Trans: Torisaki Haruka
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Khi âm thanh bước chân phía trên đầu dần nhỏ lại.
'Mình phải di chuyển thôi.'
Tôi nhấn vào bảng điều khiển trên bộ giáp tăng cường mà mình đang giữ. Năng lượng để kích hoạt bộ giáp gần như đã cạn, nhưng vì người mặc không phải là tôi nên điều đó không quan trọng.
'Mình chỉ cần kích hoạt chức năng ngụy trang, phần còn lại lớp vỏ ngoài sẽ lo liệu.'
‘Nó hoạt động rồi.'
Khi tôi thao tác trên bảng điều khiển gắn ở cổ tay phải, bộ giáp tăng cường phát ra ánh sáng mờ và nhanh chóng biến mất trước mắt tôi. Hoạt động tốt. Giờ là lượt của tôi.
Tôi kích hoạt khả năng hấp thụ kim loại và cắn vào bộ giáp tăng cường. Những sợi tổng hợp cứng rắn bị răng tôi xé rách, và những mảnh kim loại trộn lẫn bên trong được hấp thụ vào cơ thể. Sau đó, hiệu ứng đặc biệt được kích hoạt, và cơ thể tôi bắt đầu mờ dần.
[ZZ(Người lớn??)]
Khi hình thể tôi hoàn toàn biến mất, Adhai nhìn quanh với vẻ mặt bối rối.
[ZZZ(Người lớn? ?Biến mất.)]
[ZZ(Ở kia. Bé bự ở ngay kia kìa.)
[ZZZ(Em, cảm nhận được, nhưng, không nhìn thấy.)]
Số 26 không cảm nhận sự thay đổi của cơ thể tôi bằng thị giác, có lẽ vì nó không dựa vào mắt để quan sát. Ngược lại, Adhai – vốn cảm nhận thế giới bằng mắt và xúc tu – có vẻ rối rắm khi cảm thấy tôi vẫn ở đó nhưng lại không thể nhìn thấy.
[ZZ ZZZ (Ta ở đây.)]
[[ZZZ(Người lớn. Không thấy)]
[ZZ ZZZZZ (Ta đang ẩn mình.)]
[[ZZ(Người lớn. Ẩn thân. Tuyệt đối?)]
Adhai gật đầu như thể đang ngưỡng mộ kỹ năng ẩn thân của tôi.
'Hiệu quả có vẻ đã được xác nhận bởi bọn trẻ con.'
Cảm thấy an tâm, tôi chuẩn bị rời tổ, nhưng Số 26 – hiện đã có thể cảm nhận tôi – lập tức bám theo.
[ZZZ ZZZZZ (Lần này thì không.)]
[ZZ(Tại sao??)]
[ZZZZ ZZZ (Lần này, ta phải đi một mình.)]
[ZZ(Ta không giúp được à??)]
[ZZZ ZZZ ZZ (Không. Đây là việc ta phải tự làm.)]
[ZZ(Ừ…?)]
Bị tôi từ chối, đứa nhỏ xị mặt xuống và co người lại. Adhai – vốn cũng đi theo – thấy thế liền lặng lẽ ngồi xuống cạnh nó.
Tuy tôi có thể ẩn thân, nhưng bọn chúng thì không. Thấy một con sứa khổng lồ và một con thằn lằn mọc xúc tu bay lượn, sẽ chẳng có ai nghĩ tốt về chúng cả.
Tôi định bỏ lại chúng, nhưng lại cảm nhận được ánh mắt dõi theo sau lưng.
'...Hay là làm thế này thì hơn?'
Trong trường hợp có sự cố xảy ra và một trận chiến lớn nổ ra trong bệnh viện, khả năng kẻ thù mới xuất hiện là không thể chủ quan. Hội Đồng đang bắt đầu di chuyển – nếu có gì trục trặc, giữ chúng gần bên có lẽ không phải là chiến lược tệ.
Sau khi đã quyết, tôi gọi bọn trẻ.
[ZZZ ZZZZ (Theo ta.)]
Dẫn theo bọn chúng, tôi đi về phía cái hố nối vào đường ray tàu điện ngầm.
Trên đường, tôi giải thích kế hoạch.
[ZZZZ ZZZ ZZZ (Nhưng không được đi cùng ta.)]
[ZZ(Vâng.)]
[ZZZ ZZZZ ZZZ ZZZZ (Thay vào đó, hãy đợi ta ở chỗ đã nói trước đó.)]
[ZZ(Như lần trước à??)]
[ZZ (Đúng vậy.)]
[ZZ(Ta hiểu rồi.)]
Tôi lấy ra một thiết bị liên lạc từ chiếc túi thu được sau khi nuốt chửng ả phóng viên và cho Số 26 xem. Tôi dự định dùng thiết bị liên lạc lấy được từ tay tay bắn tỉa.
Sau khi nhập thông tin liên lạc của phóng viên vào thiết bị của tay bắn tỉa, tôi đưa lại thiết bị của phóng viên cho Số 26.
[ZZZZ ZZ ZZ (Nếu cái này rung lên, đó là tín hiệu.)]
[ZZ(Vâng.)]
Số 26 vươn xúc tu ra và nắm chặt lấy thiết bị.
Sau khi giao thiết bị, tôi giải thích cho nó biết mình sẽ ở đâu và làm thế nào để tìm được tôi. Có lẽ do trí tuệ đã phát triển, đứa nhỏ nhanh chóng hiểu được lời tôi nói.
Khi gần kết thúc phần giải thích, chúng tôi đã đến cái hố dẫn xuống đường ray. Tôi dặn bọn trẻ chờ ở đó rồi tiến đến miệng hố.
'Cơ thể mình đã to lên, cần mở rộng cái hố thêm chút nữa.'
Có lẽ do sức mạnh đã gia tăng đáng kể, việc đập phá tường quanh hố dễ như ăn kẹo.
[ZZZ ZZZ ZZ (Ta sẽ quay lại.)]
[[ZZ(Cẩn thận nhé.)]
Để lại bọn trẻ đầy lo lắng, tôi chui vào đường ray.
Tránh những chuyến tàu đang chạy, tôi chạy dọc theo đường ray về phía bệnh viện. Lối đi, đủ rộng để hai đoàn tàu đi song song, vang vọng tiếng tàu và tiếng bước chân của tôi.
'Tiếng động lớn hơn vì cơ thể mình nặng hơn chăng?'
Một khi vào bệnh viện, tôi sẽ phải bám sát tường và trần nhà. Dù để lại dấu vết trên tường có thể khiến android nghi ngờ, nhưng vẫn tốt hơn là bị phát hiện vì tiếng ồn.
Dù cơ thể đã được tăng cường, quãng đường đến bệnh viện – vốn chỉ mất 5 phút nếu dịch chuyển – giờ chỉ mất chưa đầy 3 phút khi chạy.
Dù đã khá khuya, sân ga vẫn còn người. Tôi cẩn thận dán sát vào tường và chờ đợi.
Một lúc sau, tàu đến, hành khách lên xuống khiến sân ga trở nên náo nhiệt – nhưng chỉ trong chốc lát.
Sau khi tàu rời đi, gần như không còn ai ở sân ga. Tôi cẩn thận bò men theo tường, rời khỏi sân ga.
Thấy vài người còn sót lại, tôi tạo ra chút dấu vết để những du khách gần đó nhìn thấy và bàn tán. May mắn thay, nhờ hiệu ứng ngụy trang quang học tiên tiến, không ai phát hiện ra sự hiện diện của tôi.
Rời khỏi nhà ga, tôi chạy thẳng về phía bệnh viện.
Dù ngoài đường vẫn còn người qua lại, không ai để ý đến tôi. Một vài người nghe tiếng bước chân quay lại nhìn, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.
Khi đến được trước cổng bệnh viện, tôi quyết định đi vào bằng cửa sau thay vì cửa chính.
Sau khi xác nhận không ai ở gần cửa sau, tôi nhanh chóng bước vào và đi thẳng lên cầu thang thoát hiểm.
'Ban đầu mình định leo vào từ cửa sổ.'
Nhưng, bây giờ thân thể của tôi đã quá lớn, không thể chui qua cửa sổ được nữa.
Tôi đang bò men theo tường, từ tầng hai lên tầng ba thì cửa cầu thang bật mở.
“Phát hiện tiếng động.”
Một android xuất hiện. Ngay khi nó đóng cửa lại, chiếc đuôi của tôi đâm xuyên qua đầu nó như tia chớp.
Với kích thước hiện tại, đuôi tôi gần như một lưỡi kiếm gắn vào cán dài. Gọi nó là “kiếm độc” còn đúng hơn là “nọc độc”. Đầu android bị nghiền nát ngay tại chỗ.
'Dù sao cũng không bị camera ghi lại.'
Trước khi nó chuyển sang chế độ phát hiện hồng ngoại, tôi đã ra tay. Để chắc chắn, tôi còn phá luôn bộ nhớ lưu trữ trong thân máy.
Sau khi đẩy xác android vào góc cầu thang, tôi dùng cơ quan phụ trợ thận trọng cảm nhận tình hình bên ngoài. Một android khác đã vào phòng bên ngay sau khi android trước đóng cửa.
Đảm bảo xung quanh không có ai, tôi mở cửa và bước vào hành lang.
'William đang ở… phía này.'
Theo chỉ dẫn từ các cơ quan phụ trợ, tôi tiến về phía cuối hành lang bên trái – hướng tới phòng chăm sóc đặc biệt.
Khi đang định mở cửa vào một phòng bệnh nhân, các cơ quan phụ trợ cảm nhận điều gì đó lạ.
'Cái gì thế này?'
Có thứ gì đó ở dưới tầng.
Một khối năng lượng cực kỳ mạnh mẽ. Một cụm năng lượng có mật độ cao đến mức không thể là android—và có bốn thực thể như vậy đang di chuyển lên từ sảnh tầng một.
'Nếu còn mạnh hơn android thì chỉ còn một khả năng.'
'Bộ Giáp Tăng Cường Cao Cấp!'
Cảm nhận được từ khoảng cách này thì chắc chắn đó là loại giáp có hỏa lực và công suất cực cao.
'Tại sao lại có bộ giáp cao cấp – thứ chỉ thấy ở tiền tuyến – xuất hiện ở đây?'
Kẻ địch đang lên cầu thang phía đối diện. Có thể chúng sẽ đến đây, nên tôi nhanh chóng ẩn mình vào phòng phẫu thuật gần đó.
“Mình cảm nhận được cánh cửa đã mở…”
Chỉ còn một android vệ sinh trong phòng phẫu thuật. Trước khi nó kịp nói hết câu, tôi giáng cú đấm vào đầu bằng cánh tay chiến đấu.
Sau khi loại bỏ android, tôi nín thở chờ đợi. Từ ngoài hành lang, tôi nghe rõ tiếng cơ khí chắc nịch của bộ giáp dày.
“Có vẻ là ở đây.”
“Tôi không hiểu tại sao Phó Chỉ Huy lại ra lệnh bảo vệ người này.”
“Phó Chỉ Huy đã căn dặn nghiêm khắc. Ông ấy bảo phải đặc biệt chú ý.”
“Chúng ta là thanh kiếm của Phó Chỉ Huy. Khi được lệnh, ta chỉ cần tuân theo ngài ấy.”
Ngữ điệu nghe như trong phim cổ trang, nhưng do âm thanh máy móc bị méo tiếng, nó lại mang nét kỳ bí. Giống như những hiệp sĩ không gian trong trò chơi viễn tưởng kinh điển nào đó.
'Hiệp sĩ không gian à…'
Có hai thế lực hiện lên trong đầu tôi.
Trước hết là Garmelda.
Noble Capital, phụ trách phát triển giáp tăng cường và android trong MegaCorp, là một thế lực lớn. Vì giáp tăng cường đóng vai trò then chốt trong lối chơi của MegaCorp, nhiều người chơi chọn phe này.
'Nhưng không thể là Garmelda. Chúng không giao tiếp kiểu đó.'
Theo như tôi biết, trong toàn bộ MegaCorp, gia tộc Eden là gia tộc duy nhất có cấu trúc chính trị kiểu phong kiến trên Sao Hỏa. Người đứng đầu gia tộc được gọi là “lãnh chúa”, và các bậc trưởng lão hay người lãnh đạo khác cũng được gọi là các “lãnh chúa”. Đây là một nền văn hóa đặc biệt, nơi người ta xưng hô với nhau bằng danh xưng “lãnh chúa”.
“Chẳng lẽ gia tộc Eden đang hỗ trợ chúng bằng các bộ giáp tăng cường?”
Gia tộc Eden vốn chuyên về các trận đánh ngoài không gian, không thực sự mạnh trong chiến đấu trên mặt đất. Những gia tộc chuyên trách mặt trận mặt đất trong MegaCorp là gia tộc Yujin và gia tộc Garmelda, không phải chúng.
‘Tình hình cứ không ngừng biến đổi, giống như lần trước với cảnh sát vũ trang. Cả kẻ địch cũng đang dần mạnh lên.’
Những sự kiện không tưởng cứ thế xảy ra, như thể đây là một trò chơi. Các đại gia tộc trong MegaCorp luôn duy trì mối quan hệ căng thẳng, và hiếm khi có sự hợp tác giữa họ nếu không liên quan đến người chơi.
Liệu sự khác biệt này là vì đây là thực tại, hay vì có một bản cập nhật hệ thống mới – tương tự như hệ thống Siêu Việt – đã được triển khai?
Đây không phải vấn đề ta có thể giải quyết ngay lúc này.
Tôi lại dồn sự tập trung vào cuộc trò chuyện từ phòng bên cạnh.
“Android nói rằng phải mất khoảng ba tiếng nữa người này mới tỉnh lại.”
“Phó chỉ huy có nói gì thêm không?”
“Ông ấy dặn rằng khi người này tỉnh lại, hãy mang theo dữ liệu khám tổng quát và chẩn đoán của bác sĩ đến cùng.”
“Bọn họ nghi ngờ anh ta có vấn đề về tâm thần à? Người này vốn đã hơi bất thường, nhưng lúc đột ngột tự bắn vào bản thân khiến tôi cực kỳ bất ngờ.”
Tôi nghe lén cuộc hội thoại, có vẻ như họ định đưa William đi ngay khi hắn tỉnh dậy.
‘Ta cần xử lý tình huống ở đây trước đã.’
Tôi áp cơ quan phụ trợ dưới cằm lên tường. Mục đích là để cảm nhận vị trí và chuyển động của kẻ địch trong phòng chăm sóc đặc biệt, nơi nằm ngay cạnh phòng mổ.
‘Bốn kẻ địch. Hai tên gần cửa, một tên ở cạnh William, và một tên đang tiến về phía bên này.’
Tôi vẫn giữ nguyên cơ quan phụ trợ áp vào tường, đồng thời chuẩn bị sẵn chiếc đuôi để tấn công bất ngờ. Nếu có kẻ tiến sát lại gần, tôi định ghim hắn vào tường bằng cú đâm từ đuôi.
Ngay lúc đó, tôi nghe thấy kẻ địch trò chuyện:
“Dù đang canh gác, vẫn nên kích hoạt hệ thống giám sát.”
‘Tôi cũng phải làm như vậy.’
“Hả?”
“Hử?”
Ngay sau đó, một âm cảnh báo đều đặn vang lên từ bộ giáp dày của chúng.
Chết rồi.
Tôi lập tức dứt người khỏi bức tường. Gần như đồng thời, bức tường bị phá nát, và những cú đấm như đạn pháo lao tới từ phía bên kia.
Sau lớp bụi, bốn tên hiệp sĩ bọc giáp bạc chỉa vào tôi những khẩu súng trông như bệ phóng tên lửa cầm tay.
‘Plasma Bolter!’ (Trans: Mn có thể tra vũ khí này trên gg để có thể thấy rõ nét hơn)
Nguy hiểm thật.
Tôi lập tức phá tường rồi phóng ra hành lang. Một tia sáng màu xanh lục lóe lên phía sau, và phòng mổ bị nghiền thành bụi thật sự.
Plasma Bolter là một loại vũ khí chuyển giao được phát triển trước khi súng lục Plasma ra đời.
Hình dạng của nó giống một bệ phóng tên lửa cầm tay được cải tiến từ súng bắn đinh bê tông, nhưng thay vì đạn thường, nó bắn ra plasma năng lượng ngưng tụ từ nòng súng.
Dù uy lực của vũ khí plasma này rất cao, chúng cực kỳ nặng vì sự thất bại trong việc giảm trọng lượng.
Tuy nhiên, ngoài nhược điểm nặng nề, nó không có điểm yếu nào khác, nên được sử dụng rộng rãi như một vũ khí tiêu chuẩn cho các đơn vị chiến đấu mang giáp tăng cường cao cấp.
Nhờ chức năng tăng cường sức mạnh của bộ giáp, binh sĩ có thể dễ dàng điều khiển khối lượng và độ giật của khẩu pháo.
Dù súng lục Plasma đã ra đời sau này, Plasma Bolter vẫn giữ được chỗ đứng của mình.
“Một sinh vật sống ngoài hành tinh chưa xác định.”
“Tôi sẽ đảm bảo bệnh nhân với tư cách hộ vệ.”
“Trông cậy vào cậu đấy.”
“Vậy, chiến thôi.”
Ba kẻ địch mang giáp tăng cường đang tiến lại. Nhìn chúng di chuyển thẳng về nơi tôi đang ẩn nấp, có vẻ hệ thống giám sát của chúng đã bắt được tín hiệu sinh học của tôi.
‘Vậy là khả năng ngụy trang của ta vô hiệu.’
Một khi đã mặc giáp tăng cường và trang bị Plasma Bolter, thì chúng không phải đối thủ dễ chơi chút nào.
Ở lần chạm trán trước, tôi từng đối đầu với một tay bắn tỉa mặc giáp tăng cường, nhưng tình huống bây giờ hoàn toàn khác.
‘Với những nâng cấp phòng thủ cao cấp và uy lực mạnh mẽ, sức chống chịu của chúng chắc chắn cực kỳ lớn.’
Bộ giáp của chúng có lẽ ngang ngửa lớp vỏ ngoài của một chiến hạm. Dù móng vuốt của tôi đã được cường hóa với hiệu ứng đặc tính [Sinh vật hoàn mỹ], việc xuyên thủng những bộ giáp tăng cường này chỉ bằng một đòn là điều phi thực tế.
[Cơ quan phóng gai] với hiệu ứng xuyên phá vượt trội có thể là vũ khí gây sát thương trực tiếp lên kẻ địch.
‘Hay là dùng xúc tu quái vật?’
Tôi do dự một chút, rồi lập tức lắc đầu. Dùng nó mà chưa đạt đến trạng thái Siêu Việt thì rất nguy hiểm – nếu bị phản đòn, hậu quả sẽ không thể cứu vãn.
‘…Hay là dùng đặc tính đó?’
Vừa quan sát chuyển động của kẻ địch, tôi vừa mở khung kỹ năng ra.
[Hiện thân của kẻ săn mồi]: Khi kích hoạt, xác suất kích hoạt hiệu ứng săn mồi tăng đáng kể. Mọi hiệu ứng của các đặc tính sở hữu đều được cường hóa. Nhận kháng tất cả loại sát thương. Thời gian hiệu lực: 10 phút.]
[Hiện thân của kẻ săn mồi] – kỹ năng chỉ dùng được một lần mỗi ngày. Vì hạn chế này mà tôi vẫn chưa từng dùng nó.
Ban đầu tôi định dùng nó để săn hàng loạt tinh thể di truyền ở khu thương mại, nhưng vì William, tình thế đã thay đổi.
Không, hãy nghĩ theo hướng tích cực.
Vốn dĩ đây là kỹ năng cần được thử nghiệm sớm hay muộn – và bây giờ là cơ hội tốt. Đối tượng thử nghiệm cũng đã sẵn sàng.
Tôi kích hoạt [Hiện thân của kẻ săn mồi].
Ngay khoảnh khắc đó, tầm nhìn của tôi chìm vào bóng tối.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lớp vỏ ngoài bao lấy đầu tôi lập tức phát triển, che phủ toàn bộ trừ miệng và cơ quan phụ trợ. Thị giác biến mất, nhưng độ chính xác trong cảm nhận từ cơ quan phụ trợ tăng lên đến cực hạn.
Nhờ đó, tôi có thể cảm nhận chính xác sự thay đổi trong cơ thể mình.
‘Ngay lúc này… cơ thể ta đang tiến hóa.’
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -


4 Bình luận