Trở thành quái vật không...
공포의거북이 N/A
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 68: Những quái thú dưới lòng đất (2)

4 Bình luận - Độ dài: 2,975 từ - Cập nhật:

Trans: Torisaki Haruka

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

[ZZZ ZZ ZZZ (Này, dậy ăn đi)]

[ZZZ(Wow!)]

[ZZ(Thức ăn!?)]

Tôi nhìn quanh và đánh thức bọn nhóc dậy. Sáu con cá trê chết là thứ tôi đã mang về, dùng cả tay chiến đấu lẫn những cánh tay nhỏ ở trước ngực để gom hết chúng lại.

[ZZZ ZZZZ ZZ (Ăn xong thì chúng ta sẽ di chuyển đến chỗ khác)]

[ZZ(Xây tổ mới à?”]

[ZZZ (Ừ).]

Như mọi khi, số 26 hiểu rất nhanh. Nó dùng xúc tu để chụp lấy mấy con cá trê và nhét thẳng vào trong cơ thể. Do cơ thể trong suốt, tôi có thể thấy rõ cá trê đang tan dần bên trong.

[ZZ(Ngon)]

Giống như thường lệ, số 26 vốn chưa bao giờ kén ăn nên xử lý xong một con cá trê rất nhanh. Trong khi đó, Adhai thì hút máu lũ cá bằng các xúc tu từ miệng của mình, rồi nhăn mặt.

[ZZ(Thức ăn. Không ngon.)]

Một Gallagon mà còn làm vẻ mặt như vậy thì đúng là hiếm thấy. So với Amorph – loài hầu như không có biểu cảm nào ngoài những chuyển động ở vùng miệng – Gallagon có vẻ biểu cảm phong phú hơn nhiều.

[ZZ(Vị. Kinh khủng.)]

Trông có vẻ thực sự khó chịu, nó rùng mình và cuộn tròn cơ thể lại.

‘Cũng đúng thôi.’

Trong số những thứ tôi từng ăn kể từ khi trở thành Amorph, thứ tệ nhất từng là thanh năng lượng… cho đến khi tôi ăn cá trê chết. Dù tôi đã mang chúng về, nhưng phải thừa nhận rằng vị của chúng thật tởm. Tôi chẳng còn gì để phản bác lời phàn nàn của Adhai cả.

Tuy nhiên, số 26 lại không nghĩ như vậy. Nó rút xúc tu ra và đập vào đầu Adhai một cái.

[ZZZ(Đau!.)]

[ZZZ(Ăn nhiều sẽ lớn nhanh. Muốn to như bé bự thì ngươi phải ăn hết tất cả.)]

[ZZ(Em. Lớn. Muốn.)]

[ZZ(Đúng rồi)]

[ZZZ(Em. Lớn. To hơn. Trưởng thành. Biết. Có thể.]

[ZZZ(....................)]

[ZZZ(Đau!!!!)]

Tốt nhất là cứ để hai đứa nó tự lo cho nhau, trông chúng có vẻ hòa hợp mà. Tôi chờ đến khi bọn nhỏ xong bữa rồi mới dẫn chúng đến địa điểm mới.

Trong hệ thống cống này, các cơ sở xử lý nước thải được đặt cách quãng dọc theo các đường ống để lọc. Ở đây, cá trê chết và các thiết bị lọc nhỏ giúp sàng lọc tạp chất lớn ở giai đoạn đầu, sau đó nước thải sẽ được đưa đến nhà máy xử lý chính dưới thành phố ngầm để lọc sạch lần hai.

‘Quan sát kỹ thì thấy, ngoài những chỗ có trạm xử lý nhỏ, không có máy dò nào cả.’

Máy dò chỉ phát tín hiệu khi có vật thể đủ lớn đến gần – đúng mức mà trạm xử lý nhỏ có thể nhận biết.

‘Với kích thước của mình, chắc chắn sẽ bị phát hiện.’

Trong số chúng tôi, Adhai là nhỏ nhất, may ra còn nằm ngoài điều kiện kích hoạt máy dò.

‘Dù không bị phát hiện đi nữa, làm tổ gần chỗ có máy dò vẫn quá rủi ro.’

Vì gần đó có trạm xử lý nhỏ, rất có khả năng các quản lý thành phố sẽ thường xuyên đến kiểm tra. Nếu xui rủi, có thể hôm nay họ sẽ đến luôn. Làm tổ ở đây quá nguy hiểm.

‘Chỗ này chắc là được rồi.’

Nơi tôi định xây tổ mới nằm cách khá xa cả nắp cống lẫn trạm xử lý, gần như ở giữa hai điểm đó. Nước ở đây nông, và trên tường có những phần nhô ra – là nơi lý tưởng để tôi và số 26 nghỉ ngơi. Nhưng vì Adhai không phải sinh vật sống dưới nước, nó cần một nơi khô ráo để nghỉ.

[ZZZZ ZZZ ZZ (Chờ ta xây tổ nhé)]

[ZZZ(Vâng.)]

Tôi báo trước cho bọn nhỏ, rồi trèo lên tường và tiến đến trần đường hầm.

‘Những cái tổ mình từng làm trước đây đều bị phá khi mình đang ngủ. Đúng như dự đoán, kẻ địch đã nhanh chóng phát hiện đường hầm bí mật, chắc chắn sẽ dò xét và phá luôn tổ cũ. Nên lần này mình sẽ làm tổ mới ở hệ thống cống này.’

‘Bình thường mình chỉ để dịch nhầy tiết ra rồi chờ nó khô thành tổ. Nhưng lần này thì khác. Phải trực tiếp bôi chất nhầy để xây dựng tổ.’

‘Không thể làm tổ dưới nước. Khi tiếp xúc với nước, chất nhầy không đông lại. Nhưng sau khi khung tổ và bào tử hoàn thành thì điều đó không còn quan trọng nữa.’

‘Nước vẫn là môi trường dẫn tốt. Tổ sẽ tiếp nhận các kích thích từ môi trường xung quanh để nhận biết vật thể và hoàn cảnh gần đó.’

‘Bắt đầu thôi.’

Tôi dùng tay bôi dịch nhầy đang tiết ra từ cơ thể lên trần. Chất nhầy đặc quánh chảy xuống, đông cứng lại như thạch nhũ. Những dòng chất nhầy chảy dọc theo thành hầm tròn lan rộng như cành cây, nhẹ nhàng chạm vào mặt nước.

‘Sau một giờ xây tổ, khung cơ bản đã hoàn tất.’

Tổ mới được hình thành trên tường và trần sẽ tự mở rộng mà không cần tôi can thiệp thêm.

‘Tốt lắm.’

Khi xác nhận tổ đang từ từ mở rộng, tôi dán chặt người vào trần. Dùng tay chân bám chắc để không bị rơi, tôi kết nối cơ quan phụ trợ dưới hàm với tổ. Cái tổ lập tức kéo ý thức tôi vào.

Thay vì cơ thể nhỏ bé của Amorph, tôi cảm thấy như toàn bộ cấu trúc nhân tạo khổng lồ này là cơ thể của mình. Thông tin về dòng chất lỏng chảy qua “mạch máu” của thành phố và các tạp chất trong đó tuôn vào trí óc tôi. Trong bóng tối tuyệt đối, nơi có những xác chết và cá trê ăn tạp đang bơi lội, những sự hiện diện bên dưới một thành phố hào nhoáng rực rỡ, ngập trong ẩm ướt hoàn toàn không thể đếm hết được.

Bất ngờ, giữa lúc thăm dò cống ngầm, tôi cảm nhận điều gì đó khác thường.

‘Người sao?’

Đột nhiên, tôi cảm nhận được sự hiện diện của con người ở nhiều nơi trong hệ thống cống. Ban đầu tôi tưởng là xác chết bị vứt bỏ, nhưng sau khi thấy họ di chuyển ngược dòng, rõ ràng đó là người sống.

‘Người ở đây? Mà lại nhiều đến vậy cùng một lúc?’

‘Phải điều tra mới được.’

Tôi ngắt kết nối và nhảy xuống nước.

[ZZZ(Đi đâu vậy?)]

[ZZZ ZZZZ ZZZ (Ta phải kiểm tra chút việc)]

[ZZZ(Hiểu rồi. Ta sẽ đợi.)]

Sau khi nói với số 26 rằng tôi sẽ quay lại, tôi bắt đầu di chuyển hướng về phía có con người.

Đang lặn dưới nước, tôi cảm nhận được cách dòng chảy thay đổi. Chỉ để lộ cơ quan phụ trợ nhô lên mặt nước để cảm nhận không khí, tôi nghe thấy giọng người vọng lại từ xa.

‘Không chỉ một hai người.’

Vị trí hiện tại là ngã ba. Tôi phát hiện có 10 người đang di chuyển ở lối bên trái, còn bên phải có 3 người. Dựa vào chuyển động vụng về và giọng nói run rẩy, có thể đoán họ đều là dân thường.

‘Tại sao dân thường lại vào đây?’

Tôi lặn sâu trở lại rồi bơi về phía bên phải – nơi ít người hơn. Ngoài tiếng nước, cống ngầm im lặng hoàn toàn. Nhưng tiếng ba người kia vọng lại rõ ràng.

“Nếu chúng ta sống sót ra ngoài được, chắc chắn sẽ được thả, đúng không?”

“Tôi nghe nói vậy.”

“Vẫn còn hơn là chết trong khu giải trí. Mẹ kiếp, mấy thằng đi cùng tôi giờ thành sashimi hết rồi.”

“Nghe mà lạnh sống lưng. Đúng là lũ điên. Gửi chúng ta tới đây làm gì chứ?”

“Tôi không biết nơi này có cái quái gì, nhưng nếu sống sót và được thả, thì đáng.”

“Ha, thằng ngu kia chắc đang mơ mộng lắm. Đầu óc toàn hoa lá.”

Ba người đàn ông vừa đi vừa trò chuyện. Họ đều không mặc đồ bảo hộ, trong một nơi bẩn thỉu như thế này. Thiết bị duy nhất bảo vệ họ là mặt nạ dưỡng khí.

“Ngay cả ở Khu Giải Trí tôi còn chưa từng đụng phải đống phân này. Giờ thì là phân nước luôn rồi.”

“Đừng than nữa. Cẩn thận, nước sâu xuống rồi đấy.”

“Mẹ kiếp, tôi sợ nước cơ mà…”

Từ góc độ của con người, chỗ tôi đang đứng tương đối sâu. Khi mực nước dâng từ ngang hông lên ngang ngực, họ lại chửi rủa.

“Mẹ nó, ít nhất cũng cho cái đồ bảo hộ chứ!”

“Cẩn thận, đừng để súng ướt! Đó là tất cả credit của ta đấy!”

“Chúng ta sắp bị đông lạnh trong đống nợ nần rồi còn đâu.”

Họ giơ cao đèn pin và súng laser để không chạm nước.

‘Không giống như lũ quản lý hành chính.’

Những người chịu trách nhiệm về cơ sở hạ tầng không bao giờ mang thiết bị tồi tàn thế này. Hơn nữa, có một điều họ nói khiến tôi chú ý.

‘“Được thả” sao?’

Ở MegaCorp, “được thả” có hai nghĩa. Một là đúng theo nghĩa đen – được phóng thích, còn lại là ám chỉ những nhiệm vụ được giao cho “nhân viên” MegaCorp. Nhân viên được chia làm ba loại: những kẻ mắc nợ khổng lồ, tội phạm nghiêm trọng, hoặc người từ hành tinh chăn nuôi – nơi nhân loại được nuôi như gia súc.

Với MegaCorp, họ không phải con người mà là tài nguyên. Cho đến khi không còn giá trị sử dụng, họ buộc phải phục tùng vô điều kiện.

‘Trên cộng đồng mạng, họ còn gọi đùa là “gia súc chốn công sở”.’

Trong trò chơi, lính đánh thuê được MegaCorp sử dụng cũng là cựu “nhân viên”. Phần lớn “nhân viên” chết trước khi hoàn thành thời hạn phục vụ, thường là do bị đưa đi trinh sát hoặc làm bia thịt.

“Và theo thiết lập, khoản nợ của họ sẽ được chuyển sang người thân hoặc gia đình.”

Cá nhân tôi thấy điều này khá ngu đần, nhưng với nhóm người chơi yêu thích bối cảnh dystopia (là một thuật ngữ dùng để chỉ các xã hội hoặc thế giới tưởng tượng phát triển theo hướng tiêu cực hoặc đáng sợ.), chi tiết đó lại rất được ưa chuộng.

“Dù sao thì, mấy gã này chắc chắn là nhân viên của tập đoàn.”

"Nhân viên" trên thực tế không còn là con người nữa — họ là nô lệ. Và điều cốt yếu là họ không được phép rời vị trí nếu chưa có lệnh. Sự xuất hiện của họ ở đây đồng nghĩa với việc có ai đó đã cố tình điều họ xuống cống.

“Phải quan sát thêm đã.”

Trang bị của họ không đáng kể, nên chưa cần tấn công ngay. Tôi từ từ tiếp cận trong khi vẫn ngâm mình dưới nước. Chuyển động chậm và từ tốn khiến sóng nước gợn nhẹ.

“Whoa!”

“Gì đấy?”

“Có gì đó vừa di chuyển dưới nước!”

“Xàm! Ở đây ngoài chúng ta ra thì ai nữa?”

“Không, thật mà! Vừa có gì chuyển động ở đằng kia!”

‒ [ZZZ ZZZ ZZZ (Đội 15, có chuyện gì vậy? Tại sao lại dừng lại?)] ‒

“À, không có gì cả!”

‒ [Các đội khác vẫn đang di chuyển. Đội 15 có vẻ không hăng hái hoàn thành nhiệm vụ lắm.] ‒

“Không, không! Bọn tôi sẽ đi ngay!”

Người đội trưởng, với thiết bị liên lạc nhỏ trước ngực, cúi đầu liên tục xin lỗi. Sau khi tín hiệu kết thúc, hắn tức giận đánh đập người bên cạnh tới tấp. Chiếc đèn pin va mạnh vào đầu khiến máu chảy từ thái dương của người kia.

“Mày bị ngu à!? Muốn biến thành thịt sống ngay lúc còn tỉnh táo thì đi một mình đi! Đừng kéo tụi tao chết chung!”

“Xin lỗi!”

“Thôi đi, đồ điên! Đánh nhau cái gì lúc này!?”

Không nghi ngờ gì nữa — họ chính là mồi nhử. Có người đã cố ý đặt mồi tại đây.

“Bọn Hiệp sĩ.”

Dạo gần đây, bọn chúng gây không ít rắc rối kể từ khi được hội đồng mời đến. Nhưng tôi không ngờ họ lần theo dấu vết của tôi nhanh đến vậy. Rõ ràng tốc độ truy vết còn hơn tôi đoán.

Nếu bọn Hiệp sĩ đã xuống tận cống ngầm, tức là giới cấp cao trong thành phố đang hợp tác để chia sẻ thông tin. Nhưng điều lạ là chúng vẫn chưa điều lính hoặc hiệp sĩ hạng nặng tới.

“Bọn chúng chẳng bận tâm đến thương vong. Chuyện này có mùi.”

Dù sao thì, tạm thời chưa giết ba người này. Kế hoạch của kẻ địch chưa rõ ràng. Nếu không ngốc, chắc chắn chúng đã chuẩn bị sẵn lực lượng phòng khi mồi nhử bị giết.

Tôi đứng yên trong nước.

Ba người đó run rẩy lo lắng bước qua chỗ tôi.

“Đấy, thấy chưa! Có gì đâu!”

“Chắc tôi nhìn nhầm…”

“Khụ, tôi cảm thấy chóng mặt quá. Làm cho nhanh rồi đi thôi.”

Tôi lặng lẽ bám theo phía sau. Tên nhạy cảm đi cuối có lia đèn pin ra sau, nhưng tôi không bị lộ. Trong làn nước đục ngầu, mắt người không thể thấy được gì.

Cứ thế lần theo, tôi đến một ngã ba nơi nhiều lối giao nhau. Khoảng 60 người mặc đồng phục giống nhau đang chờ sẵn. Trong số đó có một hiệp sĩ mặc giáp bạc.

Tới gần quá sẽ bị phát hiện. Tôi không bước vào khu vực trống mà bám sát tường, chỉ để cơ quan phụ ló ra ngoài.

“Có vẻ mọi người đã đến đủ.”

Tên hiệp sĩ không biết tôi ở đó và đang liên lạc qua bộ đàm:

“Đây là Đội 3, Tennessee. Tổng cộng 60 người đã đến.”

‒ [Chizik, đây là Đội 1, Vicus. Báo cáo 80 người đã tập trung.] ‒

‒ [Này, Chizik, tôi là Đội 2, Jacob. Năm người vẫn chưa tới, đang đợi lệnh.] ‒

“Đội 3, Tennessee, thưa ngài Jacob, tín hiệu khá yếu. Đề nghị kiểm tra.”

‒ [Chizik, rõ rồi, đã hiểu.] ‒

Khi nghe họ đối thoại, tôi quét khu vực bằng cơ quan phụ trợ. Có rất nhiều bước chân phía trên — tất cả đều là binh lính.

“Chỗ này có miệng cống gần đó, bọn chúng dùng nơi này làm căn cứ.”

Theo như thông tin nghe lén được, địch có ba căn cứ. Khi tôi kết nối với tổ, tôi không cảm nhận được hai chỗ còn lại. Vị trí của chúng có vẻ khá xa nhau.

Một chiến thuật thả lưới rộng dần, rồi thu hẹp phạm vi. Địch muốn bao vây và dụ tôi vào khu vực chỉ định.

“Khi mình cắn câu, bọn Hiệp sĩ và binh lính sẽ tiếp tục siết vòng vây.”

“Giống như đi săn cáo.”

Khác ở chỗ, thay vì thả chó săn, bọn chúng thả mồi. Chúng sẽ tiếp tục siết chặt vòng vây cho đến thời điểm quyết định, rồi phát động chiến dịch tiêu diệt tôi.

“Đội 3, Tennessee, đang chờ lệnh.”

‒ [Chizik, Đội 2, Jacob. Đã tập hợp đầy đủ.] ‒

‒ [Đội 1, Vicus. Đã rõ. Bắt đầu Chiến Dịch Săn Bóng Ma. Thả toàn bộ mồi.] ‒

“Nghe rõ chưa? Di chuyển ngay!”

“Rõ!”

Dù bị đối xử rõ ràng như mồi nhử, không ai trong số họ dám phản đối.

“Dễ hiểu thôi, vì trong đầu họ có bom. Mà thực chất là con chip siêu nhỏ phát sóng điện từ — tác dụng thì cũng chẳng khác gì bom. Chỉ cần không nghe lệnh là não họ sẽ bị đốt cháy.”

Những mồi nhử, mang vẻ mặt tuyệt vọng, bắt đầu quay lại theo lộ trình ban đầu.

Ba người dẫn tôi đến đây cũng quay đầu bước theo đường cũ, nhưng Tennessee gọi họ lại.

“Này.”

“Dạ?”

“Trên đầu ngươi có máu. Bị tấn công à?”

“À không… tên này vấp ngã thôi…”

“Tsk, vô dụng.”

Tennessee chép miệng rồi ra hiệu, ba người đó cúi đầu rồi tiếp tục rời đi.

“Hừm.”

Khi nhóm mồi nhử dừng chân, tín hiệu từ tổng chỉ huy được truyền đến trực tiếp. Lúc theo dõi ba người trước đó, tôi đã thấy rõ — chắc chắn trên người họ bị cấy chip.

Rất có thể mệnh lệnh họ nhận là phải di chuyển liên tục theo tuyến định sẵn. Nếu một người chết hoặc nằm bất động, lúc đó mới có hiệp sĩ và lính được phái đến.

Tuy nhiên, cảnh tượng vừa rồi khá thú vị.

Từ phía căn cứ, họ hoàn toàn không hay biết về vết thương nhỏ của mồi.

“Chuyện này đang trở nên thú vị.”

Liên lạc kém ổn định trong hệ thống cống, thông tin bị giới hạn, chiến trường tối tăm và đầy vật cản — tất cả đều rất phù hợp với tôi.

“Chúng muốn săn mình à?”

“Một lời thách thức đầy kiêu ngạo. Vì ta cũng thích săn lắm, nên hãy chờ đến cuối cùng xem ai là gà, ai là thóc.”

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Hẹ hẹ
Xem thêm
Đoạn 211 bị lỗi ad ơi
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
là sao bạn nhỉ?
Xem thêm
TRANS
lại đấu trí thôi:))
Xem thêm