Trans: Torisaki Haruka
P/S: Đổi lại hết Thủ phủ tối cao,vv… thành Prime Capital, Noble Capital.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Samuel Jae-sung, đội trưởng đội vũ trang của Đội An ninh Trung ương Trái Đất, đang đau đầu. Nguyên nhân là do nữ phóng viên trẻ tuổi đang ngồi đối diện bàn làm việc của ông.
Tên cô ta là Kevin, phóng viên cấp cao của chi nhánh DailyMass ở khu thương mại.
"Tôi muốn hỏi đội trưởng, người chịu trách nhiệm chính, về vụ bạo loạn gần đây trong khu dân cư và nguyên nhân của nó."
"Tôi đã nói rồi, tôi không thể cung cấp thông tin. Cô nên hỏi khu dân cư hoặc khu cảng."
"Họ bảo tôi tìm anh, đội trưởng đội cảnh sát vũ trang phụ trách chiến dịch này. Nếu anh không chịu trách nhiệm, thì ai? Hay là mấy vị trợ lý ngoài kia?"
Jae-sung cảm thấy khó chịu với giọng điệu bố láo của cô ta, nhưng y không thể mất bình tĩnh. DailyMass thuộc tập đoàn Zhao, một trong những gia tộc Noble Capital, và chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là đến cuộc họp hội đồng.
Ông biết rõ gia tộc Noble Capital và gia tộc Prime Capital luôn đối đầu nhau. Là người thuộc Capital Thứ ba, nếu gây rắc rối với một hãng truyền thông của Prime Capital, Laila sẽ đích thân ném ông vào Khu giải trí.
"Đến cả việc này mình cũng phải lo sao...?"
Jae-sung còn một đống công việc cần giải quyết, nhưng nữ phóng viên lập dị kia không có ý định rời đi. Dường như cô ta sẽ không bỏ cuộc nếu chưa lấy được thông tin, nên cuối cùng ông đành nhượng bộ.
"Tôi hỏi lại lần nữa. Ở Khu Dân cư—"
"Được rồi! Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ cho cô một cái tên trong số những người sống sót của chiến dịch. Cô có thể hỏi người đó."
"Đi nói chuyện với một cái tên lạ hoắc sao..."
"Hắn là người đầu tiên báo cáo vụ việc này cho Đội thám tử Khu cảng, nên chắc hắn biết rõ nhất."
Nhìn ánh mắt cầu xin của Jae-sung, Kevin gật đầu. Sau hai giờ vặn vẹo ông ta, cô khá chắc thông tin mình nhận được là chính xác.
"Nếu ông nói dối, thì cứ đợi bài báo ngày mai đi."
Trước lời cảnh cáo của cô ta, Jae-sung chỉ im lặng lườm lại. Kevin cười khiêu khích rồi rời văn phòng.
"Khu cảng, phải không?"
Kevin ra khỏi tòa nhà và bật thiết bị liên lạc.
"À, chờ chút. Cậu có biết về thám tử tham gia chiến dịch ở Khu dân cư lần trước không? Gì? Không, không phải chuyện đó. Tôi chỉ muốn hỏi chút thôi. Ừ. Ừ. Cậu nghỉ phép hôm nay sao? Ở đâu? Ừm. Cảm ơn."
Sau đó, Kevin đi về phía ga tàu điện ngầm. Dù đã qua giờ cao điểm buổi sáng, ga tàu vẫn rất đông.
Vì thành phố được xây dựng trong không gian, phương tiện cá nhân chỉ dành cho quan chức chính phủ. Xe chuyên dụng chỉ có thể được sử dụng bởi bệnh viện, cảnh sát và các tổ chức tương tự. Kết quả là, ga tàu điện ngầm lúc nào cũng đông nghịt đến khi nó đóng lúc 11 giờ đêm.
Kevin di chuyển đến ga tàu gần khu hành chính của Khu dân cư. Đích đến cô sắp tới nằm không xa ga tàu.
Những ngôi nhà sạch sẽ, đầy màu sắc trải dọc con đường lát đá cẩm thạch. So với các khu vực khác, nơi này trông khá sang trọng. Kevin huýt sáo tỏ vẻ ngạc nhiên.
Sau khi đi bộ trên vỉa hè đến điểm cần tìm, cô quan sát xung quanh rồi bấm chuông cửa. Ngôi nhà này sạch sẽ như những ngôi nhà khác, nhưng có một điểm khác biệt: mọi cửa sổ đều bị che kín rèm, như thể họ không muốn ai nhìn vào bên trong.
"Đây có thể là một tin chấn động,mình không thể bỏ lỡ."
Kevin là một phóng viên điển hình của MegaCorp—nói cách khác, cô ta chẳng hề quan tâm đến cảm xúc của nhân vật phỏng vấn, miễn là có tin hot để được thăng tiến.
"Nếu họ đang ở trong trạng thái tinh thần tồi tệ thì càng tốt."
Chỉ cần hỏi một chút, họ sẽ tự khai hết. Với nụ cười giả tạo trên mặt, Kevin ấn chuông cửa một lần nữa.
Cô chờ đợi, nhưng không có phản hồi.
"Hử?"
Có thể thấy một chiếc xe đậu trong bãi đậu xe riêng, rõ ràng chủ nhà đang ở đây.
Kevin tiếp tục bấm chuông.
Vẫn không có phản hồi, nhưng cô chẳng bận tâm. Cô có thể nhấn mãi cho đến khi họ ra mở cửa.
Sau mười phút bấm chuông liên tục, cuối cùng bên trong cũng có động tĩnh. Có tiếng bước chân lại gần, và cánh cửa mở một khắc sau đó.
Người đàn ông đứng trước cửa trông chẳng khác gì một bộ xương sống. Kevin đưa tay ra với người đàn ông - trông như bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối.
"Xin chào, đội trưởng. Tôi là Kevin, phóng viên cấp cao của DailyMass. Anh là Đội trưởng Thám tử William, đúng không?"
"..."
William quét mắt từ đầu đến chân cô ta với ánh nhìn sắc lạnh. Ông định đóng cửa ngay lập tức, nhưng Kevin đã kịp đặt chân chặn cửa, có vẻ như đã đoán trước được phản ứng này.
Không thể đóng cửa lại, cuối cùng William cất giọng.
"...Cô muốn gì?"
"Tôi muốn hỏi về vụ náo loạn ở Khu dân cư."
"Tôi không có gì để nói."
"Đã có khá nhiều thương vong trong chiến dịch đó. Tôi tò mò về nguyên nhân và kẻ mà các ông truy đuổi. Nếu ông hợp tác, sẽ rất có ích cho công dân MegaCorp."
"Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời."
"Nếu anh không trả lời, tôi sẽ phải viết bài dựa trên những tài liệu điều tra hạn chế."
Nói cách khác, cô ta đe dọa sẽ làm cho bài báo trở nên bất lợi. William cau mày khó chịu. Ánh mắt ông sắc bén như một con sói bị thương, nhưng Kevin chẳng hề nao núng.
Cuộc đối đầu kết thúc khi William thở dài. Với giọng điệu lạnh lùng, ông hỏi,
"Chính xác thì cô muốn biết điều gì?"
"Nói chuyện ngoài cửa thế này thật bất tiện. Chúng ta vào trong chứ?"
Trái ngược với lời nói, cô ta tự tiện bước vào nhà mà không chờ câu trả lời.
"Bên trong khác hẳn bên ngoài nhỉ."
Như Kevin nhận xét, căn nhà là một mớ hỗn độn. Quần áo chưa giặt, bát đĩa bẩn và nhiều đồ đạc bị vứt lung tung. Hơn nữa, có vẻ nơi này không được thông gió trong một thời gian dài, khiến không khí ngột ngạt và bốc mùi khó chịu.
"...Hỏi nhanh đi, tôi bận."
Kevin ngồi xuống chiếc ghế bừa bộn như thể đó là nhà mình. Cô ta lấy ra một máy ghi âm nhỏ và ra hiệu xin phép, William chỉ khoát tay qua loa như muốn nói:
“Bắt đầu đi.”
"Được rồi, bắt đầu với tổng quan về chiến dịch ở Khu dân cư."
Cuộc phỏng vấn kéo dài hơn một giờ. Ban đầu, William khá thô lỗ, nhưng dần dần ông ta trả lời hầu hết câu hỏi. Tuy nhiên, càng về sau, tình trạng của ông càng tệ đi.
Y nhiều lần uống thuốc giữa cuộc trò chuyện. Kevin nhận ra loại thuốc này là thuốc giảm đau mạnh nhất có thể mua được.
‘Không có dấu hiệu chấn thương rõ ràng, cũng không phải thuốc chống trầm cảm cho PTSD.’
Dù đã uống thuốc, William vẫn liên tục dùng cả hai tay ấn vào thái dương mạnh đến mức gần như chảy máu.
Người được phỏng vấn rõ ràng đang trong tình trạng đau khổ, nhưng Kevin chẳng định dừng lại. Nếu ông ta chết giữa cuộc phỏng vấn, bài báo sẽ càng giật gân hơn theo quan điểm của cô.
‘Tại sao ông ta cứ nhìn đồng hồ thế nhỉ?’
William thường xuyên kiểm tra đồng hồ, trông rất bất thường. Theo tin đồn, y đang trong kỳ nghỉ. Mặc dù tỏ ra không có chuyện gì khẩn cấp, nhưng ông ấy có vẻ vô cùng bồn chồn.
Cô lặng lẽ ăn mừng với linh cảm về một câu chuyện lớn có thể xảy ra.
‘Liệu đây có phải một tin chấn động?’
Khi cuộc phỏng vấn sắp kết thúc, cô hỏi William một câu hỏi cuối cùng.
"Ông nói Sander đã chết. Vậy còn kẻ đã giao dịch với hắn thì sao?"
Lần đầu tiên kể từ sau cuộc phỏng vấn, William giữ im lặng. Kevin không bỏ qua phản ứng thoáng qua đó.
Khi cô hỏi về kẻ gây án, ông ta khẽ run lên quanh mắt. Điều đó cho thấy y biết điều gì đó về tên tội phạm.
“Tôi sẽ hỏi lại. Về kẻ đã giao dịch với…”
“Này.”
“Vâng?”
“Tôi không thể trả lời chuyện này. Không phải vì bản thân tôi, mà là vì cô. Nếu đó là một mối đe dọa nhắm vào tôi, dù là DailyMass hay gia tộc Zhao của Prime Capital, cô cũng không nên xem nhẹ họ.”
“Vì tốt cho tôi ư? Ý ông là sao?”
“….”
Cô không thực sự hiểu, nhưng có vẻ như William đang rất nghiêm túc.
“Nếu ông định đe dọa tôi, hãy nhớ rằng DailyMass hay thậm chí là gia tộc Zhao của Prime Capital sẽ không bao giờ tha thứ cho ông.”
“Prime Capital? Những kẻ vô dụng đó có thể bảo vệ cô sao? Cẩn thận đấy. Giờ cô đã bước vào ngôi nhà này rồi, tôi không chắc lời cảnh báo của tôi còn ý nghĩa gì với cô nữa, nhưng…”
Nói xong, William đứng dậy, bước đến cửa và lặng lẽ đứng đó.
Cử chỉ ấy rõ ràng có ý nghĩa: “Mọi chuyện kết thúc rồi, đi đi.” Kevin cố gắng nhớ lại tất cả thông tin cô đã thu thập được trong cuộc phỏng vấn.
Cô đã đạt được mục tiêu của mình. Không cần thiết phải ở lại ngôi nhà bẩn thỉu này thêm nữa.
“Cảm ơn vì đã hợp tác trong cuộc phỏng vấn, Đội trưởng điều tra William.”
“…”
William, với biểu cảm không muốn phí lời thêm nữa, khẽ ra hiệu rằng cô nên rời đi.
Khi cô đang bước ra ngoài, ngay trước khi William đóng cửa, ông ta nói một câu cuối cùng.
“Cô tên là Kevin, đúng không? Tốt nhất là đừng ra ngoài một mình vào ban đêm.”
“Ông đang nói cái gì vậy?”
Không đợi phản hồi từ phóng viên, William đóng cửa lại.
“Chuyện vớ vẩn gì thế này?”
Kevin nghĩ thầm, cảm giác khó chịu bởi cô cho rằng đó là một lời đe dọa giấu kín.
Định nhấn chuông cửa để chất vấn ngược lại ông ta, nhưng ngay lúc đó thiết bị liên lạc của cô vang lên.
“Là Giám đốc.”
Hẳn là để báo cáo về cuộc phỏng vấn hôm nay.
“Vâng, Giám đốc. Cuộc phỏng vấn vừa kết thúc. Gì ạ? Kết quả thế nào ư? Đương nhiên là thành công rồi. Vâng, vâng, tôi sẽ đến ngay.”
Kevin từ bỏ ý định quay lại tranh cãi, trả lời cuộc gọi rồi nhanh chóng chạy đến ga tàu điện ngầm.
Không hề hay biết, có một người đang quan sát cô từ trong ngôi nhà.
Đó là William, người vẫn đứng bên trong, dõi theo cho đến khi cô khuất dạng, sau đó nhấc thiết bị liên lạc lên.
***
“Mọi thứ xem như đã xong.”
Tôi đã ngồi co ro cả ngày, nhưng giờ thì phải đứng lên thôi. Lớp dịch nhầy đã khô trên lớp vỏ ngoài bong ra thành từng mảng bụi.
Tôi duỗi cả sáu cánh tay của mình.
“Phạm vi lần này rộng hơn dự tính nên mất nhiều thời gian hơn.”
Nơi tôi đứng chính là tổ của tôi, ẩn sâu trong hệ thống đường ngầm bí mật của thành phố. Lối đi từng chỉ là nơi chứa đầy đống rác thải bị công nhân bỏ lại giờ đã biến thành một không gian giống như phía bên trong của một sinh vật sống.
Dịch nhầy màu nâu chảy dọc các bức tường, trần nhà và sàn, trong khi bào tử liên tục được phóng ra từ nhiều vị trí.
Nếu một sinh vật bình thường bước vào đây, nơi hoàn toàn không có hệ thống thông gió, có lẽ nó sẽ không sống sót lâu vì bầu không khí kỳ quái này.
“Xây một cái tổ lớn là quyết định đúng đắn.”
Tổ hoàn chỉnh có đường kính 500 mét. So với thành phố rộng 60 kilomet này, nó vẫn còn nhỏ. Tuy nhiên, khi kết nối lại, nó bao phủ gần một phần tư thành phố, gồm toàn bộ khu dân cư và khoảng một phần ba khu thương mại, giải trí.
Không giống như các con tàu nghiên cứu, thành phố này lúc nào cũng nhộn nhịp, khiến việc theo dõi chính xác hoạt động của con người và máy móc trở nên khó khăn. Nhưng nếu tôi tập trung, tôi hoàn toàn có thể giám sát những kẻ đang nhắm đến mình.
Khi đứng dậy và vươn vai, cơn đói đột ngột ập đến.
“Xây tổ đã làm cạn kiệt gần hết chỗ năng lượng còn lại.”
Sau trận chiến với lực lượng cảnh sát vũ trang, tôi vẫn duy trì được nguồn thức ăn ổn định nhờ một nô lệ mới.
William, đội trưởng đội điều tra của Quận Cảng. Tôi đã không giết hắn sau khi bắt được thông qua Đơn vị 103 của Cảnh sát Vũ trang.
"Hắn là một tên khá thông minh, vậy nên ăn thịt thì hơi phí."
William là người duy nhất tự mình tìm ra tôi và cũng là một trong những kẻ đã dồn tôi vào một trận chiến khó khăn. Về lâu dài, hắn là một quân cờ hữu ích đối với tôi.
Ít nhất, so với lũ điên rồ của Đơn vị 103, hắn là một nô lệ có giá trị hơn nhiều. Vậy nên hôm đó, tôi đã tha cho William và thay vào đó nuốt chửng cả đơn vị 103.
Khi thấy tôi ăn thịt một con người ngay trước mắt, hắn đã hoàn toàn mất lý trí. Ngay cả trước khi tôi cấy ký sinh trùng vào đầu hắn, hắn đã hoàn toàn quy phục tôi.
Dĩ nhiên, sự quy phục của hắn và việc ký sinh trùng là hai chuyện khác nhau, vậy nên tôi vẫn cấy ký sinh trùng vào đầu hắn. Giống như hầu hết con người khác, hắn rùng mình, nhưng không có bất kỳ phản kháng nào thêm.
Biến William thành nô lệ giúp tôi có được toàn bộ thông tin liên quan đến gã môi giới mà hắn từng liên hệ, và nhờ đó, tôi biết chính xác nơi lưu trữ sinh vật buôn lậu trong các thùng container.
Giờ thì tôi không cần phải biến nhân sự của đội quản lý vật tư hay đội giám sát động vật lậu thành nô lệ. Thay vào đó, có thể trực tiếp đột kích vào các container.
'Chà, có lẽ mình sẽ cần sự giúp đỡ của William khi rời đi.'
Vì không thể can thiệp vào hệ thống camera, tôi vẫn còn phải dựa vào hắn.
Dưới danh nghĩa tập trung tăng cường an ninh Quận Cảng, William có quyền thay đổi vị trí camera và tuyến tuần tra của android tùy ý. Trong đội an ninh Quận Cảng, hắn dường như có khá nhiều ảnh hưởng, và không ai trong đội nghi ngờ động cơ của hắn.
Mỗi khi có sự thay đổi về camera hoặc tuyến tuần tra, hắn đều báo lại những điểm yếu trong hệ thống giám sát cho tôi. Nhờ vậy, tôi có thể tự do di chuyển trong Quận Cảng.
Tất nhiên, không thể đến ăn sinh vật buôn lậu quá thường xuyên, vì như vậy sẽ gây nghi ngờ không cần thiết, nên tôi chỉ làm điều đó mỗi ba ngày một lần.
'Hôm nay đúng là ngày để có được một số động vật buôn lậu.'
Tôi đang cân nhắc liệu có nên đánh thức đám đang ngủ không thì thiết bị liên lạc trên sàn bỗng đổ chuông.
'William?'
Thật bất ngờ khi nhận được cuộc gọi vào lúc này, khi chưa đến thời gian thay thế ký sinh trùng.
'Nghĩ lại thì, mình đã liên tục nhận được tín hiệu từ trước đó.'
Trong lúc xây dựng tổ, các tin nhắn của ký sinh trùng đã gửi đến nhiều lần. Chúng báo cáo rằng vật chủ của tôi sẽ gây hại cho tôi, vậy nên chúng sẽ trừng phạt hắn.
Đây không phải là phản bội. Ký sinh trùng bên trong hắn đã đạt đến giai đoạn năm. Chỉ cần hắn nghĩ đến phản bội, hắn sẽ phải chịu cơn đau tột cùng và chết ngay lập tức.
Xét đến điều đó, thông điệp của sứ giả ký sinh trùng giống như một lời cảnh báo nhẹ hơn.
'Có chuyện gì đó đang xảy ra. Nghe máy thôi.'
Tôi trả lời thiết bị liên lạc bằng giọng của 103.
“Có chuyện gì?”
“Có kẻ đang theo đuôi chủ nhân.”
“Theo đuôi ta?”
“Đúng vậy. Một phóng viên từ DailyMass, một cơ quan thuộc quyền kiểm soát của Prime Capital.”
Dưới trướng của Prime Capital?
'Kiểm soát truyền thông à? Vậy chắc là nhà Zhao.'
Gia tộc Zhao, theo như thiết lập, kiểm soát các lĩnh vực truyền thông, giải trí và những ngành liên quan thông qua Prime Capital. Đó là một đám chuyên xử lý thông tin thay vì chiến đấu trực diện, khiến chúng trở thành mối phiền toái trong trò chơi.
'Thậm chí trên một hành tinh chỉ có chưa đến 100 cư dân, chúng vẫn dám công khai chỉ trích thống đốc.'
Nếu không thể xâm nhập trực tiếp vào một hành tinh, chúng sẽ phóng vệ tinh đến gần để phát sóng vào trong đó. Nhóm người lập dị này sở hữu một mạng lưới thông tin áp đảo, khiến những người chơi đối đầu với MegaCorp khó mà đấu lại.
‘Mình cũng đang tìm cách chặn tín hiệu của chúng.'
Ở thế giới thực này, tôi đang phát triển theo một cách hoàn toàn khác với trò chơi, nhưng cuối cùng, thời điểm cũng đã đến.
'Một phóng viên, sao.'
Nếu đối thủ là một phóng viên, thì không cần bàn cãi, cô ta phải bị loại bỏ. Nếu tôi để yên, cô ta sẽ trở thành một mối phiền toái không hồi kết.
'Tôi đã chụp lại hình ảnh cô ta bằng camera lắp trong nhà. Tôi sẽ gửi ảnh qua email.'
Sau đó, một cảnh báo hiện lên trên màn hình thiết bị liên lạc, báo hiệu email vừa đến.
'Mình đoán hôm nay phải xử lý chuyện này rồi.'
Kevin - người phụ nữ với mái tóc nâu đang ngồi bên bàn ăn, chẳng hay biết gì về số phận sắp tới đang chờ đợi mình, chỉ đơn thuần nở một nụ cười sung sướng ngay lúc này.
——————


1 Bình luận