• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 13: Sức nặng của một anh hùng(4)

5 Bình luận - Độ dài: 2,285 từ - Cập nhật:

13— Sức nặng của một anh hùng(4)

“Nếu tôi báo cảnh sát thật thì sao?”

Vào đêm muộn, Arna và tôi đến một nhà hàng sushi băng chuyền gần đó.

Cảnh sát đã tiến hành điều tra giữa chừng, khiến cho quá trình quay phim phải kết thúc muộn hơn dự kiến.

Tôi vẫn còn cảm thấy hơi lạnh từ chiếc còng số 8 đó trên cổ tay mình.

“Cậu không nên xông vào trường quay như thế. Làm sao mà cậu tìm được địa chỉ hay thế?”

“Tôi không phải đã nói rồi sao? Tôi biết về cậu nhiều hơn bất kỳ ai, Arna.”

“Tôi có nên báo cảnh sát thêm lần nữa không?”

Chúng tôi quyết định chỉ ăn sushi và giữ im lặng. Vì còng tay đáng sợ hơn nhiều so với móng vuốt của bất kỳ con quái vật nào.

"Ưm~~”

Arna cũng bắt đầu ăn sushi. Với vẻ ngoài đói khát như vậy, tốc độ dùng đũa của cô ấy thật phi thường.

“Ưm~~~.”

Gương mặt của Arna hiện rõ sự hạnh phúc. Cô ấy thậm chí còn rên rỉ một vài tiếng kỳ lạ.

Về cơ bản thì đó là phim khiêu dâm về đồ ăn.

“Cậu có muốn một ít của tôi không?”

Tôi đặt một miếng sushi lên đĩa của Arna. Đó là sushi cá tráp biển, được phết mỡ hoàn hảo. Nhìn cô ấy thưởng thức nó nhiều đến vậy khiến tôi muốn chia sẻ một chút.

“…”

Tuy nhiên, thay vì nói lời cảm ơn, Arna trừng mắt nhìn tôi với chiếc miệng ngậm chặt.

“Có chuyện gì vậy? Cậu lo là tôi lại trêu à?”

“Tôi không nhận sushi từ một kẻ như cậu đâu.”

Cô lật miếng sushi và nhấc phần cá lên, như thể đang tìm kiếm wasabi ẩn giấu.

“Hở…?”

“Tôi không bỏ gì vào đâu mà lo. Cứ ăn đi, đừng lo lắng.”

Có thực sự an toàn để ăn không? Arna do dự một lúc trước khi cuối cùng đưa miếng sushi vào miệng.

"Ưm~… ngon quá….”

Gương mặt của Arna sáng lên ngay lập tức.

Giống như cô ấy có một cái bụng không đáy. Cô ấy trông như thể có được hạnh phúc của cả thế giới chỉ bằng một miếng sushi.

Tôi nghĩ một người như Arna thậm chí còn thấy đồ ăn quân đội ngon miệng. Tôi nên đãi cô ấy vài món sau này nhỉ.

“Có cái này nữa nè.”

Sau món sushi cá tráp biển, tôi mời cô ấy một cuộn sushi béo ngậy.

Một cuộn rong biển cỡ lớn với cá ngừ, cá hồi, cá tráp biển, tôm chiên, trứng tráng cuộn, da đậu phụ và dưa chuột. Đây cũng là thực đơn đặc trưng của nhà hàng này.

“Hừm… cậu thực sự tặng cả cái này cho tôi nữa sao?”

Đôi mắt của Arna sáng lên như thể cô sắp nhận được kho báu quý giá. Để bạn biết luôn thì, Món đầu tiên cổ ăn là cuộn sushi béo ngậy này.

“Tôi không thích đồ ăn có dưa chuột bên trong. Hốc đi.”

“Không thích dưa chuột..., lại bỏ lỡ những món ăn ngon như thế này… thói quen ăn uống của cậu quả thực rất lạ đời.”

Chỉ bằng một lần há miệng, Arna nhét trọn cuộn sushi dày vào miệng.

Ực. Chỉ cần tưởng tượng đến quả dưa chuột giòn tan được cổ nhai trong miệng cũng đủ khiến bụng tôi cồn cào muốn oẹ rồi.

Dưa chuột thực sự là loại rau của quỷ dữ.

Sụt.

Không ngừng, Arna liên tục cử động miệng và thậm chí còn gắp một ít mì udon để làm sạch vòm miệng.

“Ăn uống điều độ thì vẫn tốt hơn không phải sao?. Cậu không muốn sáng mai đến lớp với khuôn mặt sưng húp đấy chứ?”

“Ưm~~… mặt tôi có sưng hay không sưng thì liên quan gì đến cậu?”

“Tại sao tôi lại không liên quan? Tôi là quản lý của cậu mà.”

“Tôi có thực sự nên báo cảnh sát không?”

Thụp.

Trong lúc chúng tôi đang ăn, có một vài người đến gần bàn chúng tôi.

Không hiểu sao, tất cả mọi người đều mỉm cười.

“Xin lỗi… chị là Arna phải không? Người học tại Học viện Quân sự Han-yul?”

Họ đã cầm sẵn bút và giấy trên tay. Không cần phải đoán lý do họ đến gần.

“À, đúng rồi, là chị đây.”

Arna lập tức lau khóe miệng bằng khăn ăn và mỉm cười dịu dàng với mọi người.

Đó là khuôn mặt mà mọi người đều quen thuộc trên TV.

“Ôi mai gót, em thực sự là fan '20 năm' của chị! Em luôn ủng hộ chị! Lần trước, chị dễ dàng hạ gục Decarabia chỉ bằng một chiêu, đúng không? Em đã thấy trên bản tin rồi í!”

“Hehe, cảm ơn sự ủng hộ của em.”

“Uhm… nếu không phiền… chị có thể cho em xin chữ ký được không ạ? Của em, của bố mẹ em, của em gái em, và của bạn em nữa. Khoảng 10 tờ nha chị!”

“Được rồi, được rồi. Đưa chúng cho chị nào.”

Mặc dù yêu cầu này có vẻ vô lý, Arna vẫn đưa tay ra mà không tỏ ra bất tiện nào.

Nghiêm túc mà nói, cô ấy định ký tặng cho tất cả mọi người ở đây sao?

Không thể nhịn nổi nữa, tôi xen vào.

“Tôi xin lỗi, nhưng việc ký tặng sẽ rất khó khăn. Cô ấy đang dùng bữa.”

“Hả…?”

Người đó chớp mắt như thể họ không hiểu tôi đang nói gì.

Nghiêm túc mà nói, đây là con cái nhà ai vậy? Làm sao mà việc giáo dục của chúng lại tệ đến thế này? Tôi quyết định phải nghiêm khắc hơn một chút.

"Nếu bạn muốn xin chữ ký, hãy đợi đến khi chúng tôi ăn xong. Thật thô lỗ khi đến gần ai đó khi họ đang ăn và xin chữ ký."

Sau đó tôi đưa bát mì udon ra.

“Vì bạn mà mì udon của tôi nguội mất rồi, bạn định làm sao đây?”

“Ơ….”

Người đó tỏ ra ngơ ngác, đảo mắt nhìn xung quanh một cách vô định.

Arna há hốc mồm vì ngạc nhiên.

“Không, không! Chị ổn mà! Đưa giấy cho chị! Chị sẽ ký!”

Arna hiểu rằng nếu cô ấy hy sinh thì tình hình hiện tại sẽ dịu đi.

Nhưng tôi không chấp nhận. Có những lúc bạn cần phải quyết đoán.

Tôi ngăn không cho cô ấy đưa tay ra.

“Hoàn toàn không thể. Quay lại sau khi ăn xong, hoặc sau khi thanh toán xong.”

“A… vâng… Em xin lỗi….”

Cuối cùng, mọi người từ bỏ việc xin chữ ký và quay trở lại bàn của họ.

“…”

“…”

Cửa hàng im lặng như thể có ai đó vừa đổ nước lạnh vào. Không ai nghe thấy giọng nói của ai. Chỉ có những giai điệu dễ chịu của những bài hát đang phát trong cửa hàng lọt vào tai chúng tôi.

“Cái gì… cái gì zậy trời! Cậu đối sử với người khác như vậy sao…!”

Arna nói với tôi bằng giọng thấp nhất có thể.

Tôi tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra và tiếp tục ăn mì udon lạnh.

"Những người như vậy không đáng để trả lời. Một khi cậu cho họ một thứ, họ sẽ tiếp tục đòi hỏi nhiều hơn nữa."

“Nhưng họ là những người ủng hộ chúng ta! Làm sao cậu có thể từ chối họ như thế? Cậu có thể nói nhẹ nhàng hơn mà!”

“Những người hâm mộ chân chính sẽ không đến gần ngay từ đầu. Nhất là giờ ăn. Cậu không cần phải tử tế về điều đó. Họ chỉ là những kẻ gây phiền nhiễu.”

“Cậu mới là người gây ra nhiều phiền nhiễu hơn đấy!”

Ừm. Quá đúng để cãi lại.

Nhưng chúng ta quen biết nhau. Trong những tình huống như vậy, điều đó có thể có thể chấp nhận được nhỉ. Nhưng, những người khác thì lại không như vậy.

Cảm giác khi họ đến gần thật khác biệt.

“Thành thật mà nói, cậu không thấy mệt sao? Đối phó với nhiều người như vậy lại còn từng người một.”

"Cái đó…"

Arna cúi mắt xuống khi nghe tôi nói.

“Nói thật thì… Tôi không thể nói rằng điều đó hoàn toàn sai… bởi vì tôi cũng là con người mà….”

Sau đó Arna nắm chặt cả hai nắm tay.

“Nhưng tôi không thể làm gì khác được. Giáo sư Han Se-young đã nói trước đó là không nên làm bất cứ điều gì có thể gây ra vấn đề không cần thiết….”

“Cậu vẫn có thể lên tiếng trong tình huống lúc nãy.”

“Không, vẫn không được đâu!”

Ánh mắt của Arna hướng về phía tôi vì buồn bã. Nhưng đôi mắt màu thạch anh tím của cô ấy trông như thể có thể vỡ tan ra bất cứ lúc nào.

“Tôi… tôi là người anh hùng mang lại hy vọng cho mọi người… trách nhiệm đó chắc chắn là…”

“Nên cậu phải chịu đựng chuyện đó à?”

“…”

Thật đáng thương. Cô gái tên là Arna Kristin Dotir này.

Cô ấy chỉ muốn bảo vệ mọi người khỏi thế giới thối nát này, cô chỉ muốn mang lại cho mọi người hy vọng.

Nhưng cô gái ấy phải hy sinh nhiều hơn thế. Cô phải hành động như một anh hùng hoàn hảo. Mặc dù biết rằng nhiệm vụ đó rất nặng nề, cô vẫn phải chịu đựng.

Bởi vì đó chính là gánh nặng mà một người anh hùng phải mang trên mình.

“Arna. Chúng ta chỉ là Thức tỉnh giả. Ta chỉ cần ngăn chặn 'Break' và đánh bại quái vật. Là một người anh hùng, không cần phải liều lĩnh trao tặng mọi thứ cho mọi người.”

“…”

“Tôi hiểu phần nào cảm giác của cậu. Cậu không thể kiềm chế được họ, đúng không? Kỳ vọng của mọi người là vô hạn.”

Công chúng muốn nhiều hơn thế. Họ muốn Arna bay cao hơn nữa.

Và với những kỳ vọng đó, Arna đã không ngừng vỗ cánh.

Bây giờ khi cô ấy có thể hành động như một anh hùng hoàn hảo. Cô vẫn có thể bay cao hơn. Đôi cánh của cô vẫn trong tình trạng hoàn hảo.

Nhưng…

Rồi cũng có lúc, người hùng đấy sẽ chạm đến giới hạn của mình. Đôi cánh không thể nào vỗ mãi được. Chắc chắn, sẽ có một ngày cô ấy kiệt sức và ngã quỵ.

Vào thời điểm đôi cánh cô ấy khép lại, mọi thứ cô xây dựng cho đến bây giờ đều có nguy cơ sụp đổ.

Liệu Arna có thể chịu đựng được cú ngã như vậy không?

“Vì lợi ích của chính cậu và của mọi người, cậu cần phải gỡ bỏ một phần gánh nặng mà cậu đang mang.”

“Thật sự có dễ dàng như cậu nói sao...?”

“Ít nhất thì khi cậu ở bên cạnh tôi, thì vẫn ổn mà không phải sao?.”

“Hể?”

Arna nhìn tôi tò mò.

Tôi đặt chiếc thìa đang dùng để húp nước dùng udon xuống.

“Ý tôi là, khi ở bên cạnh tôi, cậu cũng có thể nổi cơn thịnh nộ như một người bình thường, mà không cần phải suy nghĩ quá nhiều về những thứ xung quanh. Cậu có thể vung nắm đấm, chà đạp, khạc nhổ, hoặc bất cứ điều gì.”

“Khoan đã nha! Có lời bịa đặt trong đó! Tôi chưa chà đạp hay khạc nhổ bao giờ cả!”

“Dù sao thì đó cũng là điều tôi muốn nói.”

Khi tôi ở gần, Arna không cần phải hành động như một anh hùng. Cô ấy chỉ cần là chính mình.

Nếu có điều gì chất chứa trong lòng, hãy thoải mái bày tỏ với tôi. Kể cả khi nó đến như một cú đấm.

Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận mọi điều. Là một nhân vật phản diện hạng ba, tôi chỉ cần trung thành với vai diễn của mình. Không quan trọng nó có thể lố bịch như thế nào.

Lý do tôi quá ám ảnh bởi Arna rất đơn giản.

Bởi vì Arna là anh hùng duy nhất có thể bảo vệ thế giới này, và cũng là nhân vật chính duy nhất mà tôi có.

“Thật sự… đôi khi tôi thực sự bối rối… cậu….”

Arna bĩu môi gõ vào cốc nước. Biểu cảm tinh tế đó hôm nay có vẻ dễ thương lạ thường.

Có lẽ vì nó không phải là Arna cứng cáp như chúng ta thường thấy.

Tách─!

Đúng lúc đó, tiếng màn trập máy ảnh vang lên.

Đó là từ một người ở bàn khác. Đương nhiên, ống kính máy ảnh hướng về phía Arna.

Có vẻ như vì không xin được chữ ký nên ít nhất họ cũng đang cố gắng gỡ gạt bằng một bức ảnh.

“Như thế này thì không thể ăn uống yên ổn được rồi.”

Tôi nhấc chiếc thìa lên và kích hoạt kỹ năng gigantify. Nó lớn đủ để che chắn cho ít nhất một người.

Sau đó, tôi đặt đầu thìa gần bên Arna.

Bằng cách này, cô ấy sẽ không bị chụp ảnh nữa.

“Ổn rồi. Bây giờ cậu có thể ăn thoải mái rồi đấy.”

“Hừm.”

Arna mỉm cười nhẹ khi nhìn thấy chiếc thìa dùng làm vách ngăn.

“Cậu thực sự có năng khiếu quản lý đấy.”

Sau đó, Arna mạnh dạn vứt đôi đũa đang dùng đi và bắt đầu ăn sushi bằng tay không.

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Ý tôi là, khi ở bên cạnh tôi, cậu cũng có thể nổi cơn thịnh nộ như một người bình thường, mà không cần phải suy nghĩ quá nhiều về những thứ xung quanh. Cậu có thể vung nắm đấm, chà đạp, khạc nhổ, hoặc bất cứ điều gì.
YHIiq8k.jpeg
Xem thêm
nghe nó cứ như mấy đứa M dị -.-
Xem thêm
NDK
Main đang educate nữ chính à
Xem thêm