Trở thành quái vật không...
공포의거북이 N/A
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 77: Nguỵ trang (4)

2 Bình luận - Độ dài: 3,360 từ - Cập nhật:

Trans: Torisaki Haruka

P/S: Bắt đầu chục chương thuần mukbang :)))

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Vào buổi sáng ngày diễn ra cuộc họp hội đồng, công tác chuẩn bị cho một sự kiện hoành tráng đang diễn ra sôi nổi tại Tòa Nhà Tưởng Niệm, tài sản thuộc sở hữu của gia tộc T&C. Giữa âm thanh nhộn nhịp của những bước chân nhân viên hối hả khắp tòa nhà, có một nơi lại chìm trong im lặng: phòng họp bên trong Tòa Nhà Tưởng Niệm.

Tại căn phòng đó, người cai quản thành phố – Laila Chemblin, cùng thư ký và các trợ lý thân cận của cô đang tụ họp.

“Phản ứng từ phe Eden thế nào?” Laila hỏi.

“Họ dự định đổ toàn bộ vụ việc này là quyết định đơn phương của Phó Chỉ huy Vicus,” thư ký đáp.

“… Quyết định đơn phương, sao?”

Laila thậm chí không thèm cười trước lời của thư ký. Nhờ vào dữ liệu từ camera của những thành viên lực lượng phòng vệ sống sót trong chiến dịch săn bóng ma và báo cáo từ Trưởng ban Quản lý Khủng hoảng, cô đã nắm rõ gốc rễ sự việc.

Ai đã thả vũ khí sinh học không xác định? Hiệp sĩ Sư Tử Bạc đã làm gì để che đậy? Cô đều biết hết.

“Chúng dám giở trò này trong thành phố của ta ư!”

Laila nghiến răng. Cô vốn biết Denver, dù bề ngoài hòa nhã, thực chất là kẻ đầy mưu mô. Nhưng cô không ngờ ông ta dám giật dây một âm mưu như vậy ngay tại thành phố của cô, hơn nữa lại trước thềm cuộc họp hội đồng.

“Đổ hết lên đầu Phó tư lệnh? Thủ đoạn thật bỉ ổi!”

Trong buổi họp nơi Trưởng ban Quản lý Khủng hoảng báo cáo về vụ việc ở cống ngầm, Denver cũng có mặt. Ông ta giả vờ hoàn toàn không biết gì, nhưng với kinh nghiệm lâu năm ở vị trí quyền lực, Laila dễ dàng nhìn thấu lời dối trá ấy.

Y nói mình chẳng hay biết gì, rằng quyền lực thực sự của Đội Hiệp sĩ nằm ở tay Phó tư lệnh, còn ông chỉ giữ chức Tư lệnh để cho mục đích đối ngoại. Nhưng những lời ngụy biện đó không thể qua mắt con gái của gia tộc T&C – người có mối giao tình lâu dài với gia tộc Eden.

“Người được xác định là sống sót duy nhất ngoài Phó tư lệnh là ai?” Laila hỏi tiếp.

“Là Catherine của Đội Hiệp sĩ Sư Tử Bạc.”

“Tình trạng hiện giờ thế nào?”

Catherine – người duy nhất còn sống ngoài Phó Chỉ huy – được tìm thấy trong tình trạng tả tơi giữa đống đổ nát. Theo thông lệ, cô sẽ bị bắt giữ ngay lập tức, nhưng thương tích quá nặng nên đang được đưa đến Bệnh viện Trung ương của Khu Hành chính.

“Catherine hiện đang được điều trị vì chấn thương thể chất nghiêm trọng và PTSD nặng.”

“Khi nào có thể thẩm vấn?”

“Cơ thể cô ấy có thể hồi phục, nhưng sang chấn tâm lý quá lớn khiến việc điều trị gặp khó khăn. Bác sĩ đánh giá nhiều khả năng cô ấy sẽ bị chứng mất ngôn ngữ suốt đời do di chứng.”

[Trans: Chứng mất ngôn ngữ (Aphasia) là rối loạn ảnh hưởng đến khả năng giao tiếp, tác động đến lời nói, cách viết, cũng như khả năng hiểu cả ngôn ngữ nói và viết.]

“Tch. Khi cô ta hồi phục thì phải tìm mọi cách moi thông tin, kể cả có phải thẩm vấn.”

“Rõ.”

Thật nực cười, trong số hai người sống sót duy nhất từ vụ việc, một thì bị mất ngôn ngữ, còn người kia thì mất tích. Phó tư lệnh Vicus – kẻ bị Denver cáo buộc là chủ mưu – là nhân vật then chốt, vậy mà lục tung mọi ngóc ngách vẫn không tìm thấy.

“Tất nhiên rồi. Chắc chắn ông ta đã bị thủ tiêu.”

Việc kẻ chủ mưu vẫn chưa bị tìm thấy gần như chắc chắn là do Denver đã ra tay từ trước. Mọi thứ rõ rành rành, vậy mà hắn vẫn trơ trẽn bịa chuyện.

Cô rất muốn ra lệnh bắt Denver ngay lập tức, nhưng đã kìm nén, giữ sự nhẫn nại phi thường và để ông ta rời đi.

“Phá hủy cơ sở hạ tầng trọng yếu ở Khu Thương mại, tập kích hạm đội hải quân, và buôn lậu thực thể thí nghiệm không xác định…”

Không có tội nào là nhỏ cả. Chỉ cần từng ấy cũng đủ khiến cô sôi máu, nhưng điều khiến cô phẫn nộ hơn là việc để tên đê tiện đó nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Sáng sớm, cô đã gửi báo cáo chi tiết vụ việc cho cha mình – Samdam Chemblin. Phản hồi nhận được chỉ vỏn vẹn:

“Không làm gì cả, cứ giấu nó đi?”

Với ông – người đang nhắm đến chức Giám đốc điều hành của MegaCorp – thì sự hậu thuẫn của gia tộc Eden quan trọng hơn trung tâm thương mại đặc biệt này. Cô hiểu mục tiêu lâu dài của gia tộc, nên đây không phải chuyện cô không thể lý giải.

Nhưng nếu để yên, cô sẽ biến thành kẻ đứng nhìn trong câm lặng và chịu sự nhục nhã nặng nề.

“Để kẻ đã làm nhục mình – quản trị viên của Trung tâm Thương mại Đặc biệt T&C – ung dung thoát tội!”

Giờ đây, mọi người trong MegaCorp đều biết Denver đã qua mặt cô một cách xảo quyệt. Bởi tờ Daily Mass đã đưa tin về sự cố làm bẽ mặt của cô ngay từ sáng sớm.

“Wei Zhao, tên hèn hạ bẩn thỉu…!”

Chỉ nghĩ đến Wei Zhao – kẻ đã bêu xấu cô qua tờ Daily Mass – đã khiến cô nghiến răng. Dù hình ảnh của Denver cũng bị tổn hại nặng nề vì bài báo, nhưng ông ta vẫn là gia chủ của đại tộc Eden ở Prime Capital, còn cô chỉ là quản trị viên của một trung tâm thương mại, có thể bị thay thế bất cứ lúc nào.

‘Nếu cứ thế này, người duy nhất chịu thiệt sẽ là mình.’

Cha cô– kẻ coi trọng lợi ích thực dụng hơn máu mủ– hoàn toàn có thể đá cô ra để đổi lấy quan hệ tốt đẹp hơn với gia tộc Eden.

Nói cách khác, cô có thể trở thành vật hy sinh để cải thiện quan hệ.

“Quản trị viên, cô muốn chúng tôi làm gì?”

“… Bắt giữ tất cả những người có liên quan đến Đội Hiệp sĩ Sư Tử Bạc.”

“Hãy giám sát nghiêm ngặt hạm đội phòng thủ, không cho những kẻ trên chiến hạm chỉ huy có cơ hội giở trò.”

“Rõ.”

“Chỉ cho phép Denver di chuyển tự do trong thời gian họp hội đồng, ngoài ra không được phép rời khỏi đây.”

Giờ đó là cách duy nhất cô có thể hạn chế hoạt động của gia tộc Eden.

“Đi thôi.”

Cấp dưới nhận lệnh rồi lần lượt rời khỏi phòng họp.

Cuộc họp lần này vốn được tổ chức để hành động, nhưng cuối cùng lại chẳng làm được gì. Khi Laila thấy bất lực vì điều đó, một ý nghĩ chợt lóe lên.

‘Đó là quân bài duy nhất mình còn lại.’

Cô gọi người thư ký đang chuẩn bị rời khỏi phòng họp.

“Vật thí nghiệm mà Lực lượng Phòng vệ thành phố mang về thì sao?”

“Hiện thi thể đang được lưu giữ tại viện nghiên cứu khoa học.”

“Cuộc giải phẫu dự kiến diễn ra vào chiều nay.”

Sinh vật kỳ lạ được gia tộc Eden bí mật tuồn vào trung tâm thương mại đặc biệt.

Thi thể của nó đã bị Lực lượng Phòng vệ thành phố thu giữ và hiện được đưa đến viện nghiên cứu khoa học nằm bên dưới tòa tưởng niệm.

‘Vũ khí sinh học mới do gia tộc Eden phát triển.’

Muốn thoát khỏi tình thế này, thứ duy nhất cô có thể lấy được chính là từ cái xác đó.

“Bằng mọi giá chúng ta phải moi được thứ gì đó từ con quái vật quỷ quái đó. Nếu không, tất cả sẽ trở nên vô nghĩa.”

“Tôi sẽ truyền đạt nguyên văn.”

Tất cả mọi người đều đã cảm nhận sức mạnh của vũ khí bí mật nhà Eden.

Trưởng ban Quản lý Khủng hoảng – một chiến binh quả cảm – trong lúc báo cáo cũng đã nhiều lần để lộ vẻ mặt khiếp sợ.

Nếu T&C – hay chính xác hơn là Laila Chemblin – có thể lấy được gen của con quái vật và sản xuất hàng loạt…

Thì việc độc chiếm quyền lực thực sự trong gia tộc sẽ không còn là vấn đề.

‘Đến ngày đó, mình nhất định sẽ trở thành gia chủ.’

Đôi mắt Laila ánh lên ngọn lửa âm thầm trong căn phòng họp vắng lặng, nơi cô ngồi lại một mình sau khi thư ký rời đi.

***

Vài giờ trước khi Laila mơ về cuộc nổi loạn tại Đài Tưởng Niệm.

Phó chỉ huy Vicus của Đội Kỵ Sĩ Sư Tử Bạc vẫn đang ở dưới cống ngầm. Những binh lính truy lùng ông ta liên tục tuần tra quanh khu vực.

“Không có ở đây.”

“Kiểm tra chỗ khác, tiếp tục tìm kiếm.”

“Được rồi… Khỉ thật, bao giờ thì mạng liên lạc mới sửa xong đây?”

Khi những kẻ truy đuổi đã rời đi, Vicus, đang ẩn nấp gần đó, cẩn trọng nhô đầu lên khỏi mặt nước.

Tình trạng hiện tại của ông ta rất tệ. Bộ giáp tiên tiến gần như đã cạn sạch năng lượng; ông đã bỏ lại tất cả ngoại trừ phần giáp ngực kết nối với mũ bảo hiểm. Khi không có năng lượng, bộ giáp tiên tiến nặng như một khối chì, buộc ông phải tháo bỏ nó.

Ông lẩm bẩm với vẻ ngán ngẩm:

“…lại bị hạ gục thế này.”

Ông nghĩ mình đã cảnh giác và chuẩn bị đầy đủ, nhưng hoàn toàn sai lầm. Trí tuệ của sinh vật đó vượt ngoài sức tưởng tượng, khiến cả lực lượng phòng thủ lẫn đội kỵ sĩ rơi vào hỗn loạn.

“Bằng mọi giá, mình phải ra ngoài và truyền đạt sự thật này cho cô ấy.”

Vicus biết chủ nhân đã bỏ rơi mình. Nhìn từ bên ngoài, khi thấy binh lính truy lùng ông, sẽ tưởng như ông đơn phương tấn công lực lượng phòng thủ. Nhưng điều đó không quan trọng. Denver từng nói rằng nếu có gì sai sót, ông sẽ phải chịu trách nhiệm, và ông đã đồng ý.

Ông là thanh kiếm bảo vệ chủ nhân. Thanh kiếm sẽ di chuyển theo ý muốn của người sở hữu. Và nó không có ý chí tự do.

“Có vẻ như không còn binh lính quanh đây nữa.”

Cảm nhận hoàn toàn không còn dấu hiệu truy đuổi, Vicus lại di chuyển.

Có một lối dẫn ra ngoài gần đó — một khe hở mới hình thành do trần cống sụp đổ. Ẩn nấp giữa đống đổ nát ở đó hẳn sẽ tạo cơ hội.

“Khỉ thật.”

Không còn giáp bảo hộ, ông phải trực tiếp lội trong dòng nước băng giá. Hơn nữa, dù đã được điều trị, vết thương ở vai vẫn đau âm ỉ. Có lẽ do kết hợp giữa kiệt sức và chấn thương, ông ho liên tục.

Dùng tay che miệng để ngăn tiếng ho, Vicus cố gắng di chuyển. Khi tiếp tục tiến lên, ông thấy một tia sáng phía trước.

“Sắp… tới rồi!”

Thoát ra khỏi làn nước đục ngầu, Vicus trèo lên đống đổ nát.

Ở dưới nước quá lâu khiến các ngón tay ông sưng tấy, và khi lần mò qua những mảnh kim loại sắc bén, bàn tay rỉ máu.

“Chỉ… một chút nữa thôi!”

Cắn răng chịu đựng cơn đau nhói chạy dọc cánh tay, Vicus bò lên cao hơn.

Chỉ còn một chút nữa là tới bề mặt, chỉ cần vươn tay ra là chạm tới tự do.

Nhưng ngay khoảnh khắc ông vươn tay, thế giới quanh ông dừng lại.

“Hả?”

Không, không phải thế giới dừng lại — mà chính ông.

Cơ thể ông từ từ nổi lên rồi bị hút ngược trở lại cống.

“Cái… gì vậy?”

Một áp lực vô hình đột ngột nghiền nát toàn thân, như thể ông đang lặn xuống vực sâu mà không có thiết bị bảo hộ.

“Gah! D-đừng! Khgh! Aaaagh!”

Tứ chi ông bắt đầu vặn xoắn một cách mất kiểm soát. Cơ thể dường như tách rời khỏi ý chí của bản thân, bị bẻ cong và gãy vụn như con rối cứng bị giật dây một cách thô bạo.

Ngón tay, cổ tay, cánh tay, ngón chân, mắt cá, chân — tất cả bị bẻ gãy ở những góc độ không tự nhiên. Thắt lưng xoắn ngược hướng, xương sườn xuyên qua làn da rách toạc.

Vicus gào thét trong vô thức, nhưng âm thanh không thể thoát ra.

Nhìn lại lần cuối, ông thấy một quả bóng hồng và hai mống mắt tím.

[ZZZ(Thức ăn??em??ăn??)]

[ZZZ(Ừ, bé nhỏ có thể ăn hết chúng.)]

Khi săn mồi thành công, nó đưa thức ăn cho đứa bé nhỏ. Trong lúc đứa nhỏ ăn, nó vẫn cảnh giác quan sát xung quanh.

-----------------------------------------

Đứa lớn dường như không để ý, nhưng từ trận giao tranh trước cô đã tiến hóa thêm.

Cô đã học cách điều khiển chính xác sức mạnh huyền bí một cách tự nhiên, cho phép phát hiện và tác động lên những vật thể ở xa.

Nhờ vậy, cô có thể xác định đứa bé mà mình yêu quý đang ở đâu.

[ZZZ(Bé con phải mau chóng lớn lên.)]

[ZZ(Lý do??Không chắc.?)]

[ZZ(Bé bự đang chật vật một mình bảo vệ chúng ta, nên ta phải giúp anh ấy.)]

[ZZ(???)]

Cô không chỉ lớn hơn về thể chất mà cả về tinh thần. Cô cảm nhận được nỗ lực của đứa bé mình yêu quý trong việc bảo vệ, ban đầu chỉ xuất phát từ ham muốn ích kỷ, nhưng dần hòa lẫn một tình cảm “gắn bó” ngày một lớn.

Giống như cô, đứa nhỏ cũng đang thay đổi.

[ZZZ(Khi bé nhỏ lớn lên, bé bự chắc chắn sẽ vui.)]

[ZZ(Em? ?lớn lên? ?vui? ?chào đón?)]

Cô không khó chịu trước thái độ của đứa nhỏ. Bởi vì đứa bé này chiếm một vị trí rất quan trọng trong trái tim bé bự.

[ZZZ(Ta? ?trưởng thành? ?lớn lên??hiểu…?)]

[ZZ(Im đi. Ăn nhanh lên.)]

[ZZ(Đau!!!)]

Sau khi mắng nhẹ đứa nhỏ đang lảm nhảm, cô suy nghĩ bước tiếp theo.

Dù bé bự muốn nhóm của cô yên tĩnh ẩn nấp, nhưng cô lại nghĩ khác đôi chút.

“Nơi này có quá nhiều sinh vật nguy hiểm. Rất khó cho Bé bự chiến đấu một mình.”

Muốn giúp nó, cô cần trưởng thành càng nhanh càng tốt trước khi gặp lại.

[ZZ(Ăn xong rồi ta đi nơi khác.)]

[ZZZ(Đi đâu??)]

[ZZ(Nơi có thức ăn.)]

May mắn thay, khu vực ngầm này có nhiều con mồi giàu dinh dưỡng, dễ săn — xác của những sinh vật bốn chi nằm rải rác khắp nơi.

***

“Có vẻ kỹ năng đã hoạt động.”

Khi lấy lại ý thức, tôi lập tức quan sát vị trí của mình bằng cơ quan phụ trợ.

Mùi hóa chất nồng nặc, thoang thoảng mùi máu, sóng điện từ trong không khí, và tiếng máy móc phát ra từ các thiết bị rải rác xung quanh — tất cả đã cho tôi biết một thông tin.

Đây là phòng thí nghiệm ngầm của Đài Tưởng Niệm Chọc Trời. Hiện tại, tôi đang bị trói trên một bàn giải phẫu kim loại lớn.

Dù tôi nhận ra mình chưa chết, sự cảnh giác khiến tôi để nguyên tay chân bị xiềng trong cùm kim loại.

‘Cứ để như thế vậy.’

Dù thứ này cứng cỡ nào cũng vô dụng trước sức mạnh của tôi. 

Tôi có thể phá chúng ngay lập tức, nhưng lại không làm thế vì trong phòng có camera giám sát. Cần tính toán và hành động thận trọng để tránh những rắc rối không cần thiết.

‘Phải tìm… kho lưu trữ mẫu di truyền chắc ở gần đây.’

Trung tâm Giao Dịch Đặc Biệt không chuyên về nghiên cứu gene; nó giống một khu giải trí tổng hợp hơn. Nhưng khó mà tin được Cơ Sở Nghiên Cứu Khoa Học của MegaCorp lại không có kho lưu trữ mẫu gene nào.

Phòng thí nghiệm ngầm này thực hiện nhiều nghiên cứu nhằm lai tạo ra những nhân viên ngoan ngoãn cho T&C thông qua biến đổi di truyền, đảm bảo họ không có khả năng chống lại công ty.

‘Mục tiêu chính là thao túng gene để tạo ra con người và sử dụng như những nô lệ hạ đẳng, khác với bọn dị nhân khổng lồ.’

Dù gen của các sinh vật hiếm có thể không có ở đây, vẫn có một số loại đáng để nhắm đến.

‘Mình chỉ cần những di truyền liên quan đến việc mở khóa loại mới.’

Hiện tại tôi có đặc tính tăng xác suất thu được di truyền từ con mồi đã săn, đó là [Hiện thân Kẻ Săn Mồi]. Nếu dùng ở đây sẽ mở khóa các loại hình tôi cần.

‘Nhưng cần có ai đó hỗ trợ.’

Muốn kế hoạch thành công an toàn, phải đáp ứng vài điều kiện. Trước khi đó, tôi phải chờ.

Một lúc sau, tôi cảm nhận được có người ở ngoài phòng thí nghiệm.

“Quản trị viên muốn biết liệu ta có thể trích xuất gene từ sinh vật này để vũ khí hóa không.”

“Ừ. Họ nói đây là con quái đã nuốt chửng hàng chục binh lính và kỵ sĩ.”

Cửa mở sau khi xác nhận ID, bốn nhà nghiên cứu mặc áo blouse trắng bước vào, khoác thêm thiết bị phụ trợ để giải phẫu sinh vật khổng lồ. Chúng có khung xương ngoài, khiến bộ đồ trông mạnh mẽ hơn đồ gia cố thông thường, kèm hai cánh tay phụ dạng cơ giới gắn sau lưng.

“Nhìn ghê thật. Chúng ta sẽ giải phẫu con này à?”

“Ừ. Xem ra lại làm thêm giờ rồi.”

“Mau chuẩn bị đi.”

Các nhà nghiên cứu bắt đầu sắp xếp hóa chất nổ và dụng cụ giải phẫu lên bàn bằng cánh tay phụ.

‘Hóa chất.’

Tôi cần một màn khói, và đây là thứ hoàn hảo. Tôi khẽ đưa đuôi về phía chỗ đặt hóa chất.

“Hử?”

Một nhà nghiên cứu quay lại. Tôi lập tức giữ nguyên trạng thái, bắt chước hệt lúc ban đầu.

“Chắc mình nhìn nhầm.”

“Này, đừng lề mề, lại đây giúp đi.”

“Biết rồi.”

Không nghi ngờ gì, hắn tiếp tục phụ giúp đồng nghiệp, di chuyển dụng cụ giải phẫu.

‘Tất cả điều kiện đã đủ.’

Trước khi kích hoạt [Hiện thân Kẻ Săn Mồi], cần đáp ứng vài yêu cầu. Nhưng việc dùng kỹ năng cũng có tác dụng phụ — gây ra cơn đói dữ dội, và nếu hết hiệu lực mà không có con mồi quanh, tôi có thể sẽ mất lý trí.

‘Để tránh rắc rối, mình cần chuẩn bị sẵn vài con mồi.’

Bốn nhà nghiên cứu trong phòng này sẽ trở thành vật hiến tế để kích hoạt hiệu ứng.

‘Tất nhiên, trước đó họ phải giúp mình một chút.’

Với camera giám sát xung quanh, trốn ra lén lút không hề dễ. Vì thế, tôi cần đồng minh — những kẻ biết nghe lời tôi.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Tks trans
Xem thêm
TRANS
it;s dining time
Xem thêm