Trans: Torisaki Haruka
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
「Bé bự, cẩn thận.」
「nguy hiểm」, 「cẩn thận」.
[ZZZZ (cả các ngươi nữa)]
Như đã đề cập trước đó, tôi đã cử bọn chúng đi trước. Chúng tôi từng thành công mà không gặp bất kỳ vấn đề gì, nên lần này chắc cũng dễ dàng thôi.
‘Mình cũng phải làm tốt mới được.’
Khi họ đã được phái đi, việc còn lại của tôi là tiến vào.
‘Vậy mình nên chọn lối nào đây?’
Hiện tại có tổng cộng ba lộ tuyến khả thi. Hai lối đi xuống hai đầu hành lang và một lối men theo bức tường bên ngoài của hành lang.
‘Chắc chắn chúng đang giám sát hành lang.’
Không gian từ cầu thang đến hành lang rất hạn chế, và cơ thể tôi không còn nhỏ bé như trước, nên ngay khi bước vào, nó sẽ bị bắn nát như tổ ong. Ngay cả khi đã tăng cường thể chất, rất khó để ra ngoài mà không hề hấn gì trước loạt đạn wolfram dồn dập.
‘Đi men theo bức tường bên ngoài cũng sẽ không dễ dàng.’
Phương pháp này đã được sử dụng một lần, nên khả năng cao là chúng sẽ cảnh giác. Nếu cảnh sát đã dùng chất tăng cường, chúng sẽ nhanh chóng phát hiện đợt tấn công của tôi nhờ vào giác quan nhạy bén.
‘Hay là mình xuống ngôi nhà bên dưới như trước?’
Sử dụng cửa sổ để trèo xuống và tấn công từ ngôi nhà tầng hai. Đây là cách tôi đã dùng khi bí mật bắt sĩ quan cảnh sát 106.
Đây là một phương pháp không tồi, nhưng nếu kẻ địch đoán trước được nó, hiệu quả sẽ bị giảm đáng kể. Lộ trình chiến lược này cũng phức tạp hơn so với các lộ trình khác, làm tăng nguy cơ bị android phát hiện dọc đường leo.
‘Có lẽ tốt hơn nếu mình làm chúng phân tâm.’
Có lẽ chẳng có phương pháp nào thực sự tốt.
“Oh.”
Khi đang suy nghĩ, tôi chợt nghĩ ra một ý tưởng hay.
‘Mình đã hoàn toàn quên điều này từ khi tới đây.’
Tôi nên thử dùng lại đặc tính hữu ích mà đã thường sử dụng trên tàu nghiên cứu.
Tôi di chuyển lặng lẽ nhất có thể và xuống tầng ba. Bên dưới lớp sàn bê tông của hành lang, tôi có thể cảm nhận chuyển động của kẻ địch.
Các sóng điện từ yếu phát ra từ các thiết bị điện tử, mùi đặc trưng của da nhân tạo hòa lẫn với mùi cao su và sắt, sự bất động của cơ thể chúng. Tất cả hòa quyện cùng mùi mồ hôi, chuyển động của các cơ bắp đã phình to bất thường và nhịp tim đập nhanh.
Đó là một màn trình diễn kép kết hợp giữa máy móc và con người.
‘Cảnh sát đã sử dụng chất tăng cường.’
Một nguồn năng lượng dâng trào biến thành nhiệt, rỉ qua da và quần áo.
Khi dùng chất tăng cường, khả năng thể chất sẽ được tăng lên và giác quan sắc bén như thú hoang. Nếu tôi xuống mà không chuẩn bị gì, lũ cảnh sát sẽ ngay lập tức phát hiện và tấn công tôi.
‘Thật may mắn.’
Giác quan nhạy bén không có nghĩa là khả năng nhận thức cũng tăng lên.
Kẻ địch có lẽ đang nghĩ tôi sẽ tiến vào từ cuối hành lang hoặc bức tường ngoài, chứ không nghĩ rằng tôi sẽ tấn công từ trần nhà.
Dựa vào vị trí của kẻ địch, lũ android đang bảo vệ phía trước và phía sau, trong khi năm con người đứng ở giữa. Tương tự như lũ android, chúng chia sự chú ý giữa hai đầu.
Tôi tự gây ra các vết thương khắp cơ thể bằng móng vuốt kéo dài trên cánh tay chiến đấu, khiến lớp vỏ ngoài rạn nứt và máu đen trào ra.
‘Mình cần rất nhiều máu.’
Để làm tan chảy sàn nhà dày, tôi liên tục tạo các vết thương ở những chỗ vừa lành. Khi thấy sàn đã tan chảy đủ, tôi rạch một vết sâu vào vết thương. Máu phun ra như suối từ vết rạch và tràn khắp sàn hành lang.
‘Xong rồi.’
Chỉ trong vài phút, một lỗ lớn sẽ xuất hiện trên sàn, và máu axit sẽ nhỏ xuống bên dưới.
Tôi xác nhận lại để chắc chắn rằng máu axit đang làm tan chảy sàn căn hộ hiện tại, sau đó bản thân mở cửa căn hộ gần đó và lao vào.
Nhanh chóng băng qua vài căn hộ, tôi mở cửa sổ và bò xuống tầng dưới.
***
“Ê! Nó là axit!”
“Mọi người, cẩn thận!”
Kẻ địch bối rối khi nhìn thấy hỗn hợp chứa máu và axit tràn xuống từ trên cao.
Lúc này, tôi đã vào được căn hộ bên dưới. Cánh cửa dẫn từ nơi đây ra hành lang đang chắn ngang đường tôi.
Tôi dồn toàn bộ sức lực và đẩy mạnh cánh cửa ra ngoài.
Một tiếng rầm vang lên khi cánh cửa bị đẩy bay vào hành lang, nghiền nát viên cảnh sát đang đứng trước nó. Máu bắn ra qua kẽ cửa và tràn khắp hành lang.
“Ugh?!”
“Địch tấn công!”
Có lẽ kẻ địch không ngờ rằng tôi có thể tấn công cả từ trần lẫn bên hông cùng lúc. Một android với dòng chữ ‘M01’ trên đầu nhanh chóng nhận ra tôi và giương khẩu súng Gauss lên.
Ngay khi nòng súng sắp nhắm vào tôi, tôi liền chộp lấy đầu của viên cảnh sát bên cạnh và kéo anh ta về phía mình. Android, vốn được lập trình không bắn đồng đội, chần chừ trong giây lát nhưng sau đó lập tức khai hỏa.
‘Đúng như dự đoán, sau cùng thì nó vẫn là android.’
Mặc dù tôi dùng người làm lá chắn, nó vẫn nhắm chính xác vào tôi. Cơn đau từ vùng bị trúng đạn bắt đầu nhói lên.
Trong lúc đó, những viên cảnh sát khác cũng kịp trấn tĩnh và tập hợp lại. Ngoại trừ tên người mà tôi đang giữ, những người còn lại đã giữ khoảng cách với tôi.
“Mọi người, đạn thường không hiệu quả. Chuyển sang đạn xuyên giáp.”
Tôi không biết hắn có phải chỉ huy không, nhưng trong khi hai viên cảnh sát bắn tôi, hai người khác nhanh chóng thay đạn. Những khẩu súng Gauss chúng mang phát ra âm thanh cơ khí khi chuyển đổi để phù hợp với loại đạn xuyên giáp.
‘Tình hình xấu rồi.’
Tôi cần chỗ ẩn nấp, nên lùi vào trong căn hộ. Đằng sau, những viên đạn xuyên giáp phá nát tường. Một viên sượt qua cái đuôi của tôi.
‘Ngay cả tường cũng không cản được đạn xuyên giáp.’
Tôi không định đứng yên, nên vung mạnh cái đuôi đang chảy máu. Những giọt máu đen bắn ra và bám lên người các cảnh sát đuổi theo.
“Chết tiệt!”
“Máu của hắn có tính axit!”
Giữa lúc các viên cảnh sát chao đảo, tôi trèo qua cửa sổ sang ngôi nhà bên cạnh.
‘Ugh. Đạn xuyên giáp có vẻ hiệu quả hơn nhiều so với trong trò chơi.’
Ở phía bên kia tường, tôi nghe thấy tiếng cảnh sát lục soát nhà tắm và nhà bếp.
“Ugh, ugh, ugh!”
Một viên cảnh sát, bị tôi giữ trong tay, cố vùng vẫy thoát ra trong khi tôi kiểm tra vết thương ở đuôi. Nhờ chất tăng cường, sức mạnh của anh ta không hề yếu, nhưng do bị tôi giữ chặt đầu, y không thể dồn sức nhiều. Tôi siết chặt thêm một chút để anh ta im lặng.
“……”
Khi móng vuốt hình móc của tôi cào vào mũ bảo hiểm, âm thanh chói tai vang lên, khiến anh ta lập tức ngừng kháng cự.
‘Mình nên tận dụng tên này.’
Tôi kích hoạt thuộc địa ký sinh ở cánh tay phải dưới. Đây là loại cấp 5, cao hơn một cấp so với của Sander.
‘Trong trò chơi, loại cấp 5 không làm được nhiều, nhưng mình tò mò nó sẽ hoạt động thế nào ngoài đời thực.’
Một sinh vật giống như con rết đen bò ra từ lỗ trên vùng “thuộc địa ký sinh” và bám vào cơ thể tay cảnh sát.
“Cái gì thế này? Dừng lại!”
Viên cảnh sát hoảng sợ và giãy giụa, nhưng vì bị giữ chặt đầu, sự kháng cự rất hạn chế. Tôi cầm sinh vật đang cố trốn thoát bằng ngón tay và đưa nó đến gần mặt anh ta.
Khi sinh vật sắp bò vào lỗ mũi, một tiếng động lớn kèm theo bức tường sụp đổ vang lên.
“Phát hiện mục tiêu.”
Một android với dòng chữ ‘M02’ khắc trên đầu phá tường xông vào. Nó là loại android chuyên chiến đấu, với hai tay gắn găng tay sắt và thêm một cánh tay thứ ba.
Ngay khi phát hiện tôi, M02 đấm thẳng vào đầu tôi. Tôi nhanh chóng dùng cánh tay chiến đấu chụp lấy cổ tay của nó, nhưng đồng thời, một chiếc gai kim loại từ đầu nó lao về phía tôi.
Âm thanh kim loại va chạm vang lên khi tia lửa bắn ra từ lớp vỏ ngoài của đầu tôi. Để ngăn nó đâm xuyên qua, tôi mở rộng xúc tu răng cưa.
Xúc tu răng cưa quét qua mặt M02. Lớp da nhân tạo bị xé nát, để lộ bộ xương kim loại bên trong bị hư hại nặng.
“Phát hiện lỗi. Yêu cầu hỗ trợ.”
“Tôi sẽ yểm trợ.”
M01, xuất hiện từ phía sau, giằng lấy khẩu súng Gauss khỏi tay tôi. Xúc tu vẫn đang hồi phục bị đạn xuyên giáp bắn nát không thương tiếc.
Mặc dù chỉ có thiệt hại ở các xúc tu, cơn đau lan khắp cánh tay tôi. Tôi thu xúc tu còn lại và trốn sau M02.
“Hỏng hóc. Yêu cầu tấn công.”
“M02, cậu đã làm tốt đến giờ.”
Không để ý đến hành động của tôi, M01 nhắm súng vào cả tôi và M02 với ý định duy nhất. M02, với khả năng phòng thủ kém hơn tôi, dễ dàng trở thành mục tiêu ăn đạn.
‘Đây là lý do mình ghét android.’
Không bị dao động tinh thần, những chiến thuật thông thường như nghi binh hay phục kích đều không hiệu quả. Tôi dùng M02 đã bị vô hiệu hóa làm lá chắn và nhắm cơ quan phóng gai xương vào cánh tay thứ ba của M01.
“Đồ quái vật chết tiệt này!”
Ngay khi tôi sắp bắn, cảnh sát đến hỗ trợ M01. Từ đống đổ nát của bức tường, loạt đạn xuyên giáp lại trút về phía tôi.
‘Mình chỉ cần bắn xong và rút đi.’
Dù phần đầu và ngực, những nơi được gia cố tốt nhất, vẫn an toàn, các vùng khác không tránh khỏi bị tổn thương. Lớp ngoài cơ thể tôi cũng có giới hạn chịu đạn. Trong khi tay chân bị đạn xuyên thủng, tôi tập trung để bắn ra gai xương.
Một mảnh xương bắn ra từ đầu cánh tay dưới bên trái của tôi lao nhanh và phá hủy khẩu súng Gauss gắn vào cánh tay thứ ba của M01.
“Vũ khí đã bị hư hỏng.”
Trong lúc android tạm thời lảo đảo, tôi ném một sĩ quan cảnh sát đang nằm trên sàn về phía chúng. Bị lẫy nhiễm ký sinh trùng, anh ta ít nhất cũng có thể gây trở ngại cho hành động của bọn chúng.
“Ngừng bắn, tất cả mọi người!”
Như dự đoán, khi đồng đội bị ném đến, các cảnh sát lập tức dừng bắn. Tôi gửi một tín hiệu qua não đến ký sinh trùng để nó hành động điên cuồng, sau đó lao ra khỏi ngôi nhà.
“Này, anh ổn chứ?”
“103! Tỉnh lại đi!”
“Ugh…”
Tôi lao qua hành lang hướng về nơi đồng bọn hẳn đang chờ đợi sau khi mọi việc kết thúc.
***
“Ugh, aaaaaahhh!”
“103!”
“Đầu tôi!”
103 lăn lộn trên mặt đất, ôm đầu mình. Các cảnh sát vội vàng khống chế anh ta. Không dễ dàng gì để làm y bình tĩnh lại, vì 103 là một người đàn ông trưởng thành, cường tráng trong trạng thái được cường hóa.
“Làm ơn, bình tĩnh lại!”
“Chúa ơi! Ai đó, lấy thứ này ra khỏi tôi!”
Trong khi những cảnh sát khác giữ anh ta, William nhanh chóng thao tác thiết bị điều khiển gắn trên cổ tay của 103. Hệ thống điều trị trong bộ giáp cường hóa đã tiêm thuốc vào cơ thể 103, nhưng tình trạng của anh ta không có dấu hiệu cải thiện.
“Cái gì đây…”
“Không phải là chất độc; khả năng cao là một loại virus hoặc sinh vật nhỏ xâm nhập vào não.”
M01 trả lời câu hỏi của William. Vì cánh tay thứ ba bị phá hủy, nó đã nhặt và đeo găng tay chiến đấu của M02 đã dùng trước đó.
“…Vậy chúng ta có thể làm gì đây?”
“Tôi không phải android y tế, nên tôi không thể điều trị. Cần chuyển anh ta đến bệnh viện ngay lập tức.”
“Chết tiệt!”
William buông một chuỗi lời nguyền rủa.
Tôi không biết Sander đã giao dịch với ai, nhưng hắn là một mối đe dọa vượt xa những Dị nhân khổng lồ thông thường. Phương thức tấn công của hắn cực kỳ đa dạng, và điều đáng sợ hơn là hắn biết cách sử dụng chúng một cách hiệu quả.
“Aaaah!”
“Chết tiệt!”
“M01, làm gì đó đi, bất cứ thứ gì!”
“Chúng ta cần truy vết mục tiêu. Mục tiêu được xác định là một sinh vật chiến đấu cực kỳ nguy hiểm. Nếu hắn ẩn náu trong căn hộ khác, số thương vong sẽ rất lớn.”
“Chết tiệt! Chúng ta không thể bỏ mặc anh ta như thế này!”
Trong khi các cảnh sát và android tranh cãi về cách xử lý 103, tình trạng của anh ta xấu đi nhanh chóng.
“Aagh! Tôi… tôi xin lỗi…”
“103?”
Đột nhiên, biểu cảm của 103 thay đổi đáng kể, và anh ta đứng bật dậy. Ngay sau đó, anh ta bắn vào sĩ quan cảnh sát đang giữ mình bằng khẩu súng Gauss.
“Urgh!
“105!”
105, bị một lỗ thủng ở bụng, gục xuống, ho sặc máu.
103, người vừa bắn đồng đội mình, rơi nước mắt nhưng lại nở một nụ cười méo mó kỳ lạ.
“Hehe! Lẽ ra tôi nên làm điều này sớm hơn! Hehehe!”
“103, tỉnh táo lại đi!”
“Tình trạng của 103 rất tệ. Xem xét đến việc anh ta đang bị ký sinh trùng điều khiển, tôi sẽ vô hiệu hóa anh ta.”
M01 tiến đến gần 103. Viên cảnh sát mất kiểm soát giơ khẩu súng Gauss nhắm vào M01 để bắn, nhưng anh ta quá chậm. M01 đánh vào sau gáy của 103, khiến anh ta bất tỉnh.
“Đã khống chế thành công.”
“105, đừng mất ý thức!”
“Ugh…”
“Tiêm thuốc điều trị đi!”
“Làm ơn!”
William nhanh chóng tiêm thuốc điều trị cho 105, nhưng thành thật mà nói, tình hình không khả quan.
Thuốc điều trị không phải là thần dược, nên nếu không đưa anh ta đến bệnh viện ngay lập tức, 105 sẽ không có cơ hội sống sót.
William đứng dậy, để lại 105 bất tỉnh.
Với 105, người có một lỗ thủng ở bụng, và 103 bất tỉnh, chỉ còn lại 102, William và M01 ở đây.
“…M01, tình hình không tốt. Gọi ngay các android và cảnh sát ở tầng một lên đây.”
“Đã hiểu.”
Nếu chỉ ba người bọn họ đối đầu với Sander, chắc chắn sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn. Nếu hắn tung ra một phương thức tấn công mới, họ chắc chắn sẽ bị quét sạch. M01 đồng ý với William lần này và kết nối bộ đàm.
“Đây là M01. Chúng tôi cần người ở tầng một lên ngay lập tức.”
[Bzzt!]
“Đây là M01. Nhắc lại: tất cả mọi người ở tầng một, vui lòng lên trên.”
[Bzzt!]
“…”
M01 lặp lại thông điệp tương tự, nhưng tất cả những gì họ nhận được qua thiết bị liên lạc chỉ là tiếng rè. Ý nghĩa của âm thanh đó đã quá rõ ràng.
‘Kẻ địch không chỉ có một!’
Chỉ đến lúc này, William mới nhận ra điều đó. Trong khi sinh vật kia kéo dài thời gian, đồng bọn của hắn đang chờ sẵn ở tầng một, nhắm vào các android và cảnh sát còn lại.
“Có vẻ như sinh vật đó đã thực hiện một cuộc tấn công gọng kìm.”
[Chú thích: Tấn công gọng kìm là chiến thuật tấn công đồng thời cả hai bên sườn của đội hình kẻ địch.]
Lời của android làm sáng tỏ vấn đề. Họ đã rơi vào một cái bẫy được các thực thể không xác định chuẩn bị sẵn.
——————


3 Bình luận