Encrid đương nhiên muốn bước tới.
Chẳng phải anh ra đây là vì lẽ đó sao?
Trong người anh cũng đang rạo rực một nỗi thôi thúc muốn được vận động gân cốt. Dùng cả hai kiếm cùng lúc thì chắc la hơi quá sức, và dù có phải dành tay phải để hồi phục thì cũng chẳng sao.
Anh đã chắc chắn sau khi quan sát tư thế, bước chân và điệu bộ của đối thủ. Tay trái thôi cũng đủ rồi.
Kẻ địch còn chẳng phải Mitch Hurrier.
Thịch.
Đúng lúc đó, cạnh phẳng của một chiếc rìu được đặt thẳng đứng vào bụng Encrid. Đồng thời, Jaxon giữ lấy tay áo anh, Audin giữ vai anh, và Ragna bước lên chắn trước mặt Encrid.
"Để tôi lo" Ragna nói.
"Cậu tính đi đâu đấy? Cậu cần hồi phục trước đã chứ" Rem thêm vào. Trong mắt hắn có điều gì đó kiên quyết, như thể muốn ám chỉ rằng Encrid không thể bước tới đây. Sự kiên định của toàn bộ trung đội có thể được cảm nhận rõ rệt.
Vậy thì họ sẽ bước tới sao?
Krais đã nói rằng tốt hơn hết là Rem và những người khác nên tránh can thiệp trừ khi cần thiết.
Thế thì sao?
"Thế là đủ rồi, lính mới" Rem nói trong khi tay vẫn giữ rìu. Khóe môi hắn cong lên, vẻ mặt tỏ ra khá thích thú với tình hình.
Và rồi hắn gọi tên lính mới:
"Andrew?"
Miệng Encrid há hốc, còn Andrew thì nghiêng đầu khó hiểu. Tại sao lại gọi cậu ta?
"Đi ra và làm gỏi thằng đó đi" Rem nói. Hắn nói như thể đó là điều tự nhiên và dễ dàng nhất trên đời vậy.
Andrew chớp mắt, nhớ lại cơn giận mà cậu ta đã cảm thấy lúc nãy.
Chẳng phải đó là tên đã sỉ nhục cậu ta, gọi cậu ta là "chưa chín" sao?
Đối thủ trang bị giáo. Lực lượng chủ chốt của Công quốc Aspen là bộ binh giáo. Chĩa cây giáo tương đối ngắn về phía trước, không có vũ khí nào hiệu quả hơn giáo trong chiến đấu bộ binh.
"Ra đây, lũ hèn nhát!"
Nếu phải chọn từ ngữ xúc phạm nhất trong lịch sử, "hèn nhát" chắc chắn sẽ nằm trong danh sách hàng đầu. Andrew triệu tập cơn giận mà cậu ta đã tạm thời quên mất.
"Được thôi" Andrew bước tới, và đối thủ của cậu ta cũng vậy.
Khi hai người thận trọng rút ngắn khoảng cách, Mac lo lắng nhìn Andrew. Thắng hay thua không phải là vấn đề, anh lo Andrew có thể biến thành một cái đệm kim nếu bị mưa tên trút xuống. Thủ lĩnh trung đội thật tàn nhẫn với lời nói của mình mà.
'Nếu đến mức đó...'
Mac nắm chặt cán tấm khiên tròn. Tấm khiên lớn hơn loại anh thường dùng, nhưng anh lại thành thạo kiếm và khiên, kiểu chiến đấu "kiếm-khiên".
'Chặn và cầm cự'
Phía họ không hề ngu ngốc, nếu tên bắt đầu bay, cung thủ của họ sẽ đáp trả. Thấy những người đứng ở tiền tuyến cả hai bên đều mang khiên lớn, khả năng bị trúng tên chí mạng là không cao.
'Cầm cự rồi rút lui...'
Lo lắng chợt tan biến. Suy nghĩ lại thì, những nhân vật đang hiện diện không phải loại dễ dàng bỏ mạng. Vậy nên Mac chỉ cần đưa Andrew ra ngoài an toàn là đủ. Mac gạt bỏ lo lắng, định quan sát một cách bình tĩnh.
Trên thực tế, ngoài mũi tên ra, không có gì đáng lo ngại nhiều. Anh đã theo dõi Andrew rất kỹ. Cậu ta đã tiến bộ, đã trưởng thành. Cậu ta đã trở nên hòa mình hơn với thanh kiếm.
Ánh mắt của đồng minh đầy tò mò. Nếu Encrid hoặc những người khác bước tới, rõ ràng đó sẽ là một trận đấu mà họ sẽ thắng. Nhưng không phải họ, mà là một người lính khác bước tới.
Andrew Gardner.
Một quý tộc từ trong trứng nước, từng là thủ lĩnh của một đội nhưng lại gia nhập đội của Encrid như một người lính bình thường. Một số người nghĩ cậu ta là đồ quái gở. Những người khác lại lo lắng liệu cậu ta có thể sử dụng vũ khí một cách thành thạo hay không. Một bầu không khí căng thẳng bắt đầu lan rộng. Đã có bao nhiêu người lính tự tin bị hạ gục cho đến nay? Đương nhiên, mọi người đều hy vọng Encrid hoặc một ai đó khác sẽ bước tới chứ không phải gã.
Andrew nhìn đối thủ với ánh mắt đầy giận dữ. Đối thủ cũng cảm thấy tương tự.
"Hừm, sủa cho lắm vô rồi để thuộc hạ chiến đấu à?"
Đó không phải là ý định ban đầu. Andrew chưa bao giờ thấy Encrid né tránh một cuộc chiến nào. Hơn nữa, sự chênh lệch về kỹ năng sẽ là cực kỳ lớn. Ngay cả khi Encrid bị thương, làm sao tên này có thể hạ gục thủ lĩnh trung đội của họ được chứ?
Andrew coi Encrid là một thiên tài. Một thiên tài thực sự với kỹ năng tiến bộ nhanh chóng. Một tài năng bẩm sinh, khác hẳn với cậu ta. Cậu ta thực sự tin điều đó.
"Đồ chưa chín? Vậy thì sao?"
"Mang tên đã gọi ta là đầu quỷ gớm ghiếc ra đây!"
Họ không nghe thấy lời nhau nói. Họ chỉ thể hiện cơn giận của mình. Chẳng mấy chốc, cơn giận ấy biến thành giáo và kiếm.
Khi màn sương lạnh tan dần và ánh nắng chiếu xuống bãi cỏ thưa thớt cùng nền đất sỏi đá, hai người trút bỏ suy nghĩ trong cơn giận. Thấy mũi giáo lao về phía mình, Andrew chợt nhớ lại vài tháng qua. Nó không lâu đến thế.
'Tên mọi rợ điên khùng'
Sau khi đối phó với cây rìu của Rem, đối mặt với ngọn giáo của một tên lính địch cảm giác như trò trẻ con. Tất nhiên nếu trúng, nó sẽ xuyên một lỗ vào cơ thể cậu ta. Đó là một đòn quyết định không thể tùy tiện né tránh.
"Thằng nhóc nào mà còn do dự khi thấy kẽ hở thì đừng có than vãn nếu chết, nhớ chưa?"
Lời nói lặp đi lặp lại của Rem đã ăn sâu vào trong cậu ta.
Mac thừa nhận Andrew có tài năng. Rem cũng nhìn thấy điều đó. Cậu ta là một người đáng được bồi dưỡng, khác với Encrid theo cách riêng của mình. Đương nhiên họ chỉ huấn luyện cậu ta đến một mức độ nhất định. Họ chưa cho cậu ta chiêm nghiệm "Trái tim Quái Thú" hay đề cập đến những kỹ thuật khác. Đó là những kỹ năng không nên chia sẻ dễ dàng nếu chưa muốn chết.
Với Andrew, chừng đó là đủ rồi. Cậu ta thực sự có tài năng bẩm sinh. Một tài năng khá đặc biệt.
Thấy ngọn giáo lao tới, Andrew vung kiếm từ phải sang trái.
Choang!
Nếu giáo có lợi thế cho những đòn tấn công thẳng, thì kiếm, một vũ khí ngắn hơn lại hiệu quả hơn cho những đòn tấn công ngang. Khi ngọn giáo nảy bật sang một bên, Andrew bước tới, tiếng sỏi lạo xạo dưới chân. Rút ngắn khoảng cách. Sự bắt đầu của một cuộc chiến và kết thúc của nó đều được quyết định bằng đôi chân.
"Hừm!"
Tên lính địch rụt giáo lại và vung cùi chỏ. Andrew giữ nguyên đà tiến, vung kiếm. Lưỡi kiếm chém lên, xẻ đôi cẳng tay của tên lính mặc giáp. Máu phun ra từ cánh tay của tên lính. Giữa những vệt máu bắn tóe, mắt Andrew hóa sáng rực.
Có cần thiết phải chỉ chém và kết liễu không?
Không, đây là một cuộc chiến và một trận chiến.
Chân Andrew lại di chuyển. Một bước sang trái, rồi cậu ta lại vung kiếm, đập vào cán giáo với một âm thanh sắc nhọn. Rồi cậu ta bình tĩnh đâm kiếm về phía trước. Tốc độ không nhanh cũng không chậm, nhưng đủ để tên lính địch, kẻ đang loạng choạng vì đau đớn từ cánh tay bị thương.
Thịch.
Andrew cảm thấy một lực cản nhất định thông qua cán kiếm. Lưỡi kiếm đã xuyên vào giữa các khe hở của giáp và mũ giáp. Khi Andrew rút lưỡi kiếm ra, sâu khoảng nửa feet, máu trào ra như suối.
"Grừ..."
Tên lính địch loạng choạng và quỵ xuống.
Hắn cố gắng ôm lấy cổ, nhưng vô ích.
Sự khác biệt về kỹ năng quá rõ ràng.
Điều này xảy ra bởi vì Andrew rất có kỹ năng. Tên lính địch cũng là một người lính chính quy được huấn luyện kỹ lưỡng. Một người lính đã giết rất nhiều quân lính của họ cho đến bây giờ. Nhưng hắn không phải là đối thủ của Andrew, người đã được mài giũa bởi sự huấn luyện khắc nghiệt của Rem và tràn đầy tài năng.
Khi kẻ địch quỳ xuống, tay ôm lấy cổ, rồi đổ gục về phía trước, tay hắn vẫn vùng vẫy. Hắn không còn sống được bao lâu nữa. Hắn sẽ chết ngay cả khi bị bỏ mặc. Andrew đứng sau kẻ địch, đâm kiếm thẳng đứng xuống.
Thịch.
Cậu ta chắc chắn rằng mình đã giết hắn. Với quyết tâm đó, lưỡi kiếm xuyên vào từ gáy, lấy đi hơi thở cuối cùng của tên lính địch.
Sự im lặng và ánh nắng dịu nhẹ là tất cả những gì còn lại. Krais đứng cách một bước chân quan sát, nghĩ rằng kết quả này tốt hơn nếu Encrid bước tới. Đó là thành tích của một người không ngờ tới.
"Andrew Điên!"
Cái tên từng gặm nhấm tinh thần của họ giờ đây lại vang lên như một cơn ác mộng đối với kẻ địch. Tên Andrew vang vọng khắp nơi khi cậu ta giết chết tên lính địch.
"Woohoo! Thằng điên!"
"Andrew!"
Cái quái gì thế này?
Ngay cả khi Encrid lắng nghe, anh vẫn nhún vai.
Hiệu quả tốt hơn mong đợi sao?
Anh gần như cảm thấy tiếng reo hò là dành cho mình. Giữa những tiếng hô vang tên Andrew, có cả những tiếng hô cậu ta là anh hùng đã giết chết "đầu quỷ gớm ghiếc".
Rem cười pahaha khặc khặc khặc.
"Đội trưởng, lính mới có thể xử lý được mà"
Hắn ta thành lính mới từ khi nào vậy?
"Andrew, rút lui!" Mac hét lên với Andrew.
Đã đến lúc rút lui.
Andrew lùi lại vài bước, nhưng cậu ta không hề lơ là cảnh giác, vẫn theo dõi kẻ địch.
"Giờ tôi chín rồi đấy nhé, lũ khốn!"
Hở, cậu ta lại nói gì nữa vậy? Mac giật mình.
"Khịt"
Lần này, ngay cả Encrid cũng không thể nhịn cười. Có phải anh đã để lại chút vương vấn nào khi trêu chọc cậu ta không?
"Trở về đi, Andrew"
Andrew trở về sau khi giết chết tên lính địch trong tiếng reo hò. Đó là khoảnh khắc bầu không khí bắt đầu thay đổi. Điều Krais đã dự đoán đang bắt đầu.
Đó là khoảnh khắc mà Marcus, Tiểu đoàn trưởng đã chờ đợi.
---o0o---
Marcus cảm thấy cổ họng mình khô khốc.
'Phải có gì đó xảy ra thôi'
Theo nhận định của ông, quân số tương đương, trình độ huấn luyện cũng sàn sàn nhau. Nhưng lũ lính Aspen chết tiệt kia lại khéo léo phô trương bản thân. Chúng cử những binh sĩ tinh nhuệ nhất ra đấu tay đôi, ra vẻ như những hiệp sĩ. Kết quả là tinh thần quân ta sa sút thê thảm. Dù vậy, vẫn có thể kiểm soát được. Tuy nhiên, một sự thay đổi trong không khí chiến trường là điều cần thiết.
Ông đã hy vọng thấy sự thay đổi đó từ cái gọi là "Trung đội điên". Nhưng khi Rem, tên lính man rợ bước lên, 'Sao cái không khí này lại giống quỷ gớm ghiếc hơn thế nhỉ?'
Quả là một bầu không khí dơ bẩn, hèn hạ và độc hại.
Cả quân mình và kẻ địch đều phản ứng lạnh lùng. Lẽ nào ông nên thử thay đổi không khí ở nơi khác chăng?
Trong lúc ông đang suy nghĩ miên man, một điều gì đó đã xảy ra.
Một người lính vô danh từ "Trung đội điên", một trong những binh sĩ được tuyển vào chỉ để đủ quân số đã dễ dàng đánh bại một tên lính địch.
Không phải một chiến thắng sít sao, mà là một chiến thắng áp đảo hoàn toàn.
Thời cơ đã chín muồi.
"Cho họ xuất phát!"
Theo lệnh của Marcus, cả người truyền tin và sĩ quan tùy tùng đều hành động. Chẳng mấy chốc, một lá cờ nhỏ được kéo lên trên lều của Tiểu đoàn trưởng. Tín hiệu này đã đến được tai chỉ huy đơn vị đang chờ đợi gần con sông, nơi có những tảng đá rải rác.
Nếu Aspen có "Tro Khuyển", thì Naurillia có "Đao Phủ Biên Cương". Tất cả đều là những binh sĩ có khả năng địch lại mười người cùng lúc.
'Lũ ngốc'
Marcus hoan nghênh động thái vụng về của chỉ huy địch.
Bầu không khí trên chiến trường có thể thay đổi trong tích tắc. Đặc biệt là khi tinh thầ vốn đã chạm đáy, bất ngờ dâng trào, tác động sẽ còn lớn hơn nữa.
Hơn nữa, Marcus tin rằng chiến thắng trong trận chiến cuối cùng phụ thuộc vào việc ai có thể tiêu diệt đối phương hiệu quả hơn.
Vậy nên,
"Giết sạch chúng đi"
Mặc dù lời lầm bầm của Marcus không ai nghe thấy, mệnh lệnh đã được đưa ra.
Lực lượng Vệ Binh Biên Cương, đội quân độc lập đáng tự hào của Naurillia đồng loạt di chuyển để tấn công sườn quân địch.
Từ việc xuất hiện như một lực lượng nhỏ ẩn mình giữa những tảng đá và gần mặt nước, cho đến khoảnh khắc họ xông lên và giao chiến với kẻ thù, đó là một đòn bất ngờ đối với chỉ huy của Aspen.
"Quét sạch chúng"
Đội trưởng Vệ Binh Biên Cương ra lệnh, và đơn vị thực hiện theo. Torres cũng ở trong số đó.
Một tên lính địch xông tới đâm giáo. Nắm lấy cán giáo bằng tay và kéo, kẻ địch chống cự. Lợi dụng lực kéo đó, Torres rút ngắn khoảng cách và đâm một con dao găm vào dưới cằm kẻ địch.
Thịch.
Với một tiếng động ngắn, tên lính địch với bộ râu kim loại dưới cằm ngã ngang. Torres không có thời gian rút dao găm và lập tức xông vào tên địch tiếp theo. Những người còn lại của Lực lượng Vệ Binh Biên Cương cũng đang hăng hái chiến đấu.
Hyoun, một binh sĩ đến từ phương bắc nổi tiếng với kiếm thuật xuất sắc cũng ở trong số họ. Kiếm của Hyoun lướt trong không khí, nhanh chóng cướp đi sinh mạng của hai tên lính địch. Quay nửa người, anh tung ra một nhát chém đầy mạnh mẽ.
Rầm!
Chiếc khiên của tên lính địch đỡ đòn bay ngược lại và cú đánh nặng nề đó khiến tên lính loạng choạng.
Tên lính đang bay trên không bị Aizen kết liễu. Chuyên môn của Aizen là cây đinh ba. Vốn là một ngư dân, anh ta rất thành thạo với cây giáo ba chĩa. Cây đinh ba của Aizen đâm xuyên qua lưng một tên lính địch. Lưỡi dao trung tâm của đinh ba xuyên qua lớp giáp, ra khỏi áo giá rồi đâm xuyên qua bụng.
Barney nổi tiếng với tốc độ cũng đang giữa cuộc chiến. Là phụ nữ không hề là một bất lợi đối với binh sĩ này. Barney lướt qua giữa những tên lính địch, ném dao găm rồi nhảy lùi lại để ném đá bằng súng cao su của mình.
Thịch! Vút! Rắc!
Một tên lính địch bị đá trúng đầu ngã vật xuống. Mũ da không thể chống lại lực tác động của những viên đạn phóng ra từ súng cao su. Mặc dù những viên đá được đẽo gọt thủ công mất nhiều công sức để sản xuất, nhưng hiệu quả của chúng là không thể phủ nhận.
Lực lượng Vệ Binh Biên Cương được tạo thành từ những cá nhân với tính cách đặc biệt. Họ chuyên về chiến tranh du kích hơn là những trận chiến quy mô lớn. Và thế là họ chiến đấu, phá vỡ và tiêu diệt khi tiến lên. Torres dẫn đầu trung đội của mình, bắt đầu dồn ép vào một bên. Bên cạnh anh, Hyoun vung kiếm nhiều lần, đánh bật những tên lính địch. Mục tiêu của họ là nhóm lính cung thủ - mục tiêu thực sự của họ là hạ gục chỉ huy của các cung thủ.
Mỗi đội của Lực lượng Vệ Binh Biên Cương di chuyển về phía mục tiêu tương ứng của mình, tạo ra một sự thay đổi đáng kể trên chiến trường. Chỉ huy địch không muốn mạo hiểm gây thêm hỗn loạn cho chiến trường vốn đã hỗn loạn, đã đưa ra một quyết định.
"Rút lui"
Lực lượng Vệ Binh Biên Cương sẽ cầm chân Tro Khuyển, trong khi phần còn lại của quân địch rút lui.
---o0o---
Nếu là gió, đó sẽ là một cơn bão.
Nếu là động đất, đó sẽ là một trận động đất lớn.
Nếu có sóng, đó sẽ là một cơn sóng thần.
Dòng chảy của một chiến trường luôn dễ xảy ra những biến động như vậy.
Thật lạ khi họ đã ở trong thế bế tắc lâu đến thế. Encrid cũng cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Ngay cả khi anh chưa nhìn thấy những chuyển động của Lực lượng Vệ Binh Biên Cương, điều gì đó chắc chắn đã bắt đầu.
Nếu không...
"Bắn!"
Không có khả năng cung thủ của họ lại hành động theo cách như vậy.
Vút, vút, vút.
Những mũi tên bay vút qua đầu Encrid và các thành viên của Trung đội điên. Ngược lại, đòn phản công của kẻ địch yếu ớt. Chỉ vài mũi tên bay trở lại. Thay vào đó, một đơn vị trinh sát nhanh nhẹn được trang bị nỏ và áo giáp nhẹ đã truy đuổi nhóm của Encrid.
"Giết sạch chúng, không chừa một ai!"
Encrid nhanh chóng đánh giá tình hình.
"Quay lại, tấn công rồi rút về bên cạnh"
Anh ra lệnh. Có nhiều nhất hai mươi kẻ truy đuổi. Không cần phải rút lui. Hai đội là có thể xử lý được.
"Nghe hay đấy!" Rem phấn khích hét lên rồi vung rìu. Hắn ta hăng hái đến nỗi Enri đứng cạnh hắn cũng phải né sang một bên để tránh chiếc rìu đang vung loạn xạ.
"Chúng trang bị nỏ!" Enri hét lên sau khi nhìn lại.
Đó có phải là vấn đề không?
Sẽ không phải đâu. Bản thân Encrid đã né tránh những mũi tên đang bay tới vài lần. Các thành viên trong trung đội của anh cũng nên có khả năng làm điều tương tự. Càng học hỏi và cải thiện, anh càng nhìn thấy những khả năng mới. Họ rất mạnh.
Với Rem dẫn đầu, Trung đội điên được bố trí phía sau anh dừng lại và quay đầu xông ngược lại con đường mà họ đã đi. Họ thấy mình ở tuyến đầu của cuộc tấn công, sừng sững đứng trước tất cả, đó là tên điên Rem.


1 Bình luận