Chương 100 - 200
Chương 143 - Lấy sức mạnh nghiền nát cạm bẫy (1) (*)
1 Bình luận - Độ dài: 3,260 từ - Cập nhật:
Encrid cũng đã quá quen với mấy cái vụ chỉ huy đội trinh sát quy mô nhỏ như thế này rồi.
Thêm vào đó là cả núi kinh nghiệm được tích lũy theo năm tháng.
Có những ngày họ phải băng qua những đồng cỏ cao ngút đầu người
Những ngày cùng đồng đội đột kích Hội Gilpin.
Và cả những đêm phải chiến đấu với lũ người sói, pháp sư, và mấy toán lính mai phục nữa.
Điều gì mới là quan trọng nhất?
Một người chỉ huy nên ưu tiên thứ gì lên hàng đầu?
'Nhận thức'
Tất cả bắt đầu từ việc nhận biết. Hiểu rõ mình đang làm gì, và hành động đó sẽ dẫn đến kết quả nào.
Bạn không thể biết tuốt mọi thứ.
Và cũng chẳng thể nào dùng lời nói để giải thích cho tất cả được.
Nhưng có một thứ gọi là cảm giác. Chẳng phải bản năng đâu, mà là cảm giác được trui rèn qua kinh nghiệm.
"Chúng ta sẽ đi sau hơn"
Anh nói.
Nghe vậy, Finn liền đổi hướng. Cô răm rắp tuân theo lời của chỉ huy.
Krais chớp mắt, liếc nhìn vị Trung đội trưởng của mình từ bên cạnh.
‘Gã này đang mưu tính cái quái gì vậy nhỉ?’
Vẻ mặt vẫn như thường lệ. Một sự điềm tĩnh không tài nào đoán được.
Bước chân của mọi người chợt tăng tốc.
Họ không thể để bị kẻ địch tóm được.
"Sao mình không bem chúng nó luôn nhỉ? Cứ giết cho đủ nhiều là chúng nó hết dám bám theo thôi mà"
Rem càu nhàu, và Encrid đã ngăn gã lại.
"Đừng đi"
Đó gần như là một mệnh lệnh. Mà, cái việc đó thôi cũng đã đủ đáng ngạc nhiên rồi.Thấy một tên như Rem lại ngoan ngoãn nghe lời như thế, bảo sao người ta không kinh ngạc cho được cơ chứ?
"Ragna, chỉ cần nhìn vào lưng của người phía trước thôi. Đừng có quay đầu đi đâu hết"
Ragna cũng răm rắp tuân theo lời của Encrid.
Còn Audin và Jaxon thì chẳng cần phải nói nhiều làm gì.
Chỉ là.
"Hah, trông cậu ra dáng chỉ huy thật đấy, người anh em"
Audin buông một câu như vậy.
Có phải là do kĩ năng của họ đã thay đổi, nên thái độ cũng vì thế mà thay đổi theo không?
"Thật à?"
Encrid vẫn đáp lại một cách thờ ơ.
Thái độ đó, hành động đó, tông giọng đó.
Chẳng có gì thay đổi cả.
Đó là lý do tại sao họ lại đi theo anh.
Đến cả Krais cũng cảm thấy trái tim mình đi trước lý trí.
Ngay cả một kẻ luôn săm soi mọi thứ, thậm chí còn kiểm tra xem có dính dáng gì tới Krona hay không như cậu ta mà cũng hành động như vậy.
Thì cũng chẳng cần phải nhắc đến những thành viên khác trong trung đội làm gì nữa.
Đến cả Jaxon, người luôn tự hào về việc che giấu cảm xúc của mình, đôi khi cũng không thể giấu được vẻ mặt.
Gã để lộ một mớ cảm xúc hỗn độn giữa bực bội, hối tiếc và thương hại.
Nghĩ đến đó lại khiến cậu ta bất giác mỉm cười.
Dù đây chẳng phải là tình huống để mà cười cợt.
'Tại sao mọi thứ lại có cảm giác ổn định đến thế nhỉ?'
Mặc dù Krais đã cân nhắc mọi thứ rất kỹ lưỡng trước khi quyết định thực hiện kế hoạch này, nhưng những gì cậu ta cảm nhận được trong thực tế lại hoàn toàn khác.
Trung đội này ấn tượng hơn cậu ta tưởng.
Nếu kẻ địch có móng vuốt hay đôi mắt của loài diều hâu, thì bên này lại có một trung đội toàn lũ điên.
Họ là một nhóm sở hữu khả năng cơ động và sức chiến đấu tuyệt vời mà chỉ có các Hiệp sĩ mới mong có thể đối chọi được.
Đó là đánh giá của Krais.
Vậy, nếu sử dụng nhóm này như một đơn vị du kích thì sao?
Sẽ là nói dối nếu bảo rằng chưa từng có phụ tá nào đề xuất ý tưởng này.
Vấn đề là.
"Liệu họ có nghe lời không?"
Đánh đấm giỏi thì tốt đấy, nhưng họ cũng khá là khó bảo.
Một thanh kiếm tốt thì đáng ngàn vàng, nhưng sử dụng nó lại là cả một thử thách.
Thứ cần thiết là gì?
Một trọng tâm, một thứ gì đó để kiểm soát họ.
Và đó sẽ là ai?
Sau khi quan sát họ ở cự ly gần, Krais đã biết câu trả lời.
Có một sự kiện gần đây đã cho Krais thấy rõ tầm ảnh hưởng của vị Trung đội trưởng.
'Cái buổi đấu tập đó'
Nếu Encrid, vị Trung đội trưởng không xuất hiện trên chiến trường, không trao đổi kiếm và tham gia vào buổi đấu tập đó, thì Trung đội Điên có lẽ đã toang từ lúc ấy rồi.
Và chiến trường này hẳn đã biến thành một mớ hỗn độn.
Ít nhất, đó là theo góc nhìn của Krais.
Encrid đã thay đổi tất cả.
Chỉ với một buổi đấu tập.
Anh đã biến những ngọn gió ngược trên chiến trường thành một cơn gió thuận.
'Miễn là có một trọng tâm'
Một nhiệm vụ đột kích điên rồ tận dụng triệt để sự cơ động của họ ư?
Trung đội Điên có thể xử lý được.
Krais không có chuyên môn để đánh giá kỹ năng chiến đấu của họ.
Ngay từ đầu, cậu ta đã mù tịt về việc sử dụng kiếm hay vũ khí, nên điều đó cũng là đương nhiên thôi.
Tuy nhiên, cậu ta có thể đánh giá được những gì Trung đội Điên có thể làm dựa trên các dữ kiện và thực tế bày ra trước mắt.
Hơn nữa, việc hiểu rõ họ cũng giúp cậu ta nắm được năng lực của họ.
Vì vậy, kế hoạch đầu tiên mà cậu ta vạch ra chính là đây.
Nếu kẻ địch dùng đến cung tên, thì chúng ta sẽ dùng đến cẳng chân.
Đó không phải là ý định của Krais, nhưng dù cậu ta chỉ chia sẻ một phần sự thật với Encrid, giờ đây Encrid lại đề nghị đi sâu hơn vào trong.
Liệu vị Trung đội trưởng có nhận ra ý đồ của cậu ta không?
Cậu ta tò mò và định hỏi.
"Quấy rối, tấn công rồi rút lui. Sự chú ý của kẻ địch sẽ bị phân tán bởi các hoạt động của chủ lực phe ta, và trong lúc đó, chúng ta có thể sẽ chạm trán các đơn vị du kích của địch"
Encrid đã nói trước.
Cái việc anh đã quá quen với các chiến dịch quy mô nhỏ có nghĩa là gì?
Encrid đã có được góc nhìn như thế nào từ kinh nghiệm của mình?
'Ý đồ quá rõ ràng'
Ý đồ của Krais.
Ý đồ của kẻ địch.
Những nhiệm vụ cần phải hoàn thành giữa những ý đồ đó.
Có một việc mà Trung đội Điên có thể làm, một cách cụ thể hơn.
Vì vậy, nó phải được thực hiện.
Liệu điều này cuối cùng có ảnh hưởng đến cục diện của cuộc chiến không? Trận chiến của lực lượng chủ lực?
'Có vẻ là không'
Nhưng ai biết được chứ? Krais có thể có một góc nhìn khác.
Với đôi mắt to tròn, một xu hướng thích bóc phốt Krona, và một giấc mơ mở một cái salon quý bà để vui vầy với gái cho đến già, quá trình suy nghĩ của cậu ta có vẻ khác người.
"Ước mơ của cậu vẫn là mở một cái salon à?"
Đến cả Encrid cũng không hiểu tại sao mình lại tò mò về chuyện này. Anh chỉ muốn hỏi thôi.
Dĩ nhiên là không có ý chế nhạo.
Anh là ai mà lại đi chế nhạo ước mơ của người khác cơ chứ?
"Phải, sao lại hỏi? Chuyện quá rõ ràng rồi còn gì"
Một gã như thế này lại nghĩ ra chiến lược đó ư?
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
Dù sao thì, trung đội của Encrid cũng đã tăng tốc.
Họ trèo, rồi lại trèo qua những ngọn núi.
Cuối cùng, ngay cả Finn cũng kiệt sức.
Hơi thở của Andrew và Mac trở nên nặng nhọc.
Krais thì gần như được Audin dìu đi.
Ngay cả Encrid cũng cảm thấy khá mệt mỏi.
Finn, với tư cách là một trinh sát, nói rằng đây là một cuộc hành quân cưỡng ép cực kỳ khắc nghiệt.
Họ di chuyển qua các rặng núi, xuống vùng đất bằng phẳng hơn, và giờ đang đi bộ trên một vùng đồng bằng.
Họ đã hoàn toàn đi vào phía sau lưng địch.
Đây là một chiến dịch tinh nhuệ quy mô nhỏ, tận dụng lợi thế của địa hình.
Dĩ nhiên, đây là chiến thuật mà các đơn vị du kích của địch đã sử dụng trước.
"Đi nào"
Rem tràn đầy năng lượng di chuyển lên phía trước.
Mọi người dường như lại càng phấn khích hơn bởi lịch trình khắc nghiệt.
Và thành thật mà nói, Encrid cũng vậy
Thứ gì sẽ đến sau một cuộc hành quân khắc nghiệt?
Chiến trận.
Một trận chiến nơi máu sẽ đổ, da thịt sẽ bị cắt xẻ, và xương cốt sẽ bị phơi bày.
"Lên"
Anh nói rồi lao về phía trước.
Có rất nhiều sơ hở ở phía sau của kẻ địch.
Số lượng binh lính đã tăng lên ba, nhưng nó không gây ra vấn đề gì.
Ngay khi chúng phát hiện ra Encrid và đội của anh, một tiếng huýt sáo vang lên.
Cùng lúc đó, Jaxon lao sang một bên.
Xoẹt.
Gã rút kiếm và đâm ra trong một chuyển động mượt mà khi bước tới.
Phập.
Một mạng.
Gã rút kiếm ra và đâm lần nữa.
Phập.
Hai mạng.
Sau khi hạ gục hai tên, gã dựng đứng thanh kiếm trước mặt, sẵn sàng phòng thủ.
Keng!
Nhìn cái cách Jaxon chiến đấu, có khi người ta lại nghĩ rằng việc giết người nó dễ như ăn kẹo ấy chứ.
Hai tên lính địch với những cái lỗ trên cổ ngã xuống, và sau khi giết thêm năm hay sáu tên nữa, đơn vị của Encrid lại một lần nữa rút lui.
Sau khi giả vờ men theo sườn núi đi xuống, họ đã xác định được vị trí của đơn vị lính nỏ và lại rút lui.
Họ phục kích và xóa sổ vài toán trinh sát bám đuôi.
Màn đêm buông xuống, họ lẩn sâu vào trong núi, hạ trại nghỉ ngơi.
Nghỉ ngơi đầy đủ là điều tối cần thiết.
"Gần dòng suối thì cũng thích thật đấy, nhưng tiếc là không thể nhóm lửa được"
Finn vừa nói vừa cởi ủng ra, giũ sạch bụi bẩn.
Bấy giờ là mùa xuân.
Một mùa ấm áp, thường được gọi là mùa của phép màu.
Dù tình hình lương thực có hơi khó khăn một chút, nhưng ít ra họ không phải lo lắng về việc run rẩy trong cái lạnh.
Dù vậy,
"Đội trưởng, ta đã chuẩn bị cho vụ này rồi" Rem, một gã man tộc ghét cay ghét đắng cái lạnh, vừa nói vừa lôi ra một tấm da đã được làm nóng.
Ragna thì cứ tìm được chỗ nào là ngả lưng xuống ngủ luôn ở đó.
Jaxon với sự điêu luyện của mình, đã leo tót lên một cành cây to và đánh một giấc.
Họ thay phiên nhau canh gác, ngoại trừ Krais.
"Tôi sẽ canh gác"
Andrew, người gần như chỉ lo bảo vệ Krais trong suốt cuộc chiến, lên tiếng
Anh tình nguyện với một ánh mắt đầy tâm tư.
Mọi người đều đồng ý.
Nếu trong lòng có gánh nặng, người ta không thể thể hiện hết khả năng của mình.
Vẫn còn nguy hiểm rình rập trong chiến dịch đột kích này.
Điều đó không thể bị phớt lờ.
Tốt nhất là nên giải tỏa những gánh nặng trong lòng.
Mac cũng không phản đối việc này.
Ngày hôm sau, khi một ngày nữa lại trôi qua, Krais nhận ra rằng Encrid chắc chắn đã hiểu ý đồ của mình.
"Là bây giờ sao?"
Câu nói này được thốt ra sau khi họ vượt qua nhiều con đèo, xác nhận lại vị trí của kẻ địch một lần nữa.
Một cái bẫy, Krais đã xác định được thứ mà kẻ địch đã giăng ra.
Đó là một địa hình thích hợp để phục kích và rút lui nhanh chóng.
Ở đó, họ phát hiện ra một đơn vị hậu cần của địch đang đóng quân tại một khu đất bằng phẳng nằm giữa những ngọn đồi nhấp nhô. Có thể nhìn thấy vài chiếc xe chở hàng.
Nếu họ tiến vào và chặn đường lui, sẽ không có lối thoát dễ dàng.
Có những yếu tố khác xác nhận đó là một cái bẫy.
Không có đơn vị lính nỏ nào được triển khai.
Chúng được sắp đặt để trông giống như một con mồi ngon lành.
Thấy vậy, Encrid hỏi, và Krais đáp lại:
"Phải."
Trung đội Điên chỉ sở hữu sự cơ động thôi sao?
Không. Sức mạnh của họ nằm ở khả năng giáng một đòn chí mạng vào điểm yếu của kẻ thù.
Chỉ với một trận chiến này, họ có thể tạo ra sự hỗn loạn trong tâm trí kẻ địch.
Trong mắt Krais, cậu ta có thể nhìn thấy phản ứng của kẻ thù. Đó là sự dự đoán và tầm nhìn xa trông rộng.
'Vậy thì...'
Các hoạt động của lực lượng chủ lực cũng sẽ trở nên có ý nghĩa.
"Đi nào"
Encrid tự trấn an mình.
Dù có đưa ra bao nhiêu dự đoán đi chăng nữa, chiến trường vẫn giống như một quả cầu lửa có thể bay về bất kỳ hướng nào.
Nếu mọi việc không ổn, nó có thể thiêu rụi mọi thứ trong biển lửa.
Vậy, đây có khác nào ôm rơm vào lửa không?
'Có vẻ là không'
Kẻ địch có thể không biết, nhưng Encrid biết một điều.
Lũ địch đã đánh giá quá thấp họ.
Một người lính đã giết một tên Khổng Lồ ư? Chúng có lẽ nghĩ rằng đó là tất cả những gì họ có.
Nhưng thế vẫn chưa đủ.
Encrid dẫn đầu cuộc tấn công. Khi họ lao về phía những chiếc xe chở hàng nằm giữa những ngọn đồi, những người lính đang lóng ngóng phân loại thực phẩm và vật tư mới phản ứng lại.
Để một cái bẫy có hiệu quả, nó cần phải được giăng một cách khéo léo.
Không phải bằng cách giấu lính đi, mà bằng cách cho chúng thấy trong khi đã chuẩn bị kỹ càng.
Những người lính địch xuất hiện.
Trong số đó, Encrid nhận ra một khuôn mặt quen thuộc.
"Ngươi"
Anh nhớ gã đàn ông ria mép này từng ở cùng đội Tro Khuyển.
Encrid quan sát gã khi những người lính địch tiến lên.
Một ngọn giáo đâm về phía anh.
Đôi tay của Encrid chuyển động.
Keng! Keng!
Hai chuyển động nhanh như chớp của thanh kiếm.
Xoẹt, phập!
Hai âm thanh khác nhau.
Với thanh kiếm trong tay trái, anh gạt ngọn giáo đi, và với thanh kiếm trong tay phải, anh đâm xuyên qua trái tim của tên lính địch.
'Nếu Ếch mà thấy cảnh này chắc sẽ kinh hãi lắm đây'
Khi Encrid rút kiếm ra, tấm áo gambeson của kẻ địch nhuốm màu đỏ. Lưỡi kiếm đã đâm xuyên qua lớp áo giáp vải làm từ bông và len chần.
Máu và những mảnh vải dính trên lưỡi kiếm.
Chẳng cần phải lo lắng về những gì dính trên lưỡi kiếm làm gì.
Sẽ còn phải giết nhiều hơn nữa.
Xoẹt
Encrid lại tra thanh kiếm trong tay trái vào vỏ.
Anh có thể rút nó ra lần nữa khi cần.
Cứ thế, anh đứng đó cầm một thanh kiếm bằng cả hai tay.
Tư thế của anh, khí thế của anh, sự hiện diện của anh.
Những người lính địch ngập ngừng không dám tiếp cận.
"Ngon! Ngon!"
Bên cạnh anh, Rem phấn khích vung chiếc rìu của mình.
Audin cũng mỉm cười và rút cây chùy của mình ra.
Jaxon không làm rùm beng lên, chỉ thản nhiên vung kiếm vào những kẻ địch đang lao tới.
Sự chú ý nhất đổ dồn vào hai người.
Encrid và Ragna.
"Hừm"
Ragna tự định vị mình bên cạnh Encrid và bắt đầu vung kiếm một cách đầy uy lực. Mặc dù có thêm những thanh kiếm ở thắt lưng, chuyển động của hắn ta không hề bị cản trở.
Thanh kiếm của Ragna chém vào không khí, để lại một vệt sáng đầy hăm dọa.Một kỹ thuật kiếm thuật Trực kiếm.
Với một nhát chém xuống cơ bản, hắn ta bổ đôi đầu của một tên lính địch với một tiếng "phập".
Sau đó, hắn ta vung ngang thanh kiếm đã rút ra, chém bay đầu một tên lính địch vừa lùi lại.
Đôi chân của Ragna di chuyển nhanh nhẹn.
Trong một cuộc chiến giữa giáo và kiếm, bên nào có lợi thế hơn?
Tất nhiên là giáo. Nhưng bộ pháp của Ragna đã xóa tan lợi thế đó.
Khi hắn ta di chuyển nhanh chóng, mạng sống của những người lính địch lần lượt biến mất.
Một bóng đen bao trùm lên khuôn mặt của những kẻ đã giăng bẫy.
Cái quái gì đây?
Với trình độ này, chúng chỉ là một đơn vị du kích thôi sao?
Không, chẳng phải cái này khác với những gì đã dự đoán sao?
Thế này có đúng không vậy?
Số lượng lính địch là hơn bốn mươi.
Và chúng không phải là những kẻ bất tài.
"Tất cả, vào đội hình!"Giữa lúc đó, gã đàn ông ria mép hét lên.
Thái độ của những kẻ đã đánh giá thấp Encrid và nhóm của anh đã thay đổi.
Gã đàn ông ria mép đứng ngay trước mặt Encrid.
"Ngươi, thằng khốn"
Encrid gật đầu khi nhìn người đàn ông đang tức giận.
Vì gã đã thừa nhận anh, không có lý do gì để không đáp lại cử chỉ đó.
"Ừm, ờ, dạo này vẫn khỏe chứ?"
Cái giọng điệu suồng sã và thân quen đó làm cho đồng tử của gã đàn ông ria mép giãn ra một cách dữ dội.
Đôi mắt gã tràn ngập sự tức giận sôi sục.
Trông gã như thể sắp tấn công ngay lập tức. Encrid đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng gã đàn ông ria mép hít một hơi thật sâu, tự trấn tĩnh lại.
Đúng như dự đoán, anh không phải đang đối phó với một đối thủ đơn giản. Gã không để cảm xúc điều khiển hành động của mình. Thay vì khuất phục trước sự tức giận, gã ổn định lại hơi thở.
Vì vậy,
'Thế này thì bài kiểm tra mới càng có ý nghĩa chứ'
Một cuộc chiến với hai thanh kiếm, liệu nó có ý nghĩa gì khi đối đầu với một đối thủ có kỹ năng không?
Bây giờ là lúc để tìm ra câu trả lời.


1 Bình luận