Trở thành quái vật không...
공포의거북이 N/A
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 78: Đài tưởng niệm (1)

1 Bình luận - Độ dài: 3,351 từ - Cập nhật:

Trans: Torisaki Haruka

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Trong khu hành chính của trung tâm thương mại đặc biệt, sừng sững một tòa công trình tưởng niệm. Những người chơi kỳ cựu gọi nơi này là “BlXmaX.”

Nhìn vào, nó quả thật trông giống một chiếc bánh vòng xoắn, hay còn gọi là donut.

Tuy nhiên, sự giống nhau với những tạo tác ngoài hành tinh trong các trò chơi kinh dị kinh điển chỉ là bề ngoài; bối cảnh thực chất rất khác. Công trình tưởng niệm trong bối cảnh sinh tồn ngoài không gian này không khiến con người phát điên hay biến dạng thành hình thù quái dị.

“Thay vào đó, nó có một đặc tính giúp cường hóa cho người sở hữu.”

Khi một bang hội sở hữu một Công trình tưởng niệm, họ nhận được đặc tính riêng cho clan gọi là “Đặc tính nô lệ.” Các clan sở hữu đặc tính này sẽ được bơm lợi nhuận nhiều hơn gấp đôi từ hành tinh mà họ chiếm giữ. Điều này khiến công trình tưởng niệm trở thành mục tiêu được các clan lớn săn đuổi bằng mọi giá. Kết quả là, các trung tâm thương mại kiểu này này luôn ngập trong khói lửa chiến tranh.

“Theo một cách nào đó, đây là sự tri ân dành cho BlXmaX. Đã có rất nhiều clan sa vào chiến tranh vì công trình tưởng niệm và phải bỏ mạng.”

Với tôi, quyền sở hữu công trình tưởng niệm không hề có ý nghĩa. Thay vào đó, tôi tập trung vào những thành viên của các clan đang tìm cách chiếm hữu nó. Trước kia, tôi từng xâm nhập công trình bằng nhiều cách để rút lấy tinh hoa di truyền từ các thành viên của bang hội. Thậm chí, đã có lần tôi ngụy trang bằng đặc tính “Giả chết”, giả vờ như đã tử vong.

“À, tôi định tối nay sẽ tới khu giải trí cơ đấy.”

“Anh đã có vợ rồi mà vẫn lui tới mấy chỗ đó sao?”

“Thôi nào, có vợ không có nghĩa là tôi sẽ ngừng vui chơi. Đừng dại mà kết hôn sớm như tôi.”

“Điên thật.”

“Vậy tin đồn anh phải làm thêm dịp cuối năm là thật à? Nghiêm túc luôn?”

“Cậu còn chẳng có bạn đời, than thở gì chứ?”

“Không bạn đời thì không có cuộc sống của riêng mình à? Tôi cũng muốn được nghỉ dưỡng ở resort. Đến những nơi kỳ thú, gặp gỡ tình cờ, tìm thấy tình yêu định mệnh, rồi chia ly…”

“Ngừng nói nhảm, lo giúp tôi cái này đi.”

Mấy nhà nghiên cứu vừa khuân thiết bị vừa trò chuyện rôm rả. Họ dường như hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của tôi.

“Được rồi.”

Trong khi họ buôn chuyện, tôi kích hoạt [Thuộc địa ký sinh]. Những sinh vật như sợi chỉ đen trườn ra từ đầu ngón tay của cánh tay phải dưới của tôi.

“Tất cả mau ẩn xuống dưới bàn mổ.”

“Hả?”

“Cái gì thế? Trông ghê quá, như vừa nhúc nhích.”

“Nó chết rồi, bận tâm làm gì? Đừng phí thời gian cho những thứ vô bổ.”

Một nhà nghiên cứu nhìn chằm chằm tôi rồi lại tiếp tục chuẩn bị.

“Có bốn nhà nghiên cứu, tất cả đều đeo mặt nạ.”

Lũ ký sinh không có khả năng tấn công trực diện, chúng không thể tự phá vỡ mặt nạ.

“Mình phải tạo khe hở cho ký sinh xâm nhập.”

Nếu bắn gai từ chiếc đuôi tạo một lỗ hổng, việc đó sẽ khả thi. Tuy nhiên, tôi không thể động thủ ngay vì còn có camera giám sát. Kiểm tra hướng quay của camera qua cơ quan phụ trợ, tôi thấy trong phòng mổ không hề có điểm mù.

“Để che giấu chuyển động của đuôi, mình cần khói.”

Ngay gần đuôi tôi có đặt sẵn hóa chất tạo khói.

“Nhưng chỉ thế thôi thì chưa đủ.”

Để tạo phản ứng hóa học, cần chất xúc tác, chẳng hạn dung dịch axit. May mắn thay, máu tôi mang tính axit mạnh.

“Mình phải chờ thêm; dù gì họ cũng tới đây để tiến hành giải phẫu.”

Khi họ làm lấy máu, đó sẽ là lúc tôi ra tay.

***

“Được rồi. Mọi thứ đã sẵn sàng chứ?”

Trưởng ban nhóm mổ xẻ, thuộc Ban Quản lý Sinh học của Viện Nghiên cứu Khoa học vỗ tay, khiến bầu không khí trong phòng nhẹ nhõm hơn. Bên cạnh khu vực mổ là bàn thép không gỉ đặt đủ các loại dụng cụ.

Trên bàn bày la liệt dao mổ, cưa y tế, máy cắt plasma dùng để rạch lớp da cứng, và hóa chất bảo quản mẫu mô—mặc dù đã là kỷ nguyên thám hiểm và khai phá vũ trụ, nhưng quy trình mổ xẻ vẫn chưa khác mấy so với hình thức nguyên thủy.

“Ta bắt đầu từ đâu đây?”

“Với vị trí hiện tại, bắt đầu từ lưng thì sao?”

“Cứ từ từ. Trước hết hãy lấy mẫu da.”

Theo chỉ dẫn của trưởng nhóm, một nhà nghiên cứu cầm dao mổ. Cánh tay phụ của bộ giáp xương ngoài cũng kẹp sẵn thiết bị phân tích dữ liệu di truyền và kính ép mẫu.

“Chúng ta nên xác định sinh vật này trước chứ?”

Trưởng nhóm rạch vào phần cánh tay sinh vật bằng dao mổ.

“Hả?”

Thay vì cắt vào bề mặt cánh tay, lưỡi dao mổ lại bị gãy nát.

“Nó cứng khủng khiếp. Gần ngang với lũ Mountain Crawler trưởng thành rồi.”

“Thử cái này xem.”

Đồng nghiệp đưa anh ta một lưỡi dao siêu âm - Sonic Blade. Loại này nhỏ hơn bản quân sự, chỉ là công cụ y tế, nhưng hiệu quả thì giống hệt. Khi bấm công tắc, từ thân máy cồng kềnh thò ra một lưỡi mỏng, rung siêu âm tạo nên âm thanh rợn người.

“Đâu nhỉ…”

Khi anh ta đưa lưỡi dao siêu âm lại gần cơ thể con quái vật:

“Hả?… Nó vừa động đậy sao?”

Anh ta thoáng thấy chiếc đuôi nhúc nhích, đồng nghiệp bên cạnh cũng nhếch mép cười như thấy điều tương tự.

“Có lẽ phản xạ cơ bắp co giật sau khi chết thôi.”

“Ừ… chắc thế.”

“Phù, làm tôi hết hồn. Nhưng nếu nó còn sống thì chắc ta đã chết cả lũ rồi, đúng không?”

“Này, đừng dọa kiểu đó.”

“Được rồi, ngừng nói nhảm. Mau lấy mẫu da đi.”

Anh ta đưa lưỡi dao siêu âm cạo lớp vỏ ngoài sinh vật. Tiếng kim loại cọ xát vang lên, tóe ra những tia lửa.

“Âm thanh này chẳng giống thứ phát ra từ cơ thể động vật chút nào.”

Tiếp tục cạo bằng Sonic Blade, cuối cùng vỏ kitin cũng có vài vết xước.

“Tốt, thêm chút nữa là… ối.”

Ngay lúc đó, lưỡi dao hoàn toàn hỏng hóc, rung siêu âm tắt ngúm. Dù dụng cụ hỏng, họ vẫn cắt ra được một mảnh da nhỏ.

“Tuy nhỏ nhưng đủ để phân tích. Đặt mẫu vào máy đi.”

“Nó cứng thật sự…”

“Lần này thử máy cắt plasma xem sao.”

Hai nhà nghiên cứu nhấc lấy máy cắt plasma. Thông thường, do lực phản chấn mạnh, máy phải được cố định dưới đất. Nhưng nhờ cánh tay phụ của bộ giáp xương ngoài có thể chịu tải trọng lớn, họ dễ dàng khống chế nó.

Cánh tay phụ siết chặt, giữ cố định máy cắt, rồi họ chỉnh đầu cắt, nhắm vào lớp da và bấm nút.

Một tia sáng xanh mảnh phóng ra, đốt cháy bề mặt. Ngay cả sinh vật có giáp sinh học rắn chắc cũng không chịu nổi năng lượng plasma— nó xuyên thủng lớp phòng ngự một cách dễ dàng.

Trong lúc đó, phân tích mẫu đã xong, máy phân tích dữ liệu hiển thị thông báo kết quả.

Ngạc nhiên, một nhà nghiên cứu gọi trưởng nhóm mổ trước khi nói hết câu:

“Loài này không có trong cơ sở dữ liệu của MegaCorp.”

“Ồ? Vậy là chủng loài mới sao?”

“Kỳ lạ là nó lại chia sẻ hàng chục loại gen với…”

Anh ta chưa kịp nói hết thì bên phía sử dụng máy cắt xảy ra sự cố.

“Đội trưởng! Cơ thể nó đang bốc khói!”

“Không, khoan! Đó không phải khói!”

“Khốn kiếp! Máu nó là axit!”

Máu từ thi thể chảy ra, ăn mòn cả bàn mổ.

“Máu đang văng ra kìa! Mọi người cẩn thận”

Do tia plasma, máu axit bắn tung tóe tới các nhà nghiên cứu. Nếu không được đồng nghiệp kéo kịp, một người có thể bị trọng thương.

“Khà… cảm ơn.”

“Bình tĩnh lại đi.”

Khi kiểm tra xem đồng nghiệp có ổn không, anh ta phát hiện trên thân đồng nghiệp có thứ kỳ lạ đang bám dính.

“Hả? Cái gì dính trên người anh vậy?”

Một sinh vật sợi đen bám vào hông anh ta. Cứ ngỡ mình hoa mắt, nhưng nó đang thực sự ngọ nguậy bò lên.

“Cái quái gì…?”

Những nhà nghiên cứu khác cũng phát hiện sinh vật sợi đen bám trên cơ thể họ.

“Cái đé*…”

Anh ta hoảng hốt điều khiển cánh tay phụ cố gắng gạt bỏ, thì nghe tiếng kính vỡ loảng xoảng. Ngay sau đó là tiếng chất lỏng tung tóe, rồi sức nóng hừng hực từ phía sau lưng.

Khi quay lại, chiếc bàn chứa hóa chất bốc cháy, khói cay xè cuộn lên, bao trùm cả phòng.

“Cháy rồi!”

“Khặc, khụ khụ!”

“Lấy bình chữa cháy mau!”

“!”

Những nhà nghiên cứu hoảng loạn vội chạy. Cơ thể tưởng như bất động trên bàn mổ bất chợt giật mạnh. Cái đuôi khẽ giật bắn vút vài gai nhọn về phía họ.

“Ối!”

“Cái gì vậy?

May mắn thay, gai chỉ sượt qua mặt trưởng ban và đồng nghiệp, làm rách mặt nạ, để lộ da thịt tiếp xúc trực tiếp với khói độc.

“Gì thế này?”

“Nó từ đâu ra vậy?”

Bị tấn công bất ngờ, họ chưa kịp hoàn hồn thì ký sinh trùng màu đen đã leo thẳng lên, bám chặt lấy mặt họ.

“Aaa!”

“Cứu với!”

“Khụ… khặc!”

Họ hốt hoảng ôm mặt, nhưng ký sinh đã chui tọt vào mặt nạ. Có người ho sặc sụa cố khạc ra, có kẻ gãi cấu điên loạn mong kéo chúng ra ngoài.

Nếu bình tĩnh hơn, họ đã có thể dùng sức mạnh của cánh tay phụ để gạt chúng. Nhưng giữa biển lửa, khói độc và lũ ký sinh trùng lạ lẫm, chẳng ai giữ nổi sự điềm tĩnh.

Xoẹt—

Do khói dày, hệ thống phun nước trong phòng thí nghiệm tự động kích hoạt, mưa xối xuống. Giữa làn nước, từng người một lần lượt gục ngã dưới sự tấn công của sinh vật bé nhỏ.

“…Ực.”

“…”

Người cuối cùng còn lại là đội trưởng đội giải phẫu. Hắn dồn hết sức lực để kéo con ký sinh đã chui một nửa vào cơ thể mình ra ngoài. Khi con ký sinh đã len sâu đến tận nửa người, hắn gắng gượng nắm lấy được cái đuôi nhớp nháp của nó.

Cảm giác trơn nhớt, ghê tởm bám đầy trong lòng bàn tay, hắn tuyệt vọng ra sức kéo con ký sinh ra ngoài. Nó giãy giụa, kích thích tận sau cổ họng hắn, ngăn không cho hắn lôi được nó ra.

“Ugh! Khụ! Khèuk!”

Vừa nôn ọe, đội trưởng giải phẫu vẫn không chịu buông tay, kiên quyết vật lộn để lôi sinh vật không xác định ra bằng được.

Ngay khi gần như đã kéo được nó ra, hắn bỗng thấy toàn thân như mất hết sức lực.

Tại sao…?

Một sợi lông cứng dài đã cắm sâu vào cổ tay đang rũ xuống của hắn. Trong khi đó, con ký sinh lại thọc mạnh hơn vào mũi, nhưng y chẳng còn cảm giác đau đớn nữa.

Trước khi gục ngã, quỳ rạp xuống sàn, hắn ta đã thấy nó - con quái vật đang nằm sấp trên bàn giải phẫu, đôi mắt trắng dã nhìn chằm chằm vào mình.

Nó vẫn chưa chết.

***

Phòng Kiểm Soát Trung Tâm số 3, bên trong Tòa Tưởng Niệm.

Ngày đầu tiên của hội nghị hội đồng đã khép lại, nhưng văn phòng quản lý vẫn không được phép nghỉ ngơi. Anna, nữ hộ vệ Kult có cặp sừng dê, đang lười nhác theo dõi các màn hình giám sát với vẻ mặt chán chường. Đồng nghiệp của cô, một Kult nam có sừng cừu, vươn vai rồi đứng dậy.

“Đi đâu vậy?”

“Pha cà phê. Muốn tôi làm cho cô một cốc không?”

“Ừ. Pha nhiều một chút, đừng cho đường.”

Khi đồng nghiệp rời khỏi, Anna tập trung lại vào màn hình. Nhờ năng lực tâm linh chuyên biệt cho quan sát, cô có thể cùng lúc theo dõi hàng trăm camera giám sát cùng lúc. Cô không phải người duy nhất—tất cả các Kult làm việc tại khu hành chính này đều sở hữu năng lực tâm linh đặc thù phục vụ cho việc quản lý thành phố.

“Ugh, ước gì được về nhà, tắm rửa rồi ngủ một giấc.”

Có năng lực hỗ trợ tốt không đồng nghĩa là công việc thú vị. Đáng ra, Phòng Quản lý Trung ương số 3 phải có ba người quan sát, bao gồm cả một nữ Kult tên Jeanette. Nếu cô ấy không mất tích, Anna đã chẳng phải tăng ca triền miên nhiều ngày liền.

“Con nhỏ đó biến mất không nói một lời. Giá mà mình cũng bỏ trốn được như nó.”

Vừa lầu bầu, cô vừa dán mắt vào màn hình, thì một cảnh tượng bất thường đập vào mắt.

“Phòng Thí Nghiệm 30? Cháy à?”

Camera hiện khung cảnh mù mịt khói, các nhà nghiên cứu hốt hoảng. Rồi vòi phun nước tự động kích hoạt, biến căn phòng thành biển nước.

“Cái quái gì vậy? Sao bọn họ lại…”

Các nhà nghiên cứu vốn đang hỗn loạn bỗng nhiên đồng loạt dừng lại, đứng yên mặc cho nước xối xuống cơ thể. Một người trong số đó ngất và ngã gục, nhưng chẳng ai buồn đỡ.

Anna thấy gai người. Có gì đó không ổn. Dù sao, nếu có cháy, cô phải xác nhận ngay. Cô chộp lấy thiết bị liên lạc.

Khi gọi tới, những người trên màn hình—vốn bất động—bất chợt như nhận lệnh, bắt đầu ứng phó với “hậu quả.”

Một nhà nghiên cứu nhặt thiết bị liên lạc từ tay đội trưởng giải phẫu.

“Đây là Phòng Kiểm Soát Trung tâm số 3. Phòng Thí Nghiệm 30 có cháy sao?”

“Ờ, dung… dung dịch hóa chất bị đổ, g-gây cháy. Giờ cũng sắp khắc phục xong rồi.”

“Có cần đội cứu hỏa không?”

“Không, không! Tuyệt đối đừng gọi họ tới!”

“Hửm? Còn người vừa ngã xuống kia thì sao? Thật sự không cần trợ giúp?”

“Ờ, anh ấy… chỉ ngất tạm thời vì hít khói độc thôi. S-sẽ tỉnh lại ngay thôi.”

“Thế à?”

“Phải, đ-đúng vậy. Dù sao, khi đội trưởng tỉnh lại, chúng tôi phải chuyển xác đi, nên cô không cần giám sát nữa. Tạm biệt.”

Cuộc gọi kết thúc, Anna cau mày nhìn thiết bị liên lạc.

“Bọn họ run rẩy cái kiểu gì thế?”

Có lẽ vì biến cố đột ngột. Giọng nhà nghiên cứu nghe run rẩy lạ thường, như thể đang sợ hãi điều gì đó.

“Còn vận chuyển mẫu vật ngay giữa đêm nữa?”

Khi cô đang phân vân, đồng nghiệp quay lại, mang theo cà phê.

“Có chuyện gì vậy?”

“À, phòng giải phẫu có cháy, phản ứng của các nhà nghiên cứu trông kỳ lắm.”

“Chỗ đó toàn mấy kẻ lập dị cả. Đừng bận tâm.”

“Vậy sao…”

Nghe cũng hợp lý, Anna cuối cùng gạt bỏ nghi ngờ về vụ cháy ở Phòng thí nghiệm 30.

“Cũng còn khối việc khác phải làm nữa.”

Cô bỏ chuyện đội giải phẫu về một bên, ngồi uống cà phê với đồng nghiệp.

***

‘Đúng như dự đoán, một cuộc gọi ngay sau đó.’

Cuộc gọi được một nhà nghiên cứu dưới sự khống chế của tôi nhận, nhưng tôi biết đối phương là ai ở đầu dây bên kia.

Một Kult trong phòng quản lý.

Một đặc trưng của Tòa Tưởng Niệm là các Kult sẽ đảm nhiệm công việc giám sát trong nội bộ.

Con người có quá nhiều khiếm khuyết: dễ bị lung lay, hoảng loạn trước biến cố bất ngờ. Android thì thiếu khả năng tư duy tự chủ.

Nhưng những người Kult hầu như không có những điểm yếu này. Nhờ năng lực tâm linh, giác quan của họ nhạy bén hơn con người, dễ dàng phát hiện kẻ địch lén lút hay bẫy rập.

Bởi vậy, phần lớn các Kult di cư tới MegaCorp thường đảm nhận vai trò do thám và giám sát, đúng với bản năng ưa thích săn đuổi kẻ thù. Các Kult, cũng như loài Wolf, vốn sinh ra đã là thợ săn và là người theo dõi. Dù đã bước vào kỷ nguyên du hành vũ trụ, dấu tích văn hóa săn bắn truyền thống vẫn in sâu trong xã hội của họ.

Được gọi là “nhiệm vụ,” hệ thống riêng biệt của Kult xoay quanh việc săn những sinh vật cụ thể để lấy sừng hoặc tim.

Tuy nhiên, Kult sống chung với con người thường đã mai một bản năng này của họ. Nếu đây là một hành tinh chỉ toàn Kult, kế hoạch của tôi có lẽ đã bị phá vỡ ngay lập tức. Nhưng ở MegaCorp chúng lại có trực giác kém nhạy hơn, bởi xã hội loài người phức tạp khiến họ phải dựa ít lại vào bản năng. Họ có thể thấy kỳ lạ, nhưng sẽ cho rằng đó chẳng phải chuyện của mình và bỏ qua.

“Tất nhiên, nếu sự việc xảy ra liên tục, chúng chắc chắn sẽ can thiệp.”

Đó là điều tôi phải cảnh giác khi tiếp tục kế hoạch. Dù sao, ta đã thành công thực hiện một nửa kế hoạch thâm nhập vào khu hành chính.

“Đợi đội trưởng tỉnh lại thì chúng ta sẽ chuyển đi,” một nhà nghiên cứu nói. Tôi chỉ khẽ gật đầu.

Điểm đến tiếp theo là kho gen. Đó là nơi chứa xác những động vật khổng lồ như tôi, và theo tôi biết thì bên trong không lắp đặt camera giám sát. Tôi chắc chắn về điều đó, vì đã từng dùng kế tương tự trong một trò chơi cũ - ẩn mình giữa những xác động vật để thâm nhập.

“Ở đây có kho gen không?”

“Hả? À, có chứ. Nó ngay sát cạnh thôi, ngài đừng lo.”

Hơn nữa, bố cục cơ sở này lại hoàn toàn thuận lợi cho kế hoạch của tôi.

‘Mình có thể ra lệnh cho bọn nhà nghiên cứu đi lấy mẫu vật.’

Ở gần như vậy, ta sẽ không để lại nhiều chứng cứ khi di chuyển, tức là ít điều đáng ngờ để lũ quan sát soi xét.

‘Sau khi hấp thụ mẫu gene, mình chỉ cần ăn cả bọn nhà nghiên cứu là xong.”

Một khi hiệu lực của [Hiện thân kẻ săn mồi] chấm dứt, tôi có thể gọi chúng, xử lý mọi tác dụng phụ.

‘Còn cách nào hoàn hảo hơn thế này sao?’

Làm thế nào để đảm bảo nếu bọn nghiên cứu viên đột ngột biến mất, ngay cả quản trị viên của Tòa Tưởng Niệm cũng sẽ chưa phát hiện ra cho đến mãi sau này? Bất chợt, một ý nghĩ lóe lên.

‘Cuộc gọi ban nãy.’

Có vẻ đó là thứ ta có thể lợi dụng.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Tks trans
Xem thêm