ra một chiếc thìa mới.

Giờ nghĩ lại. Tại sao tôi lại quá chú trọng vào việc sửa nó? Cũng có lựa chọn là làm một cái mới mà nhỉ?

Tôi nắm lấy cục kim loại đang cầm và ném nó ra xa trước khi hỏi Yoo Ji-woo.

“Em có thể tạo cái mới không?”

“Không gì là không thể nếu em có đủ vật liệu.”

Yoo Ji-woo bắt đầu gõ gì đó một cách vội vã trên chiếc máy tính bảng em ấy đang cầm rồi cho tôi xem màn hình của nó.

Đó là danh sách các vật liệu cần thiết. Em ấy đã ước tính nguyên vật liệu xong.

“Em tình cờ có hầu hết các vật liệu chúng ta cần trong phòng thí nghiệm này. Chỉ thiếu một thứ.”

Yoo Ji-woo liếc nhìn tôi một cách tinh tế, ám chỉ rằng vật liệu cuối cùng là thứ tôi phải tự mình lấy.

Không vấn đề gì. Chỉ cần chúng ta có thể tạo lại chiếc thìa, tôi sẵn sàng mua bất kỳ vật liệu nào.

“Vậy, cần vật liệu gì?”

“Thứ đó không phải là một Di vật sao?”

Yoo Ji-woo chỉ vào chiếc thìa tôi vừa ném đi. Ở một mức độ nào đó, chiếc thìa cũng được xem như là một Di vật. Dù sao thì đó cũng là một thứ được cung cấp năng lượng bởi sức mạnh ma lực.

“Chúng ta cần một lõi có thể đóng vai trò là trung tâm của Di vật. Nói cách khác, chúng ta cần một động cơ.”

“Vậy động cơ mà em nhắc đến là gì?”

“Nói một cách đơn giản, đó là Đá Mana.”

Khi nghe từ “Đá Mana“, tôi giật mình. Thật trùng hợp là tôi sở hữu Đá Mana trong người. Tôi đã giữ nó để phòng trường hợp cần thiết.

“Ý em là cục này nhỉ?”

Tôi cẩn thận lấy Đá Mana ra. Đó là một viên đá quý có màu đỏ thẫm.

“Ể…!?”

Đôi mắt nặng trĩu của Yoo Ji-woo, vốn đã khép hờ, giờ mở to. Em ấy tiến gần đến Đá Mana, kéo lê chiếc áo khoác phòng thí nghiệm.

“Anh lấy cái này ở đâu vậy…?”

Đá Mana này được lấy từ Ryu Jung-min Hội Trưởng trong buổi trò chuyện cuối cùng của chúng tôi. Tôi không bao giờ nghĩ rằng nó sẽ được sử dụng ngay lập tức.

“Một viên Đá Mana cao cấp như vậy, trên thị trường cũng khó lòng tìm thấy...”

Nhận ra giá trị của nó, Yoo Ji-woo không thể rời mắt khỏi Đá Mana. Đôi mắt ẻm sáng lên vì tò mò.

“Em nghĩ sao? Viên Đá Mana này có đủ để tạo ra chiếc thìa mới không?”

“Hừ.”

Trước câu hỏi của tôi, Yoo Ji-woo liền khịt mũi.

“Anh giỡn hả? Với thứ này, chúng ta thậm chí có thể tạo ra một món vũ khí mạnh hơn gấp bội thứ anh từng dùng trước đây!”

***

Bệnh viện giảng dạy của Học viện quân sự Han-yul. Choi Soo-eun đang bước đến quầy tiếp tân để kiểm tra nhật ký công việc hàng ngày.

“Xin lỗi… Tôi đến để xin thăm bệnh.”

Đúng lúc đó, một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt cô.

Mái tóc vàng óng ả, bộ ngực nở nang mà cô hằng đêm mong ước, Arna đã xuất hiện tại bệnh viện. Cô ấy đang trò chuyện với một hậu bối.

Choi Soo-eun nhanh chóng bước vào quầy tiếp tân.

“Chờ đã. Chị sẽ xử lý việc này.”

“Dạ…? À vâng.”

Đẩy cô đàn em đang bận nói chuyện với Arna sang một bên, Choi Soo-eun thế chỗ.

Choi Soo-eun hỏi Arna.

“Tại sao cô lại ở đây?”

“Ừm… Tôi đến để xin thăm bệnh.”

"Ai?"

Không cần hỏi là ai, Choi Soo-eun cũng đoán được đại khái. Chắc là đi gặp Shin Yoon-seong.

Nhưng cô không có ý định để cô ấy đi qua dễ dàng. Ngồi trước máy tính ở quầy tiếp tân, Choi Soo-eun giả vờ gõ bàn phím.

Sau đó, cô nói chuyện với Arna.

“Ôi, có vẻ như Shin Yoon-seong đã ra ngoài một lúc rồi.”

“À, vậy sao? Bạn có biết khi nào cậu ấy sẽ trở về không?”

“Tiếc là, tôi cũng không biết.”

Trong lời này không có lời nào là sai cả. Đúng là Shin Yoon-seong đã ra ngoài, và cũng đúng là cô không biết khi nào cậu ấy sẽ trở về.

Choi Soo-eun chỉ nói ra sự thật.

“Xin lỗi, nhưng có lẽ tốt nhất là cô nên quay lại vào ngày mai.”

“Hở? Ai mà quen quen vậy kìa? Quái vật vứ bệu à?”

Ngay lúc Choi Soo-eun đang thầm ăn mừng vì đuổi được Arna đi, Shin Yoon-seong xuất hiện từ xa, vừa mới trở về sau chuyến la cà.

“…”

“…”

Sự xuất hiện đột ngột của Shin Yoon-seong khiến cả hai người phụ nữ đều sửng sốt, há hốc miệng.

Đúng là thời điểm hoàn hảo – theo cả góc nhìn của Choi Soo-eun lẫn Arna.

“Cậu đến đây chi thế? Chắc không phải vì lo lắng cho tôi nên mới đến thăm đâu ha?”

“Không, tôi không có lo lắng gì đâu nhá...!”

Shin Yoon-seong và Arna bắt đầu trò chuyện khi hướng mặt vào nhau và tự nhiên rời khỏi nơi đó.

Bỏ lại Choi Soo-eun phía sau.

“…”

Nhìn hai người rời đi, Choi Soo-eun bĩu môi và nắm chặt tay dưới bàn máy tính.

Đây là sân nhà của tôi cơ mà…

Nhưng sao tôi vẫn để mất cậu ấy lần nữa vậy...

Ghi chú

[Lên trên]
Ahhhh loli ở dơ Vẫn ngon nha
Ahhhh loli ở dơ Vẫn ngon nha
Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Chuỗi ghenUDipAO0gGTZ9glL6jthImDYpQOsVNx
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Chap sau thắng🤫🧏‍♂️
Xem thêm
Giờ chỉ có đè ra ăn sống tại chỗ thôi :)))
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
@Namejaky1: Đã fix, cảm ơn bác đã nhắc nhé🫁
Xem thêm
Trên sân nhà cũng không ăn được thì chịu rồi
Xem thêm
Bình luận đã bị xóa bởi Namejaky1
Em mà thừa trên sân nhà thì chịu em đếy
Xem thêm