Trans: Torisaki Haruka
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
“Tín hiệu đã tới. Chuẩn bị tiến vào.”
Đội 4, dưới quyền chỉ huy của Yannick, đang đứng tại điểm tập kết bí mật.
Các thành viên lập tức bận rộn hành động.
Trên danh nghĩa, họ được ghi là lực lượng dự bị của Sư đoàn 2. Khi Phó tư lệnh Vicus báo cáo danh sách lực lượng cho quân phòng vệ, họ cũng khai mình thuộc về Sư đoàn 2. Nhưng thực tế không phải vậy.
Đội 4 nhận lệnh mật từ Denver. Nhiệm vụ của họ không phải tiêu diệt quái vật, mà là bắt sống nó. Ngoài ra, nếu phát hiện ra bất kỳ đơn vị phòng vệ nào khác trong lúc thực hiện nhiệm vụ, họ được lệnh tiêu diệt toàn bộ.
“Chỉ huy Yannick, mọi sự đã chuẩn bị xong.”
“Tốt.”
Các Hiệp sĩ Sư tử đều là cựu binh được cường hóa gen, và trong số đó, 20 người được chọn lọc làm tinh anh lập nên đội 4.
Không chỉ vậy, vũ khí và trang bị của họ cũng đặc biệt — được lấy trực tiếp từ kho quân trang trên chiến hạm.
Ngoài Plasma Bolter - trang bị tiêu chuẩn của hiệp sĩ, họ còn mang theo hai loại trang bị phụ. Thứ nhất là súng lục Plasma Tự Động, được gắn trên giáp vai tăng cường. Nó vượt trội về hiệu suất so với bản gốc, có độ bền cao hơn, lại có thể đồng bộ với thị lực người dùng, tự động bắn khi bị tấn công.
Trang bị còn lại là Bộ Công Kích, gắn sau lưng tất cả thành viên đội 4. Đây là trang bị đặc chế dành cho môi trường khắc nghiệt, bao gồm cả vũ trụ. Nó không chỉ tăng cường năng lực cho bộ giáp đi kèm, mà còn có chức năng [Phản Lực] và [Cung Cấp Oxy].
Tóm lại, đây là phiên bản nâng cấp toàn diện của giáp tăng cường.
Cả hai thiết bị đều có giá trị “trên trời”, tương đương một hành tinh thuộc địa cỡ nhỏ. Ngay cả Prime Capital ở Eden, chỉ những trận chiến sống còn mới được phép điều động loại này.
“Còn súng phóng Plasma thì sao?”
“Trước mắt cứ mang theo.”
Theo lời Yannick, một thành viên vác Súng Phóng Plasma lên vai.
Sau khi chuẩn bị xong, Yannick cùng 20 hiệp sĩ tiến vào cống ngầm.
Do họ băng qua dòng nước ô nhiễm, những “cư dân” dưới lòng đất hốt hoảng lẩn trốn.
“Khoảng cách đến mục tiêu: còn 1 km.”
“Ở ngã rẽ trước mặt, tất cả rẽ phải.”
Dù hệ thống cống ngầm phức tạp như mê cung, các hiệp sĩ bạc vẫn di chuyển rất dứt khoát. Nhờ thiết bị cơ khí gắn trong mũ giáp, toàn bộ thông tin về địa hình đều được truyền về thời gian thực.
“Phát hiện đơn vị địch cách 20 mét phía trước.”
“Tất cả tránh ra.”
Dù nhiệm vụ có bao gồm tiêu diệt lực lượng phòng vệ gặp phải, nhưng nếu tránh được thì chẳng cần thiết phải giao chiến. Các hiệp sĩ di chuyển qua vùng đang có đội phòng vệ, né khỏi khu vực tác chiến được hiển thị trên thiết bị.
“Dừng lại. Tất cả đứng yên.”
Theo lệnh Yannick, đội 4 đang chạy ngược dòng lập tức khựng lại.
Trước mặt họ lềnh bềnh một thứ kinh dị — thi thể một kẻ đào ngũ bị thiết bị tuân lệnh kích hoạt giết chết.
Yannick tiến lại kiểm tra thi thể. Cảnh tượng rất ghê rợn. Phần đầu đã nổ tung vì thiết bị tuân lệnh, máu vẫn đang rỉ xuống. Đáng sợ hơn cả là phần bụng. Da bụng có dấu hiệu nổ từ bên trong, toàn bộ nội tạng bị cháy đen. Ở đó, họ có thể thấy chip tín hiệu và thiết bị tuân mệnh nằm lẫn lộn.
‘Con quái đó đã làm cái gì vậy chứ?’
Chỉ cần nhìn cái xác, Yannick đã hiểu thủ đoạn của nó: ép những kẻ đào ngũ nuốt cả thiết bị tuân mệnh lẫn chip tín hiệu.
‘Mình phải báo cáo lại ngay.’
Yannick mở thiết bị liên lạc để báo cho Jacob.
Vì hoạt động của đội 4 là tuyệt mật, họ không được kết nối với tổng bộ hay camera, nên thông tin quan trọng phải gửi thủ công qua thiết bị liên lạc không dây chuyên dụng.
“Ép ăn luôn cả thiết bị à?”
“Đúng vậy.”
“Hiểu rồi. Bên này có người, tôi cúp máy đây.”
“Rõ.”
Sau khi kết thúc liên lạc, Yannick quay lại nhìn thuộc hạ.
“Hết sức cẩn thận. Thứ này không phải kẻ địch bình thường.”
“Rõ.”
Bỏ lại thi thể, họ tiếp tục tiến về phía mục tiêu.
Ngay sau khi đoàn người đi xa, cái xác lẻ loi bập bềnh theo dòng nước… chợt bị kéo tụt xuống đáy.
***
‘Đi rồi.’
Ngay sau khi các hiệp sĩ rút đi, tôi — kẻ nấp gần đó — từ từ đứng dậy.
Trước khi họ đến, tôi đang kiểm tra cái xác nằm ngay trên đường. Đó là mảnh ghép cuối cùng tôi cần để hoàn thiện kế hoạch.
Lúc chuẩn bị điều tra kỹ hơn, cơ quan phụ trợ dưới cằm đã cảnh báo. Dòng chảy nước biến động đột ngột — dấu hiệu bọn hiệp sĩ đang tiếp cận với tốc độ cao. Thay vì đối đầu, tôi chọn ẩn nấp quan sát tình huống.
‘Không rõ cấp độ trang bị hay quân số. Nếu dễ ăn thì phục kích, khó quá thì rút.’
Tôi ẩn mình dưới làn nước, áp sát thân xuống mặt đất.
‘Không ngờ tới nhanh vậy.’
Ban đầu tôi tưởng chúng lập trại ở đâu gần đây. Nhưng khi thấy rõ bọn chúng… tôi nhận ra đã sai.
‘Họ mặc Bộ Công Kích.’
Thứ này giúp tăng cường mạnh mẽ một cách toàn diện cho giáp tăng cường, lại thêm nhiều hiệu ứng phụ hữu ích. Vì vậy, trong game, nó phổ biến đến mức từng được gọi là “đồng phục lính đánh thuê” trong MegaCorp. Có hay không có nó sẽ quyết định việc hành tinh mục tiêu có thể chiếm được hay không.
‘Tuy nhiên, giá đắt lòi loz.’
Dù sao thì, ai mặc bộ giáp tăng cường đó lên đều có thể tự hào khoe mẽ sức mạnh vượt trội của nó. Ngay cả khi bước giữa dòng nước ô nhiễm, bọn chúng vẫn di chuyển như đang chạy trên mặt phẳng. Nhờ đó, chúng đuổi kịp các đội khác nhanh hơn dự kiến.
‘Có 20 tên. Chạm trán trực diện với những tên trang bị đầy đủ Bộ công kích thì khá mệt.’
Dù tôi dùng [Hiện Thân Kẻ Săn Mồi] thì cũng thắng nhanh, nhưng hậu quả để lại thì không ổn chút nào.
Không gục ngay tại chỗ, nhưng sức bền suy giảm, hiệu suất chiến đấu về sau cũng ảnh hưởng khá nhiều.
Chưa kể việc kiệt sức và mất tỉnh táo là vấn đề lớn.
‘Sự tỉnh táo và tri thức.’
Đó là vũ khí trọng yếu của tôi. Mất đi một trong hai thì không khác gì một con dã thú thông thường.
‘Trong lúc phải đấu tay đôi với nhiều kẻ địch, mà bản thân lại biến thành dã thú, thì chỉ có nước chết.’
‘Nếu mình để chúng đạt được mục tiêu, thì đó là con đường tắt dẫn đến thất bại mà thôi.’
Vì vậy, tôi tạm hoãn chiến đấu. Nhờ đó, nhóm 20 tên kia không phát hiện ra tôi.
Lợi ích duy nhất của việc trì hoãn là: tôi xác định được cấp độ trang bị của địch.
‘Hệ thống nhìn đêm không khác mấy các hiệp sĩ thông thường.’
Dù mặc thêm bộ công kích, phần lớn thiết bị vẫn giống những vật được trang bị cho những hiệp sĩ kia. Tôi quan sát được rằng kẻ địch sử dụng hai hình thức cảm biến: nhiệt và rung chấn.
‘Rung chấn thì vô dụng vì dòng nước dao động liên tục.’
‘Cảm biến nhiệt cũng vậy.’
Tôi đã ngâm mình đủ lâu trong nước lạnh, lớp da ngoài giờ như phủ một lớp băng.
Dù có nhìn thấy tôi bằng cảm biến nhiệt, thì chúng cũng chỉ thấy một khối lạnh không hình dạng.
‘Mình đã nắm rõ hệ thống thăm dò của chúng. Tấn công bất ngờ thì ăn chắc.’
Chờ bọn chúng đi khuất, tôi lại lặn xuống và kiểm tra phần bên trong của thi thể.
‘Đây rồi.’
Tôi lấy ra một [Chip Tín Hiệu], nhẹ nhàng cào vào vách cống để đánh dấu, rồi nhét mấy con chip còn lại vào phần thi thể còn lại.
‘Phải dùng cái xác này làm mồi mới, nên không được làm hỏng nó.’
Việc phát hiện đội hiệp sĩ đã giúp thi thể-mồi đạt mục tiêu đầu tiên.
‘Nhưng nếu dừng ở đó thì chán lắm.’
Tôi giữ kỹ đống chip này là để thực hiện kế hoạch thứ hai — hỗ trợ cho kế hoạch đầu tiên.
‘Lúc bọn chúng truy đuổi lũ giòi, sẽ có thời điểm tập hợp lại.’
Có thể điểm xuất phát của các nhóm địch gần nhau hơn tôi nghĩ, hoặc chúng sẽ hội quân vì lý do gì đó. Ngay khi chúng tụ lại, tôi sẽ tạo một “mồi nhử mới” từ thi thể này, để gây rối hàng ngũ.
‘Bọn tiến vào tầng ngầm không biết gì về lũ giòi cả.’
Giòi ở cống không phải sinh vật tự nhiên. Chúng do ban quản lý đô thị thả ra để giúp quản lý cống ngầm hiệu quả hơn. Nếu tôi ném ra quá nhiều giòi từ đầu, chắc chắn có kẻ trong chính quyền sẽ nghi ngờ.
‘Chúng có thể sẽ nghĩ tôi đang dùng giòi để tiến hành phá hoại chiến dịch.’
Nếu bọn chúng cảnh giác, chuẩn bị kỹ càng và bắt đầu truy vết, thì kẻ bất lợi sẽ là tôi.
Vì vậy, tôi đã cố tình gắn chip tín hiệu vào chỉ một con giòi.
Lúc mới vào, chắc chúng nghĩ tôi chỉ đơn thuần ăn xác nhân viên mà không hề biết trong đó có chip tín hiệu. Đáng tiếc là bọn hiệp sĩ đã di chuyển nhanh hơn dự kiến và phát hiện cái xác.
[Mình định là ăn và xử lý cái xác trong khi lấy lại con chip cơ mà…]
Đó là tai nạn ngoài ý muốn khi cái xác bị phát hiện trước khi kế hoạch hoàn tất.
[Đặc biệt là đường dẫn tới bầy giòi lại trùng với vị trí cái xác.]
Những cái xác khác đều cách xa lũ giòi, sẽ rất khó bị phát hiện nếu không ai cố tình lục lọi.
[Nhưng cái xác đó lại nằm ngay trên đường chúng đi…]
Vì tôi để nó tự do di chuyển chứ không điều khiển như vật chủ ký sinh, nên mới xảy ra sự cố không lường trước.
Tuy nhiên, điều may mắn là bọn chúng vẫn chưa biết về lũ giòi.
Việc cái xác bị phát hiện không phải vấn đề lớn. Tôi nuốt trọn phần thi thể đang cầm mà không để lại dấu vết rồi tiếp tục bám theo 20 tên hiệp sĩ.
Sau khi xử lý chúng, tôi sẽ quay lại chỗ cất chip đã giấu kỹ.
‘Tiếp theo, mình sẽ tạo ra mồi nhử mới.’
Khi đó, bọn chúng sẽ vô cùng bối rối.
‘Bởi vì số lượng “mồi nhử” đột nhiên tăng gấp đôi.’
Một khi đã xuống cống ngầm, sẽ không dễ dàng gọi được đám quan chức thành phố để điều tra. Trong thời gian đó, nếu tôi lẩn đi, chiến dịch của bọn chúng sẽ tự sụp đổ.
‘Tất nhiên, tôi không có ý định chạy trốn.’
Như đã thấy, khi đám hiệp sĩ không phát hiện ra ta, cũng đồng nghĩa là chúng chẳng thể phát hiện lũ giòi đang bơi dưới nước.
Không rõ có bao nhiêu quân từ hạm đội phòng vệ thành phố xuống đây, nhưng thật khó mà tin rằng thiết bị của họ lại kém hơn lũ hiệp sĩ tinh nhuệ.
‘Nếu chúng không có giáp mà chỉ đi chân trần, chắc chắn sẽ cảm nhận được sinh vật trườn qua chân mình.’
Nếu như vậy, tôi đâu cần cẩn thận đến mức này.
Dù sao thì, giờ khoảng cách còn lại đến lũ giòi cũng không xa.
‘Không cảm nhận được kẻ địch nào quanh đây.’
Điều đó có nghĩa — một tình huống cực kỳ có lợi cho tôi.
Tôi tiếp cận một tên hiệp sĩ đang chạy cuối đội. Di chuyển chìm trong nước và áp sát mặt đất gần như không tạo ra chút tiếng động nào.
Bề mặt nước quanh tên hiệp sĩ đang lao đi trong làn nước ô nhiễm dao động dữ dội. Tôi vươn chi chiến đấu lên từ dưới nước và tóm lấy chân sau hắn.
“!”
Hắn sắp ngã. Trước khi kịp thốt ra âm thanh nào, tôi lập tức ngoạm cổ hắn.
Với hàm răng gia cố nhờ đặc tính lực cắn, tôi nghiền nát đốt sống cổ của tên hiệp sĩ.
Trong lúc đó, những tên còn lại vẫn không hề nhận ra đồng đội phía sau đã bị kéo xuống, và cứ thế tiếp tục lao lên phía trước.
‘Nhanh quá cũng là một cái tội.’
Tôi giật lấy bộ tấn công sau lưng tên hiệp sĩ và đập vỡ pin giáp tăng cường. Ánh sáng từ bộ giáp tắt lịm, cơ thể hắn mềm nhũn, mất hết sự sống.
Tôi mang theo thi thể đã nhũn ra và lặn sâu xuống làn nước cống đen đặc.
***
“Khoảng cách đến mục tiêu còn 30 mét. Tốc độ của kẻ địch đang chậm lại.”
“Mọi người, dừng lại.”
Theo mệnh lệnh của Yannick, toàn đội đồng loạt dừng bước.
‘Tên đó, vốn đang di chuyển cực nhanh, bỗng dưng lại chậm lại.’
Nếu không có bộ tấn công, chắc chắn sẽ rất khó đuổi kịp y. Vì vậy, việc các đội khác bị tụt lại phía sau tạo điều kiện cực kỳ thuận lợi cho Yannick trong nhiệm vụ bí mật là bắt sống con quái.
[Thấy tốc độ giảm dần, chắc là nó đã nhận ra bị truy đuổi.]
Dựa trên trí tuệ của sinh vật kia, khả năng cao nó đang chuẩn bị mai phục bọn hiệp sĩ.
[Dẫu không thể xác định chính xác đẳng cấp của nó, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một con thú.]
Dù con quái có mạnh đến đâu, đối mặt với hỏa lực của 20 người ở đây là chuyện bất khả.
Yannick thầm thề trong lòng.
Hắn sẽ cho con thú hung tợn đó thấy một sự thật: trên bầu trời còn có bầu trời cao hơn, hay núi cao còn có núi cao hơn.
‘Trước khi giao chiến, mình cần kiểm tra quân số.’
Yannick đứng tại chỗ, đảo mắt quan sát vũ khí của các thuộc hạ.
‘Hử? Thiếu người à?’
Một người vốn dĩ ở phía sau — không thấy đâu.
Bối rối, Yannick đếm lại, nhưng người đã mất thì không thể nào tự dưng hiện ra được.
Chỉ còn 19 thành viên.
Ở vị trí lẽ ra phải có một người, chỉ có một bóng tối dày đặc.
‘Bóng tối? Chẳng lẽ…?!’
Ngay khi hiểu ra ý nghĩa của bóng tối bất thường đó, Yannick hét lớn.
Nhưng — đã quá muộn.
Từ làn nước, cái bóng vọt lên như tên bắn, một con rắn khổng lồ dài ngoằng xuất hiện và siết chặt một trong các hiệp sĩ.
Ngay lúc đó, khẩu súng plasma tự động gắn trên vai một hiệp sĩ gần đó lập tức kích hoạt và bắn ra.
“Kh–!”
“Khoan đã!”
“Cẩn thận hỏa lực phe ta!”
Nhưng con rắn đã dùng chính hiệp sĩ bị bắt làm lá chắn. Tia plasma phá tan lớp giáp cứng, máu phun tung tóe trong không khí.
Phần nửa thân trên gần như bị thổi bay, đồng đội xấu số bị con rắn kéo theo và biến mất trong làn nước cống đục ngầu.
Đám hiệp sĩ lập tức rút súng ra và xả đạn xuống mặt nước. Những viên năng lượng màu lục chiếu sáng cả đoạn cống tối tăm.
“Dừng bắn! Dừng ngay!”
Yannick gào lên như chửi thề. Cả đội lập tức dừng bắn.
Nơi con rắn vừa biến mất, chỉ còn lại cánh tay phải của đồng đội xấu số trôi lềnh bềnh trên mặt nước đen ngòm.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -


4 Bình luận