"Nhào vô!"
Keng, keng, keng.
Kiếm và giáo va vào nhau chan chát.
Gã đàn ông vạm vỡ Vengeance ra đòn thô bạo nhưng mạnh mẽ đến kinh người. Sức vóc của hắn phải nói là vượt xa tầm thường, đến mức khiến người ta phải rùng mình. Mà đối thủ của anh cũng chẳng phải dạng vừa, một binh sĩ được huấn luyện bài bản, từng trải qua vô vàn trận mạc. Chỉ với một tay, anh khó lòng áp đảo hắn bằng sức mạnh thuần túy.
'Thế thì, làm sao bây giờ?’
Trong tích tắc, ý nghĩ đó xẹt qua đầu anh, xuyên qua tiếng kim loại va chạm khô khốc. Anh vừa chiến đấu vừa tính toán, rồi bất chợt, một kế hoạch chợt lóe lên trong tâm trí anh.
Gạt, gạt. Anh gạt phăng những đòn tấn công như vũ bão của Vengeance, tìm kiếm sơ hở. Sau đó anh xỏ một đường kiếm dứt khoát, gọn ghẽ như vẽ một nét thẳng tắp trên không. Anh đã tìm ra con đường tối ưu nhất, một lối đi chỉ mình anh nhìn thấy.
Anh đâm kiếm tới rồi thoái lui, quan sát phản ứng của đối thủ. Bước chân anh thoăn thoắt như một vũ công trên sân khấu sinh tử, nhanh đến nỗi mắt thường khó lòng bắt kịp.
Khi một kẽ hở bé tí vừa xuất hiện, anh tung ra đòn bổ kiếm nặng nề, dứt khoát, một đường kiếm mang đậm tinh hoa của phong cách Tangum.
Keng, keng, keng!
Vengeance dùng cán giáo chặn đứng đường kiếm của anh, rồi nhanh như cắt, hắn tìm cách ngáng chân anh. Pha xử lý này, úi zời, lại quen thuộc đến lạ kỳ đối với Encrid.
Chẳng phải anh đã vô số lần đối mặt với chiến kỹ Ail Caraz của Finn sao? Cái kiểu đánh vừa quái dị vừa khó chịu đó anh thuộc làu. Hơn nữa, anh còn tinh thông võ thuật Valaf, những kỹ năng cận chiến thường được gọi là 'kỹ thuật giường chiếu’ ấy, anh nắm rõ như lòng bàn tay.
Anh đá vào chân Vengeance, nhắm thẳng vào sơ hở vừa mở ra rồi vung kiếm chém mạnh vào lưỡi giáo của hắn.
Rầm!
Lưỡi giáo nghiêng hẳn sang một bên. Ngay khoảnh khắc đó, anh ép lưỡi kiếm vào cổ đối thủ.
Một tiếng "Scrack" khô khốc vang lên từ bắp tay trái của anh.
Dù vậy, anh vẫn thắng.
"Cậu, tay trái của cậu…"
"Tôi tập luyện thường xuyên mà. Lúc không ai để ý ấy. Đó là vũ khí bí mật của tôi đó"
Lời bào chữa được chuẩn bị sẵn bao giờ cũng nghe êm tai.
Cuộc đời này lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, khiến anh trở thành một bậc thầy trong việc biện minh.
"Chết tiệt"
"Sao tự nhiên lại đấu tay đôi thế?"
"Không biết nữa, tự nhiên đang xem thì ngứa nghề"
Chẳng phải anh chỉ đang luyện những động tác cơ bản thôi sao? Có gì ấn tượng đâu? Chỉ là bước, đâm, chém. Chẳng có gì hơn thế.
Vengeance cũng chẳng còn lời nào để nói.
Hắn biết Encrid đã vượt xa hắn về cấp bậc. Về kỹ năng, về cả nhân cách. Hắn chẳng thể nào ghét bỏ cái gã đã cứu mạng hắn trong trận hỏa hoạn ở doanh trại ấy được. Hắn chỉ thắc mắc, tại sao Encrid lại giỏi cả tay trái nữa chứ?
'Sao hắn lại giỏi cả tay trái nữa chứ?’
Tuy nhiên, có gì đó không ổn.
"Này, lạ thật đấy"
"Gì cơ?"
Chết tiệt, cái kiểu giải thích đó thì ai mà hiểu nổi chứ? Vengeance thầm rủa bản thân, cố gắng tìm những lời lẽ tốt hơn, và cuối cùng, hắn cũng diễn tả được suy nghĩ của mình.
"Cảm giác như một thanh kiếm vô hồn vậy"
Đó là tất cả những gì hắn có thể nói.
Giải thích thêm có lẽ chỉ tổ rước thêm một tràng những từ ngữ lủng củng. Và còn gì để nói với một người chiến đấu giỏi hơn mình nữa chứ?
Nhưng nhìn vào tình huống lúc này, nó thật nực cười. Hắn đột nhiên thách đấu Encrid, thua cuộc, rồi giờ lại đổ lỗi cho đối thủ.
"Không, chỉ là…"
"Đợi chút đã"
Encrid ngắt lời hắn, rồi bắt đầu nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định.
Dù mắt anh mở to, tâm trí anh dường như đang ở một nơi nào đó xa xăm.
Vengeance cảm thấy tủi thân. Hắn đâu có tiếp cận vì ghen tị hay đố kỵ đâu. Lúc đó, Vengeance hoàn toàn chân thành. Giống như cái khoảnh khắc hắn lần đầu cầm giáo vậy. Hắn nhớ lại sự phấn khích khi lần đầu tiên gia nhập quân đội, vung giáo ngày đêm. Máu trong người hắn như sôi lên khiến hắn không thể ngồi yên.
Một gã đàn ông với cổ tay phải bị dập nát. Hắn đã nghe nói rằng sau khi trở về từ một nhiệm vụ tàn khốc, Encrid sẽ đấu tập với các thành viên trong trung đội trước khi đi ngủ.
Một người như vậy. Chắc hẳn anh đã bị thương và kiệt sức lắm rồi. Nhưng tại sao anh lại cố gắng đến thế? Và tại sao anh lại mỉm cười? Đó không phải là ghen tị hay đố kỵ, đó là sự phấn khích thuần khiết không giới hạn.
"Cảm ơn"
Đột nhiên, Encrid, người nãy giờ vẫn đang nhìn chằm chằm vào khoảng không cất tiếng. Rồi anh nhìn Vengeance, người còn đang đờ đẫn.
"Anh đang làm gì vậy?"
Anh hỏi.
Vengeance chớp mắt rồi trả lời:
"Không có gì"
Nhưng anh cảm ơn vì cái gì chứ? Dù sao thì, anh ta đúng là một gã kỳ lạ. Một kẻ điên cuồng ám ảnh với việc luyện tập, biệt danh này đúng là hợp với anh ta hơn nhiều so với cái danh "Đội trưởng Quyến Rũ" kia.
Encrid chợt nhận ra điều gì đó từ lời nói của Vengeance.
'Sự thiếu kinh nghiệm’
Anh đã cảm thấy một sự bất hòa khi anh dò lại con đường mình đã đi trong quá khứ. Thay vì nhận ra và sửa chữa lỗi lầm, anh đã quá bận rộn với việc vung kiếm mỗi ngày. Vì anh không biết cách nào tốt hơn. Nhưng giờ thì anh đã biết.
Đó là vấn đề của sự nhạy cảm. Có một sự khác biệt trong cảm giác giữa tay phải và tay trái, ngay cả đến đầu ngón tay. Đó là bước đầu tiên.
'Bắt đầu từ bữa ăn’
Bắt đầu từ việc dùng thìa và nĩa. Anh cũng biết một phương pháp luyện tập liên quan đến việc sử dụng cảm giác ở đầu ngón tay và cơ bắp cánh tay cùng nhau.
'Dao ẩn’
Tốt. Đây sẽ là cách.
"Đội trưởng!"
Giọng của Krais lại vang lên.
Gầm gừ
Esther tỏ vẻ thù địch.
"Chết tiệt"
Vengeance chửi thề.
"Tạ ơn các vị thần đã cho chúng ta gặp lại nhau"
Và rồi, Mitch Hurrier, người trước đây chẳng hề đắm chìm trong tôn giáo giờ đây lại đứng chắn đường anh, ướt sũng. Ngay cả khi anh cố gắng trốn thoát, ngày vẫn sẽ lặp lại. Bức tường anh phải vượt qua chỉ với tay trái.
Lời nói là không cần thiết. Câu trả lời nằm ở việc chiến đấu bằng kiếm của anh.
Encrid im lặng chiến đấu.
Anh vung kiếm, cố gắng ngáng chân đối thủ. Anh cố ghi nhớ các kiểu đánh của đối thủ.
Và rồi anh chết.
Đau đớn, bóng tối, vực thẳm, cái chết.
Sau khi chết và tỉnh dậy một lần nữa, anh bắt đầu sống với tay trái từ ngày hôm sau.
"Anh đang làm gì vậy?"
Krais hỏi, nghiêng đầu.
"Tự mình ăn đấy"
"Anh cũng bị thương ngón tay phải à?"
"Không, tôi chỉ không dùng chúng thôi. Chúng sẽ không lành nếu tôi dùng chúng"
"Thật là quá đáng"
Phải, đó là một lời bào chữa vội vàng.
Đã hai mươi ngày kể từ khi anh bắt đầu sống bằng tay trái. Trong thời gian đó, Vengeance yêu cầu được đấu tập thêm vài lần. Hắn mang khuôn mặt của một binh sĩ ngưỡng mộ sức mạnh võ thuật thuần túy, được thúc đẩy bởi dòng máu nóng trong người.
"Tốt"
Sau hai mươi ngày, chỉ hôm nay Vengeance mới ngừng gọi kỹ thuật của anh là một thanh kiếm vô hồn.
'Nhờ có anh’
Anh vung kiếm và lại chết.
Anh chết, chết, rồi lại chết.
Anh nhận thấy một sự thay đổi vào ngày thứ chín mươi.
'Khác biệt’
Liệu việc đi trên con đường anh đã đi bằng tay phải, nhưng nay bằng tay trái, có dẫn đến cùng một kết quả không?
Không.
Encrid của ngày đó và Encrid của bây giờ hoàn toàn khác biệt.
'Tập Trung Tuyệt Đối’
Sự đắm chìm, việc luyện tập bao gồm việc đi sâu vào bên trong bản thân trong khi vung kiếm.
Một cơ thể đã thay đổi thông qua Kỹ thuật Cách Ly.
Sự đắm chìm và một cơ thể đã thay đổi.
Và Trái Tim Quái Thú đã giúp anh duy trì sự bình tĩnh.
Cơ thể anh di chuyển như thế nào, lưỡi kiếm rung rinh chỉ về hướng nào. Vào những lúc như vậy, cơ thể anh di chuyển bao nhiêu?
Lặp đi lặp lại, lặp đi lặp lại.
Anh đang ở giữa một khóa huấn luyện lặp đi lặp lại đến mức có thể coi là nhàm chán. Encrid đối mặt với một khoảnh khắc anh chưa bao giờ cảm thấy trước đây.
Vút.
Vút.
Vút.
Lưỡi kiếm di chuyển chính xác theo ý muốn của anh. Anh nhận ra rằng anh có thể bắt chước một cách đại khái các dạng cơ bản của Trực kiếm. Chính xác, nặng nề, nhanh, mượt mà, và kỳ lạ thay, lại rất uyển chuyển. Cơ thể anh tự di chuyển.
Thiên phú là gì?
Nó không thể được định nghĩa chỉ bằng một từ. Nó đòi hỏi kỹ năng để sử dụng cơ thể của một người.
Ngay cả khả năng quên đi mọi thứ và tập trung cũng là một phần của thiên phú. Anh thậm chí không có khả năng cảm thấy sung sướng.
Thanh kiếm tự di chuyển, tìm đường đi. Cơ thể tự di chuyển. Không cần phải nhìn xung quanh. Ngay cả khi di chuyển như thế này, anh vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh đang dõi theo anh.
Đó là điều anh trải nghiệm bằng cách mài giũa một tài năng ít ỏi thông qua nỗ lực. Một điều anh đang trải nghiệm lần đầu tiên. Một điều anh có thể chưa bao giờ trải nghiệm trong đời.
Thêm sự nhạy cảm vào sự cân bằng được cung cấp bởi sự đắm chìm, rèn luyện thể chất và sự bình tĩnh.
Encrid nhận ra rằng kiếm thuật của anh đã tiến bộ vượt bậc chỉ trong một ngày, chứ không phải thông qua sự lặp lại.
"Hu"
Cùng lúc đó, anh nhận ra điều mình còn thiếu.
Sự chuẩn xác.
Vậy, làm sao để lấp đầy khoảng trống ấy?
Đơn thuần vung kiếm thôi chẳng ăn thua. Anh cần biến Dao ẩn thành một phần tự nhiên của cơ thể, như thể nó là cánh tay thứ ba vậy.
Thế nên lại quay về với việc lặp đi lặp lại thôi. Nhìn thấy rõ điều mình thiếu sót cũng chẳng thay đổi được gì nhiều nhặn.
Và cứ thế, anh miệt mài lặp lại quá trình ấy. Có những ngày trôi qua thật tẻ nhạt, nhưng cũng có những ngày cực kỳ gian nan.
'Mình có thật sự làm được không đây?’
Encrid cảm thấy niềm vui trào dâng khi anh dò lại con đường mình đã đi, nhưng lần này là bằng tay trái. Nhìn thấy bản thân trưởng thành, lớn mạnh từng ngày, chẳng có gì có thể tiếp thêm động lực cho anh hơn thế.
Vào một ngày, khi anh cảm thấy giác quan của mình đã được mài sắc đến tột độ, và cuối cùng đã sẵn sàng.
"Đấu tập thôi"
Vengeance như thường lệ, lại thách đấu anh. Giờ đây, hắn đã trở thành một người bạn, ngày nào cũng đòi tỉ thí. Trận đấu chẳng kéo dài bao lâu.
Keng!
Anh gạt phăng lưỡi giáo, rồi vung kiếm lên, khiến lưỡi kiếm uốn lượn như một con rắn. Lưỡi kiếm dừng lại ngay trước cổ Vengeance.
"Chết tiệt, lại là tay trái của cậu à"
"Tôi vẫn luôn tập luyện mà"
Vengeance im lặng trước lời bào chữa quen thuộc, chẳng khác gì những gì hắn đã nghe vào những ngày trước. Hắn chỉ đơn giản là sững sờ.
'Làm sao hắn có thể làm được điều này chỉ với tay trái chứ?’
Hắn không hề than vãn. Hắn chỉ đơn giản là ngưỡng mộ kỹ năng của Encrid và xin được đấu tập.
"Anh đang nghĩ gì vậy?"
Encrid hỏi.
Vengeance thành thật trả lời:
"Ta nghĩ ta cần phải cố gắng thật nhiều khi trở về"
Nghe những lời đó, Encrid nhìn hắn đờ đẫn một lát trước khi nở một nụ cười dịu dàng. Anh sở hữu một gương mặt điển trai đến mức khiến người khác phải ghen tị.
Rồi anh lên tiếng:
"Chắc chắn rồi. Rồi một ngày đẹp trời nào đó, ngay cả Jenny cũng sẽ xiêu lòng thôi"
"Thằng khốn này?"
Sao hắn có thể dễ dàng bị kích động như vậy chứ? Jenny chính là điểm yếu của Vengeance. Encrid cười, đẩy nhẹ hắn ra, và Vengeance cũng cười khúc khích.
'Mình ít nhất cũng phải để hắn tỏ tình với Jenny đã chứ’
Vậy nên anh không thể chết ở đây được.
Một tiếng còi vang lên.
Ngày thứ một trăm mười hai bắt đầu. Tiếng sỏi lạo xạo dưới chân khi Mitch Hurrier xuất hiện.
"Đội trưởng!"
Krais hôm nay đến hơi muộn. Ngay cả khi các ngày lặp lại, chúng cũng không phải lúc nào cũng giống nhau.
Dĩ nhiên, Krais đến muộn hay không cũng chẳng thành vấn đề. Anh đeo kiếm vào hông phải và nắm lấy chuôi kiếm bằng tay trái.
"Chà, cái này… nên gọi là may mắn không nhỉ?"
Mitch Hurrier lẩm bẩm khi nhìn Encrid. Encrid chẳng buồn lắng nghe.
Đến một lúc nào đó, anh quên đi tiếng còi, Mitch Hurrier, Vengeance, Esther và Krais.
Anh thậm chí còn quên cả bản thân mình. Anh chỉ tập trung duy nhất vào thanh kiếm. Thanh kiếm và đối thủ, đường nối các điểm.
Tốc độ là gì?
Lưỡi kiếm gặp vỏ kiếm với một tiếng kêu sắc bén. Trước khi âm thanh đó kịp dứt, thanh kiếm đã vẽ một đường đi tối ưu và giáng xuống trán Mitch Hurrier.
Finng.
Một âm thanh vang lên trong tai Encrid. Trong tích tắc, anh nhập vào trạng thái nhập tâm, tung toàn bộ sức mạnh của mình vào một đòn tấn công phủ đầu.
Đòn đánh này phải nói là còn tốt hơn những gì anh có thể làm được với tay phải hiện tại.
Và rồi.
Keng!
Kiếm của Mitch Hurrier đã được rút ra.
Cạch-keng!
Hai lưỡi kiếm chạm nhau. Hai thanh kiếm bắt chéo, Encrid dùng lực đẩy.
Thịch, thịch, thịch!
Chân Mitch lùi lại. Nếu hắn lùi thêm một bước nữa, hắn đã ngã rồi. Nhưng hắn vẫn đứng vững, và Encrid thu hẹp khoảng cách mà không cho hắn cơ hội rút kiếm. Anh rút ngắn khoảng cách đến mức không cần phải vươn tay ra.
Encrid buông kiếm, túm lấy bàn tay đang giữ kiếm của Mitch Hurrier. Khi anh siết chặt hết sức.
Rắc.
Một âm thanh ma sát xương nghe thật đã tai.
"Thằng khốn điên khùng!"
Bốp!
Mitch Hurrier gối vào đùi Encrid. Encrid cố gắng giữ chặt tay Mitch, nhưng anh buộc phải lùi lại sau khi bị đấm vào xương gò má.
'Cú đấm đó sắc thật’
"Esther!"
Khi anh lùi lại, anh gọi tên, và rồi con báo thông minh lao tới.
"Kiếm của ta!"
Đó không phải là lệnh tấn công, con báo kia. Esther, người vốn đã xem thường những hành động liều lĩnh của Encrid đã phản ứng lại tên mình và lao tới.
Theo tiếng hét tiếp theo, cô cắn mạnh vào chuôi kiếm của Encrid và quăng nó trở lại. Esther đã phải dùng hết sức lực cho hành động đơn giản này. Hôm nay, phép thuật của cô không ổn và cơ thể cô không ở trạng thái bình thường.
Vụt, lạch cạch. Thịch.
Thanh kiếm bay thấp và đáp xuống cách Encrid một bước chân.
Thịch!
Một cây giáo cắm xuống nơi Esther vừa đứng. Đó là từ một tên lính địch phía sau họ.
Khi tên lính đó cố gắng đá Esther bằng chân sau khi cắm giáo xuống đất.
Bang!
Lần này, Vengeance đã chặn lại.
"Mày định đi đâu đấy, thằng khốn?"
Tên lính địch đối mặt với Vengeance, khịt mũi, và họ bắt đầu trao đổi những cú đâm giáo, đấm và đá. Giữa lúc hỗn loạn đó, Encrid nhặt kiếm lên.
"Tay ngươi ổn không?"
Encrid, người đang nẹp cổ tay phải hỏi câu hỏi đó, mặc dù có lẽ đó không phải là câu hỏi phù hợp nhất để anh hỏi.
"Thằng khốn này"
Mitch Hurrier nhếch môi gằn giọng, trừng mắt nhìn Encrid. Từ cú va chạm vừa rồi, ngón cái của hắn đã bị gãy. Không có ngón cái hoạt động, hắn không thể cầm kiếm đúng cách.
Mitch nhìn ngón cái bị gãy của mình rồi nhìn lại đối thủ.
Giờ hắn mới nhận ra Encrid đang cầm kiếm bằng tay trái.
Hắn luôn thuận tay trái sao?
Dường như không phải vậy. Khi họ chiến đấu trước đây, anh ta dùng tay phải. Và anh ta cũng đã chiến đấu hết sức.
Nhớ lại điều này, tình huống càng trở nên vô lý.
"Xin lỗi, nhưng tao thuận cả hai tay"
Mitch Hurrier nói khi hắn chuyển kiếm sang tay kia. Tay trái của hắn.
Encrid đương nhiên cũng đang cầm kiếm bằng tay trái.
"Ừ, tao cũng vậy, bắt đầu từ hôm nay"
Đó không phải là lời nói dối. Qua những ngày lặp đi lặp lại, anh đã trở nên khá quen thuộc với việc sử dụng tay trái.


2 Bình luận