Chỉ cần anh chịu đựng được cái chết mô phỏng, một thứ tương tự như cái chết thật nhưng dễ chịu đựng hơn vạn lần, chỉ cần làm được thế thì anh đã có trong tay một cuốn cẩm nang sống. Một cuốn cẩm nang trình diễn chi tiết đến từng đường đi nước bước, ngay trước mắt anh.
Vậy nên đây rõ là một điều tốt. Thanh kiếm nguyển rủa, ác linh, hay bất kể nó là gì đi nữa, thì nó vẫn là một điều tốt. Ít nhất là đối với Encrid.
"Hãy nghĩ xem tại sao ở đó anh lại di chuyển chân trái sang một bên"
Và anh thậm chí còn có một người thầy để tỉ mỉ diễn giải cuốn cẩm nang đó cho mình.
Do đó, kết quả đạt được chỉ là lẽ tự nhiên. Encrid thấm đẫm kiếm thuật như một miếng bọt biển khô khát được nhúng vào nước. Không, phải nói là anh khắc ghi nó vào cơ thể trước, còn việc thấu hiểu thì để sau. Đó là điều anh đã học được khi lĩnh hội cảm quan né tránh.
'Có thật sự cần phải hiểu không?'
Khi bạn không hiểu, bạn chỉ cần ném cả cơ thể mình vào đó là được. Bạn khắc sâu nó vào da thịt qua sự lặp lại vô tận, còn việc thấu hiểu thì cứ tạm gác lại.
"Xét trên mọi phương diện, anh đúng là một tên vua tâm thần" Luagarne nhận xét giữa chừng, giọng nói mang một nốt thán phục. Encrid lờ đi. Anh đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của kiếm thuật. Thực lòng mà nói, nó vui đến vô tận.
Nguyên nhân ban đầu khiến anh tìm học Kiếm Thuật Lính Đánh Thuê Valen là gì? Đó là một cơn khát bắt nguồn từ sâu thẳm bên trong. Anh khao khát những kỹ thuật đúng nghĩa, một môn kiếm pháp thực thụ. Một nền tảng sẽ trở thành sức mạnh để anh tiến về phía trước.
"Bắt đầu từ cơ bản!"
Đó là những gì mọi người thầy, mọi huấn luyện viên, mọi kẻ đã nhận lấy những đồng bạc của anh đều nói. Không phải anh ghét bỏ hay cho rằng điều đó là sai. Chỉ là…
'Vui quá'
Như một lẽ tự nhiên của con người, anh chỉ đơn giản muốn xem thứ gì đang chờ đợi ở phía trước. Và thế là khi Encrid hết lần này đến lần khác nắm lấy chuôi kiếm, anh mỉm cười. Một nụ cười rạng rỡ, trong trẻo và thuần khiết.
"Thú thật nhé, giờ tôi bắt đầu thấy hơi sờ sợ anh rồi đấy" Luagarne nói.
"Tôi đồng ý. Trông rợn người thật" Finn tán thành. Đáng ngạc nhiên, Krais lại tỏ ra bình tĩnh.
"Anh ấy lúc nào cũng vậy mà, chỉ là lần này có hơiiii mãnh liệt hơn thôi"
Krais đã chứng kiến sự điên rồ của Encrid không biết bao nhiêu lần. Cậu nghĩ rằng ít nhất anh ta còn đang mỉm cười đã là một điều may mắn. Chẳng phải thế này còn tốt hơn việc anh ta lặng lẽ vung kiếm cho đến khi lòng bàn tay nát bét mà không hề hé răng cười một tiếng sao? Việc nắm lấy một thanh kiếm bị nguyền rủa và trải nghiệm cái chết mô phỏng là điều mà bản thân Krais có mơ cũng không dám làm.
'Nhưng nếu là Đội trưởng, anh ấy có lẽ có thể chịu đựng được ngon ơ'
Đó là suy nghĩ nảy ra trong đầu cậu. Một sự hòa quyện giữa trực giác và nhận thức. Krais đã nhìn thấu được bản chất của vấn đề. Chừng nào còn có niềm vui của sự trưởng thành, Encrid có thể thăng hoa nỗi đau của cái chết bằng nỗ lực tuyệt đối.
Và thế là anh bị cuốn đi. Trong thanh kiếm, trong chính bản thân mình, trong kiếm thuật.
Kiếm là công cụ để giết người. Kiếm thuật là phương pháp để đoạt mạng đối thủ. Thêm vào đó là lời của Luagarne: "Chân, hông, tư thế—tất cả đều là để phục vụ cho chuyển động tiếp theo. Hãy suy nghĩ thử xem"
Encrid suy ngẫm, và anh vung kiếm. Để diện kiến cuốn cẩm nang tuyệt vời của mình, anh không ngừng nắm lấy thanh kiếm bị ám. Thậm chí có những lúc anh vừa chết xong đã lập tức buông tay, rồi lại nắm lấy nó ngay tức thì.
Sau vài trăm lần, ác linh dường như có chút do dự.
Có đúng không ta?
Mình có nhìn nhầm không? Encrid tự hỏi. Thật lạ lùng khi cái thứ luôn lao lên một cách không ngừng nghỉ đó lại không lập tức vung kiếm. Đây là điều mà Encrid thực sự không hề mong muốn.
"Thôi nào, đừng có vậy màaa. Cả hai chúng ta hãy cùng làm tốt nhất công việc của mình đi"
Công việc của mình. Nếu công việc của nó là khuấy đảo tâm trí của kẻ cầm kiếm, thì nó nên làm hết sức mình. Sự do dự là một cảnh tượng thực sự không được chào đón.
Khi anh chân thành cầu mong và thúc giục, ác linh đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Nó lao tới.
Họ chiến đấu
Anh rèn luyện kiếm thuật của mình.
Anh học.
Anh ghi nhớ.
Anh thành thục.
Anh nghiền ngẫm và xem xét lại.
Và anh lại nắm lấy thanh kiếm.
Anh lặp lại quá trình đó.
Nếu bạn biết cách sử dụng cơ thể mình một cách đúng đắn, nếu bạn có thể tái hiện hoàn hảo những gì bạn hình dung, thì tất cả những gì cần thiết là sự thấu hiểu các chuyển động. Bằng cách ghi nhớ toàn bộ một môn kiếm pháp và lắng nghe Luagarne diễn giải từng chút một, nó thực sự đã trở thành một nhiệm vụ dễ dàng.
Kẻ đã tạo ra thanh kiếm bị nguyền rủa và trói buộc linh hồn vào đó có lẽ sẽ phải ôm gáy ngã ngửa nếu chứng kiến cảnh này, nhưng thế giới này vốn dĩ vận hành như vậy mà phải không? Nó chẳng bao giờ chảy theo đúng kế hoạch hay dự tính của bất kỳ ai.
"Ngươi đã vất vả rồi" ác linh nói, ngực bị chém toang và cổ bị cắt đứt. Ánh sáng xanh bên trong đống sắt vụn leo lét. Nó dường như đang muốn nói điều gì đó. Encrid lặng lẽ quan sát ác linh.
Chẳng bao lâu sau, linh hồn bị trói buộc vào thanh kiếm lên tiếng.
"Cảm ơn"
Có gì đáng để cảm ơn sao? Ác linh bắt đầu kể câu chuyện của mình. Một câu chuyện khá dài.
"Kể ngắn thôi" Encrid nói. Anh không có hứng thú lắng nghe cho lắm. Ác linh sững sờ. Ánh sáng xanh càng thêm lu mờ. Nó không còn cách nào khác ngoài việc nói ngắn gọn và đi thẳng vào vấn đề.
"Ta bị giam cầm ở đây trái với ý muốn của mình. Còn kiếm thuật của ta vẫn chưa hoàn chỉnh, nó chỉ mới là một nửa mà thôi. Ước nguyện cả đời của ta là tìm được nửa còn lại"
Làm thế nào mà một kiếm sĩ đơn thuần lại trở thành một ác linh? Điều đó đòi hỏi sức mạnh của ma pháp và những lời nguyền, và trước đó nữa, là khát vọng sâu sắc của thực thể sẽ trở thành một linh hồn báo thù. Khát vọng của ác linh cũng tương tự như của Encrid. Một người mơ ước trở thành một hiệp sĩ.
'Đó là kiếm thuật đã thất truyền của gia tộc ta'
Và người kia mong muốn khôi phục lại một môn kiếm pháp một cách đúng đắn. Xét về mức độ tuyệt vọng, họ khá giống nhau.
Encrid gật đầu. Đó là cách anh nói rằng anh sẽ làm điều đó nếu có cơ hội. Anh còn bận theo đuổi giấc mơ của riêng mình. Anh không thể gánh vác cả giấc mơ của người khác được.
Vào khoảnh khắc cuối cùng, ánh sáng xanh vụt tắt, một bóng người mờ ảo hiện ra và nói,
"Và chúng ta đừng bao giờ gặp lại nhau nữa nhé"
Ác linh đã quá chán ngán anh rồi. Nó đã chịu đựng quá đủ rồi.
Nó thực sự, chân thành không bao giờ muốn gặp lại một con người như thế nữa. Dĩ nhiên, hai người họ sẽ không bao giờ gặp lại. Một người khi ác niệm đã được xóa bỏ, sẽ siêu thoát đến một nơi xa xôi. Người còn lại sẽ ở lại vùng đất này. Linh hồn từng là ác linh khá hài lòng về điều này.
"Thật sự luôn, thật lòng đấy, đừng bao giờ gặp lại nhau nữa nhé? Coi như ta xin cậu" nó nhắc lại, như để nhấn mạnh.
Encrid nghiêng đầu. Kẻ đã hành hạ mình là nó, vậy tại sao nó lại nói thế?
"Tên của gia tộc ta là…"
Anh không nghe được những lời cuối cùng. Năng lượng tan biến. Mọi thứ xung quanh anh bắt đầu sụp đổ. Phía bên kia thế giới đang tan rã, anh nhìn thấy những gương mặt quen thuộc. Và thế là bằng cách thoát khỏi thế giới tâm linh, linh hồn bị trói buộc vào thanh kiếm đã biến mất.
"Anh thắng rồi" giọng của Luagarne vang lên. Đó là thực tại. Encrid gật đầu.
"Có nguy hiểm không?" Luagarne hỏi lại.
Encrid lắc đầu.
Không nguy hiểm.
Một khi đã vào trong, thứ duy nhất còn lại là kiếm thuật. Đó là một trận đấu trí. Bạn phải đánh bại đối thủ bằng chính kiếm thuật, chứ không phải bằng sức mạnh vũ phu. Anh đã nắm lấy thanh kiếm hơn một trăm lần, dù anh chẳng buồn đếm. Trọn một ngày và thêm một khoảng thời gian nữa đã trôi qua.
Rào chắn màu xám biến mất không một tiếng động. Khi nó tan đi, Esther ngẩng đầu lên và lườm Encrid
Chắc chắn là vậy.
Cô bé đã lườm anh.
Esther bị sốc. Làm thế nào mà anh ta làm được điều đó? Trừ tà một ác linh bằng thánh lực hay ma pháp là một chuyện, nhưng thanh tẩy và giải thoát cho nó một cách tàn bạo bằng chính cơ thể mình lại là một chuyện hoàn toàn khác.
'Cái sau ngay cả một pháp sư tài ba cũng khó lòng làm được'
Dù bây giờ cô có thể là một con báo đen, nhưng Esther đã từng là một pháp sư, một phù thủy sở hữu cả một thế giới ma pháp. Trong mắt cô, những gì Encrid đã làm là phi lý. Và vì lý do đó, nó thật đáng kinh ngạc và đáng ngưỡng mộ.
'Làm sao hắn có thể làm được một việc như vậy?'
Thực tế là, linh hồn đã được thanh tẩy bởi sự mệt mỏi đến chết đi sống lại của anh khi thi triển kiếm thuật, và ác linh đã gửi gắm giấc mơ của mình, nhưng cô không có cách nào biết được điều đó. Esther kinh ngạc chớp mắt liên tục. Encrid nhìn thấy điều đó.
"Sao thế? Đói à?" Encrid hỏi, vẫy vẫy tay. Esther khịt mũi một tiếng đầy khinh bỉ rồi nằm xuống. Cô quyết định coi đó như một chuỗi những sự trùng hợp ngẫu nhiên. Có đào sâu vào cũng chẳng nhận được câu trả lời.
Encrid nhìn Esther và thầm thán phục. Đối với một con báo đen, cô quả là biểu cảm đáng kinh ngạc. Nhìn rất vui mắt. Vừa rồi, anh thấy đôi mắt kinh ngạc của cô và hỏi cô có đói không, và một thứ gì đó giống như sự khinh miệt dường như đã thoáng qua trong ánh mắt cô.
Encrid khẽ bật cười rồi ngồi xuống. Chân anh không run, nhưng việc vung kiếm cả ngày trời không ngơi nghỉ, lại còn phải trải qua cái chết mô phỏng về mặt tinh thần, nói không mệt mỏi thì đúng là dối trá. Dù vậy…
'Krais nói đúng thật'
Cậu ta bảo việc này dễ như nhặt bạc lẻ rơi vãi thì phải? Encrid cũng cảm thấy y như vậy. Chỉ khác là, thứ anh tưởng là đồng xu lẻ hóa ra lại là một đồng vàng ròng. Anh đã học được một kiếm pháp mới. Liệu anh đã tiến xa được bao nhiêu nhờ nó? Thật khó để đo lường. Còn phải tùy thuộc vào tiêu chuẩn nữa. Tuy nhiên, thay vì sự kiêu ngạo, giờ đây trong anh đã có một chút tự tin.
'Hệ thống xếp hạng binh lính của Naurillia giờ đây vô nghĩa thật'
Suy cho cùng, thứ anh cần là Rem. Hay là thử gạt phăng cây rìu của hắn rồi để lại vài vết xước trên má xem sao nhỉ? Một mục tiêu thật sảng khoái.
"Ngủ lại đây rồi sáng mai chúng ta lên đường" Encrid nói.
Có vẻ ổn.
Rào chắn màu xám đã biến mất, cũng chẳng có nguy hiểm gì. Không có côn trùng, quả là một nơi hoàn hảo để qua đêm. Nơi này mát mẻ vừa phải và không ẩm ướt. Và thế là cả nhóm quyết định nghỉ lại một đêm.
Khi chìm vào giấc ngủ, Encrid có một giấc mơ. Trong mơ, ác linh lại xuất hiện.
"Làm một trận nữa nào" nó nói.
Encrid gật đầu.
Lần này, anh cũng thắng một cách dễ dàng. Chuyển động bắt nguồn từ sự thấu hiểu, nhưng sẽ ra sao nếu bạn đã thuộc lòng tất cả?
Nếu đối thủ chỉ lặp đi lặp lại những động tác đã được ghi nhớ, thì chẳng có lý do gì để thua cả. Và một chút thấu hiểu cũng đã được thêm vào. Lý do để di chuyển chân trái sang một bên là để chuẩn bị cho một cú đâm sau khi bổ thẳng vào đầu. Và việc xoay cổ tay để ứng phó với hàng tá cách mà đối thủ có thể né hoặc đỡ đòn sẽ trở thành một nhát chém nhắm vào một quỹ đạo khó lường.
Nền tảng kết nối với nền tảng để tạo thành một dòng chảy duy nhất. Đó chính là kiếm thuật.
Khi anh đang nghiền ngẫm điều này, mọi thứ trong giấc mơ tan biến, người lái dò đột nhiên xuất hiện từ không khí.
Hắn im lặng.
Hắn không biểu lộ bất kỳ ý định cụ thể nào. Tuy nhiên, trông hắn có vẻ bất bình.
'Ngươi đang dùng lời nguyền của ta vào việc khác đấy à?'
Cứ như thể hắn đang muốn nói điều đó. Encrid nhẹ nhàng đặt một tay lên hông phải và bày tỏ lời xin lỗi bằng một cái chào kiểu quân đội.
Khi anh mở mắt, anh đã trở lại trong hang động. Quả là một giấc mơ kỳ lạ.
"Anh ngủ say thật đấy" Luagarne nói khi anh tỉnh dậy.
"Cô không ngủ à?"
"Tôi ngủ rồi"
Luagarne, người đã nhìn chằm chằm vào Encrid, hỏi, "Anh thật sự có ý định trở thành một hiệp sĩ phải không? Là anh đó?" Khi Encrid gật đầu, như thể đó là điều hiển nhiên, Luagarne bình thản nói, "Phải"
"Không nhất thiết phải là ở đất nước này, đúng không?"
Những lời tiếp theo thật đầy ẩn ý, nhưng anh không thể hỏi thêm. Cùng với câu nói đó, Luagarne quay đi như thể sẽ không nghe thêm bất cứ điều gì nữa. Điều cô vừa nói không phải là một câu hỏi, mà là một lời khuyên. Biết vậy, Encrid không gặng hỏi thêm.
'Đất nước này'
Khi còn nhỏ, anh không hiểu khái niệm về một quốc gia. Khi lớn lên, anh biết rằng hiệp sĩ đoàn bị ràng buộc bởi những lời thề trung thành, khác với những gì anh đã mơ ước. Nếu vậy, liệu có một con đường nào khác không? Đây chưa phải là vấn đề cần phải lo lắng ngay bây giờ.
'Khi thời cơ đến, vào chính khoảnh khắc đó'
Anh chỉ cần làm theo trái tim mình và đi con đường đúng đắn. Đó là cách anh đã sống cho đến nay. Một cách sống có thể gọi là niềm tin, hoặc cũng có thể gọi là sự bướng bỉnh.
"Chúng ta đi thôi" Encrid vừa dứt lời thì…
"Ồ!" Giọng nói ngạc nhiên của Krais vang lên. "Có một cái hộp bí mật dưới cái rương nè!" Krais ngước lên và bắt gặp ánh mắt của Encrid.
Dù ý định của gã Dolph kia là gì, hắn rõ ràng là một kẻ thích trêu đùa người khác. Làm trống rỗng những chiếc rương và thu hút sự chú ý bằng một lá thư, nhốt họ trong ngục tối với một thanh kiếm bị nguyền rủa, và rồi chỉ trao kho báu cho những kẻ có con mắt tinh tường.
"Tiền vàng cổ!"
Một thứ đắt tiền đã xuất hiện. Đơn vị tiền tệ hiện đại đã được tiêu chuẩn hóa theo tiền tệ của đế quốc. Đồng, bạc và vàng của đế quốc là cơ sở cho đồng krona. Đã hơn một trăm năm kể từ khi tiêu chuẩn tiền tệ được thiết lập. Đương nhiên, thứ được gọi là krona chính là tiền tệ của đế quốc.
Nhưng bây giờ, một vật phẩm từ một thời đại đã lụi tàn, nằm đâu đó giữa lịch sử và truyền thuyết đã xuất hiện. Nó không phải là vô giá, nhưng nếu tìm được người mua phù hợp, họ có thể nhận được gấp mười lần giá trị của vàng có cùng trọng lượng. Và có hơn mười đồng tiền như vậy. Những đồng tiền lớn bằng lòng bàn tay, nên chúng không hề nhỏ. Túi tiền của họ trở nên nặng trĩu.
"Chia chúng ra đi" Encrid nói. Krais trông có vẻ tiu nghỉu nhưng rồi cũng gật đầu. Cậu ta thậm chí còn dúi một ít vào tay Luagarne, người đã từ chối chúng.
"Anh sẽ lấy thứ này, phải không?" Krais hỏi, như thể đó là điều hiển nhiên. Cậu ta dĩ nhiên đang nói đến thanh kiếm cắm dưới đất.
Chưa dứt lời, Encrid đã đứng trước thanh kiếm một lần nữa. Gã điên với thanh kiếm đã được giải thoát và đã siêu sinh về một thế giới khác. Một thế giới của những linh hồn vượt ra ngoài thực tại. Vậy thì còn lại gì?
"Ai nhìn vào cũng biết nó đắt tiền" Krais nói.
Encrid một tay nắm lấy thanh kiếm và rút nó ra trong một tiếng soạttt.
Đó là một sức mạnh gần như quái vật. Có lẽ là do anh sử dụng Trái Tim Cuồng Lực quá thường xuyên, nhưng anh cảm thấy mình mạnh hơn trước. Thanh kiếm được rút ra tuy bẩn thỉu, nhưng cốt lõi của nó vẫn còn sống. Có vẻ sẽ ổn nếu chỉ cần phục hồi lại lưỡi kiếm và mài sắc nó. Anh cầm nó và vung thử vài lần. Trọng tâm khá tốt, nhưng chuôi và đốc kiếm có vẻ sẽ cần phải gia công lại rất nhiều.
"Một sức mạnh xứng đáng với danh hiệu một Frog danh dự" Luagarne khen ngợi anh theo một cách rất ra dáng Frog.[note83749]
"Anh định bán nó... à không, anh không bán nó đâu đúng không?" Krais hỏi.
"Không bán"
Đúng lúc thật, vì cả hai thanh kiếm của anh đều đã nát bét.
Và thế là Encrid cùng nhóm của mình thu dọn đồ đạc và thực sự bắt đầu hành trình trở về. Quái vật và dã thú vẫn khan hiếm. Dù đó có phải là hậu quả của đại ma lạc hay không, ngay cả những tên cướp thông thường cũng không thấy bóng dáng đâu.
Finn cho thấy một tốc độ hồi phục hiếm thấy, trên đường đi, cô thỉnh thoảng lại rủ Encrid đấu võ. Vì họ không thể chiến đấu thật, họ di chuyển tay chân một cách chậm rãi, chỉ tập trung vào chiến thuật của trận đấu. Sau khi học được môn kiếm pháp mới, Encrid đã trở nên điêu luyện gấp đôi nên Finn chưa bao giờ thắng được một lần nào.
Và rồi, Luagarne rời đi.
"Vậy nhé, tôi đi đây"
"Hẹn gặp lại"
Đó là một lời chia tay đơn giản. Krais cũng vẫy tay, Finn cũng cúi đầu qua loa. Esther hoàn toàn lờ đi. Luagarne dường như không đặc biệt buồn bã và quay lưng đi. Encrid, người đã dõi theo bóng lưng của cô Frog đang rời đi, cũng quay đi như thể đã quên mất mọi cảm giác mất mát.
"Cô ấy cứ thế mà đi à" Krais nhận xét.
"Ngay từ đầu việc cô ấy ở lại đã là lạ rồi"
Chẳng phải là vì anh sao đội trưởng của tôi ơi? Krais bày tỏ suy nghĩ của mình một cách ngắn gọn và sâu cay.
"Ma"
"Đừng"
Đó là biệt danh anh ghét nhất. Cái gì mà ma ma chứ.
"Maaa" Krais nói lại, khóe mắt nhướng lên. Encrid không nương tay nữa.
"Đây là khóa cổ tay kiểu Ailkaraz. Học đi thì tốt đấy"
Vừa nói, anh vừa tóm lấy cổ tay Krais và vặn.
"Kweeeek!"
Tiếng hét của Krais vang vọng khắp bầu trời mùa hạ. Không có thêm sự cố nào, cả nhóm trở về Border Guard.
Trong lúc nhóm của Encrid đang trên đường trở về thành phố, cấp trên đã phái đi tên giáo đồ—tức là vị linh mục của Giáo phái Thánh địa Ma vực—nghe được một tin tức hoang đường.[note83750]
"Hắn thất bại rồi?"
Đó là vị giám mục quản lý giáo phận, cấp trên trực tiếp của gã linh mục. Hắn là một người đàn ông có mái tóc vàng và lông mày rậm, đẹp trai theo tiêu chuẩn của bất kỳ ai. Những đường thêu vàng trên bộ lễ phục trắng tôn lên vẻ ngoài của hắn, khiến hắn trông khá lộng lẫy. Hắn hỏi lại, khuôn mặt nhuốm màu hoài nghi.
"Có hiệp sĩ đoàn nào xuất hiện à?"
Không phải vậy.
"Cái gì? Một trung đội trưởng? Một con báo đen?"
Nghe thấy kẻ chịu trách nhiệm cho sự thất bại chỉ khiến nó càng thêm hoang đường.
3 Bình luận
bro krais tìm vàng hay tìm điểm g encrid thế