Vĩnh Thoái Hiệp Sĩ
Lee hyunmin, Ga Nara Leean
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 100 - 200

Chương 162 - Dù không được chào đón cũng chẳng sao

0 Bình luận - Độ dài: 3,934 từ - Cập nhật:

Xử gọn xong bầy Ma cẩu, cả bọn tìm thấy một con suối nhỏ để thanh tẩy bụi đường và lôi ít thịt khô ra lấp bụng.

Việc ăn uống và tắm rửa là tối quan trọng, nhất là trong những chuyến hành trình dài ngày. Tự dưng dính phải cơn cảm lạnh vớ vẩn nào đó thì chỉ tổ khiến cho chuyến đi thêm phần khổ sở mà thôi.

"Cái vị này đúng là..."

Tâm trạng của Finn có vẻ đã khá khẩm hơn đôi chút. Công nhận, quyền năng của món thịt khô tẩm ướp đúng là không thể xem thường.

Luagarne thì xơi trái cây khô và mấy con ấu trùng ăn được do chính tay cô chuẩn bị. Cô còn bắt vội vài con côn trùng tựa ve sầu rồi bỏ vào mồm nhai rau ráu.

Cũng chẳng có gì là ghê tởm cả.

Anh vốn đã biết đó là tập tính ăn uống của tộc Ếch rồi.

"Ăn côn trùng giúp cơ thể cường tráng đó"

Cô vừa nhai món ấu trùng khô vừa nói.

Thành trấn biên bới đâu cơ sở vật chất nào dành riêng cho Ếch. Điều đó có nghĩa là bữa ăn đóng hộp này là do chính tay Luagarne chuẩn bị. Miễn là cô ấy hài lòng với đồ ăn của mình thì thế là đủ.

Về điểm này, Esther cũng rất tận hưởng món thịt khô. Nó nhai vài cái rồi nuốt chửng, sau đó gật gù ra vẻ thỏa mãn.

'Thiệt tình, con báo này có phải là báo thật không vậy?'

Cứ cái đà này, có khi coi nó như con người cũng chẳng sai.

Mọi người đổ đầy nước vào túi da của mình rồi uống. Nước suối trong vắt và mát lạnh.

Khi họ men theo con đường và trèo qua một con dốc nhỏ, Encrid bỗng ngửi thấy một cái mùi khó chịu.

'Máu?'

Cái mùi tử khí nồng nặc của chiến trường. Mùi máu tanh hòa cùng mùi kim loại, mùi của chiến tranh.

Vừa qua khỏi con dốc, nguồn gốc của cái mùi ấy đã hiện ra ngay trước mắt.

Rải rác khắp nơi là la liệt xác của lũ Ma thú. Ma lang, Ma xà, và cả vài con biến đổi từ loài dê nữa. Số lượng cũng không phải là ít.

Vết thương trên người chúng cho thấy dấu vết của việc bị chém, bị tấn công và bị xé toạc. Trong số đó, có những cái xác nát đến độ chẳng còn ra hình thù gì. Thậm chí còn có cả dấu vết của chó hoang đến ăn xác.

Ma thú là gì?

Chúng là những loài động vật bị biến đổi dưới tác động của ma năng hoặc Ma Giới. Những sinh vật ăn thịt và có bản tính hung hăng cao là những đối tượng dễ bị biến đổi nhất.

Dẫu vậy-

'Nhiều quá mức rồi đấy'

Đúng như lời Finn đã tức tối chỉ ra lúc trước, mảnh đất này thậm chí còn chẳng phải Ma Giới, vậy thì tại sao lại có nhiều Ma thú đến thế? Chỉ đếm sơ qua số xác chết nằm la liệt xung quanh thôi cũng đã hơn ba mươi mạng rồi.

Ma Giới là vùng đất mà không một con người nào có thể đặt chân đến. Nó là nguồn gốc của cả Quái vật lẫn Ma thú. Đã có không ít vương quốc hết lần này đến lần khác cố gắng chinh phạt nó. Nhưng thay vì chinh phạt thành công, quốc lực của họ lại suy yếu và cuối cùng bị các nước láng giềng xâu xé.

Người ta tin rằng, ở trung tâm của Ma Giới, có một thứ gì đó liên tục sản sinh ra Quái vật. Đương nhiên, nếu ở gần Ma Giới, một bầy cỡ này cũng chẳng thấm vào đâu.

Sau đó, họ không còn chạm trán thêm bất kỳ con Ma thú nào nữa.

"Giá như mình có thể nói rằng chuyện này là bình thường..."

Finn lẩm bẩm.

Trên đường đi, cô đã thấy vô số xác chết của lũ Ma thú. Có vài con quỷ ăn xác, nhưng phần lớn vẫn là Ma thú. Số lượng Ma thú vượt xa Quái vật.

Sau gần hai mươi ngày di chuyển, cuối cùng họ cũng đã xác nhận được sự tồn tại của ngôi làng tiên phong. Do thường xuyên chạm trán với Quái vật và Ma thú, họ đã đến muộn hai ngày, tổng cộng mất hai mươi hai ngày.

Đó chính là đích đến của họ.

Một hàng rào gỗ cao chót vót. Một bức tường vững chắc được thiết kế để đẩy lùi các cuộc tấn công của kẻ thù. Thậm chí còn có khoảng hai tháp canh được xây dựng bên trên.

Đây không phải là một khu định cư nhỏ. Nếu quốc gia đã dốc sức hỗ trợ ngôi làng này thì đúng là nó có thể đạt đến quy mô này thật. Một ngôi làng đủ lớn để trông như một pháo đài.

"Bự tổ chảng luông"

Krais đưa ra nhận xét của mình.

"Ừ"

Finn thờ ơ đáp lại trong khi đảo mắt quan sát xung quanh. Là một trinh sát, cô đã khá bực bội trên đường đi, nhưng dù sao thì họ cũng đã đến nơi. Thế là đủ rồi. Đâu phải mọi chuyện đều có thể diễn ra một cách hoàn hảo.

Encrid chẳng bận tâm đến những chuyện như vậy. Anh chỉ đơn giản là bước về phía hàng rào.

Đó là một công trình phòng thủ được xây dựng rất tốt. Một dấu hiệu cho thấy ngôi làng tiên phong này đã nhận được sự đầu tư quân sự nghiêm túc.

Khi Encrid bước tới và xưng danh, cánh cổng của hàng rào nhanh chóng được mở ra.

Một gã đàn ông mắt sắc như dao găm trên tháp canh khẽ nhíu mày. Vẻ mặt của hắn ta cực kỳ khó coi.

'Cái mặt trông như kiểu chỗ này nhiều máu này... ngứa đòn thật sự'

Đó chính là cái loại bản mặt như thế. Dù Encrid hiếm khi quan tâm đến người khác, nhưng cái mặt đó khiến anh chỉ muốn lao vào đấm cho vài phát.

Khi vào bên trong, có thể thấy rõ cả hàng rào và cổng đều được làm bằng những khúc gỗ dày. Đó là một hàng rào kiên cố. Chưa đến mức tường thành, nhưng cũng đủ lớn và cao để có thể so sánh.

Ở trung tâm làng có một cột cờ cao và một cái bục, rõ ràng đây là quảng trường của làng.

Khi họ bước vào, trưởng làng đã ra đón.

Trưởng làng là một thanh niên trạc tuổi Encrid. Gương mặt anh ta không có gì nổi bật, nhưng đôi mắt lại sáng lên vẻ tự tin.

"Chào mừng"

Trưởng làng lên tiếng.

Tuy nhiên, từ giọng điệu, thái độ và ánh mắt của anh ta, Encrid có thể nhận ra họ không thực sự được chào đón. Có lẽ là nhờ vào trực giác và bản năng đã được mài giũa của anh. Ngay cả khi trong nhóm có một Ếch, gã trưởng làng cũng chẳng thể hiện sự hiếu khách thực sự nào.

"Ngôi làng này tự mình vẫn đang hoạt động rất tốt"

"Chúng tôi thậm chí còn đánh đuổi được một băng cướp lớn gần đây"

"Từng nghe đến Hắc Đao chưa? Ngay cả bọn chúng cũng không dám bén mảng đến gần chúng tôi"

"Chúng tôi đánh giá cao sự hiện diện của Ếch, và việc một trung đội trưởng đến đây cũng thật tốt, nhưng như ngài thấy đấy, đây không phải là một ngôi làng nhỏ bé gì"

"Vậy, ngài là trung đội trưởng à? Chắc hẳn kiếm pháp của ngài cũng giỏi lắm nhỉ?"

"Trong nhóm chúng tôi có một người từng lãnh đạo một đội lính đánh thuê. Có thể ngài đã nghe danh ông ấy, Glaive Độc Nhãn. Giờ ông ấy là đội trưởng an ninh của làng"

Tóm cái váy lại, cái cách mà họ đang được đối xử là-

"Phắn đi cho nước nó trong, tự bọn tôi lo được. Cứ đi ngó nghiêng một vòng rồi biến giùm, bọn tôi sẽ nói tốt cho mấy người. Cái yêu cầu kia á? Bọn tôi sẽ báo cáo là mấy người đã làm tốt. Lãnh địa á? Bọn tôi tự lo xong rồi"

Đó chính là ý của họ.

Những kẻ do trưởng làng dẫn đầu có lẽ là những người nắm quyền chủ chốt và là xương sống của ngôi làng. Không có người già nào trong số họ, hầu hết đều là người trung niên hoặc thanh niên.

Đó là quyết định của họ. Một mệnh lệnh ngầm yêu cầu họ đừng có chõ mũi vào. Hầu hết lực lượng lao động trong làng dường như cũng ủng hộ quan điểm của họ. Đặc biệt là đội bảo vệ hay dân quân của làng, họ đang thể hiện một thái độ gần như là thù địch ra mặt.

"Vậy thì cứ làm thế đi"

Encrid cũng chẳng buồn ép họ làm gì chỉ để đảm bảo quyền chỉ huy của mình. Chuyện đó sẽ thật vô nghĩa. Yêu cầu là yêu cầu, công việc là công việc, và con người là con người. Nếu họ muốn tự mình giải quyết, anh sẽ để họ làm vậy.

Tuy nhiên, anh quyết định sẽ ở lại làng. Nhiều nhất là một tuần. Ít nhất là năm ngày. Chỉ đủ để xác nhận xem ngôi làng có thực sự an toàn hay không và báo cáo lại.

Dù sao thì đó cũng là quyết định của họ nên Encrid không làm to chuyện. Họ đã cấp cho anh một căn lều được dựng lên một cách tạm bợ để làm chỗ ở.

Krais đã đi ra ngoài, nói rằng hắn muốn đi xem xét ngôi làng.

Trong khi đó, Luagarne hỏi:

"Chúng ta cứ ở yên thế này thôi à? Chỉ đi ngó nghiêng thôi sao?"

"Tôi sẽ dành thời gian để luyện tập"

"Đến đây rồi mà vẫn... Ọc ọc, cũng phải thôi nhỉ"

Đến giờ, Luagarne đã dần thích nghi với con người của Encrid. Gã này sẽ vung kiếm ở bất cứ đâu.

Có rất nhiều không gian trống gần căn lều. Nhiều khu vực vẫn đang được xây dựng.

Trong một trong những khoảng trống đó, Encrid vung kiếm. Có ai đang nhìn hay không, từ bao giờ mà anh lại quan tâm đến chuyện đó chứ?

Những điều cơ bản của kiếm thuật, kết hợp với cảm quan né tránh. Những thứ mà anh đang mải mê nhất dạo gần đây. Mọi thứ anh đã học được đều tuôn chảy một cách tự nhiên trong cơ thể.

Anh vung kiếm rồi lại vung kiếm, tự nguyện bước vào một thế giới chỉ còn lại thanh kiếm, hoàn toàn quên đi chính mình. Trong trạng thái đó, Encrid ôn lại tất cả những gì anh đã học được từ Luagarne trên đường đến đây.

Khi thanh kiếm của Encrid xé gió, Krais bận rộn khám phá ngôi làng. Hắn đã đoán mình sẽ bị đối xử như người ngoài, nhưng đáng ngạc nhiên là hắn lại hòa nhập khá tốt.

'Thế mà cũng là một loại tài năng đấy nhỉ'

Đó là những gì Luagarne đã nghĩ.

Krais có tài đọc vị người khác và gãi đúng chỗ ngứa của họ.

"Làm điếu không?"

Chỉ với một điếu thuốc lá cuốn tay, gã đã dễ dàng có được thiện cảm. Chẳng bao lâu sau, gã đã bắt chuyện được với một gã đàn ông râu ria xồm xoàm, lực lưỡng gần mỏ đá.

"Các anh đúng là đỉnh thật. Dám liều mình đến tận đây cơ à? Một ngôi làng biên cương? Đúng là chí làm trai quá đi"

Chỉ vài lời, gã đã thu phục được họ.

'Đẻ ra từ mía hay sao mà mồm dẻo thật'

Có rất nhiều kẻ giống gã ở vương quốc - chính trị gia, quý tộc sống bằng tài nguyên quốc gia, quan lại.

'Gã này mà về vương quốc thì hợp phải biết'

Theo lẽ thường, cuộc hành trình này đáng lẽ phải rất tàn khốc và nguy hiểm. Tất nhiên, xét đến sức mạnh của nhóm họ, mối nguy hiểm cũng không lớn đến thế. Dù vậy, việc thấy Krais di chuyển một cách tự nhiên như vậy trong một môi trường mới cũng có phần ấn tượng.

Luagarne chuyển ánh mắt sang phần còn lại của nhóm họ.

Esther, cô báo của anh ta thì đang ngồi vắt vẻo trên bệ cửa sổ của căn lều, mắt không rời khỏi chủ nhân của mình.

Finn thì đang ở trong lều, đánh một giấc no say bù lại những ngày thiếu ngủ. Còn Luagarne thì rảnh rỗi sinh nông nổi.

Nếu đã rảnh, chi bằng giúp anh một tay trong việc luyện tập. Vừa nghĩ đến đó, những ký ức cũ kỹ lại ùa về. Cụ thể là về những kẻ được mệnh danh là ‘thiên tài’ mà cô từng dìu dắt.

Toàn một lũ, ờ thì, phải nói là ‘cẩu tử’.

Đúng. Chính xác là cái từ đó. Lũ cún con.

"Tôi nghĩ mình tập đủ rồi chứ nhỉ?"

"Tôi vẫn còn phải học thêm sao?"

"Tối nay tôi có hẹn ở tiệm làm đẹp rồi"

"Ấy bậy, đừng nói là bà thích tôi hay gì nhé? Tôi không có hứng thú với mấy cái kiểu yêu đương tâm linh với một Người Ếch đâu, nên làm ơn để tôi yên giùm cái"

"Đây là giới hạn của tôi rồi. Tôi không thể đi xa hơn được nữa đâu"

Thiên tài nào mà chẳng như nhau cả.

Chúng nắm bắt kỹ thuật nhanh đến mức việc khổ luyện thực sự là một khái niệm xa xỉ. Chúng chẳng bao giờ phải tự đẩy mình đến giới hạn. Chúng chỉ đơn giản là làm cho có lệ, lấp đầy cho đủ giờ luyện tập. Với một cơ thể hấp thụ kỹ năng dễ như ăn cháo, não trạng của chúng cũng theo đó mà khô héo dần.

Hệt như một cái giếng cạn.

Kiếm thuật, suy cho cùng, là việc kiểm soát cơ thể và di chuyển nó theo ý muốn. Đó là yêu cầu cơ bản nhất. Và đây lại là những kẻ sinh ra đã có sẵn nó. Những thiên tài chỉ cần vài lần thử là đã nắm được kỹ thuật. Những kẻ chưa từng biết đến hai từ ‘vật lộn’.

Brừừừ.

Nghĩ đến thôi đã khiến cô bất giác phồng má lên.

Vậy thì nếu nền tảng đã có sẵn, bước tiếp theo là gì?

‘Còn gì khác ngoài việc luyện tập không ngừng nghỉ nữa chứ?’

Chúng cần phải vung kiếm, chạy, lăn lộn không ngừng.

Nhưng có bao nhiêu đứa thực sự làm vậy?

Như sao rơi giữa ban ngày

Hầu hết bọn chúng đều vô dụng đến chết tiệt, nhưng... cũng có những ngoại lệ.

'Chúa thật không công bằng'

Cô không hẳn là bực bội, nhưng những ký ức đó chẳng dễ chịu chút nào.

Mối tình đầu của cô.

Một người đàn ông không bao giờ nghĩ đến ngày mai và luôn cống hiến hết mình cho hiện tại.

"Luyện tập vui thấy bà"

Lời nói của anh ấy lại vang vọng bên tai cô.

Luagarne chìm đắm trong hoài niệm.

Hồi đó, cô còn trẻ và nồng nhiệt hơn nhiều. Đương nhiên, ham muốn của Ếch không bao giờ phai nhạt theo tuổi tác. Họ là những kẻ theo chủ nghĩa khoái lạc, một chủng tộc chiến binh sống theo bản năng và khao khát của mình.

Dòng suy nghĩ của cô trở nên mơ hồ, trước mắt cô hiện ra một người đàn ông khác.

Nhìn thấy anh, cô buột miệng hỏi.

"Cậu đang tận hưởng nó à?"

Thoát khỏi dòng hồi tưởng, Luagarne đặt câu hỏi.

Encrid liếc nhìn cô rồi gật đầu.

"Vâng, đúng vậy"

Luagarne nhìn người đàn ông đang đầm đìa mồ hôi. Tóc đen, mắt xanh. Khác hẳn với người tình cũ của cô.

Vậy mà tài năng của anh lại khác biệt một cách không thể nhầm lẫn.

Có lẽ, nếu anh ấy còn sống... nếu sự bất công của các vị thần không còn đeo bám lấy anh. Anh ấy có thể đã trở thành một hiệp sĩ.

Nhưng người đàn ông trước mắt cô không phải là người đó.

Và rồi, tại sao hình bóng của họ lại chồng lên nhau?

Chỉ là ký ức, những hồi ức đã phai mờ trong quá khứ, không phải là khoái lạc mà là nỗi đau.

Là một Ếch, Luagarne vứt bỏ những ký ức khó chịu. Sống cho hiện tại, đầu hàng trước ham muốn, giữ vững giao kèo - thế là đủ.

"Đội trưởng, đội trưởng ơi"

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi Luagarne chìm trong ủy mị, Krais đã lại gần, gọi Encrid.

Đến nơi, Krais nói.

"Chuyện này khá nghiêm trọng đấy nhỉ? Nào là mỏ đá, sân tập, thậm chí còn có cả kế hoạch xây dựng doanh trại nữa. Người ta đang xì xào là có quý tộc nào đó chống lưng cho tất cả đó"

Chưa đầy nửa ngày trời mà Krais đã moi được kha khá thông tin. Gã giơ ngón trỏ lên, chỉ thẳng lên trời - ám chỉ rằng có quyền lực chống lưng cho ngôi làng này.

Chẹp, không có thứ đó thì cũng khó mà đạt được quy mô như vậy.

"Còn việc phòng thủ thì sao?"

Encrid gật đầu và hỏi.

Điều gì sẽ xảy ra nếu một bầy ma thú lớn tấn công? Yêu cầu ban đầu là xử lý một lãnh địa của lũ ma thú đó. Mệnh lệnh được đưa ra là được phép sử dụng dân quân của làng. Nhưng nếu tình hình đã thay đổi-

Liệu ngôi làng có thể tự mình xử lý một lãnh địa không? Họ có an toàn nếu một sự cố khác xảy ra không?

Vì đã nhận việc, anh cũng nên đánh giá mọi thứ cho đúng đắn. Yêu cầu là yêu cầu, công việc là công việc, và con người là con người. Anh cần phải biết điều gì là cần thiết.

Krais không hề đi lang thang vô mục đích. Thực tế là gã khá là ăn ý với Encrid. Chỉ cần một cái liếc mắt từ Encrid, Krais đã thu thập tất cả những gì anh cần.

"Họ nhìn cũng căng đấy. Gã cựu đội trưởng lính đánh thuê kia có vẻ đã huấn luyện họ rất tốt. Tôi không dám tự nhận là chuyên gia, nhưng ít nhất thì kỷ luật của họ cũng đâu ra đấy. Mà quân đội có kỷ luật thì không dễ sụp đổ. Ngay cả mấy tên trên tháp canh kia kìa, cái ánh mắt của chúng, mồm mép thì ngon ngọt đấy, nhưng ánh mắt thì đúng là chỉ muốn giết người"

Tháp canh.

Những ánh mắt đó.

Cái nhìn đó.

Anh không thích nó chút nào. Chỉ là linh cảm thôi, nhưng liệu họ có phải là lính đánh thuê kiêm luôn nghề đạo tặc không?

Cũng có khả năng lắm.

Dù sao đi nữa, có vẻ như không có gì đáng lo ngại lớn. Đó là kết luận của anh.

Vậy, tiếp theo là gì?

"Hí hí, vì mọi chuyện đã như thế này, đội trưởng, hay là chúng ta đi săn kho bá—"

"Luagarne"

Trước khi Krais kịp nói hết câu, Encrid đã gọi Ếch.

Thoát khỏi dòng suy tưởng, Luagarne đảo đôi mắt lồi của mình.

"Đấu tập đi"

Đấu tay đôi, luyện tập - vẫn là những thói quen thường ngày.

Mọi người đã bắt đầu tụ tập lại xem Encrid. Một kẻ kỳ quặc giữa những kẻ kỳ quặc. Ngay cả ở đây, trông anh vẫn như thể sẽ vung kiếm cả ngày trời.

"Dùng kiếm gỗ nhé?"

Ếch hỏi.

"Krais?"

Thay vì trả lời, Encrid gọi tên người cấp dưới lanh lợi của mình. Kể cả khi họ không phải là những vị khách được chào đón nhất, việc kiếm hai thanh kiếm gỗ chắc cũng không phải là vấn đề.

"Đội trưởng không định đi săn kho báu thật đấy chứ?"

Krais đáp lại yêu cầu của Encrid, giọng điệu đầy lo lắng chân thành. Dễ hiểu thôi, chuyện này có liên quan đến Krona cơ mà.

"Tôi đang nghiêng về hướng đó đó"

"...Tôi sẽ đi lấy kiếm gỗ ngay"

Encrid có một mặt ranh mãnh đến bất ngờ, Krais thừa biết điều đó.

'Nhưng anh ấy là người một khi đã nói là sẽ giữ lời'

Nếu Encrid nói anh đang cân nhắc, thì có nghĩa là anh đã quyết được một nửa rồi.

Khi Krais phóng đi, phía sau lưng vang lên tiếng ‘khịt khịt’.

Quay lại, Encrid thấy Esther, cô báo của anh đang cười. Kiểu cười của nó khá là độc đáo.

"Ngươi lúc nào cũng cười như vậy à?"

Tò mò, Encrid hỏi.

Ra vẻ trang nghiêm, giả vờ như mình chưa từng cười, Esther vươn cổ và quay sang một bên, gối đầu lên hai chân trước.

Không trả lời à.

Ngay sau đó, Krais quay lại với hai thanh kiếm gỗ, và trận đấu tập bắt đầu.

Có lý do mà Luagarne lại đề nghị dùng kiếm gỗ.

"Đây là một ván cờ chiến thuật"

Đó cũng là phương pháp mà cô từng dùng để huấn luyện người tình tài năng xuất chúng của mình. Đương nhiên, Encrid nào có biết. Anh quá tập trung vào việc tận hưởng nó. Một phương pháp luyện tập mới, một phong cách kiếm thuật khác.

Vui thật.

Thay vì dựa vào sức mạnh thể chất đơn thuần, đây là sự tinh luyện các kỹ thuật cơ bản. Nơi nào nên chặn và làm chệch hướng đòn tấn công của đối thủ, mỗi một động tác đều là nền tảng cho nước đi tiếp theo. Một ván cờ giăng bẫy để giành chiến thắng.

Khi họ chậm rãi chạm kiếm gỗ vào nhau, xây dựng chiến thuật-

"Cái gì thế kia?"

"Họ đang chơi đùa đấy à?"

"Gì đây? Viện binh của hoàng gia à? Đây là đi làm chứ có phải đi nghỉ mát đâu?"

Mọi người bắt đầu xì xào khi xem.

Tin đồn lan đi rằng có kẻ nào đó đến đây để chơi trò đấu kiếm với một Ếch. Mặc dù khu định cư khá lớn, nó vẫn là một ngôi làng tiên phong. Ngoài dân quân ra, dân số chỉ vừa chạm ngưỡng hai trăm người.

Tin đồn lan truyền rằng gã trung đội trưởng được cử đến từ Vệ Binh Biên Cương chỉ là một tên vô công rồi nghề, dắt theo một người phụ nữ và một Ếch. Ếch được cho là vệ sĩ của hắn, người phụ nữ là người dẫn đường, và hắn thậm chí còn có một tên hầu mắt to và một con thú cưng.

Encrid chẳng thèm để tâm. Với tư cách là đội trưởng của đội gây rối, anh đã từng chịu đựng những tin đồn tệ hơn thế này nhiều và chưa bao giờ bận tâm đến chúng.

"Uầy, đến đây rồi mà vẫn còn vung kiếm nữa là sao?"

Finn vừa ngủ dậy, rên rỉ khi thấy Encrid ướt đẫm mồ hôi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận