Trans: Torisaki Haruka
P/S: Vừa update thêm 1 ảnh trong phần minh hoạ về khả năng sắp có của main.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
“Khặc! Tên điên này…”
Tên cyborg bị tôi đè dưới chân không chết. Nửa thân dưới đã bị phá hủy hoàn toàn, phần thân trên thì nát một nửa, vậy mà hắn vẫn vùng vẫy chống cự.
“Mày chết chung với tao!”
“Đồ hộp! Không!”
Thứ y rút ra là một thiết bị kích nổ. Hắn nhắm mắt thật chặt rồi nhấn công tắc trên thiết bị.
Nhưng… không có gì xảy ra cả.
“Gì cơ… cái gì thế này?”
Vẻ mặt hoang mang, hắn ấn công tắc một lần nữa. Lặp đi lặp lại nhiều lần, nhưng quả bom vẫn không phát nổ.
Tôi rút quả bom bị hỏng một phần ra khỏi bụng tên cyborg, nay đã rách toạc cơ thể.
‘Quả nhiên.’
Lý do tôi tiếp cận trực tiếp để xử lý tên cyborg thay vì bắn tỉa, chính là vì quả bom này.
Trong giới lính đánh thuê hoặc binh lính cyborg, thỉnh thoảng có những kẻ mang theo bom. Có hai lý do: một là để gây sát thương lên địch kể cả sau khi chết, hai là để tìm kiếm khoái cảm cực độ.
Loại đầu tiên là kiểu người chơi thực dụng, biết chắc sẽ chết nên gài bom để kéo theo đối phương. Còn loại thứ hai là những kẻ điên, tìm khoái cảm trong cái chết.
‘Càng thay thế nhiều bộ phận bằng máy móc, cảm giác “được sống” càng trở nên mờ nhạt.’
Quê hương của đám cyborg là StarUnion – một xã hội kiểm soát hoàn toàn cảm xúc và ham muốn cá nhân, khác hẳn MegaCorp. Vì vậy không hiếm những cyborg phản bội StarUnion để theo đuổi khoái cảm cực đoan.
‘Phần lớn đầu quân cho Space Dogs, nhưng cũng có vài kẻ ở MegaCorp.’
Space Dogs chiến đấu hàng ngày để sinh tồn, và chúng không cấm đoán việc thỏa mãn những ham muốn méo mó, nên nơi đó là điểm đến lý tưởng cho mấy tên cyborg điên loạn. ‘Tuy nhiên, chính vì đám cyborg trong Space Dogs ham sống một cách mãnh liệt, nên chúng sẽ không cấy bom vào cơ thể mình.’
‘Nếu là cyborg của Space Dogs, chúng có thể ép kẻ khác gắn bom để giải trí, nhưng sẽ không đụng đến cơ thể bản thân.’
Ngược lại, MegaCorp tuy có tự do hơn StarUnion, nhưng lại thiếu cách giải tỏa ham muốn. Thế nên thỉnh thoảng mới xuất hiện loại cyborg tự gắn bom vào người chỉ để cảm nhận cảm giác kích thích.
‘Trong game cũng có bọn cyborg đánh bom liều chết thuộc MegaCorp được thiết kế như vậy.’
Bình thường, tôi sẽ chỉ coi đó là một phần trong cốt truyện rồi bỏ qua.
Nhưng tôi từng đụng độ một dị nhân khổng lồ với quả bom nối vào tim trong con tàu nghiên cứu.
Nó không chỉ là thiết kế trong cốt truyện– sự tồn tại của những kẻ điên mang bom trong người có thể là thật. Và tôi phải cẩn trọng với điều đó.
Nếu chẳng may tôi giết tên cyborg bằng bắn tỉa và quả bom phát nổ, số 26 và Adhai có thể sẽ bị thương chí mạng.
‘Vậy thì tốt hơn hết là chơi chắc tay.’
“Khốn kiếp! Sao nó không phát nổ?!”
Và nỗi lo của tôi không hề thừa. Tên cyborg rú lên khi thấy quả bom trong tay tôi. Tôi đạp mạnh lên ngực hắn, cánh tay chiến đấu giữ lấy đầu y thật chặt.
Tôi siết lực, và tiếng rên như hét vang lên từ miệng cyborg.
“Grrrrrrrr!”
Tôi từng nghĩ sẽ giết kẻ hành hạ số 26 một cách chậm rãi, nhưng vẫn còn kẻ địch khác. Tôi nắm lấy đầu tên cyborg bằng tay chiến đấu, giật mạnh lên, xé toạc y ra.
“Aghh!”
“Đồ hộp!”
Khi tôi rút cái đầu của tên cyborg ra, cả đoạn cột sống làm từ máy móc cũng bị lôi theo. Tên cyborg đã tắt thở, miệng vẫn còn cắn chặt lưỡi, dầu đen hòa với máu rỉ ra từ phần cột sống nứt toác.
“Khốn thật!”
Tên lính ném lựu đạn, nãy giờ đứng trơ mắt nhìn đồng đội bị tôi giết, cuối cùng cũng bừng tỉnh. Hắn chĩa khẩu phóng lựu đa năng về phía tôi.
Tôi đời nào lại để đối phương bắn lựu đạn khi có “trẻ con” bên cạnh. Tôi ném cái đầu cyborg trong tay về phía hắn.
Dù có lớp sọ bằng thép, cái đầu vẫn là một vũ khí cùn có sức sát thương khủng khiếp. Tôi ném nó bằng sức mạnh của Amorph, nên hắn không thể né được.
“Kkwaak!”
Đầu cyborg đập thẳng vào vai hắn. Hắn hét lên rồi làm rơi vũ khí.
“Đồ chó chết…!”
Vai gãy, hắn văng ra câu chửi rồi quay lưng bỏ chạy.
Tôi không đuổi theo ngay. Trước tiên, tôi kiểm tra tình trạng của số 26 và Adhai. Số 26 dường như không bị thương nghiêm trọng.
[ZZZZZ ZZZ ZZ (Ngươi ổn chứ?)]
[ZZZ(Ừ. Kiểm tra đứa nhỏ, đừng lo cho ta.)]
Như lời số 26 nói, Adhai đang nằm trên mặt đất trong tư thế rất khó chịu sau khi bị trúng lưới của kẻ địch. Tôi dùng móng cắt lớp lưới ra.
[ZZZZ(Thiếu chủ vĩ đại. Cảm ơn ngài.]
[ZZZ ZZZ ZZ (Ngươi có bị thương không?)]
[ZZZ(Tôi. bị thương. nhẹ thôi. Ổn.)]
Trên lớp vảy xanh của Adhai là vô số vết rách mỏng hình mắt lưới. Vì Adhai không có năng lực hồi phục, nên cần một thời gian để lành hẳn.
‘… Phải cho Adhai ăn tên lính lựu đạn kia thôi.’
Nếu nuốt tên đó, có lẽ Adhai sẽ cảm thấy đỡ hơn phần nào. Sau khi xác nhận tình trạng cả hai, tôi quay sang nhìn William. Hắn đang nhìn chúng tôi với một biểu cảm khó tả – không biết nên vui hay nên lo.
‘Dù là chết dưới tay địch hay sống làm nô lệ của ta, hắn chỉ có một lựa chọn.’
Dù sao thì, Adhai chỉ bị thương nhẹ, không có vết nào chí mạng. Tôi gọi số 26.
[ZZZZ ZZZZZZ Z ZZZ ZZ (Bên kia còn một con mồi nữa.)]
[ZZ(Con mồi khác??)]
[ZZZZZ ZZZZZ ZZZZZ Z (Một còn sống, một đã chết.)]
[ZZZ(Vậy ta ăn cái xác là được rồi, đúng không??)]
Đã quen sống bên tôi, nó nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Tôi xoa đầu nó như một lời khen, rồi bắt đầu đuổi theo kẻ thù đang bỏ chạy.
Hồi kết của cuộc đi săn… đã đến gần.
***
“Haak, haak, haak…”
Hope ôm lấy bờ vai gãy của mình mà bỏ chạy. Trong một nhiệm vụ khác, dãy các thùng hàng có thể đã khiến hắn cảm thấy an toàn, nhưng hôm nay, chúng chỉ mang lại cảm giác rợn người.
“Hử?!”
Cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm từ trên cao, Hope giật mình ngẩng đầu lên. Dù liếc nhìn quanh cuống cuồng như kẻ điên, chẳng có thứ gì trên nóc container cả.
Sau đó, một âm thanh gió thổi vang lên từ phía sau. Âm thanh ấy giống như tiếng quạt quay, nhưng cũng giống tiếng vỗ cánh của một sinh vật khổng lồ.
Hope quay người lại thật nhanh, nhưng đằng sau hoàn toàn trống rỗng.
“….”
Run rẩy, Hope rút vũ khí từ sau lưng và nắm chặt lấy. Đó là khẩu súng Gauss hắn từng mua để phòng thân.
‘Mình phải thay đạn ngay!’
Dù có bị trúng lựu đạn, con quái đó cũng không chết. Không có đạn xuyên giáp, y không có chút cửa thắng nào.
“Chết tiệt, đồ khốn!”
Do vai phải bị gãy, hắn chỉ có thể thay đạn bằng tay trái. Hope khó khăn nhét được đạn xuyên giáp vào, rồi cầm khẩu Gauss bằng tay trái.
Hắn suy nghĩ.
Với chướng ngại vật đầy rẫy thế này, đây hiển nhiên không phải nơi thuận lợi cho hắn. Kẻ kia có thể bay. Có thể nó đang quan sát từ trên cao.
Phải rời khỏi khu vực cảng ngay!
Chiếc xe Jeanette đã chuẩn bị ở rìa khu vực cảng. Chạy trốn bằng xe là cách tốt nhất.
Xác định mục tiêu, Hope lại cắm đầu chạy tiếp. Âm thanh vỗ cánh đáng ngờ lại vang lên trong tai, nhưng hắn cố lờ đi.
Trong tình huống bình thường, hẳn hắn nên lập tức báo cáo cho Si-hyun Yujin. Nhưng hiện giờ, Hope hoàn toàn không còn tỉnh táo.
Dù từng trải qua nhiều chiến trường, hắn chưa bao giờ thấy cảnh một con quái vật giật đầu đồng đội rồi ném như vũ khí. Tất cả những người từng giúp hắn giữ vững tinh thần giờ đều đã chết.
Mình đang đi đúng đường chứ?
Y cứ chạy mãi, nhưng hàng rào biên giới vẫn chưa hiện ra. Chỉ toàn các thùng hàng giống nhau hiện lên trong tầm mắt.
Đau đớn và sợ hãi khiến hắn khó mà xác định phương hướng.
‘Không! Phải đúng đường chứ! Chắc chắn là vậy… Hử?’
Tự trấn an mình như thế, cuối cùng một hình ảnh khác ngoài các thùng hàng đã lọt vào tầm mắt.
Không phải container. Đó là Jeanette, đầu bê bết máu, tựa lưng vào một thùng hàng.
Cặp sừng dê từng kiêu hãnh đã bị gãy vụn, mái tóc trắng pha chút ánh đỏ của cô giờ nhuộm đỏ thẫm màu máu.
“Jeanette?”
“Ư, ư… Hope?”
Hope vội vã chạy lại ôm lấy cô. Ở khoảng cách gần, thương tích của Jeanette nặng hơn hắn tưởng. Một mảng lớn da đầu bị rách, để lộ cả xương trắng bên dưới.
“C-cô không sao chứ?”
“B-báo cáo… cho tiểu thư…”
Nghe giọng nói ngắt quãng ấy, Hope mới nhớ ra điều cần làm. Hắn vội lấy thiết bị liên lạc.
“Này! Cô không được chết đâu! Tỉnh táo lại đi!”
“Hah… lúc sắp chết mà người cuối cùng tôi được thấy lại là cậu… đời tôi đúng là xui tận mạng…”
Jeanette lẩm bẩm với giọng thất vọng. Dù trong tình huống này, Hope vẫn sắp sửa đáp lại với phản ứng thường ngày của mình.
“Cô điên thật đấy, lúc này mà còn…”
“Khà… chết tiệt, nếu mà cậu…”
Jeanette còn chưa kịp dứt lời thì một thứ gì đó màu đen từ trên nóc thùng hàng rơi xuống, túm lấy đầu cô. Một bàn tay đen như bóng đêm kéo cô lên không trung.
Rồi tiếng xé thịt vang lên, máu bắn ra từ đỉnh container. Chân Jeanette giật giật rồi mềm nhũn, quần cô nhuộm đẫm máu.
“Hi, hiiiiik!”
Hope không còn tâm trí để phản kháng bằng khẩu Gauss trong tay nữa. Hắn chỉ biết bỏ chạy. Mọi kỹ năng được huấn luyện, chuyên môn vũ khí hóa học, kinh nghiệm giết chóc—tất cả trở nên vô nghĩa trước thứ dị thường này. Hắn chỉ có thể chạy trốn như một đứa trẻ.
Trong hoàn cảnh tuyệt vọng ấy, có lẽ trời thương ban cho hắn một phép màu. Biên giới khu cảng cuối cùng cũng hiện ra trước mắt.
Hắn vứt luôn khẩu Gauss, chỉ lo chạy cho nhanh nhất có thể.
“Hộc, hộc, hộc…”
Dù vai gãy rung lắc dữ dội khi chạy, nỗi sợ tột độ đã lấn át hoàn toàn cơn đau.
Cắm đầu như một vận động viên điền kinh, hắn lao vào xe. May mắn thay, Jeanette đã cắm sẵn chìa khóa. Ai mà ngờ được kế hoạch lại tan nát thế này?
Hắn khởi động xe. Động cơ chiếc sedan trung cỡ gầm rú, bàn chân hắn đạp mạnh ga.
Chiếc xe lao về phía trước như tên lửa. Qua gương chiếu hậu, dãy container khu cảng thu nhỏ dần.
Hope thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng, hắn đã thoát khỏi địa ngục ấy.
“Giờ thì phải liên lạc…”
Lẽ ra hắn nên làm điều đó từ khi đồng đội bắt đầu chết. Dù muộn, hắn vẫn lấy thiết bị liên lạc ra để báo tình hình cho Si-hyun Yujin.
Vừa lái bằng tay trái, hắn cố gắng dùng tay phải nhập tin nhắn. Bờ vai bị gãy khiến tay phải gần như không nhúc nhích.
Cố gắng lắm mới gửi được tin nhắn tới số đã định, Hope liếc nhìn gương hậu để chắc chắn không ai đuổi theo.
“Hử?”
Trong gương, một vật nhỏ gần rìa khu cảng lọt vào tầm mắt. Một tia sáng loé lên từ vật đó, rồi chiếc xe rung lên dữ dội. Phần lốp nổ tung khiến xe mất lái.
“U-ua!”
Hope vội nắm lấy vô lăng bằng cả hai tay, nhưng đã quá trễ. Một cột điện sừng sững chờ sẵn trước mặt.
Tiếng va chạm lớn vang lên, Hope bị hất văng khỏi xe, bay qua kính chắn gió như một quả tên lửa, tạo nên một quỹ đạo văng xa trong không trung. Cột điện bị đâm đổ đè lên mui xe.
Từ camera gắn trên cột điện bỗng tóe ra tia lửa, ngọn lửa bùng lên từ thân xe vỡ nát.
“Ư, ư, ư…”
Tuyệt vọng muốn bỏ trốn, nhưng cơ thể hắn không chịu nghe lời. Phía sau, vang vọng tiếng kính vỡ bị giẫm lên.
Đó là “nó”. Nó đã đến.
Con quái vật đuổi theo hắn.
Kẻ đuổi theo Hope ném xuống đất một vật dài. Đó là khẩu súng cuộn bắn tỉa, từng thuộc về Dwayne, đồng đội của hắn.
“Lòng nhân từ thực sự là khi ngươi không báo thù dù có thể làm vậy.”
Một giọng phụ nữ vang lên sau lưng Hope đang nằm bẹp dưới đất. Âm giọng bình thản không cao không thấp, nhưng chắc chắn phát ra từ chính con quái vật đã giết hết đồng đội hắn.
“Ta không phải kẻ nhân từ.”
“Nó” nắm lấy hắn một cách tàn nhẫn.
“Tôi… tôi, khôngoooo…”
Đừng làm thế! Tha cho tôi! Là lỗi của tôi mà! Là tôi sai rồi!
Hope van xin, nhưng chỉ có tiếng gió rít qua chiếc hàm gãy vang ra từ miệng hắn.
Bỏ qua lời cầu xin ấy, con quái vật túm lấy chân hắn, kéo lê về phía khu cảng.
Phía sau Hope, người đang bị lôi về địa ngục, chỉ còn lại chiếc xe bốc cháy.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -


3 Bình luận