Vĩnh Thoái Hiệp Sĩ
Lee hyunmin, Ga Nara Leean
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 100 - 200

Chương 132 - Kẻ hành hương bước đi tìm kiếm giấc mơ

2 Bình luận - Độ dài: 3,683 từ - Cập nhật:

Marcus cảm thấy choáng váng.

Mồ hôi lạnh cứ túa ra, thấm đẫm vầng trán ông.

"Mấy tên khốn này?"

Cổ họng ông khô khốc trước những chiêu trò bẩn thỉu của địch.

Thế nhưng đứng nhìn thì khác gì tự chôn mình?

Ông là kẻ đang là chỉ huy tiểu đoàn bộ binh này. Lại còn vừa có viện binh, đội hình được mở rộng thành hai tiểu đoàn.

"Đại đội Rùa, giữ hậu phương! Phần còn lại, chặn chân tên Khổng Lồ! Không được phá đội hình! Ai mà lùi bước, một mũi tên vào giữa trán!"

Phó chỉ huy của ông cũng gào lên y hệt. Lệnh đã được cô đọng, mấy tay lính truyền tin ba chân bốn cẳng chạy tứ tán.

"Mẹ kiếp, giữ chân chúng nó lại! Lùi là chết!"

Đây có thể là tình huống tồi tệ nhất. Ép binh lính hi sinh sẽ khiến tinh thần xuống dốc không phanh, và một khi bị đẩy lùi thì việc giành lại lợi thế chiến lược chỉ là giấc mơ giữa ban ngày.

Nhưng còn lựa chọn nào khác đâu? Họ cần thời gian để tập hợp lại quân.

Tiếng tù và kêu gào thảm thiết liên hồi.

"Bùuuuuu!"

Marcus vừa nghĩ vừa nhìn màn sương ẩm ướt che khuất tầm nhìn.

Đồ quỷ quái, môi trường khốn nạn gì thế này?

Chẳng phải họ suýt chết trong cái màn sương điên rồ này ở chiến trường trước sao?

Lần đó, đó là sương mù tạo ra bởi thuật pháp.

Vậy hồi đó họ giải quyết thế nào nhỉ?

Bằng trí tuệ và chiến thuật của cựu Tiểu đoàn trưởng à?

"Toàn chuyện tào lao mà đến chó cũng chẳng thèm tin"

Ông biết rõ cái lão tiểu đoàn trưởng cũ là loại người nào, một quý tộc chỉ mê hối lộ hơn là tài cán. Chắc chắn là có ai đó khác đã phá giải được thứ thuật pháp chết tiệt đó. Dù bị giữ kín, nhưng khả năng cao đó là tên tiểu đội trưởng có biệt danh "Kẻ Phá Phép".

Gã lính đó với vận may hiếm có còn có tin đồn là đã ngủ với Nữ Thần May Mắn.

Cái tên lính được điều đến Cross Guard, kẻ thậm chí còn xoay sở được mọi việc ở đó, hắn có gì đó khác biệt so với phần còn lại.

Không hiểu sao, đúng lúc này, hình bóng gã lính đó lại hiện lên trong tâm trí ông.

Cái tên của gã lính được gọi đến để kiểm soát Tiểu đội Điên và làm cái gì đó vẫn ám ảnh trong đầu ông.

Encrid.

Khi những suy nghĩ nối tiếp rồi dừng lại.

Vượt qua màn sương từ từ tan biến.

Một hình bóng, cao hơn người bình thường vài cái đầu hiện rõ mồn một.

"Điên rồi"

Một Người Khổng Lồ.

Chắc chắn là chỉ huy địch đã quyết tâm lắm. Thay vì chiến đấu nửa vời, chúng tập trung binh lực và thách thức chủ lực. Nếu đây là một canh bạc, chúng đã đặt tất cả con bài lên bàn.

"Giữa cái mớ bòng bong này, chúng nó lại làm cái trò đó ư?"

Ngay từ đầu đã là một chuỗi cú sốc liên hoàn.

Hạ gục tinh thần bằng những trận đấu tay đôi.

Thăm dò hậu phương.

Phái một Người Khổng Lồ ra để lật ngược thế cờ trong một nốt nhạc.

Đây là công trình của một thiên tài chiến lược?

Hay đơn thuần một chiến thuật dùng sức mạnh vũ phu mà tình cờ lại hiệu quả?

Ông không biết.

Chiến trường chỉ nói bằng kết quả.

Cả thành tích và chiến thắng cũng vậy.

Vậy nên nếu thua ở đây, Marcus cảm thấy đó sẽ là do chính sự thiếu sót của mình.

Khi sự lo lắng đập thình thịch trong lồng ngực, ông không thể nhịn được cười.

Có lý do người ta gọi ông là kẻ cuồng chiến.

Trong những tình huống như thế này, Marcus cảm thấy ham muốn và bản năng nguyên thủy của mình trỗi dậy mạnh mẽ.

Một cỗ chiến xa khát khao đang gầm gừ trong lồng ngực, bơm máu nóng hổi khắp cơ thể ông.

"Nếu chúng ta có thể nắm bắt được một chút động lực thôi…"

Marcus không phải kiểu người tỉ mỉ lên kế hoạch và vạch ra chiến lược cho từng chi tiết. Ông là một con bạc.

Việc suy nghĩ cứ để đám cấp dưới lo.

"Chúng ta phải rút. Một Khổng lồ cần ít nhất cả trung đội mới khắc chế được"

"Đòn này của địch quá hiểm. Phải công nhận"

"Chúng ta nên lui về rồi dùng cung thủ thay vì Bộ binh Rùa-"

Trước khi đám phó chỉ huy, những cái "bộ não" của ông tập hợp lại để nói hết câu.

"Cánh trái! Tiên và sát thủ xuất hiện, ám sát chỉ huy hàng loạt!"

Cái quái gì thế này?

"Cánh phải! Hơn một đội lính đánh thuê đang hoành hành. Bọn chúng là lính tinh nhuệ!"

Hỗn loạn tột cùng. Một cơn ác mộng.

Thế nhưng, trái tim Marcus không hề run sợ.

"Chưa kết thúc đâu, ta có cảm giác vậy"

Phớt lờ ánh mắt của phó chỉ huy muốn rút lui, Marcus im lặng không nói gì.

Chỉ cần một biến chuyển nhỏ.

Nếu hướng gió xoay chuyển dù chỉ một chút.

Marcus nuốt khan chờ đợi. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu những cơn gió thay đổi không thổi đến?

"Không, vẫn còn cơ hội"

Khi người ta tụ họp, luôn có những cá nhân xuất chúng. Trong tiểu đoàn bộ binh này cũng sẽ có những người như vậy. Điều họ cần là một cử chỉ nhỏ để phá vỡ cái làn sóng tuân thủ.

Marcus tin rằng khoảnh khắc đó sẽ đến.

"Chỉ huy!"

Phó chỉ huy gào lên gần như tuyệt vọng. Sự khẩn cấp là rõ ràng. Trong khi đó, một lính truyền tin chạy đến.

Từ xa, gã gào to thông báo tình hình chiến trường.

Giọng gã lính truyền tin căng thẳng đến mức dường như gã có thể gục ngã vì la hét.

"Báo cáo khẩn! Báo cáo khẩn! Người Khổng Lồ đã bị hạ!"

Sự thay đổi đó, sự thay đổi mà ông đã chờ đợi dựa hoàn toàn vào bản năng.

Ai làm thì kệ mẹ nó!

"Phản công!"

Marcus hét lên. Đó là khoảnh khắc cuộc phản công của quân đội bắt đầu.

Ông đã thể hiện khả năng xuất sắc của một chỉ huy.

Ông là một thủ lĩnh tài ba.

Với mệnh lệnh của ông, quân Naurillia trở nên giống như những con rùa đang xung trận.

Đó là một đội hình tấn công hình tròn, tập trung quanh đơn vị Bộ binh hạng Nặng Tháp Rùa.

Đó là một trận chiến nhóm quy mô lớn mà Marcus tin chắc mình sẽ thắng.

---o0o---

Cái chết của Người Khổng Lồ đơn thuần chỉ là món khai vị.

Cơn gió thay đổi bắt đầu thổi dữ dội khắp chiến trường, tựa như một cơn bão tố mạnh mẽ báo hiệu sự chuyển mùa từ hạ sang thu.

"Xông lên!"

Tiếng những người lính có giọng nói lớ trở thành lính truyền tin vang vọng gần mỗi Đại đội trưởng.

"Bùuuuuuu!"

Tiếng tù và ra lệnh tiến quân.

"Xông lên!"

"Tuyệt!"

"Nghiền nát chúng nó!"

"Chết đi lũ khốn!"

Bell cũng tham gia vào cuộc tấn công. Nhìn thấy Rem, người đã giết Người Khổng Lồ và sức mạnh của đồng minh đã chịu đựng được sức mạnh của Người Khổng Lồ, trái tim hắn ta rạo rực hẳn lên.

Cứ như thể họ không thể thua trận này, đó là cảm giác mà hắn ta có.

Thịch!

Bộ binh cầm giáo xông lên trước, đâm xuyên kẻ địch như những cái gai.

Xoẹt!

Hàng ngũ địch vẫn đứng vững. Những người lính Aspen được huấn luyện bài bản rất kiên cường. Chúng tự chống đỡ bằng khiên và giáp, phản công lại bằng giáo của chính mình.

"Mở đường!"

Một tiếng hét vang lên từ phía sau những người lính cầm giáo của họ.

Vậy thì sao? Chúng nghĩ chúng cứng cáp như bọn tao à?

Đại đội Bộ binh hạng Nặng Tháp Rùa.

Đại đội 1 của Tiểu đoàn 4, Trung đoàn 4 của Sư đoàn Cyprus.

Lực lượng tinh nhuệ nổi tiếng trong đơn vị được đặt tên theo các hiệp sĩ.

Không phải một đơn vị độc lập riêng biệt, mà là sức mạnh cốt lõi của toàn quân.

Họ bắt đầu hành động.

Chiến thuật của Họ đơn giản và chiến lược tổng thể còn đơn giản hơn nhiều.

"Tiến lên, phá vỡ, nghiền nát"

Đại đội Bộ binh hạng Tháp Nặng Rùa hành động không phải để phòng thủ, mà là để tấn công.

Bước chân của họ chậm rãi nhưng nặng nề.

Nếu bộ binh cầm giáo ở phía trước là mũi giáo, thì đây là cây búa chiến.

Một cây búa chiến được tạo ra để nghiền nát khiên và giáp.

Trang bị chính của bộ binh hạng nặng thường là giáo, nhưng thứ cần thiết lúc này là một cú đánh thẳng mạnh mẽ.

Họ tiến lên trong khi đã thay thế trang bị bằng vũ khí cùn được thiết kế để đập nát khiên và giáp của kẻ thù.

Đơn vị được trang bị nhiều lớp, đầu tiên là đồ lót, rồi áo độn, áo giáp xích bên ngoài và găng tay, giáp ống chân bằng thép trên tay và chân - xông thẳng về phía trước.

Khi chúng di chuyển theo đội hình, bọn họ giống như một khối sắt đang lao tới.

Mười lính bộ binh nặng ở phía trước đều di chuyển đồng bộ.

Những người lính giơ vũ khí thẳng đứng lên trên đầu.

Những cây chùy dài hơn, đổ bóng lên mặt đất đẫm máu đã sẵn sàng.

"Mẹ kiếp"

Một trong những lính địch lầm bầm.

Mười lính bộ binh nặng ở phía trước đồng loạt hạ vũ khí xuống.

Những cây búa chiến xé toạc không khí đập thẳng vào khiên, giáp và những cây giáo giơ lên yếu ớt của kẻ địch.

Rầm! Krach! Thịch! Rắc!

Một bản hòa tấu tạp âm bùng nổ cùng lúc hòa trộn vào nhau.

Đó là tác động của cú đánh đầu tiên của chúng.

Không có thương vong nào trong số lính địch. Đó là một trận chiến đội hình.

Chúng không đổ gục trong một đòn, nhưng vấn đề là những gì đến tiếp theo.

Các đội hình trở nên chen chúc đến nghẹt thở.

Ranh giới giữa chúng mờ đi, chồng chéo lên nhau.

Giống như mặt trời và mặt trăng phá vỡ ranh giới của nhau trước bình minh.

Những người lính của cả hai quân đội chiến đấu để giữ vững ranh giới của mình.

Bộ binh hạng nặng chiến đấu tại chỗ, thể hiện sức mạnh khủng khiếp của mình.

Rắc!

Với cú đánh thứ hai, một cái khiên tròn vỡ tan tành, những mảnh vỡ bay tứ tung trong không khí.

Đôi mắt của một lính Aspen đang cầm chiếc khiên vỡ mở to vì sợ hãi.

Một cây búa chiến lại giáng xuống, lần này là vào mũ giáp của hắn.

Thịch!

"Ưgh…!"

Một chiếc mũ da không thể hấp thụ được cú đánh bằng sắt.

Sọ của người lính lõm hẳn vào chỉ với một đòn duy nhất, hắn quỵ ngã xuống.

Bộ binh hạng nặng tiến bước qua xác hắn.

Răng rắc, răng rắc.

Xương vỡ, mặt lõm, máu chảy. Trọng lượng nghiền nát sự sống ra khỏi cơ thể.

Cho người lính bị nghiền nát dưới bước chân của đội bộ binh hạng nặng, thứ chờ đợi hắn chỉ có tử vong mà thôi.

Những bước chân của tử thần.

"Tiến lên, một bước!"

Chỉ huy đơn vị bộ binh hạng nặng vẫn giữ vững đội hình kiêu hãnh của mình. Chậm rãi, từng bước một, họ tiến lên, siết chặt thòng lọng quanh kẻ thù. Đó là sự di chuyển chậm rãi và có chủ đích, không phải một cuộc tấn công hay xung phong vội vã. Nhưng kẻ thù chẳng còn đường lùi.

"Quét sạch chúng đi"

Đại đội trưởng tràn đầy tự tin. Và quả thực là như vậy, cán cân trận chiến đột ngột đảo chiều. Nếu có một hiệp sĩ trong trận chiến này, nếu nó bắt đầu bằng một cuộc đấu hiệp sĩ, mọi thứ có thể đã khác.

Nhưng kẻ thù đã không chiến đấu theo cách đó. Chúng giấu quân át chủ bài, chỉ để lộ ra và giáng đòn. Nhưng thanh kiếm của họ còn mạnh hơn. Một thanh kiếm vững chắc hơn mong đợi.

Chẳng ai có thể ngờ rằng Rem, một kẻ nổi tiếng điên rồ lại có thể đùa giỡn và giết chết một Người Khổng Lồ.

"Uoooooooh!"

Một tiếng gầm rung chuyển không gian, vút lên trời xanh. Toàn thể binh lính đều như được tiếp thêm lửa. Mắt họ đỏ ngầu khi đâm giáo và vung kiếm. Một số người thậm chí còn nhặt rìu lên và ném đi.

Đúng lúc này, mệnh lệnh của Marcus lại một lần nữa tỏa sáng. Sau khi phá vỡ đội hình kẻ thù bằng đợt tấn công của bộ binh hạng nặng.

"Bắn! Bắn! Bắn chết hết chúng nó!"

Một đơn vị cơ động đến sườn. Đó là một đơn vị cung thủ giáp nhẹ, một đội biệt kích trang bị cung ngắn. Một biệt kích phi thường vừa mới gia nhập đơn vị dẫn đầu họ. Tên cô ấy là Finn.

Nghe mệnh lệnh của Marcus, cô hiểu ngay ông ta muốn gì. Mũi tên bay vèo vèo, dù không nhiều người chết vì chúng. Chúng chỉ đơn giản là liên tục bắn, không chút tiếc rẻ một mũi tên nào.

"Đầu hàng! Hạ vũ khí và cúi đầu xuống đất! Đầu hàng thì sẽ không bị giết!"

Tiếng hô được lặp đi lặp lại. Vài lính truyền tin có giọng nói lớn đã vang vọng mệnh lệnh khắp chiến trường. Những kẻ ở vòng ngoài vốn đã mất tinh thần và đang rút lui lại càng thêm nản chí. Khi chạm trán Finn, tất cả đều phải hạ vũ khí và giơ tay đầu hàng.

"Đừng giết chúng! Đừng giết chúng!"

Finn cố ý tha mạng cho những kẻ đầu hàng. Hiệu quả rõ như ban ngày. Nhiều kẻ bắt đầu cúi đầu xuống đất.

Đó là khoảnh khắc cục diện trận chiến hoàn toàn xoay chuyển.

Sau khi giết chết Người Khổng Lồ, Rem phủi phủi tay chân.

"Dường như trận chiến đã kết thúc rồi"

Đến giờ phút này thì thấy khá là vui, nhưng tiếp theo là gì đây?

Đã đến lúc truy đuổi và tàn sát kẻ địch rồi. Nhưng hắn chẳng cảm thấy chút nhiệt huyết nào.

Không phải vì hắn yếu lòng mà không muốn tàn sát.

Trận chiến đã thắng rồi. Đuổi theo chúng chỉ tổ rắc rối.

Hắn nhìn quanh xem kẻ thù có giấu giếm một tên Người Khổng Lồ khác hay thứ gì tương tự không, nhưng chẳng có gì cả. Chỉ có một chút náo động trong hàng ngũ chỉ huy của kẻ địch. Chúng sẽ chạy trốn sớm thôi.

"Sao không niệm chú hay gì đó nhỉ?"

Nhưng chẳng có dấu hiệu nào cho thấy điều đó.

Thế trận đã xoay chuyển, trận chiến đã kết thúc. Đó là đánh giá của Rem.

Hắn quay người đi tìm Trung đội trưởng của mình.

"Gã đó đi đâu mất rồi...?"

Gã đó biến đi đâu mất tiêu rồi?

Rõ ràng là đã dặn phải đứng sau quan sát cơ mà.

Cậu ta còn chưa kịp nhìn Rem chiến đấu với Người Khổng Lồ đã biến mất. Và những người khác, kể cả con mèo hoang cũng không thấy đâu?

Vậy là hắn đã đi cùng một trong số họ à?

"Hả?"

Hắn bắt đầu cảm thấy bất an.

"Hoan hô! Trung đội Điên Muôn Năm!"

"Rem muôn năm!"

Nhờ việc giết chết Người Khổng Lồ, mọi người xung quanh vẫn không ngừng ca ngợi tên Rem. Ai hắn đi ngang qua cũng đều tung hô Rem.

Tên điên của phe họ đã giết chết tên Người Khổng Lồ của địch, kẻ vốn đã điên loạn vì tàn sát. Ấn tượng nhất là đòn kết liễu.

Sau khi nhìn thấy Người Khổng Lồ vung cây búa khổng lồ, Rem đã đá vào đùi Người Khổng Lồ rồi đấm vào những ngón tay đang nắm vũ khí làm chúng gãy nát. Sau đó, hắn phóng mình lên không trung, xoay tròn, và với cái đầu chúi xuống đất, chân Rem đá vào cằm Người Khổng Lồ.

Đó là một cú đá cực mạnh. Rồi hắn nhặt một cây giáo nằm gần đó và đâm xuyên qua hàm dưới bị vỡ của Người Khổng Lồ, xuyên lên tận gáy, tạo nên một kiệt tác.

Tên Người Khổng Lồ đã ngã gục trông như một tượng đài.

Rem đứng trước nó, giống như một anh hùng bước ra từ truyện cổ tích.

Người Khổng Lồ thường xuất hiện như những kẻ phản diện trong tiểu thuyết. Vậy nên việc tiếng reo hò vang lên không ngớt là điều đương nhiên.

"Im đi!"

Rem gầm lên, dù mọi người đang ca ngợi hắn. Giọng hắn to đến mức những người xung quanh vốn đang ca ngợi hắn đều im bặt. Rồi biệt danh mà họ đặt cho Rem lại hiện rõ trong tâm trí họ, như ánh trăng.

"Gã điên"

Một kẻ điên rồ rống lên vô cớ.

Một kẻ điên rồ tức giận và chửi bới không lý do.

"Trung đội trưởng của bọn tao đâu rồi?"

Ai đó giơ tay và chỉ về một hướng.

Ở đó, Encrid đứng sừng sững, tay cầm hai cây rìu.

Cậu ta đã đến đây rồi.

Rem, Ragna và Encrid chạm mặt.

"Này, ta đã bảo cậu canh chừng…"

"Tôi nhặt được trên đường"

Encrid cắt lời Rem và ném vũ khí. Hai cây rìu vút vút bay đến và đáp gọn vào tay Rem. Rem nhanh chóng tóm lấy chúng.

"Hm?"

Cầm nắm vừa tay, thoải mái lạ thường.

Khi cầm và cảm nhận chúng. Chúng tốt hơn những gì hắ đã dùng trước đây. Vũ khí thủ công đã nếm vị máu. Từ độ cân bằng cho đến lưỡi rìu. Đây là những vũ khí được chế tạo tinh xảo chất lượng cao.

"Vậy ra cậu đi lấy mấy thứ này vì rìu của ta bị hỏng à?"

Một nhiệm vụ đơn giản, miễn là nó hoàn thành. Encrid hiểu Rem rất rõ.

"Phải"

Rem gật đầu đồng tình. Mặc dù họ tình cờ đạt được kết quả này, nhưng nếu nó mang lại hòa bình thì cứ thế đi. Luồng sát khí từng tỏa ra từ Rem dịu đi đáng kể. Ý định giết chóc đã tan biến.

"Cậu có thấy cái ta bảo cậu xem không?"

"Ừ, tôi thấy rồi. Cây rìu đã chặn được Người Khổng Lồ. Dùng sức mạnh nghiền nát mọi trở ngại"

Rem nhìn vào mắt Trung đội trưởng của mình khi Encrid nói. Những cây rìu được ném như một trò đùa, không phải là điều quan trọng. Trong mắt cậu ta có một ngọn lửa rực cháy, một khát khao và đam mê có thể gọi là tham vọng.

Một kẻ tìm kiếm bước đi trên con đường nhuốm máu để học hỏi, trưởng thành và tìm thấy giấc mơ của mình.

Chỉ vậy thôi là đủ.

Đây là lý do Rem thích Encrid với tư cách một con người.

"Giỏi"

Rem mỉm cười.

Encrid cũng mỉm cười.

Nụ cười của họ khác nhau, nhưng lại có những nét  tương đồng. Ragna đang quan sát điều này, lẩm bẩm.

"Đầu tiên, anh cần phải người kiếm hợp nhất cái đã"

Đột nhiên, Jaxon xuất hiện phía sau Ragna, một sự tiếp cận mà không một tiếng động hay cảnh báo.

"Khi giác quan của anh chín muồi và giác quan thứ sáu mở ra, tiếp theo là gì? Hoàn thiện, rèn luyện từng khía cạnh riêng biệt và học cách phản ứng. Có rất nhiều việc phải làm"

Encrid quay đầu nhìn. Anh bắt gặp ánh mắt của Jaxon và hỏi trong im lặng.

"Tất cả những điều đó có nghĩa là gì?"

Không có câu trả lời.

"Lần tới"

Dường như người này còn hơn cả Ragna trong biệt tài cắt ngang mọi thứ.

"Thằng này? Dám ngắt lời ư?"

Rem trừng mắt.

Trước khi họ kịp trao đổi thêm những lời hỏi thăm, Audin đã trở lại.

"Whoa! Khổng lồ điên phe mình mạnh thật!"

Một tràng reo hò vang lên.

Đúng vậy, anh ta đã thành Khổng lồ điên phe họ.

Toàn thân đẫm máu, cười một cách bình thản đến lạ thường.

Máu nhỏ giọt từ tay áo, hắn cười một cách trong sáng đến vậy - đó là một kỹ năng hay là sự điên rồ?

"Cậu có biết cốt lõi của phong cách chiến đấu Valaf không?"

Người này cũng có vẻ tương tự. Ánh mắt Encrid quay sang gã Khổng Lồ điên.

Audin nở một nụ cười toe toét.

"Đậu má, ai cũng chen chen cái mồm vào là sao?"

Rem than phiền.

Tất cả bọn họ đều toát ra một luồng khí căng thẳng. Encrid quan sát một lúc rồi can thiệp.

Ngay giữa chiến trường, bất kể trận chiến đang diễn ra, những người này đều tập trung vào việc dạy dỗ Encrid. Và những cá nhân này chính là những người hùng thực sự của trận chiến này.

Khi Encrid làm dịu nhóm anh hùng, anh hỏi:

"Nhưng những người khác đâu rồi?"

Anh nhận thấy Andrew và những người khác đã biến mất.

"Bị cuốn theo rồi, chạy trước ấy"

Rem đáp.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Ai làm thì kệ mẹ nó!🗣️🔥🔥🔥
Xem thêm
Ai làm thì kệ mẹ nó!🗣️🔥🔥🔥
Xem thêm