Vĩnh Thoái Hiệp Sĩ
Lee hyunmin, Ga Nara Leean
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 100 - 200

Chương 133 - Mùa xuân chứa đựng phép màu

0 Bình luận - Độ dài: 2,576 từ - Cập nhật:

Andrew và Mac rút kiếm ra cùng lúc.

Trong khi đó, Enri không dùng nỏ mà liên tục kéo dây cung ngắn anh mang theo. Mỗi khi thấy kẽ hở, anh lại bắn. Nếu có kẻ địch bất ngờ áp sát hoặc khi bắt gặp một tên lính địch đã sấp mặt trên mặt đất, anh không ngần ngại vung rìu hỏi thẳng vào đầu chúng.

Phập!

Dù không thể bổ đôi đầu kẻ địch chỉ với một nhát như Rem nhưng cũng chẳng có cái sọ nào còn nguyên vẹn. Đầu nát bét, máu chảy qua những khe hở của mũ sắt, đôi mắt chúng căng tràn sự oán độc tuyệt vọng, trông hệt như những con thú anh từng săn vậy.

Enri ngoảnh mặt đi.

Trên chiến trường, thứ gia vị xa xỉ nhất chính là cảm xúc.

Anh chỉ làm được đến thế thôi. Mọi thứ còn lại đều do Andrew và Mac gánh vác. Dẫu họ không hung tợn đến mức bị gọi là "Trung đội Điên", nhưng vẫn là những kẻ có trình.

"Bọn mày tưởng Tro Khuyển là gánh xiếc chắc?!"

Một tên lính địch rít lên khi đã hạ được mấy người. Hắn lộ rõ vẻ dữ tợn, mũi thương ngắn nhỏ máu từng giọt.

Andrew bước ra đối mặt.

Chỉ năm chiêu là xong. Hai lần đỡ, hai lần chém rồi kết thúc bằng một nhát đâm thẳng xuyên người đối phương chỉ với một tay.

Nhát đâm ấy, ít nhất trong mắt Enri lại giống hệt cách Encrid ra đòn.

Mac thì lặng lẽ chém gục kẻ địch, đảm bảo Andrew không tiến quá xa.

"Đủ rồi"

Ngay khi giọng Mac vang lên, Andrew khựng lại, rồi bắt đầu đấm ngực thùm thụp.

"Uaargh!"

Hả…? Cái quái gì vậy? Sao tự dưng lại hét lên thế?

Nhìn cái kiểu vừa đấm ngực vừa rống, anh đoán chắc Andrew đã học nhầm trò gì đó từ Rem.

"Lũ nhãi ranh này! Tới đây! Bơi hết đây cho tao!"

Lời khiêu khích thì ngớ ngẩn, còn hành động thì càng kỳ quặc. Nhưng có vẻ cậu ta hưng phấn thật sự, bởi nhát kiếm sau đó cứ như chém phăng cơn gió, gào thét cùng chủ nhân.

Enri đứng phía sau nhìn họ.

Máu bắn lên mũ sắt, những tiếng hét vang dội.

"Giết! Giết hết chúng nó!"

Những âm thanh ngập tràn sát ý.

"Xin tha… tha cho tôi…"

Tiếng cầu xin thảm thiết hòa vào biển người đang vỡ nát.

Ngay giữa khoảnh khắc sinh tử ấy, Enri nhận ra.

'Đến đây thôi'

Dù có người ca tụng Trung đội Điên, có người rơi lệ cảm động, nhưng anh chỉ thấy giới hạn của bản thân. Đây chính là điểm dừng.

"Uaargh!"

Andrew rống lên, vung kiếm chém rách xương quai xanh lẫn cổ đối thủ.

Sột.

Thanh kiếm bị kẹt một nửa, rồi được rút ra.

"Aaaah!"

Tiếng gào xé cổ họng kẻ địch vang lên, hòa vào tiếng kim loại lạnh lẽo.

Sau khi nhận ra giới hạn, Enri chỉ muốn quay lại làm thợ săn thảo nguyên. Nhưng thảo nguyên ngày xưa giờ đã biến thành chiến trường. Ý nghĩ về việc trở về thành phố, làm chồng của người góa phụ bán hoa cũng không tệ lắm.

Cô ấy, người phụ nữ mạnh mẽ ấy đã mất chồng trong chiến tranh, một mình nuôi con khôn lớn.

Enri nhớ cô ấy da diết. Anh chỉ muốn vứt bỏ hết và quay về bên cô ngay lập tức.

Có lẽ chấm dứt cuộc đời Enri thợ săn, binh sĩ Enri tại đây… cũng hợp lý.

"Ừm… sến thật"

Anh lẩm bẩm khi nhìn trận chiến sắp kết thúc.

Lá cờ chỉ huy của địch cùng đoàn hộ vệ đã lặng lẽ biến mất từ lúc nào. Phần lớn quân địch còn lại đều đã buông bỏ vũ khí. Chỉ vài kẻ ngoan cố tiếp tục chống cự.

Trận chiến sắp hạ màn.

Và rồi-

"Trung đội điên Van tuế!"

Tiếng hò reo vang lên, phá vỡ không gian nặng mùi máu tanh.

Đó là tiếng reo mừng chiến thắng.

---o0o---

Chỉ huy quân Aspen tháo chạy trong tuyệt vọng.

"Lũ khốn này…"

Hắn ta đủ năng lực để nhận ra cục diện chỉ trong chớp mắt.

Ai là kẻ đã làm xoay chuyển chiến trường?

Ngọn gió thay đổi bắt đầu từ đâu?

Một gã cầm rìu và vài kẻ khác.

Hắn cần báo cáo, cần gửi tin về những cá nhân nguy hiểm này. Dù bồ câu đã được thả đi trước đó nhưng với tư cách kẻ chứng kiến trực tiếp, hắn hiểu rõ hơn ai hết.

"Ta đã tưởng ánh bình minh kia là giả… Lũ khốn kiếp!"

Trái tim hắn nặng trĩu.

Một tiếng quát bất ngờ vang lên. Một đơn vị mang đủ loại vũ khí chắn trước mặt. Trên vai phải của họ, rõ ràng là biểu tượng chim ưng.

"Chúng ta thua chỉ vì lũ này không xuất hiện à…?"

Hắn lẩm bẩm, đoàn hộ vệ vội vàng tạo vòng bảo vệ. Nhưng đó là tất cả những gì họ làm được.

"Bọn Đao Phủ Biên Cương…"

Đơn vị địch này, niềm tự hào của Naurillia - chính là Đao Phủ Biên Cương.

Họ vòng qua chiến trường, đột kích vào tuyến lui quân.

Mục đích làm rối loạn đội hình rút lui, giảm quân số quân địch, phá nát tinh thần chúng.

Ban đầu, nếu đòn đánh của Người Khổng Lồ phát huy trọn vẹn, đợt phục kích này sẽ thành công cốc. Nhưng giờ đây, nó đã trở thành một nhát đâm chí tử.

Quân Vệ Binh Biên Cương không ngờ kịch bản lại diễn ra thế này. Họ vốn định chỉ đột kích, gây rối loạn rồi đánh bài chuồn, ai ngờ quân địch đã hoảng loạn sẵn, chẳng khác đàn chó hoang bị săn đuổi.

Không thể để thời gian trôi qua vô ích, Đại đội trưởng nhanh chóng ra quyết định.

"Giết sạch"

Đó là phán quyết của cái chết.

Kẻ địch ra sức vùng vẫy, nhưng tất cả chỉ là vô nghĩa.

"Rút lui! Rút lui!"

Tên chỉ huy rống lên, lao thẳng vào trận thay vì tháo chạy. Hắn muốn cứu càng nhiều lính càng tốt. Đó đúng là một hành động đáng kính.

Đại đội trưởng Vệ Binh Biên Cương đích thân bước ra.

Leng keng! Leng keng! Leng keng!

Trong tay ông ta là quả chùy sắt khổng lồ xoay tròn, xích sắt rung lên lạnh lẽo.

"Để ta tiễn ngươi một đoạn"

Và ông ta đã giữ lời.

Trận đấu kết thúc chóng vánh. Một bên là chỉ huy lừng danh sức mạnh, bên kia là người thiên về mưu lược.

Vù.

Quả chùy di chuyển theo quỹ đạo hỗn loạn.

Bốp!

Đầu tên chỉ huy nát như tương, máu và óc văng tung tóe.

"Áaaah!"

Những kẻ chạy trốn còn lại cũng nhanh chóng bị đuổi kịp.

Phập!

Lưỡi rìu cắm sâu vào sọ kẻ địch cuối cùng, khép lại trận tàn sát.

Đó chính là Đao Phủ Biên Cương.

Đại đội trưởng xoay người, giọng nói lạnh lẽo vang lên.

"Rút về"

Họ rời đi, để lại phía sau bãi chiến trường nhuộm đỏ màu sinh mệnh.

Ban đầu họ chỉ định cắt hậu hoặc phá tuyến tiếp tế, ai ngờ kết cục lại thành ra thế này.

Trên đường về, trong lòng họ dâng lên tò mò và mong đợi.

Và rồi, thứ đập vào mắt họ là…

Một biển người đang reo hò chiến thắng.

Khung cảnh ấy ai cũng hiểu. Một chiến thắng tuyệt đối.

Người ở trung tâm của nó không ai khác chính là Encrid và những kẻ được gọi bằng một cái tên duy nhất.

"Trung đội Điên!"

"Điên thật rồi! Điên rồ quá!"

"Lũ khùng đáng sợ!"

Đại đội trưởng Marcus không ngăn họ reo hò. Thậm chí, ông còn ra lệnh cho sứ giả hét vang tên Trung đội Điên để toàn quân khắc ghi ai mới là anh hùng thật sự của hôm nay.

Giữa tiếng hò reo vang trời, Encrid cùng Trung đội Điên đứng đó.

Họ bị vây quanh bởi một vòng tròn binh sĩ đồng minh, như thể những kẻ điên kia là trụ cột vững chắc nhất trong đội hình.

Torres cũng nhìn thấy họ. Ánh mắt ông ta dừng lại trên gương mặt Encrid, thầm nghĩ.

"Đúng là một lũ điên"

Ở bọn họ, có kẻ nào còn giữ chút bình thường nào không?

Và dù chẳng ai muốn thừa nhận…

Từ những gì ông ta chứng kiến.

Encrid cũng là một kẻ điên.

Có nhiều lý do lắm, nhưng lý do lớn nhất là…

'Việc cậu ta có thể sống sót và hòa nhập giữa lũ điên này'

Đó chẳng phải là minh chứng rõ rệt nhất của sự điên rồ sao?

Hơn nữa… cậu ta lại còn hợp cạ với bọn chúng một cách hoàn hảo.

---o0o---

Chỉ huy đội Tiên Nữ khẽ lẩm bẩm khi nhìn chiến trường và nghe tiếng reo hò không ngớt.

"Mùa xuân có thứ ma thuật riêng của nó"

Mùa xuân, mùa của những cơn gió nhẹ đã trở về.

Trận chiến bắt đầu lúc rạng đông, kết thúc khi mặt trời vừa đứng bóng.

Một cơn gió ấm áp thổi qua, xua tan buốt lạnh còn vương sót.

Xuân đến.

Giống như những bông hoa nở rộ sau mùa đông khắc nghiệt.

Ngọn gió ấm mỗi khi mùa đông tàn luôn mang theo thứ ma thuật vô hình, báo hiệu khởi đầu mới.

Và giữa thứ ma thuật ấy, một người đàn ông đứng sừng sững, đón nhận tiếng reo hò của vạn quân.

Ánh mắt nữ Chỉ huy dõi theo người đàn ông được phủ lên bởi ma thuật mùa xuân ấy.

Encrid.

Gương mặt người dẫn đầu Trung đội Điên, giờ đây đã khắc sâu vào tâm trí cô.

---o0o---

Encrid tận hưởng tiếng hoan hô tràn ngập chiến trường.

'Không tệ lắm'

Tiếng người ta gọi tên anh.

Tiếng hò reo vang danh Trung đội Điên.

Anh biết rõ ai là kẻ thay đổi cục diện trận chiến này.

Đó là những đồng đội của anh.

Rem đã giết Người Khổng Lồ

Audin phá tan đội hình địch.

Jaxon… chắc chắn cũng làm gì đó, mặc dù anh chưa hỏi nhưng anh tin vậy.

Còn anh cùng Ragna đã hạ gục lũ lính đánh thuê xuất hiện bên cánh phải, mười tên cầm kiếm sắc lẹm, nếu để mặc, chúng đã xẻ đôi đội hình mình rồi.

'Tốt lắm'

Không tệ.

Vì thế anh thấy chẳng sao khi đón nhận những tiếng hò reo này.

"Thích nhỉ?"

Rem cười lớn ngay bên cạnh.

"Ừ"

Encrid đáp thẳng thừng, vẫn như mọi khi.

"Trời ạ, cậu lúc nào cũng thật thà thế à"

Rem chép miệng, bỏ luôn ý định trêu ghẹo

Sao lúc nào hắn cũng đón nhận mọi thứ nhẹ bẫng vậy chứ?

Đúng lúc đó, những người khác cũng đã quay về.

"Báo cáo, dưới quyền chỉ huy của Andrew đã trở lại"

Dù có bị Rem đấm hay bị Audin dọa nạt bằng giọng nói ngọt ngào đến nổi da gà, Andrew vẫn tự hào vì là Tiểu đội trưởng của Trung đội Điên.

Nhìn máu văng đầy mũ sắt của họ cũng đủ biết trận chiến vừa rồi ác liệt đến mức nào.

Encrid gật đầu.

"Có xách về cái đầu tên chỉ huy nào không? Hay ít nhất là thằng em của Người Khổng Lồ?"

Không trêu chọc được Encrid, Rem lập tức quay sang Andrew.

"À… thay vì một tên khổng lồ, cảm giác như tôi vừa xử hai trăm thằng bằng tay không vậy"

Nghe rõ mùi bốc phét.

Nhưng ai nấy đều bật cười, bởi ai mà chẳng biết tính cậu ta.

Bầu không khí giữa họ thoáng chốc nhẹ nhõm.

"Nổ oách đấy"

Rem phì cười, chấm dứt cuộc trò chuyện.

Ragna cũng có vẻ đã tìm được cách dập tắt ngọn lửa hừng hực trong lòng, trở lại dáng vẻ uể oải thường ngày.

Jaxon thì mỉm cười, hiếm khi thấy thật.

Còn Audin, khỏi phải nói. Vẻ điềm tĩnh ấy cộng với ánh sáng rọi từ phía sau, trông anh ta cứ như một Thánh hiệp sĩ bước ra từ thần điện vậy.

Dẫu trong tay anh ta là chiếc chùy nhuốm đỏ máu, dáng vẻ ấy vẫn bình thản lạ thường.

Krais nhìn tất cả, trầm ngâm.

'Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?'

Đó là thói quen của cậu ta, suy luận nguyên nhân từ kết quả.

'Bắt đầu từ trận đấu tập đó sao?'

Krais tự nhận mình là kẻ nhạy bén nhất Trung đội.

Cậu ta cảm nhận rõ không khí đã thay đổi kể từ khi Encrid trở về và bắt đầu những buổi đấu tập.

Rem, Ragna, Jaxon, Audin.

Bốn kẻ nắm giữ sức mạnh cốt lõi của Trung đội đều đã thay đổi.

Họ có vẻ phấn chấn hơn?

Đó chỉ là cách nói đơn giản.

Nếu đào sâu hơn, cảm giác như gánh nặng vô hình trên vai họ đã được gỡ bỏ.

Chỉ một trận đấu tập mà ra được kết quả ấy sao?

Họ vẫn đấm nhau mỗi ngày cơ mà.

'Không, không phải vậy'

Cậu ta nhớ trận đấu giữa Trung đội trưởng và Ếch.

Cả cảnh anh cắn đứt tai tên chỉ huy địch sau đó.

Dù là kỹ thuật kiếm thuê Valen hay thứ gì khác, điều đó không quan trọng.

Quan trọng là…

'Trung đội trưởng… đã trưởng thành'

Một bước tiến đáng kinh ngạc.

Tất cả họ đều biết Encrid sẽ chẳng bao giờ đạt tới đẳng cấp của họ. Nhưng họ vẫn dìu anh đứng dậy, đi được bao xa thì hay bấy nhiêu.

Thế mà giờ đây…

"Làm tốt lắm, mọi người"

Encrid đứng trước họ, nói.

Krais nhìn bóng lưng ấy, lồng ngực như bị ai bóp chặt

Vẫn là Trung đội trưởng của họ, ấy nhưng lại khác lạ đến lạ thường.

Ánh nắng đầu giờ chiều, cơn gió xuân ấm áp, mùi máu tanh của chiến trường, mùi kim loại rỉ sét, mùi của cái chết…

Tất cả hòa quyện rồi tan biến.

Krais nhận ra bản thân đang bị mê hoặc

Chỉ cần nhìn Encrid thôi cũng đủ khiến người ta say sưa.

Phải, đó chính là ma thuật của mùa xuân.

Ánh mắt của tất cả các thành viên Trung đội khi nhìn anh đều giống nhau.

Và không chỉ họ.

Tiểu đoàn trưởng Marcus, người đứng quan sát từ xa cũng mang ánh mắt ấy khi tiến lại gần.

"Nào! Hãy hò reo đi"

Ông ta cất tiếng, môi nở nụ cười khi Encrid quay sang nhìn.

"Một tràng pháo tay cho người anh hùng vĩ đại nhất chiến trường này"

Giữa tiếng reo hò vang dội gọi tên Trung đội Điên, lời ông ta vang vọng khắp nơi.

Tiếng hò reo như xé tan bầu trời xuân, dâng cao tận mây xanh.

Uwaaah!

Tiếng gào của những kẻ say sưa trong chiến thắng và ma thuật mùa xuân.

Đó là niềm vui của kẻ giành chiến thắng, là sự ngợi ca dành cho những người đã đem về thắng lợi.

Encrid lặng lẽ tận hưởng.

Không tệ.

Thật sự… không tệ chút nào.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận