Chương 100 - 200
Chương 156 - Học hỏi, rèn luyện, truyền thụ và thấu triệt
1 Bình luận - Độ dài: 3,692 từ - Cập nhật:
Tiếng chim lảnh lót.
Ngọn gió khẽ khàng lướt qua.
Bầu trời mùa hạ với vầng thái dương rực rỡ chẳng mấy chốc đã mang theo cái nóng hầm hập.
Encrid cảm nhận được cái nóng từ bên ngoài, và cả từ sâu trong lồng ngực mình.
Suốt ba tháng ròng, những lời đồn thổi về một cuộc chiến âm ỉ sau bức màn hòa bình đã lan đi khắp nơi. Để rồi cuối cùng, Aspen lại là bên lùi bước.
Chẳng có cuộc chiến nào nổ ra. Cũng chẳng có trận đánh nào cả.
Vậy thì đám lính còn kẹt lại trong doanh trại thì biết làm gì đây?
Huấn luyện và nghỉ ngơi, chỉ có vậy.
Nhiều người đã nhận nhiệm vụ thông qua hệ thống lính đánh thuê để kiếm thêm.
Còn Encrid thì chẳng thiếu Krona.
Cặp song kiếm của anh vẫn đang ở trong tình trạng tốt nhất. Krais vẫn đều như vắt chanh chuyển cho anh số Krona kiếm được từ Hội. Thế nên phần lớn thời gian của anh chỉ dành cho việc luyện tập.
Dù vậy, tiến độ lại chậm đến đáng thương. Ít nhất, đó là trong mắt của những kẻ ngoài cuộc. Hai từ ‘dậm chân tại chỗ’ là thứ mà người ta hay dùng để nói về anh.
Dậm chân tại chỗ, nghĩa là ngừng lại.
Tất cả mọi người đều cho rằng Encrid đang chững lại.
Nhưng bản thân anh lại nghĩ khác.
Mà sao lại không chứ?
'Ý Chí'
Thứ từng là giấc mơ của Encrid cho đến tận bây giờ.
Nó là một bóng ma mà anh chẳng thể nào nắm bắt.
Là một màn đêm mà anh chẳng thể nào nhìn thấu.
Vì không thể bắt lấy hay nhìn thấy, nó đã từng là một bầu trời mà anh không tài nào với tới.
Thế nhưng giờ đây, anh đã thấy, đã nghe, và đã tự tay dựng nên những bậc thang dẫn lối lên bầu trời ấy.
Và chúng được gọi là những cột mốc.
Đối với Encrid, Ý Chí chính là một thứ như vậy. Vừa là một cầu thang, lại vừa là một cột mốc.
Những con chữ dùng để phá vỡ giới hạn của bản thân cũng tương tự.
Dậm chân tại chỗ ư? Không.
Chẳng có sự đình trệ nào ở đây cả, bởi con người anh của trước kia và anh của hiện tại đã là hai thực thể hoàn toàn khác biệt.
Kể cả khi trong mắt người khác, nó trông giống như đang giậm chân tại chỗ.
Encrid có thể thấy được thành quả cho sự trưởng thành của mình.
Và lý do nào đã giúp anh có thể trở nên như thế này?
Tất cả là nhờ vào những gì anh đã khắc cốt ghi tâm và khổ luyện trong suốt thời gian qua.
Bắt đầu từ Trái Tim Quái Thú, Cảm Quan Lưỡi Kiếm, Tập Trung Tuyệt Đối và cả Kỹ Thuật Cách ly.
'Nếu kiếm thuật có nền tảng'
Thì liệu việc tạo ra tài năng có tồn tại một nền tảng tương tự không?
Anh không biết. Nhưng chẳng phải đó chính là những gì đang diễn ra bên trong cơ thể anh lúc này sao?
Thông qua Tập trung tuyệt đối, đôi lúc anh sử dụng Trái Tim Quái Thú, đôi lúc lại mài giũa lưỡi đao của giác quan mình.
Anh nghiền ngẫm, rồi lại nghiền ngẫm những kinh nghiệm đã có.
Suốt ba tháng qua, đó là những gì Encrid đã làm.
Cũng có những người lính tìm đến anh.
Anh cảm nhận được tính thực tế của câu nói ‘học đi đôi với hành’.
"Làm một trận chứ?"
Đại đội 1, đội Tuần tra Biên cương.
Cả hai đều là những đơn vị sừng sỏ trong Lực lượng Dự bị Biên cương.
Ban đầu, ngay cả những người lính bình thường cũng thường xuyên tìm đến.
Còn bây giờ, nếu không phải người của hai đơn vị này, thì chẳng còn ai ghé qua nữa.
Anh luôn sẵn lòng cho những cuộc đấu tập.
"Chắc chắn rồi"
Encrid điềm tĩnh chào đón họ.
Ngay sau đó, hai người đàn ông đã mồ hôi nhễ nhại khi trao đổi chiêu thức.
Và Encrid luôn là người chiến thắng.
Điều khác biệt so với trước đây là bây giờ anh chiến đấu mà không cần đến vật lộn, chỉ tập trung vào những kỹ năng cơ bản, loại trừ cả kiếm kỹ Valen. Như vậy là quá đủ.
Khi đấu với Rem và các thành viên khác trong tiểu đội, anh dốc toàn lực, nhưng với những người lính này thì không. Chẳng cần thiết lắm.
Từ những gì đã học được, đôi khi anh nhìn ra vấn đề của những người lính đang vật lộn.
Những người trong lúc cố gắng học và thông thạo nhiều thứ cùng một lúc đã đánh mất sự tập trung vào những điều cơ bản nhất.
"Nó hiệu quả mà, đúng không? Cái này này"
Họ thường đáp lại như vậy khi anh chỉ ra vấn đề.
Anh của ngày xưa cũng từng có suy nghĩ y hệt.
Một phương pháp chiến đấu hiệu quả và hợp lý.
Bây giờ anh vẫn sử dụng nó rất nhiều.
Nhưng đó là phương pháp để chiến đấu, không phải là phương pháp để luyện tập.
Để lặp đi lặp lại cho ngày hôm nay, anh đã cố gắng học và thẩm thấu nhiều nhất có thể.
Vậy có thứ gì đến dễ dàng không?
Ngay cả bây giờ, anh vẫn chưa thể sử dụng Cảm Quan Né Tránh một cách thuần thục.
Trái Tim Quái Thú thì cần thời gian chuẩn bị.
Ngay cả Tập Trung Tuyệt Đối cũng khó kích hoạt trừ khi tính mạng của anh bị đe dọa.
Đó là một sự thật mà anh nhận ra sau vô số những suy tư và cân nhắc.
'Bắt đầu với những gì mình có thể làm ngay bây giờ'
Anh tiến về phía trước. Và lại tiến về phía trước.
Với tâm thế đó, anh tiếp tục lặp lại không ngừng nghỉ. Đôi khi, một người lái đò xuất hiện trong giấc mơ của anh, hỏi rằng, "Ngươi là loại người nào?"
Suốt ba tháng, chỉ có luyện tập. Cũng như cả cuộc đời của Encrid, khoảng thời gian này chẳng có gì khác biệt. Lặp lại và lặp lại.
Sống một tuần như hôm nay, một tháng như hôm nay.
Qua đó, anh nhận ra một điều mới.
'Nhịp điệu'
Một thứ tối cần thiết khi vung kiếm.
Đối với những thiên tài như Ragna, những thứ lướt qua nhanh như một cơn gió, thì đối với Encrid, chúng lại là những bậc đá cần phải cân nhắc cẩn thận và bước lên, từng bước một.
Khi anh nhận ra điều gì đó vào buổi sáng, anh cảm thấy như mình đang bay bổng cả ngày.
Nếu anh nhận ra nó vào buổi tối, niềm vui sướng ấy còn kéo dài cho đến tận lúc đi ngủ.
Meow~
Esther lẽo đẽo theo sau Encrid như thể đang cổ vũ cho anh.
Con bé Esther vốn chỉ quấn lấy anh vào ban đêm, giờ đây còn bám dính lấy anh ngay cả vào ban ngày.
"Đến cả động vật cũng mến cậu cơ à"
Ếch chỉ nói vỏn vẹn có thế.
Esther giơ vuốt về phía Ếch nhưng chẳng bao giờ thực sự gây sự với cô.
Cứ cách ngày, vị Đại đội trưởng của đội Tiên tộc lại ghé thăm.
"Sắc thu có lẽ là thời điểm đẹp nhất nhỉ? Cho một lễ đính hôn ấy?"
Cô ấy sẽ buông lời trêu chọc.
"Làm một trận không?"
Và rồi rời đi sau khi trao đổi vài đường kiếm.
Thanh kiếm của Tiên tộc sắc bén và nhẹ nhàng, luôn có thứ để dạy cho anh những điều mới mẻ.
Dạy và học, học thông qua đấu tập.
"Nào, chặn đi xem nào"
Nhát rìu của Rem vẫn hung tợn và thô bạo như ngày nào, nhưng đã có gì đó khác trước.
Một nụ cười khẽ nở trên môi họ.
"Eek!"
Đôi khi điều đó thật đáng kinh ngạc.
Thanh kiếm từ dưới vung lên, trong khi thanh kiếm ở tay trái lại đâm tới theo một nhịp lệch.
Thời điểm của nhát chém và cú đâm khác nhau một cách tinh vi, gây ra sự bất hòa trong nhịp điệu.
Cả hai tay di chuyển theo hai nhịp điệu khác nhau cùng một lúc.
Đây chính là Song Kiếm Giao Thoa, một tuyệt kỹ trong kiếm thuật lính đánh thuê Valen.
Ảo ảnh của những lưỡi kiếm, một kỹ thuật thường bị coi là hạ sách ngay cả trong chính kiếm kỹ Valen , hiếm khi là thật.
Nó tạo ra ảo giác rằng thanh kiếm trong tay phải và thanh kiếm trong tay trái đang di chuyển độc lập với nhau.
"Vừa rồi khá lắm đấy"
Rem nói.
Sự công nhận, và đó là một niềm vui nho nhỏ.
"Nếu cậu xao lãng võ thuật, Chúa sẽ nổi giận đấy"
Chẹp, việc học võ thuật phong cách Valaf chẳng liên quan gì đến cơn thịnh nộ của thần thánh cả.
Dù đó là một lời nói vô nghĩa, Encrid vẫn giao lưu với Audin mà không nói một lời.
Võ thức Valaf kết hợp giữa kỹ thuật tấn công và vật lộn.
Chẳng phải Encrid đã trộn lẫn các kỹ thuật vật lộn vào trận chiến hỗn loạn của kiếm kỹ Valen để giết Mitch Hurrier sao?
Anh học hỏi và tiếp thu kiến thức.
Đó là niềm vui của việc học.
Nhận được sự công nhận, học hỏi và ngược lại, dạy cho người khác.
Đó là cách một người trưởng thành.
Niềm vui của sự trưởng thành đã thúc đẩy anh tiến lên.
Việc vung kiếm đã trở thành một thú vui.
'Từng bước một, dù chỉ là nửa bước, thậm chí là lê lết bò đi'
Đó là tâm thế của một kẻ nhập môn. Đúng như những gì anh đã tâm niệm ngay từ những ngày đầu tiên.
Những gì có vẻ quá dễ dàng đối với Encrid.
Đối với một người khác, đó lại là một điều phi thường.
Đặc biệt là đối với Ếch, người đang quan sát tất cả.
Dĩ nhiên, Encrid của ngày hôm nay tập trung vào việc suy ngẫm về bản thân hơn là để tâm đến những ánh mắt xung quanh.
Trong thoáng chốc, anh lại miệt mài gọt giũa thị giác động và huấn luyện giác quan của mình, sống một cuộc đời bận rộn hơn bất cứ ai khác.
Trong số những người lính ban đầu theo Encrid lao vào guồng quay luyện tập, chỉ còn lại vài mống là kiên trì bám trụ. Có lẽ là do kỷ luật đã rệu rã sau trận chiến, hay đơn giản đó vốn là bản tính của con người. Khi số lính biếng nhác ngày một nhiều, những người chuyên tâm vào việc rèn luyện cũng dần ít đi.
Dẫu vậy, vẫn có những người ở lại.
Và trong số đó, có vài kẻ nổi bật.
Nếu không tính những người này, đối tác đấu tập tuyệt nhất chính là đội Tuần tra Biên cương. Đôi khi, anh thậm chí còn tìm đến tận nơi chỉ để được đấu kiếm.
"Lúc nào cũng chào mừng hết"
Viên đại đội trưởng của đội tuần tra luôn chào đón Encrid.
Anh đấu tập với ông và giao lưu với những người khác, nhưng Torres, một gương mặt thân quen lại lắc đầu nguầy nguậy.
"Tôi không đấu với anh nữa đâu"
"Tại sao?"
"Này, đánh một trận không số lùi mà lại còn thua thì có gì hay ho chứ"
Hệ thống Xếp hạng Binh sĩ.
Đó là thứ mà người ta hay nhắc đến khi bàn về những người lính ưu tú. Trong số họ, có kẻ đã nhen nhóm lại tinh thần cạnh tranh, nhưng Encrid thì đã vượt xa họ một bậc rồi.
Ba tháng - thời gian luôn trôi nhanh như một mũi tên đã được bắn đi.
Nhưng đối với Encrid, nó là một ngày.
Là ngày hôm nay.
Là một quá trình để bước về phía ngày mai.
"Nhịp điệu không chỉ có một. Chẳng phải cậu đã biết điều đó rồi sao?"
Có lẽ họ nghĩ rằng chỉ nhìn thôi thì không thể hiểu được.
Hoặc có lẽ họ đã bắt đầu thấy chán với việc chỉ quanh quẩn ở đây.
Ếch, Luagarne cũng bắt đầu chỉ dạy cho Encrid.
"Tôi cũng vừa định nói thế đấy"
Ragna, người đang quan sát, lẩm bẩm, nhưng đó chính xác là điều cần nói vào lúc này.
Nhịp điệu, thời điểm.
Đúng vậy. Nó không nhất thiết chỉ có một.
Chẳng phải anh đã học được điều đó thông qua kiếm kỹ Valen rồi sao?
Chiêu Song Kiếm Giao Thoa là một đòn tấn công kép sử dụng nhịp điệu lệch pha.
Có những nhịp điệu kéo dài, miên man trong một hơi thở.
Cũng có những nhịp điệu ngắn và dứt khoát.
Và có những nhịp điệu mà người ta phải chịu đựng trong khi giữ chặt phần cốt lõi của mình.
Anh đã học được như thế.
"Đổi nhịp điệu từ đều sang bất quy tắc, và thực hiện nó chỉ trong một bước. Không, ngay bây giờ, đưa chân trái lên trước nửa bước đi. Rồi cậu có thể thực hiện nhát chém xoay ngang người"
Luagarne tỏ ra khá là nhiệt tình.
Tại sao Ếch lại ở bên cạnh anh?
Tại sao cô lại ăn ngủ ở đây?
Tại sao cô lại dạy cho anh?
Anh gạt hết những câu hỏi đó sang một bên. Hay đúng hơn, anh quyết định quên chúng đi.
Nếu họ dạy, anh sẽ học. Luôn khao khát học hỏi, Encrid đã làm đúng như vậy.
"Vậy thì nếu tôi rút chân phải về từ đây thì sao?"
"Thế thì khó thu kiếm về lắm. Trong trường hợp đó, hãy làm thế này này"
Ragna cũng tham gia.
Chẳng rõ mọi chuyện đã trở nên như thế này từ lúc nào, nhưng tất cả mọi người dường như đều nhiệt tình hơn trước.
"Không, cậu cũng có thể làm thế này"
Rem cũng nhập cuộc.
Đó là một bước di chuyển mà anh phải xoay người và giữ thăng bằng trên đầu ngón chân.
Thanh kiếm vung lên tùy theo tình huống, đôi chân di chuyển, và đôi mắt phản ứng.
"Mở rộng giác quan của anh ra. Chẳng phải anh đã học cái này rồi sao?"
Lời khuyên của Jaxon xen vào.
Đúng vậy, anh đã học rồi.
Chẳng phải anh đã mở rộng phạm vi cảm nhận của mình khi đối mặt với đám người sói sao?
Thay vì chỉ nhìn về phía trước, anh nhìn thấy tất cả mọi thứ. Anh trải rộng giác quan ra xung quanh, lấy bản thân làm trung tâm.
"Tiểu đội trưởng, mọi chuyển động đều có một trung tâm. Trong võ thuật hay kiếm thuật cũng vậy. Điều quan trọng là tìm ra đường trung tâm và kết nối nó với đối thủ của mình"
Lời dạy của Audin bổ sung thêm vào.
Tất cả mọi người đã trở nên đam mê hơn trước.
Đối với Encrid, tất cả những điều này đều mang lại niềm vui.
"Quả nhiên là vẫn có ưu điểm"
Đây là kết luận của Ếch sau khi quan sát mọi thứ.
"Ưu điểm gì?"
Rem đứng bên cạnh và hỏi. Họ vẫn đang ở trên sân tập, dưới cái nắng nóng, mồ hôi nhễ nhại, và ngửi thấy mùi mồ hôi nồng nặc ngay trong ngày hôm nay.
"Một khi đã học được thứ gì, cậu ta sẽ không bao giờ buông"
Rem gật đầu.
Đúng vậy.
Encrid học rất chậm.
Thậm chí còn có tin đồn gọi anh là một thiên tài nở muộn.
'...Mình thì không chắc lắm'
Nhưng có một điều chắc chắn.
Anh không bao giờ quên những gì mình đã học. Anh không ngừng nghiền ngẫm. Anh luôn muốn học hỏi, không ngừng tìm cách lĩnh hội.
Làm thế nào để áp dụng những gì đã học.
Làm thế nào để thực hiện nó.
Sử dụng nó theo cách nào.
Anh suy ngẫm không ngừng. Điều đó có thể thấy rõ.
Đó cũng là một lợi thế.
Chính điều đó đã tạo nên sức mạnh cho anh.
Rem nghĩ vậy.
Trong khi đó, con Ếch cuối cùng cũng nhận ra bản thân mình đã làm gì suốt thời gian qua.
'Là gương mặt cậu ta cuốn hút mình sao?'
Hay có lẽ đó là bản tính của anh.
Dạy dỗ một kẻ chẳng có thiên phú, kiên nhẫn mở lối cho nó chẳng phải quá phi lý và phí công sao?
Nhưng cô ta chẳng hề bận tâm. Những kẻ như Ếch được thúc đẩy bởi những dục vọng và bản năng
Luagarne cũng biết rằng mình không thể thoát khỏi những thứ như vậy.
Dĩ nhiên, có những thứ còn vượt trên cả ham muốn. Cụ thể thì để tránh bị ham muốn kiểm soát quá mức, cô đã lập một giao ước. Giao ước là một lời hứa, một thệ ước phải được tuân giữ, và đối với Ếch, nó mang tính ràng buộc.
'Mình sẽ phải quay về vào một ngày nào đó'
Ếch nghĩ vậy nhưng vẫn tiếp tục dạy cho Encrid.
Dù đã học và luyện tập chăm chỉ suốt ba tháng, tiến độ có vẻ chậm chạp. Ít nhất là đối với Ếch, trong mắt cô ta là như vậy.
Giữa những quan sát của Ếch và sự chỉ dạy của các thành viên trong tiểu đội, Encrid đang xem xét lại nhịp điệu và khắc ghi lại các kỹ thuật khác nhau vào cơ thể mình.
Cảm giác như đang tiến gần đến sự hoàn hảo, hay đúng hơn là đang tiếp cận giới hạn. Dĩ nhiên thực tế thì còn xa lắm, nhưng vì anh thậm chí còn không hiểu đạt đến giới hạn của mình có nghĩa là gì, nên cảm giác là như vậy.
Trong lúc này:
"Cậu được triệu tập"
Vị Đại đội trưởng Tiên tộc đến tìm anh.
"Vâng"
Mồ hôi ướt đẫm, Encrid bước theo sau cô.
Mồ hôi cũng lấm tấm trên trán của Đại đội trưởng Tiên nữ. Một ngày nóng nực đến thế là cùng. Độ ẩm cũng cao.
Có vẻ như trời sắp mưa.
Dựa trên kinh nghiệm, có lẽ sẽ mưa trong một hoặc hai ngày tới.
"Cậu đến rồi à?"
Nơi họ được gọi đến là văn phòng của Tiểu đoàn trưởng.
"Có một yêu cầu, cậu nghĩ sao?"
Hệ thống lính đánh thuê cho phép binh lính tự nguyện nhận yêu cầu, nhưng đôi khi mệnh lệnh lại đến từ cấp trên.
Điều này rất hiếm, nhưng khi một vài người lính chính quy không thể xử lý được tình hình, một lực lượng cấp tiểu đội hoặc đại đội sẽ được cử đi.
Theo lời Krais, gần đây đã có những xáo trộn do quái vật và dã thú gây ra trong Vương quốc.
Luôn có xu hướng gia tăng những xáo trộn như vậy khi mùa hè đến gần, nhưng năm nay có vẻ đặc biệt tồi tệ.
'Cái nóng mùa hè thúc đẩy sự sinh sôi của quái vật và quái thú'
Đây là một câu nói nổi tiếng trên khắp lục địa. Và đây là một trong những tình huống như vậy.
"Chúng tôi muốn giao cho cậu quyền chỉ huy tạm thời một làng biên viễn gần đó để xử lý tình hình, hãy xử lí vấn đề này"
Tiểu đoàn trưởng nói.
Vì chiến trường mùa xuân đã kết thúc sớm, mùa hè này, họ đang dành thời gian trong thành phố thay vì trên chiến trường.
Một điều hiếm khi được thấy.
Trong thời gian này, Encrid chỉ ở trong sân tập và doanh trại.
Anh thậm chí còn chưa đi chợ một lần nào.
Đó là vì anh đang mải mê trong niềm vui tiến bộ trên con đường kiếm đạo của mình.
"Nếu cậu không muốn đi, cậu có thể từ chối, và nếu cần thời gian, cậu có thể suy nghĩ rồi cho tôi biết"
Tiểu đoàn trưởng trông có vẻ mệt mỏi.
Ông có nhiều việc phải xử lý sao?
Có lẽ ông đã không ngủ ngon, nhưng có vẻ nhiều khả năng là ông chỉ đơn giản là làm việc quá sức.
Số lượng tài liệu chất đống xung quanh ông đã cho thấy điều đó.
"Vâng, thưa ngài"
Encrid chào và quay người rời đi.
Khi anh bước ra ngoài, Đại đội trưởng Tiên tộc nhìn anh với một biểu cảm kỳ lạ.
"Sao nhìn tôi kiểu đó?"
Liệu cô ấy có định buông một lời nhận xét bâng quơ nào nữa không?
Nếu hỏi thì chắc cô ta lại trả lời bằng một câu ngớ ngẩn nữa thôi.
"Tôi vừa nhận ra có lẽ mình đã chọn đúng người rồi"
Dĩ nhiên, đó là một câu đùa đậm chất Tiên tộc.
"Vậy sao?"
Sau câu đùa vu vơ, Encrid trở về doanh trại, nơi Krais, người đặc biệt bận rộn gần đây đang ở bên trong.
Khi anh giải thích ngắn gọn tình hình và cho xem mệnh lệnh,
"Đi chứ, chắc chắn phải đi! Chúng ta phải đi! Đây là mệnh lệnh!"
Krais nói với đôi mắt sáng rực.
Điều đó chỉ có nghĩa - chuyện này có liên quan đến Krona.
Đó chính là ý nghĩa trong phản ứng của Krais.
Mệnh lệnh có ghi vị trí của ngôi làng và ước tính sơ bộ về quy mô của khu định cư. Nó đề cập đến những xáo trộn do một bầy quái vật gây ra.
Khi nhìn thấy địa điểm và mặc kệ luôn cái bầy quái vật, đôi mắt của Krais sáng lên.


1 Bình luận