Chương 100 - 200

Chương 196 - Yến tiệc đã bày sẵn vì ngươi, chẳng lẽ không nên nếm thử một chút sao?

Chương 196 - Yến tiệc đã bày sẵn vì ngươi, chẳng lẽ không nên nếm thử một chút sao?

Họ chỉ đơn giản nhóm một đống lửa, bắc lên một chiếc nồi. Một bữa ăn dã chiến, chẳng có gì cao sang. Chỉ có thịt khô, hoa quả sấy, một ít phô mai và nước lọc pha với rượu vang. Ai nấy đều lặng lẽ ăn uống phần của mình.

Encrid đang xé một miếng thịt khô tẩm gia vị mà anh mang theo thì nhận ra có một ánh mắt đang dán chặt vào mình. Là ả thú nhân.

'Cô ta muốn một ít sao?'

Nhìn cái cách ham muốn hiện rõ trong đôi mắt kia, có vẻ ả đã đói lắm rồi. Nghĩ lại thì, kể từ lúc bị bắt, chắc cô ta cũng chưa được ăn uống gì cho tử tế. Dù sau này có giết hay thả ả đi, thì ít nhất cũng nên cho người ta ăn no chứ nhỉ? Ả đói đến mức ánh mắt sáng rực lên. Một thứ ánh sáng vàng kim.

'Cũng chẳng cần phải keo kiệt làm gì.'

Một miếng thịt khô thì đáng là bao? Encrid xé một dải thịt dài, ngồi xuống trước mặt con thú nhân. Khi anh đẩy miếng thịt vào miệng ả, đôi mắt ả mở to kinh ngạc.

"Ăn đi."

Dunbakel lẩm nhẩm. Sự hòa quyện của vị mặn và ngọt lan tỏa trong khoang miệng, kích thích thẳng lên đại não. Cùng lúc đó, cô ngước nhìn người đàn ông trước mặt. Sau khi quan sát, rồi lại quan sát, một cảm xúc gần như là ngưỡng mộ đã bắt đầu hình thành, vượt lên trên cả sự ghen tị và đố kỵ.

'Nếu mình cũng đã sống như người đàn ông này.'

Sẽ ra sao nếu cô cũng đã sống một cuộc đời cần mẫn? Cô cũng cảm thấy một sự ghen tị len lỏi. Hẳn phải là may mắn lắm mới có được những thuộc hạ tuyệt vời như vậy ở bên cạnh. Nếu như sự may mắn đó đã đến với cô… Tại sao ngay từ đầu cô lại sinh ra như thế này? Tại sao cô lại sinh ra trong tình cảnh như vậy, chỉ để rồi bị ruồng bỏ?

Nếu mọi chuyện chỉ dừng lại ở việc bị tẩy chay thì có lẽ đã tốt hơn. Cô sẽ liều mạng vì ngôi làng của mình. Sẽ tuyệt vời biết bao nếu cô có thể chết như vậy. Nếu cô có thể siêu thoát trong vòng tay của Krimhalt…

Hối tiếc, ghen tị, ngưỡng mộ và ăn năn. Điểm cuối của mớ cảm xúc phức tạp đó là một miếng thịt khô trong miệng. Khi cô nhai và nuốt xuống, anh lại đưa cho cô một túi da. Cô đã nghĩ đó là nước pha rượu, nhưng một mùi táo tươi mát lại tràn ngập khoang miệng.

"Rượu táo đấy."

'Tại sao anh ta lại đối xử với mình như thế này?' Dunbakel thoáng nghĩ có lẽ đây là một chiêu dụ dỗ, nhưng cô không chắc. Tuy nhiên, đây chính là thời khắc của sự lựa chọn. Nên nói, hay không nên nói? Cô đang đứng giữa một ngã rẽ.

Dunbakel đã đưa ra lựa chọn của mình.

"Sẽ có một cuộc phục kích của Hắc Kiếm." Dunbakel nói, vụn gia vị vẫn còn vương trên môi. Nếu anh ta hỏi làm sao cô biết, cô đã định sẽ nói cho anh ta về dấu hiệu.

Thế nhưng Encrid chỉ nhìn thẳng vào mắt Dunbakel và đáp gọn lỏn, "Tôi hiểu rồi."

Sau đó, Dunbakel đã nghĩ Encrid sẽ có hành động gì đó, nhưng anh lại im lặng một cách đáng ngạc nhiên. Anh chỉ quay lại với bữa ăn của mình và ném ra vài câu hỏi cho gã quý tộc, cũng là một con tốt của Hắc Kiếm.

"Làm sao ngài lại có thể biết đường?" Việc làm sứ giả cho lũ đạo tặc Hắc Kiếm và việc biết đường là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Encrid đã khơi lên một vấn đề mà ngay cả Marcus cũng chẳng buồn đào sâu.

Vansento nhếch mép. Với một bộ mặt rõ ràng là đang chế nhạo, hắn nói: "Thường dân như ngươi không cần phải biết."

Thêm chữ 'thường dân' vào cuối câu có phải là thói quen của hắn không nhỉ? Mà nghĩ lại thì, bản thân hắn cũng đâu phải là một quý tộc gì cao sang. Mặc kệ những suy nghĩ đó, Encrid gật đầu như thể đã hiểu. Thật ra, đó không phải là phần quan trọng.

Encrid nhìn sang tên vệ sĩ mặc đồ đen. Anh đã quan sát dáng đi, cử chỉ, thái độ và vị trí của hắn. Anh đã gặp hắn vài lần trong thành, nhưng khi ra đến đây, anh có thể khẳng định chắc chắn.

'Gã này có vẻ khá.'

Rem, Ragna, Jaxen, Audin, và cả vị chỉ huy đại đội Elf. Dạo này anh có thừa đối tác để luyện tập, nhưng không một ai trong số họ mang lại cảm giác như gã này. Chân hắn hẳn sẽ rất nhẹ, còn tay thì rất nhanh. Hắn có lẽ ưa dùng vũ khí ngắn. Kỹ năng ném vũ khí chắc cũng thuộc hàng xuất sắc.

Một nửa trong anh muốn được chiêm ngưỡng những kỹ thuật độc đáo của đối phương, nửa còn lại là một cơn khát ẩn sâu. Luyện tập là luyện tập, mà thực chiến là thực chiến. Ý nghĩ đó nảy ra khi anh quan sát gã đàn ông nhai nuốt một miếng bánh mì mỏng và uống vài ngụm nước.

'Mình muốn đấu với hắn.'

Dáng đi và cử chỉ của hắn thật sự rất hấp dẫn.

'Kiếm thuật của mình sẽ phát huy tác dụng đến đâu?' Mình nên lưu ý điều gì khi đối mặt với hắn? Làm sao để bắt kịp bộ pháp của hắn?

Encrid không phải là một thiên tài. Chỉ bằng cách nhìn, một phương án đối phó không tự nhiên nảy ra trong đầu anh. Tuy nhiên, anh có kinh nghiệm của hàng trăm, có lẽ là hơn một nghìn trận đấu tập, nên anh có thể dựa vào đó để đưa ra một đối sách.

'Nếu mình chém vào đùi hắn...' bộ pháp của hắn sẽ khựng lại. Khi đó, anh sẽ phong tỏa được một trong những sở trường của đối phương. Ngay từ khoảnh khắc phát hiện ra thói quen đặc biệt đó, Encrid đã muốn giao đấu với hắn.

Có lẽ vì cảm nhận được ánh mắt đó?

"Phiền phức thật." gã vệ sĩ mặc đồ đen nói, ngẩng đầu lên sau khi uống vài ngụm nước và ăn một miếng bánh mì nhỏ.

Ở cuối ánh nhìn của hắn, Encrid mở miệng. "Tôi?"

"Chứ còn ai vào đây?"

Một luồng gió lạ lướt qua giữa hai người. Nếu một bên đang thể hiện một chiến ý sắc sảo, thì bên còn lại đang bộc lộ sát khí và sự khó chịu ra mặt. Kẻ bộc lộ sát khí, gã vệ sĩ mặc đồ đen ngồi chắp tay trên đầu gối.

Họ là một nhóm người tụ tập dưới bóng râm của một cái cây thích hợp. Giữa tiếng vó ngựa lạo xạo khi hai con chiến mã lang thang gặm cỏ khô trên đồng, cùng cơn gió hè mát lành, miệng của tên hộ tống lại mở ra lần nữa.

"Đây là cái thời điểm mà sự tự tin vào kỹ năng của một người đang ở đỉnh cao nhất nhỉ."

Encrid thầm đồng ý. Gần đây anh đã cảm nhận được một cảm xúc có thể gọi là tự tin.

"Nhưng ngươi phải cẩn thận. Phải biết chọn đối thủ mà chơi."

Điều đó cũng đúng.

"Chẳng phải ngươi cũng chỉ thuộc hàng top trong cái hệ thống xếp hạng binh lính quèn thôi sao?"

…Cái này thì không.

"Ngươi không nên liều mạng vì những hành động ngu xuẩn có đúng không?"

Đối với Encrid, chuyện này chẳng có gì mới mẻ. Đã có khi nào mà người khác không đánh giá thấp anh đâu? Chuyện đó đã xảy ra không biết bao nhiêu lần. Hơn nữa, chẳng phải Krais đã nói trước khi anh lên đường sao?

"Marcus có xu hướng che giấu thành tích của đội trưởng. Có vẻ như ngài ấy đang toan tính điều gì đó."

Ngài ấy đã che giấu và giấu giếm nó. Nếu vậy, việc đối phương hiểu lầm cũng là điều dễ hiểu. Tuy nhiên, vẫn có một điểm khiến anh thất vọng.

'Con mắt nhìn người của hắn.'

Anh đã nhìn ra đối phương, nhưng đối phương lại không nhìn ra anh. Thật ra điều này cũng là tự nhiên. Encrid đã phải cào cấu từ dưới đáy xã hội để leo lên được vị trí hiện tại. Anh không có những thói quen của một kẻ đạt được kỹ năng chỉ sau một đêm. Kiêu ngạo và tự phụ là những từ xa vời nhất đối với anh. Tất cả những gì còn lại là sự mãnh liệt của một người đàn ông đã leo lên, nuôi dưỡng bản thân bằng những thất bại. Nói cách khác, về bề ngoài, trông anh chỉ giống một kẻ có kỹ năng dùng kiếm chỉ ở mức khá.

"Não ngươi gắn dưới đít hả? Sao phát ngôn ngu thế?" Rem nói khi nhìn thấy cảnh này.

Gã quý tộc Vansento nghe thấy lời của Rem cũng mở miệng.

"Câm mồm lại, thằng mọi rợ ngu đần. Mày đang khoe rằng mày lớn lên không có mẹ dạy dỗ à?"

Một lằn ranh đã bị vượt qua.

Những lời nói sắc như phóng lợn tuôn ra găm thẳng vào Rem. Encrid nghĩ rằng bây giờ có ngăn cản cũng đã quá muộn. Thực tế thì anh cũng nghĩ đến đây là xong rồi.

---o0o---

Gã vệ sĩ mặc đồ đen vốn định sẽ nói vài câu dằn mặt cho phải phép. Dù sao thì mọi chuyện cũng sẽ kết thúc sau khi họ ăn xong và đi thêm nửa ngày đường. Tất cả bọn họ rồi sẽ chết dưới tay của các thành viên Hắc Kiếm đang chờ phục kích. Ban đầu, hắn đã cân nhắc việc tự mình giao chiến với họ, nhưng…

'Một chọi một thì còn được.'

Nhưng cái gã Rem kia và Ragna, cả hai tên đó… hắn muốn tránh phải chiến đấu với cả hai cùng một lúc. Encrid chẳng là cái thá gì đối với hắn. Hắn là ai chứ? Hắn là một người có kỹ năng thuộc hàng top trong số các thành viên của Hắc Kiếm. Hắn đã được học từ một người thầy cũng xuất sắc không kém.

Chính vào khoảnh khắc đó.

"Câm mồm lại, thằng mọi rợ ngu đần. Mày đang khoe rằng mày lớn lên không có mẹ dạy dỗ à?"

Vansento phun ra những lời độc địa như thường lệ. Encrid lại phải ngăn Rem, nhưng không có thời gian, không có một khoảnh khắc nào.

Vút, PHẬP!

Một âm thanh xé gió vang lên, nối tiếp ngay sau đó là tiếng động nặng nề rùng rợn. Đầu của gã vệ sĩ quay ngoắt lại. Hắn giữ nguyên cái đầu quay sang một bên một lúc lâu, cố gắng tiếp nhận sự việc vừa xảy ra..

"Gurgle, grk…"

Một người với lưỡi rìu găm sâu vào mặt dĩ nhiên không thể nói chuyện rõ ràng được. Hơn thế nữa, sống sót là điều cực kỳ khó khăn. Nếu hắn sống sót với nửa khuôn mặt bị chẻ đôi, hắn sẽ không còn là con người, mà là một ngạ quỷ luôn rồi còn gì?

'Mà kể cả là ngạ quỷ, bị bổ mặt như thế cũng chết chắc.'

Thứ nhỏ bé quý giá bên trong đầu hắn chảy ra từ giữa hộp sọ bị bổ dọc, máu tuôn xối xả. Ngay khoảnh khắc bị trúng đòn, một bên nhãn cầu của hắn văng ra và lăn sang một bên. Lực của cú rìu đã hất văng hắn lùi lại vài bước, kèm một cái xác có thể được nhìn thấy đang nằm ngửa trên mặt đất.

Hắn tên Vansento, một thành viên của Hắc Kiếm, sứ giả của nhiệm vụ lần này, và là một quý tộc.

"Hầyyy, ăn nói khó nghe thật đấy." gã mọi rợ tên Rem lẩm bẩm, phủi tay như thể vừa gạt đi thứ gì đó bẩn thỉu.

"Cái, cái gì thế này!" gã vệ sĩ cuối cùng cũng bật thốt lên, kinh ngạc nhảy dựng dậy.

HÍÍÍÍÍÍÍ!

Trước sự náo động đột ngột, hai con ngựa buộc vào xe ngựa hoảng sợ hí vang. Dunbakel cũng chết lặng, miệng cô há hốc.

'Hắn… giết một quý tộc?'

Họ chỉ vừa mới khuất khỏi tầm mắt của Border Guard, cuộc hành trình mới chỉ trôi qua hơn nửa ngày, vậy mà vị sứ giả, người mà họ phải hộ tống đã hẹo. Dưới tay chính người có nhiệm vụ hộ tống gã.

"Ầy, làm rồi à." Ấn tượng của Encrid chỉ đơn giản và bình thường đến thế.

"'Ầy, làm rồi à?' Lũ điên chúng mày." gã vệ sĩ gầm lên. Gã này không thuộc dạng nhạy bén cho lắm. Ít nhất thì đó là những gì Encrid nghĩ.

Ragna thì thờ ơ. Cậu ta chỉ hỏi Encrid: "Anh định tự mình xử lý sao, thưa Đội trưởng?"

"Tôi cũng muốn thế."

"Cứ tự nhiên."

Rem thong thả đi tới như đang dạo chơi rồi rút phắt cây rìu mà hắn đã ném ra. 'Bựt' một tiếng, bên dưới cây rìu là cái xác của Vansento. Gã rác rưởi đã cuỗm vàng của Hắc Kiếm. Lý do gì khiến người ta không thể dễ dàng giết hắn, dù biết rõ hắn là đồ rác rưởi? Bởi vì hắn là một quý tộc. Thân phận quý tộc là một tấm khiên, dù đó chỉ là một tước hiệu nam tước không cha truyền con nối. Nếu chuyện này bị lộ, gã đàn ông tên Rem kia sẽ bị săn lùng đến hết đời. Dám chơi một ván cược như vậy… Suy nghĩ của gã vệ sĩ trở nên phức tạp.

"Nhìn cái gì? Mày cũng muốn có trang sức trên đầu à?" Rem nói khi ánh mắt hắn chạm phải gã vệ sĩ.

"Hắn là của tôi." Encrid hiếm khi tỏ ra ham muốn đến vậy.

"Ầy, ta biết rồi. Nếu không thì ta đã xử lý luôn cái thằng đó rồi.," Rem nói, lau vệt máu trên lưỡi rìu vào bộ quần áo lụa của Vansento trong khi cái xác vẫn còn đang co giật.

Gã vệ sĩ chứng kiến tất cả, mở miệng. "Đây vẫn còn trong khu vực tuần tra của Border Guard. Lỡ có đội tuần tra đi ngang qua thì sao?" Đối với hắn, đó là một câu hỏi hết sức tự nhiên.

"Họ không đến đâu, đội tuần tra ấy." Encrid trả lời cộc lốc. Anh đã biết rõ lộ trình và cách thức tuần tra được tiến hành. Anh đã nghe hết mọi thứ từ Vengence, người cũng đồng thời là đội trưởng đội tuần tra.

"Không đến?"

Chỉ đến lúc này, gã vệ sĩ mặc đồ đen mới nhận ra rằng đây không phải là một hành động bộc phát.

'Kế hoạch đã được định sẵn từ đầu?'

Keng. Encrid rút kiếm. Lưỡi kiếm phản chiếu ánh mặt trời, lóe lên những tia sáng rực rỡ. Thấy mũi kiếm đang chĩa thẳng vào mình, gã vệ sĩ cũng rút vũ khí ra. Hai con dao găm màu đen được rút ra không một tiếng động. Gã vệ sĩ cầm ngược cả hai con dao, lưỡi dao hướng xuống, theo phản xạ vào thế thủ.

'Viện binh còn cách nửa ngày đường.'

Đã đến lúc phải quên đi cái xác của Vansento và tìm đường sống. Làm sao để sống sót? Gã Encrid kia đã nói sẽ một mình đối mặt với hắn. Rem và Ragna trông có vẻ không hứng thú.

'Thắng nhanh rồi chuồn.'

Hắn tự tin vào bộ pháp của mình. Để làm được điều đó, có những việc hắn cần phải làm.

"Ngươi biết đội tuần tra sẽ không đến. Vậy đây là kế hoạch của các ngươi, phải không?"

Encrid nhún vai.

"Miễn là không ai nhìn thấy thì sẽ ổn thôi, ý ngươi là vậy sao?" gã vệ sĩ nói, từ từ di chuyển đôi chân. Có vẻ hắn đang cố gắng đưa mặt trời ra sau lưng mình. Encrid cũng bước một bước để đáp lại.

Gã vệ sĩ đứng vào vị trí mà hắn mong muốn. Chính xác hơn, là một vị trí có chiếc xe ngựa ở phía sau bên phải của hắn. Hắn dùng một cú búng tay, hất ngược con dao găm đang cầm lên trời. Encrid theo phản xạ giơ kiếm lên. Ngay khi anh chuẩn bị phản ứng với một cú ném hoặc một cú lao tới, gã vệ sĩ sau khi đã tung con dao lên liền vung tay phải. Cùng với cử chỉ đó, hai con dao phóng bay ngược về phía sau.

Đó là một màn ảo thuật nhanh gọn. Hắn đã ném vũ khí trong tay để thu hút ánh nhìn của anh, rồi ném những con dao giấu ở thắt lưng.

Vút! Hai con dao bay đi và găm thẳng vào cổ lũ ngựa.

PRRRR! HÍÍÍÍÍÍÍ!

Lũ ngựa rú lên đau đớn. Chúng nghiêng ngả sang một bên, máu tuôn xối xả. Tiếng hí của chúng vang vọng. Những con dao găm sâu đến mức dù có cố gắng cũng không thể cứu được. Gã vệ sĩ đã tính toán rằng không có ngựa, họ sẽ không thể đuổi theo hắn. Tất cả những gì còn lại là vượt qua Encrid, người đang trấn giữ phía trước.

Bụp! Bắt lại con dao găm vừa tung lên không, gã vệ sĩ hạ thấp trọng tâm và đạp mạnh xuống đất. Hắn lao đến với một tốc độ kinh hoàng, tức thì áp sát vào trong tầm kiếm. Người ta thường nói trong một cuộc chiến giữa vũ khí dài và vũ khí ngắn, vũ khí dài có lợi thế. Nhưng nếu khoảng cách được rút ngắn như thế này, vũ khí ngắn lại chiếm thế thượng phong.

'Dính rồi.'

Với niềm tin chắc chắn, gã vệ sĩ chéo hai con dao găm đang cầm ngược và chém tới. Thời điểm của tay trái và tay phải được lệch đi, nhắm vào cổ tay và cổ của Encrid. Encrid dùng giáp tay đỡ một lưỡi, rồi ngửa đầu ra sau né đòn còn lại nhắm vào cổ. Đó là một kỹ năng chỉ có thể thực hiện được khi đã nhìn rõ và tính toán được thời gian.

Trong tư thế đó, anh nhấc gối lên, gã đàn ông đã áp sát không còn chỗ để né. Gã vệ sĩ vội vàng nhấc gối của mình lên để chặn.

THWACK

"Ugh!"

'Cái sức mạnh quái quỷ gì thế này?'

Chỉ một đòn, một cú lên gối duy nhất đã khiến ống chân hắn đau nhói. Và đó chưa phải là kết thúc. Trong một khoảnh khắc, bóng dáng Encrid biến mất, hắn cảm thấy một sự hiện diện sắc bén từ bên hông và vội cúi đầu xuống.

Xoẹt.

Thanh kiếm hộ vệ lưỡi rộng của anh chắc chắn đã được rút ra từ lúc nào chỉ sượt qua mái tóc của gã vệ sĩ. Vài sợi tóc bị cắt lướt bay trong không khí. Gã vệ sĩ không kịp lấy hơi, lập tức đẩy cả hai con dao găm về phía trước.

Hwoong!

Cú đâm chỉ cắt vào không khí. Sau đó, hắn thậm chí còn không kịp cảm nhận đòn tấn công của Encrid. Đó là một cú giáng từ trên cao sử dụng cẳng tay như lưỡi hái.

PAK! KWANG!

Đòn đánh giáng thẳng vào gáy hắn. Gã vệ sĩ vốn đang ở tư thế phòng thủ thấp, lập tức đập mạnh trán xuống mặt đất.

Encrid không hề do dự. Anh chĩa mũi kiếm xuống rồi đâm thẳng vào mục tiêu.

Phập!

Sau khi tạo ra một vết thương như miệng thứ hai dưới gáy hắn, anh rút kiếm ra, một đài phun máu phun trào như suối từ cái miệng mới tạo đó. Encrid lùi lại một bước và phẩy mạnh thanh kiếm trong không khí. Những giọt máu bắn ra từ lưỡi kiếm vương vãi xuống đất.

"Trông cậu nhìn chán thế. Không thú vị à?" Rem hỏi sau khi nhìn thấy cảnh này.

Encrid trả lời thành thật. "Nhạt nhẽo quá."

Tốc độ của hắn còn chậm hơn cả con thủ lĩnh Gnoll. Cảm quan chiến thuật của hắn còn không bằng linh hồn trong thanh Đọa sư. Hắn cũng chẳng có chiêu thức nào xuất sắc. Hắn khá hơn con thú nhân kia, nhưng khó có thể nói là vượt trội áp đảo. Chính vì vậy, anh có cảm giác như đi vệ sinh mà chưa chùi sạch.

"Cô tên gì?" Encrid hỏi trong trạng thái đó. Đương nhiên, đây không phải là một câu hỏi dành cho Rem hay Ragna.

Ngay sau đó, con thú nhân trả lời. "Dunbakel."

Encrid nhìn chằm chằm vào đôi mắt vàng kim của con thú nhân đang kinh ngạc, hỏi vì thất vọng: "Lực lượng phục kích có bao nhiêu tên?"

Nếu một bữa tiệc đã được chuẩn bị sẵn cho mình, chẳng phải ít nhất cũng nên nếm thử một chút mới là phải đạo sao? Encrid hoàn toàn nghiêm túc. Dunbakel không còn lựa chọn nào khác. Đây rõ ràng là một lũ điên.

"Sẽ là một đội tinh nhuệ nhỏ. Chúng sẽ ở trong một trận địa phục kích đã được chuẩn bị sẵn, nên không có khả năng chúng cắt cử kẻ yếu đến."

Nghe những lời đó, Encrid không cười, nhưng đôi mắt anh lại sáng lên. Rem thì toe toét cười. Còn gã đàn ông tên Ragna chỉ đơn giản nhìn Encrid và mở miệng.

"Tại sao anh lại cho hắn cơ hội rút ngắn khoảng cách, Đội trưởng?"

"Để dụ hắn vào cảm giác tự mãn giả tạo."

"Không tồi."

Như thể không bao giờ biết chán, ngay cả trong tình huống này, cậu ta vẫn đang nói về kiếm thuật. Không, cái cách cậu ta thản nhiên trước vụ sát hại một quý tộc mới thực sự là điều khiến người ta phải hoang mang.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!