Trở thành quái vật không...
공포의거북이 N/A
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 49: Thành phố trong bóng đêm (3)

2 Bình luận - Độ dài: 3,596 từ - Cập nhật:

Trans: Torisaki Haruka

P/S: 2 chap 1 tuần he :D

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

‘Nếu các phóng viên đã bắt đầu tìm kiếm mình, mình cần kết thúc chuyện này càng nhanh càng tốt.’

Là một nghề phụ thuộc vào các mạng lưới xã hội, giới phóng viên thường xuyên chia sẻ thông tin với nhau. Không thể an toàn khi cho rằng chỉ một người đang điều tra về mình. Những người biết mình hoặc có mối liên hệ đến sẽ tăng lên rất nhanh.

‘Vì vậy, việc điều khiển họ như ký sinh trùng là rất khó.’

Không phải vì họ có tinh thần nhà báo mạnh mẽ hay sức kháng cự cao. Lý do khiến việc kiểm soát họ khó khăn cũng chính là lý do khiến phóng viên trở thành một đối tượng rắc rối – tất cả là do các mối quan hệ xã hội. Là một nghề thường xuyên tiếp xúc với người lạ hoặc qua các mối quan hệ, bất kỳ hành vi nào lệch khỏi chuẩn mực thông thường đều sẽ nhanh chóng gây nghi ngờ.

Nói cách khác, sẽ có lợi hơn nếu mình sử dụng cô ta làm mồi nhử thay vì biến cô ta thành nô lệ.

Tôi nhặt lại thiết bị liên lạc và hỏi William: “Cô ta di chuyển bằng phương tiện gì?”

[ Cô ấy đến chỗ tôi bằng cách đi bộ. Có lẽ sẽ dùng tàu điện ngầm để băng qua thành phố. ]

Nếu cô ta làm việc cho một tờ báo, thì khả năng cao là trụ sở nằm ở khu thương mại. Tuy nhiên, xung quanh khu cống thoát nước không hề có tờ báo nào.

Nếu khoảng cách quá xa, việc tự mình đi bắt cô ta sẽ không dễ dàng. Tuy nhiên, gọi William đi đón cô ta lại gây ra vấn đề khác.

‘Nếu cô ta biến mất, William sẽ trở thành nghi phạm số một.’

Y vẫn là một quân tốt hữu dụng. Tôi đã giữ mạng ông ta vì lý do đó, thật lãng phí nếu để mất quá sớm.

‘Khoan đã, tàu điện ngầm sao?’

Một số phần của lối đi bí mật nơi tổ của tôi được đặt rất gần với đường ray tàu điện ngầm. Có camera ở các sân ga, nhưng không có camera riêng lẻ nào ở trên đường ray.

‘Có phần nào kết nối giữa đường ray tàu điện ngầm và đường hầm bí mật không?’

Tôi không nhớ có nơi nào như vậy trong game, nhưng đây là thực tế. Nếu có một đoạn nào gần với đường ray và đường hầm bí mật, tôi có thể đục tường để kết nối chúng lại.

Trước đây tôi chưa từng cân nhắc đến ga tàu vì có quá nhiều camera, nhưng nếu có thể tiếp cận được đường ray, phạm vi hoạt động của tôi sẽ mở rộng đáng kể.

‘Tổ đã hoàn tất. Kiểm tra thử xem sao.’

Tôi nằm xuống sàn và kết nối cơ quan phụ trợ dưới cằm với tổ. Cảm giác của tôi bị kéo giãn và khuếch đại bởi một thứ gì đó. Kết nối được thiết lập, và tôi bắt đầu tiếp nhận thông tin về các sự kiện đang diễn ra trong thành phố.

‘Ồn quá.’

Cuộc sống và chuyển động của cư dân, so với con tàu nghiên cứu tĩnh lặng, làm cho việc cảm nhận trở nên hỗn loạn vô cùng bởi lượng thông tin khổng lồ.

Chuyển động của các đoàn tàu ma sát làm nóng đường ray kim loại, tiếng bước chân của con người, tiếng thở và ho của những người đang trong con tàu, mùi mồ hôi và những mùi khó chịu khác. Các yếu tố thông tin đó chảy qua “huyết mạch” của thành phố kích thích toàn bộ năm giác quan của tôi.

‘Tàu điện ngầm đã trong phạm vi. Giờ thì, đâu là điểm gần đường ray nhất?’

Sau khi khuếch đại cảm giác và khảo sát xung quanh, tôi phát hiện ra vài nơi có thể dễ dàng tiếp cận đường ray chỉ cần một chút ăn mòn lớp tường kim loại.

‘Trong số đó, có ba địa điểm có thể thử.’

Hai cái nằm ở khu giải trí và một ở khu thương mại. Có thêm vài điểm khác gần đường ray, nhưng tôi đã loại trừ vì nhiều lý do. Một số nơi quá hẹp để có thể di chuyển, số khác lại quá gần sân ga, khiến nguy cơ bị phát hiện tăng lên dù tôi cố tạo lối đi bí mật.

‘Có vẻ liên quan đến số lượng ga tàu.’

Trong thành phố này, theo những gì tôi biết, khu giải trí có số lượng ga nhiều nhất, tiếp theo là khu thương mại.

‘Mình sẽ kiểm tra khu thương mại sau, còn giờ thì đột nhập khu giải trí trước.’

Tôi ngắt kết nối và đứng dậy.

Khi đang tiến về phía lối đi bí mật gần đường ray, số 26 lên tiếng.

[ZZZZ(Ngươi đi đâu vậy??)]

[ZZZZ ZZZ Z (Chỉ đi dạo một chút thôi.)]

[ZZZ ZZZZ(Được rồi, nhớ quay lại nhanh nhé.?)]

Nói rồi, thằng bé cuộn mình lại bên cạnh Adhai và ngủ thiếp đi. Cả hai đều là động vật hoang dã, nên dường như chúng có một mối liên kết vô hình nào đó khiến chúng hòa hợp với nhau một cách tự nhiên.

‘Một cảnh tượng mà trong trò chơi không dễ gì thấy được.’

Amorph vốn là chủng tộc được thiết kế để chơi đơn, và hầu hết các chủng tộc khác mà tôi từng thử cũng không hợp để chơi nhóm.

‘Nghĩ lại thì, mình vốn chơi theo kiểu phá các nhóm chứ không phải tham gia nhóm.’

Tôi đã từng có không ít xung đột khiến cả bang hội phải giải tán.

‘Hồi đánh nhau trên hành tinh rừng rậm mới thật sự là thời kỳ đỉnh cao của mình.’

Khi tôi chỉ mới là một cá thể cấp thấp, bốn bang hội lớn đã liên thủ bao vây tôi tại một hành tinh phủ xanh bởi rừng. Vì có nhiều cao thủ trên bảng xếp hạng tham gia, nên rất khó cho tôi để có thể chiến thắng.

Lúc đó, tôi đã dùng mọi thủ đoạn và kỹ năng mà Amorph có thể thực hiện.

Nhiều chiến thuật tôi đang sử dụng bây giờ đều bắt nguồn hoặc được phát triển từ trận chiến đó.

‘Trận chiến đó giúp ích rất nhiều. Dĩ nhiên, mình không muốn lặp lại điều đó thêm bất kì một lần nào nữa.’

Tuy nhiên, các bang hội đến bắt tôi lại mắc bẫy, quay ra đấu đá lẫn nhau và cuối cùng tiêu diệt nhau hoàn toàn.

Ba trong số bốn bang hội tan rã sau đó, và bang hội còn lại – dù vẫn giữ được cấu trúc – cũng mất đi nhiều thành viên, giảm từ một trăm xuống còn sáu mươi người.

‘Thật trớ trêu khi trước đây mình chuyên đi phá các nhóm khác, còn bây giờ lại có đồng đội đi cùng.’

Và tất cả chuyện đó xảy ra trong một thế giới mà bối cảnh trò chơi đã trở thành hiện thực.

Khi vừa đi vừa hồi tưởng những ký ức xưa, tôi đã nhanh chóng đến được điểm cần đến. Tôi vẫn chưa mở rộng tổ sang khu vực này của khu dân cư.

‘Mình có nên thiết lập thêm một cái tổ ở đây không?’

Mỗi lần tiến hóa, số lượng tổ tôi có thể tạo tăng thêm hai. Với cấp độ hiện tại là tiền thánh, tôi có thể tạo tổng cộng năm cái tổ. Tôi đã tạo một cái rồi, tức là còn lại bốn.

‘Mình nên tạo thêm một tổ sau khi nuốt chửng nữ phóng viên.’

Tôi quyết định dùng năng lượng từ con mồi này để dựng tổ mới và đặt tay lên tường. So với các bức tường khác, bức tường tôi đang chạm vào truyền lại rung động do đoàn tàu đang chuyển động rõ rệt hơn.

‘Bắt đầu thôi.’

Tôi dùng móng tay rạch một vết cắt trên lòng bàn tay. Máu axit, thứ có thể dễ dàng làm tan chảy cả hợp kim cứng, rỉ ra từ vết thương. Máu chảy từ lòng bàn tay xuống vách kim loại, khiến nó bắt đầu bốc khói và tan chảy.

Khi vết thương lành lại, tôi lặp lại quá trình ấy. Sau khoảng mười phút, một lỗ thủng đã xuất hiện trên tường.

‘Vậy là đủ rồi.’

Tôi ngừng làm tổn thương bản thân và dùng chân đạp xung quanh lỗ hổng. Nhờ vào đặc tính cường hóa sức mạnh, cú đá của tôi đủ sức làm cong cả tường hợp kim dày. Tôi dùng tay mở rộng lỗ hổng, gỡ bỏ phần kim loại đã bị nung chảy.

Kết quả là, tôi đã tạo ra một cái lỗ đủ lớn để bò qua. Khi chui ra đường ray, một lớp bụi mịn đặc trưng của tàu điện ngầm bay tới. Mùi kim loại nồng nặc phát ra từ thanh ray thép, và dòng điện nhẹ chảy qua các đườn ray ve như vuốt ve cơ quan phụ trợ của tôi.

Khi đang quan sát đường ray cũ kỹ, tôi nhận ra có ánh sáng từ xa. Một đoàn tàu đang tiến đến.

‘Lối đi đã mở.’

Giờ chỉ còn lại thông tin về con mồi mà tôi sắp săn. Tôi sẽ phải hỏi William khi gặp hắn.

***

Lúc đó là 10 giờ 30 tối. Khi ánh đèn ở khu thương mại gần như đã tắt, Kevin cuối cùng cũng rời khỏi văn phòng của DailyMass.

‘A, muộn quá rồi.’

Dù phải tăng ca, cô không hề cảm thấy khó chịu. Trưởng phòng rất hài lòng với bản tin mà cô mang về, và còn nói rằng sẽ cân nhắc thăng chức cho cô sau buổi họp ban lãnh đạo.

‘Nếu được thăng chức, liệu mình có được vào Quận hành chính không?’

Hoặc cũng có thể cô sẽ được điều đến một hành tinh tốt hơn, rời khỏi cái thành phố khốn khổ này.

Với những ý nghĩ như thế trong đầu, Kevin vui vẻ chờ tàu điện ngầm ở ga.

Không có ai khác trên sân chờ, nhưng cô không hề thấy sợ. Ga tàu được trang bị nhiều camera, và có nhân viên an ninh giám sát các khu vực khuất khỏi tầm nhìn của camera.

Tuy nhiên, điều bất ngờ đã xảy ra, đi ngược lại với lẽ thường của cô. Hệ thống chiếu sáng bên trong sân ga bỗng nhiên tắt phụt.

“Á…!”

Kevin giật mình, ngồi thụp xuống trong bóng tối. Khi cô còn đang chết lặng, một thông báo vang lên qua loa của nhà ga.

[Chúng tôi xin lỗi. Hiện tại, chúng tôi đang tiến hành kiểm tra nguồn điện của hệ thống chiếu sáng trong nhà ga tàu điện ngầm như một phần của công tác chuẩn bị cho cuộc họp ban điều hành. Nguồn điện khẩn cấp sẽ được kích hoạt cho những người đang ở trong sân ga. Xin vui lòng chờ trong giây lát.]

“Chết tiệt, kiểm tra điện gì vào giờ này cơ chứ?” Kevin lầm bầm trong khi phủi gối.

Gần đây, toàn bộ nhà ga tàu điện ngầm đều đang thực hiện các đợt kiểm tra nguồn điện vào thời điểm những chuyến tàu cuối cùng chuẩn bị rời đi, như một phần của kế hoạch chuẩn bị cho cuộc họp hội đồng. Tuy nhiên, Kevin hoàn toàn không hay biết điều này, vì đó không phải là thông tin mà nhân viên an ninh nhà ga thường thông báo.

Ánh sáng đỏ khiến bầu không khí trong sân ga trở nên khá rợn người. Kevin siết chặt túi xách trong tay, kiên nhẫn chờ tàu đến. Cô cảm thấy bực bội, không biết khi nào tàu mới tới.

‘Dù sao thì, tàu đến lúc nào... Hử?’

Trong tầm nhìn đang lo lắng của cô, Kevin chợt nhận ra có một người đàn ông mà trước đó không hề có mặt. Hắn đang đứng cùng hàng với cô.

Dù lúc nãy việc phải đứng một mình trong ánh đèn đỏ khiến cô khó chịu, nhưng bây giờ có người khác hiện diện lại mang đến chút cảm giác an tâm.

Khi còn đang suy nghĩ về người đàn ông bí ẩn kia, cô đột nhiên ngửi thấy một mùi lạ.

‘Mùi này từ đâu ra vậy…?’

Mùi ẩm mốc kỳ quặc trong nhà ga tàu điện ngầm dưới lòng đất lần đầu tiên trong đời Kevin ngửi thấy – nó khác hoàn toàn với mùi thường ngày.

‘Chẳng lẽ là do mùi này?’ Cô không thể ngăn được cảm giác bất an đang dâng lên.

‘Mà khoan, hắn vào từ lúc nào?’

Người đàn ông đang đứng gần cầu thang dẫn xuống sân ga. Dù hắn có vào khi đèn tắt, thì ít nhất cô cũng phải nghe thấy tiếng bước chân chứ? Không thể nào là hắn bò từ phía bên kia đường ray đen kịt vào đây được.

“….”

Thật kỳ lạ là càng cố không nghĩ đến những điều đáng sợ, thì đầu óc con người lại càng sinh ra nhiều ý nghĩ rùng rợn hơn.

‘Có lẽ không nên đi một mình vào ban đêm.’ Lời của William bất chợt vang lên trong đầu. Kevin nuốt khan, liếc nhìn người đàn ông khả nghi kia.

Và rồi, cô sững người. Từ lúc nào không hay, gã đàn ông đó đã quay người lại, dõi mắt theo cô. Hắn bắt đầu di chuyển, chậm rãi tiến về phía cô.

‘Đừng mà!’ Kevin muốn bỏ chạy, nhưng cơ thể cô như bị đóng băng, hoàn toàn không thể cử động.

Đồng nghiệp ở DailyMass vẫn hay gọi cô là “Kevin Điên”. Biệt danh đó là nhờ việc cô thường không ngần ngại theo đuổi các bài báo đặc biệt, bất chấp người liên quan là ai.

Thế nhưng, trên thực tế, cô không hề dũng cảm như thế. Lý do cô có thể hành động như vậy là nhờ cô làm việc dưới trướng tòa soạn DailyMass – và càng hơn thế nữa, là nhờ vào uy thế của gia tộc họ Zhao.

Nếu không có sự bảo hộ của họ, DailyMass chẳng qua chỉ là một toà báo lá cải tầm thường. Và Kevin, nếu không có gia tộc ấy đứng sau, cũng chỉ là một phóng viên vô danh.

Khi người đàn ông kia tiến gần, Kevin bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng. Một âm thanh cứu rỗi vang lên trong tai cô. Phía sau hắn, ở bên kia đường ray, một đoàn tàu đang tiến lại với đèn pha sáng rực.

Khi đoàn tàu đến, gã đàn ông đứng khựng lại tại chỗ. Cánh cửa tàu vừa mở ra, Kevin lập tức nhảy lên tàu.

Gã đàn ông do dự một chút, rồi mới cuống quýt định bước lên theo, nhưng cánh cửa đã đóng sập lại.

“■■ ■■■!”

Miệng hắn mấp máy, hét lên điều gì đó, nhưng Kevin không nghe thấy.

“Đồ quái đản chết tiệt.”

Kevin chửi thầm trong đầu, rồi tàu bắt đầu chuyển bánh.

Người đàn ông đáng ngờ đã biến mất, và con tàu bắt đầu lăn bánh về ga tiếp theo. Nhẹ nhõm, cô tìm một chỗ ngồi.

Khi căng thẳng đã dịu xuống, cơn buồn ngủ đột ngột ập tới. Cô định nhắm mắt nghỉ một chút cho đến khi tới nơi.

‘Lại là cái mùi đó sao?’

Mùi hôi khó chịu lại nồng nặc hơn, khiến cô mở choàng mắt. Nhìn quanh, cô nhận ra toa tàu mình đang ngồi hoàn toàn trống không.

‘Nếu mùi khó chịu đó không quay lại, có lẽ mình đã thiếp đi thật rồi.’

Khi cô đảo mắt quanh toa, ánh nhìn của cô dừng lại ở toa bên cạnh – nơi có một người đang đứng.

Người trong toa liền kề mặc một bộ đồ giống như đồ lặn, bên ngoài có gắn thêm các mảng hợp kim đen như giáp.

‘Là cảnh sát à?’ Là một phóng viên, cô nhận ra trang phục đó – rất giống với đồ bảo hộ tăng cường mà cảnh sát vũ trang hạng nặng thường sử dụng.

‘Mà tại sao lại đội cả mũ bảo hiểm và đeo mặt nạ vào giữa đêm? Hắn định đi đâu trong bộ dạng như vậy?’

Không chỉ trang phục, hành vi cũng kỳ lạ. Dù toa bên cạnh hoàn toàn trống, người cảnh sát ấy vẫn đứng, không hề ngồi.

Trang phục kỳ lạ, hành vi kỳ quặc. Trong một toa tàu trống rỗng, viên cảnh sát ấy cứ đứng yên bất động suốt thời gian dài.

‘Đúng là kỳ quặc thật.’

Tuy vậy, cô không nghi ngờ gì vì nghĩ một cảnh sát mặc đồ đầy đủ như thế chắc chắn không phải kẻ xấu, nên cô ngừng để ý rồi nhắm mắt lại.

Trong lúc cô nhắm mắt nghỉ, viên cảnh sát đứng yên kia bắt đầu di chuyển đến gần. Khi hắn mở cửa và bước sang toa của cô, thân tàu hơi rung lên.

“Cô… cái gì vậy?” 

Sự rung chuyển làm giấc ngủ chập chờn của cô bị gián đoạn. Mở mắt ra, cuối cùng cô có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của toa tàu trên lớp kính cường lực.

Trong toa tàu cô đang ngồi, người ‘duy nhất còn là con người’ – chính là cô.

***

“Ngươi định đi đâu?”

Tôi hạ đuôi xuống và làm Kevin ngã sml khi cô ta cố gắng bỏ chạy. 

“Á, làm ơn, xin tha cho tôi!”

Tất nhiên, tôi không thể tha cho cô ta. Để khiến cô ta im bặt, tôi quyết định dùng ngòi độc.

‘Haizz, mình suýt nữa làm hỏng việc.’

Ban đầu, tôi định dụ cô ta vào toa tàu rồi dùng độc tấn công khi đèn sân ga tắt. Nhưng một gã đàn ông xuất hiện bất ngờ, suýt nữa khiến tôi bại lộ. Không may là hắn đã thấy tôi trèo lên từ phía bên kia đường ray.

Tuy nhiên, việc xử lý tên đó không đơn giản. Hắn đứng gần cầu thang, chỗ có nhiều ánh sáng và nằm trong tầm quan sát của camera. Nếu cố giết hắn cùng lúc với nữ phóng viên thì sẽ quá mạo hiểm.

Giết cô ta thì dễ – chỉ cần một nhát ngòi độc là xong. Nhưng hậu quả sau đó mới là vấn đề.

Nhờ sự xuất hiện của gã đàn ông kia, tôi buộc phải thay đổi kế hoạch. May mắn thay, đoàn tàu đến kịp lúc. Khi Kevin bước lên tàu, tôi bám theo.

Gã đàn ông kia sau đó la lên bảo cô ta chạy đi, nhưng Kevin không nghe thấy.

‘Một nhà báo không chịu lắng nghe người khác, ngay cả khi mạng sống của cô ta bị đe dọa.’

Cuộc đời thật trớ trêu. Mắt cô nhoè đi mascara~, miệng há hốc gào thét, nước dãi chảy dài xuống cằm.

“….”

Không rõ trong đầu cô ta lúc này đang nghĩ gì. Là không muốn chết, hay chỉ đơn thuần sợ phải đối mặt với một con quái vật?

Điều đó không quan trọng. Quan trọng là cô ta sắp trở thành dưỡng chất cho tổ của tôi.

Tôi đưa tay ra, nắm lấy đầu cô ta và vặn mạnh, phát ra âm thanh như cao su bị xé toạc. Cái đầu rời khỏi cổ.

Một nhà báo suốt đời dùng lời lẽ làm vũ khí tra tấn người khác, cuối cùng lại kết thúc cuộc đời trong im lặng. Tôi há miệng, nuốt chửng cái đầu ấy.

‘Ừm… không tệ.’

So với một phóng viên, hương vị của cô ta không đến nỗi tệ. Trong số những con người tôi đã ăn kể từ khi đến thành phố không gian này, cô ta có hương vị khá ổn.

‘Lạ thật. Những con Wolf– dù gần giống với loài vật – lúc ăn không có mùi vị như vậy. Thật kỳ diệu khi loài người lại mang theo hương vị tuyệt vời này.’

Wolf cũng không tệ, nhưng lông của chúng gây khó chịu khi ăn. Lông cứ mắc vào răng suốt trong lúc tôi xé xác chúng.

‘Chưa kể, loài người còn có mùi đặc trưng của họ nữa.’

Và tôi còn phải ăn thêm 18 sinh vật giống Wolf nữa.

‘Nghĩ lại thì, cô ta có đặc tính cường hóa răng. Hy vọng hiệu ứng săn mồi sẽ kích hoạt.’

‘...Thôi, ăn cho xong đã.’

Tôi gạt bỏ những suy nghĩ thừa thãi và kết thúc bữa ăn.

Và rồi...

[Điều kiện tiến hóa từ tiền thánh > bán thánh đã được hoàn thành một phần]

[Điều kiện: Chủng loài biến hình: 2/20 (chưa hoàn tất), Chủng loài hình người: 13/20 (chưa hoàn tất), Chủng loài sử dụng năng lực tâm linh: 0/20 (chưa hoàn tất)]

[Hiệu ứng săn mồi đã kích hoạt! Đã thu được tinh chất gien ‘Sức mạnh ăn thịt’.]

[Đã trích xuất đặc tính sinh học ‘Sức mạnh ăn thịt’ từ loài người.]

[Bạn có muốn áp dụng ‘Sức mạnh ăn thịt’?]

‘Hửm?’

Một điều may mắn bất ngờ vừa xảy ra.

-----------------------------------------------

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

TRANS
hàng mới à
Xem thêm