Vĩnh Thoái Hiệp Sĩ
Lee hyunmin, Ga Nara Leean
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 100 - 200

Chương 120 - Ổn

7 Bình luận - Độ dài: 2,959 từ - Cập nhật:

"Đi thôi"

"Huýt~ huýt~ huýt~"

Rem vừa huýt sáo vừa bước đi.

Trong lòng hắn nhen nhóm một thứ cảm xúc lạ lùng, một thứ hưng phấn nhỏ xíu khi nghĩ đến việc lát nữa sẽ quay lại và chọc ghẹo Encrid. Hắn khoái trá tưởng tượng cảnh cậu ta đỏ mặt hoặc im lặng câm nín trước mấy câu cà khịa vô thưởng vô phạt của mình.

'Nếu mình đẩy nhanh tiến độ…'

Hắn không thể giấu được niềm phấn khích. Ý nghĩ được truyền dạy cho Encrid bí kỹ Trái Tim Quái Thú, thứ mà dẫu có núi vàng núi bạc cũng không thể mua được cho một kẻ đến từ lục địa này khiến hắn hưng phấn tột độ.

'Kỳ ạ, quá đỗi kỳ lạ'

Encrid là một kẻ khác thường.

Không phải kiểu làm gì cũng gây phiền phức, nhưng cũng không phải dạng vô hình nhạt nhòa. Cậu ta lặng lẽ nhưng không khó chịu, thậm chí còn khiến người ta có cảm giác muốn bảo bọc.

Có lẽ là vì cách cậu ta ngày nào cũng lặng lẽ múa kiếm, kiên trì như một kẻ ngu ngốc. Hoặc cũng có thể là vì dáng vẻ cần mẫn, luôn sẵn sàng nhận hết mọi công việc nặng nhọc mà chẳng một lời than vãn.

'Nhưng cũng chẳng cần lý do gì lớn lao. Mình chỉ thích cậu ta thôi'

Trong cuộc đời, luôn có những người ta quý mến mà chẳng thể lý giải nổi.

'Mình không nghĩ sẽ có ngày cảm thấy thế này với một kẻ trên lục địa này'

Rem dừng bước khi thấy Audin chặn đường.

"Này, Tên to xác kia. Khhi đéo nào cũng cầu nguyện thế mà không xài được tí thần lực nào hả? Không lo được cho cái cổ tay của Trung đội trưởng à?"

"Muốn tôi xé cái miệng cậu ra làm đôi không, người anh em?"

"Gì? muốn ta dùng rìu chỉnh lại tầm mắt của ngươi cho ngang bằng tý không?"

Encrid không có ở đây, nhưng Audin vẫn quay sang nhìn thẳng vào mắt Rem. Không khí giữa hai người lạnh đi trong thoáng chốc, rồi bị cắt ngang bởi tiếng lết dép lạch bạch của Ragna, kẻ đang lười nhác lê bước ngang qua.

"Người anh em, ngươi không thể đi thẳng được sao, vì lười hả?"

"Thằng điên"

Cuộc cãi vã này vốn chẳng còn xa lạ gì. Ai nhìn thấy cũng chỉ thở dài cho qua.

Jaxon thì đi riêng lẻ phía ngoài, còn Ragna mà bị bỏ mặc là y như rằng lại bắt đầu lượn xéo, bước không theo hàng lối, cứ như thể gót chân hắn chẳng buồn tuân lệnh chủ nhân.

Chẳng rõ hắn đi vậy là vì định hướng kém hay chỉ vì lười.

Dù bề ngoài ai nấy đều thờ ơ, trong đầu họ lúc này chỉ nghĩ về Encrid, người Trung đội trưởng không có mặt bên cạnh.

'Chắc tập luyện để biến kiếm thành một phần cơ thể cũng ổn'

Ragna thì rơi vào trạng thái lười biếng đến vô vọng mỗi khi Encrid không ở đó. Nhưng sâu trong đầu, hắn vẫn âm thầm chuẩn bị cho buổi hội ngộ sắp tới.

Audin cũng chẳng khác.

'Giờ cơ bắp đã chỉnh xong…'

'Đến lượt khớp xương'

Khi cơ bắp và khớp thay đổi, dáng đứng cũng sẽ đổi. Mà dáng đứng đổi, thân thể cũng biến chuyển. Anh ta đang cố gia cố mọi điểm yếu trên cơ thể Encrid.

'Bẻ rồi bẻ, cắt rồi cắt…'

Có cách để tạo ra một cơ thể không gãy dưới đòn khóa khớp hay va chạm. Nhưng nếu làm quá tay, có lẽ sẽ chẳng còn gì trong hình hài con người.

'Con sẽ làm từng bước một, thưa Chúa'

Audin kết thúc suy nghĩ bằng một lời cầu nguyện.

Jaxon cũng thế.

'Giá mà anh ta sửa lại bộ pháp thì hay'

Không cần phải im lặng như sát thủ, nhưng tiếng bước chân ồn ào đồng nghĩa với vô số chuyển động thừa.

'Hiệu quả tối đa với chuyển động tối thiểu'

Jaxon nhớ lại những buổi huấn luyện đẫm máu mình từng trải qua, tìm kiếm bài tập phù hợp để truyền dạy. Không phải kiếm thuật. Thứ này khác.

'Có thể sẽ hữu dụng'

Anh ta luôn tinh tường nhận ra, bất cứ thứ gì dạy cho Encrid đều sẽ được anh ta biến thành một phần bản năng. Nhưng đôi khi Jaxon vẫn tự hỏi:

'Vì sao mình phải bận tâm?'

Không cần dạy nếu người kia không hỏi. Anh ta tự nhủ sẽ giữ khoảng cách, dù biết chỉ cần bọn tôn giáo cuồng tín, tên đại lực sĩ hay thằng ranh lắm mồm kia nổi hứng, anh ta cũng dễ bị kéo theo.

Nghĩ đến việc bị đánh đồng với lũ điên ấy đã đủ khiến anh ta thấy khó chịu.

Nhìn từ ngoài, cả nhóm trông như lũ hề lạc chợ.

Một tên huýt sáo ong óng và suốt ngày kiếm chuyện

Một tên bước xiêu vẹo như con rối đứt dây.

Một tên to xác lẩm bẩm cầu nguyện liên hồi.

Và một kẻ bước đi lầm lũi, ánh mắt xa vắng như chẳng thuộc về nơi này.

Đây là… một trung đội bình thường sao?

Không.

Từ khi còn là "Biệt đội Rắc Rối", bọn họ đã dị hợm. Đến lúc tái cơ cấu thành một trung đội độc lập, sự dị hợm ấy lại càng lộ rõ.

Gọi họ là "binh sĩ tinh nhuệ" thật sự quá khiên cưỡng. Đoàn quân hành quân chẳng có nổi đội hình ra hồn. Dù về dưới trướng Đại đội 4, họ vẫn cứ bước theo kiểu riêng, như một khối lập dị tách biệt hoàn toàn.

Chỉ vỏn vẹn chưa đến mười người mà gọi là trung đội độc lập, nghe mà chó nó còn cười cho. Nhưng không ai dám dị nghị.

'Cứ mặc kệ chúng

Đụng vào chỉ chuốc họa vào thân

Muốn bị thiên hạ cười chê thì cứ xen vào'

Ai cũng đã được dạy bằng máu rằng đây không phải lũ phiền phức tầm thường. Chúng là những kẻ điên hàng thật giá thật, và tệ hơn, kỹ năng của chúng cũng đáng sợ chẳng kém.

Họ vẫn đang bước đi.

Từ hậu cứ ra tiền tuyến, quãng đường chỉ tầm nửa ngày.

Nếu di chuyển như quân đội thì đúng là vậy. Nhưng nếu đi riêng lẻ theo cách của họ, có khi còn nhanh hơn.

Vì trận chiến bắt đầu ngay từ rạng sáng nên nhịp độ hành quân cũng được điều chỉnh phù hợp, tránh tiêu hao sức lực. Không cần nghỉ giữa chừng, chỉ cần giữ vững tốc độ là tới nơi trước giờ Ngọ.

Trừ khi có sự cố lớn, chẳng ai định dừng lại.

"Dừng lại"

Một lính tiên phong lên tiếng khi thấy tín hiệu phía trước. Đội hình khựng lại.

Đó là vì Đại đội trưởng Tiên Tộc, người đi đầu đã giơ tay ra hiệu dừng.

"Chuyện gì vậy?"

Rayon, Đại đội trưởng Đại đội 3, hỏi. Đại đội 3 và 4 đang tái tập hợp sau khi rút lui.

"Phía trước… có gì đó lạ"

Đại đội trưởng Tiên Tộc chỉ tay về hướng sông Pen-Hanil, mạch sống của Naurillia và cũng là nguồn nước của mọi vương quốc quanh đây.

"Bọn chúng đang phục kích"

Ven bờ sông, những tảng đá lớn đủ để giấu người. Thỉnh thoảng cũng có ngạ quỷ bất ngờ xuất hiện, nhưng khu vực này vốn đã được dọn sạch từ lâu.

Nếu có ai đó nấp ở đó… chỉ có thể là kẻ địch.

"Khốn kiếp, có Tiên Tộc ở đây à"

Một gã đàn ông ló đầu ra sau tảng đá, mái tóc ngắn và chiếc cằm bạnh nổi bật. Hắn đội mũ sắt che trán và đỉnh đầu, chỉ để lộ đôi tai, khoác trên mình quân phục Aspen.

Khoảng cách đủ gần để hắn ăn một mũi tên xuyên sọ, nhưng hắn chỉ nhô nửa người ra, đủ để thách thức mà vẫn đảm bảo đường lui.

Đại đội trưởng Tiên Tộc lia mắt nhìn sâu hơn.

Bên bờ sông, một chiếc thuyền tốc độ cao đặc trưng của Aspen neo đậu. Loại thuyền hẹp và dài, chở tối đa tám người, với mái chèo ngầm cho phép rẽ sóng như xé nước.

Chúng đã sẵn sàng chuồn nếu có biến.

'Khi đã xuống sông thì không cách nào đuổi kịp'

Một màn phục kích vụng về. Quân địch chỉ khoảng mười tên.

'Chúng đang khiêu khích'

Rayon cũng nhận ra điều đó. Ông nhìn Đại đội trưởng Tiên Tộc, cả hai thầm hiểu.

"Chúng giở đủ trò thật"

"Đánh vào sĩ khí là chiến thuật cơ bản rồi"

Đúng lúc đó, một tên lính Aspen bước ra từ sau tảng đá.

"Ta là Lowell, binh sĩ của Công Quốc Aspen! Có ai đủ gan đấu tay đôi không? Ra đây quyết đấu sòng phẳng đi!"

Chiêu này bọn họ từng dính không ít lần.

Đây không phải trận quyết chiến, mà chỉ là thách đấu cá nhân.

Một tên lính, chứ không phải hiệp sĩ lại dám đứng ra khiêu chiến.

"Đại đội trưởng mà đấu với lính quèn thì nhục lắm nhỉ? Hay các ngươi chẳng có ai đủ sức?"

Lowell bật cười giễu cợt.

Đáng lẽ chỉ cần bắn một mũi tên xuyên sọ hắn. Đại đội trưởng Tiên Tộc cũng nghĩ vậy, nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh.

Lần đầu, họ cử lính ra đấu, thua.

Lần sau, cử Trung đội trưởng, vẫn thua.

Binh sĩ Aspen mạnh vượt trội về kỹ năng cá nhân. Nhưng nếu Đại đội trưởng mà ra tay với lính quèn, đó sẽ là nỗi nhục ê chề.

Một chiến thuật khéo léo, đánh thẳng vào điểm yếu vô hình.

'Nghe đồn Aspen có chiến lược gia thiên tài…'

Đòn này không làm hao tổn quân số nhưng hủy hoại sĩ khí trầm trọng.

Quân địch mạnh đến mức khiến phe đồng minh phải tự hỏi vì sao kẻ mạnh như vậy không phải đứng về phía họ?

'Nếu mình bước ra…'

Nếu một Đại đội trưởng tự mình bước ra, quân địch sẽ cười nhạo không thương tiếc.

Không phải họ thua tất cả các trận đấu tay đôi. Đại đội trưởng Đại đội 2, Palto, từng đập nát đầu một tên lính thách đấu chỉ bằng một cú vung chùy trong cơn giận dữ.

Nhưng ngay cả khi chiến thắng, sĩ khí vẫn tụt dốc.

"Đại đội trưởng mà phải đấu với lính quèn à? Nhục nhã thật"

Những lời thì thầm đó như dầu đổ vào lửa khiến bầu không khí chiến trường thêm ngột ngạt.

Ban đầu, quân đồng minh chẳng mấy quan tâm. Thế nhưng khi thua liên tiếp cả trên chiến trường lẫn đấu tay đôi, sĩ khí của họ đã chạm đáy.

Sự chênh lệch về kỹ năng cá nhân và mức độ huấn luyện quá rõ ràng, dù quân số hai bên không khác nhau mấy. Cảm giác như kết cục đã định sẵn từ trước cả khi trận chiến bắt đầu.

Đó là lý do kẻ địch không ngừng lặp lại chiêu trò này.

Họ muốn giết sạch quân đồng minh, nhưng cũng đã chuẩn bị sẵn đường lui. Nếu không chấp nhận thách đấu mà trực tiếp tấn công?

Đáng lẽ họ nên làm vậy ngay từ đầu, nhưng đến giờ thì quá muộn. Làm thế chỉ khiến sĩ khí sụp đổ nhanh hơn.

'Bỏ mặc chúng thì sao?'

Đó chẳng khác nào tự mở cánh cửa địa ngục bằng chính đôi tay mình.

"Cái quái gì vậy, chúng mò đến tận đây sao?"

Khi các chỉ huy còn đang vò đầu suy tính, một bóng người thong dong bước lên từ phía sau. Hắn không xếp hàng, cũng chẳng buồn căn chỉnh đội hình, cứ nhởn nhơ như đang dạo chơi khiến ai nhìn cũng phải tự hỏi hắn có thuộc cùng đơn vị không.

Đó là Rem, từ trung đội độc lập.

"Hay để hắn giết quách tên kia nhỉ?"

Đại đội trưởng Tiên Tộc buông lời gợi ý, như một biện pháp cuối cùng.

Trước khi xuất phát, một tên lính có biệt danh "Mắt To" từng khuyên rằng:

"Hôm nay tụi nó cũng biết nghe lý lẽ hơn chút đấy. Cứ xài tuỳ ý. Dù gì sĩ khí cũng đang thúi hoắc rồi"

Tâm thế "chẳng còn gì để mất" ấy đã ăn sâu vào máu họ.

"Làm đi"

Rem gật đầu, hình như tâm trạng hắn đang khá tốt.

"Này, mày tên gì nhỉ?"

"Cái gì? Ra đây để đấu à?"

Rem bước lên, hai tay đong đưa nhịp nhàng. Ragna đang lững thững đi sau thì bị Audin túm lại.

"Hử?"

"Người anh em, bên đó là địch"

"À… phải ha"

Jaxon thì đã ngồi phịch lên tảng đá nhẵn bên đường, chuẩn bị tư thế khán giả.

Chẳng ai trong bọn họ có vẻ lo lắng.

Kể cả Đại đội trưởng Tiên Tộc.

Thậm chí, đám lính đồng minh cũng nhen nhóm một tia mong đợi.

Rem là ai?

Một kẻ điên. Trong hàng ngũ đồng minh, hắn là mầm họa. Nhưng với kẻ địch, hắn là cơn ác mộng thực sự.

Nụ cười nhếch mép của tên lính hàm vuông ló ra sau tảng đá chỉ tồn tại trong chốc lát.

"Không tìm được ai khác hả? Đừng có lôi tao ra rồi bắn tên đấy nhé!"

'Thằng ngu'

Jaxon thầm nghĩ.

Khoảng cách này tuy không đủ cho một cú vung rìu, nhưng với tên man di điên loạn ấy, chỉ cần vậy là đủ.

Vút!

Ngay khi đầu tên lính thò ra, Rem đã phóng rìu.

Động tác nhanh như gió lướt qua mặt nước, đến mức mắt thường chỉ thấy cánh tay hắn nhoáng lên rồi hạ xuống, để lại vệt tàn ảnh như cánh chim vỗ ngang vai.

Phập - vù!

Tiếng rìu xé gió bổ thẳng vào trán gã lính tên Lowell.

Bộp!

Thân gã bật khỏi mặt đất. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, gã bay lên, không cánh mà bay rồi rơi xuống khiến cho gáy bị đập mạnh, đá dăm tung toé dưới thân.

"Ọc…"

Đôi mắt gã mở to, nhìn lên trời với lưỡi rìu cắm sâu giữa hai hàng lông mày. Gã chết mà chẳng kịp hiểu chuyện gì xảy ra.

Ngay lúc ấy, Rem đã rút chiếc rìu thứ hai từ tay trái lao vút về phía trước.

Thịch, thịch.

Chỉ vài bước, hắn đã lướt tới sau tảng đá.

Bịch!

Một âm thanh vang lên, kèm theo đó là máu phun ra từ phía sau tảng đá. Rem xuất hiện, đầu kẻ địch lăn lông lốc dưới chân hắn.

Tiếp theo…

"Aaa!"

Một tên lính khác co giò chạy thục mạng về phía sông. Rem phi như cơn gió tóm lấy đầu hắn, đập mạnh xuống đất.

Bịch!

"Kh… kh…"

Âm thanh khô khốc vang lên, nửa khóc nửa rên. Nhưng Rem vẫn tiếp tục, đập thêm vài lần nữa, nhịp nhàng, chính xác, như một nghệ nhân đang rèn sắt, chỉ khác ở chỗ, thứ hắn rèn là cái chết.

Bịch, bịch, bịch.

Xác nhận nạn nhân đã ngừng thở, Rem từ tốn đứng lên.

Bốn tên địch đã nằm, phần còn lại tháo chạy không kịp ngoái đầu. Chúng lao lên thuyền, chèo hết sức, biến mất trên sông.

Rem không đuổi theo.

Quân đồng minh cũng không bắn tên. Thay vào đó, Rem giơ ngón tay cái kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, một cử chỉ tục tĩu phổ biến trên khắp lục địa, ám chỉ điều đáng khinh về mẹ kẻ địch.

Thấy vậy, đám lính Aspen chỉ càng hốt hoảng, súc chèo đi nhanh hơn.

"Đi thôi"

Rem nhặt lại chiếc rìu găm giữa trán gã lính rồi quay bước.

Đại đội trưởng Tiên Tộc khẽ cong môi cười, nhưng tinh thần quân đồng minh vẫn chẳng khá hơn.

Kỹ năng áp đảo ư? Tốt thôi, nhưng…

'Tởm thật'

'Ta không muốn chết kiểu đó'

'Bộ mặt hắn…'

Chính cách giết người và tiếng xấu từ trước của Rem mới đáng sợ.

"Muốn tao nghiền nát cái mặt mày hả?"

Hắn từng doạ như thế, và giờ mọi người đã thấy hắn thực hiện lời đe dọa ấy dễ dàng ra sao. Chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến đồng minh rợn tóc gáy.

Có vẻ, một khi Rem nhúng tay, sĩ khí của cả địch lẫn ta đều rơi tự do.

"Tiếp tục hành quân"

Sau khi lệnh dọn xác được ban ra, đoàn quân lại bắt đầu tiến về phía trước.

---o0o---

'Họ vẫn ổn chứ?'

Ở hậu phương, Encrid đang bận rộn băng bó vết thương. Dù không có chấn thương nào chí mạng nào, nhưng nếu không điều trị, vài vết có thể thành vấn đề nghiêm trọng.

Hiện tại, anh không thể trở về đơn vị ngay. Phải đợi khi đội hỗ trợ bộ binh tới, có lẽ sẽ mất vài ngày.

'Chắc họ vẫn ổn thôi'

Anh lo lắng một chút, rồi tự dẹp đi những suy nghĩ đó.

Anh biết, trung đội của mình không phải là đám dễ chết. Nếu phải chọn giữa việc giết hay bị giết, họ sẽ chọn giết không cần suy nghĩ.

Thậm chí, nếu họ chịu chiến đấu, sự hiện diện của họ cũng đủ để vực dậy sĩ khí đồng minh.

'Miễn là họ chịu chiến đấu…'

Nhưng mọi chuyện dường như chẳng bao giờ diễn ra theo cách anh mong đợi.

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Web novel thì manhwa cỡ nào 🐧
Xem thêm
web novel nợ manhwa một lời xin lỗi=))
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
chap này trên manhwa đánh phê vl mà wn nó a đuồi thế nào...

Xem thêm
đánh giá chap này lực chỉ băng 1/10 manhwa :))
Xem thêm
Thanks for new chapter, trans
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời