Trở thành quái vật không...
공포의거북이 N/A
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 66: Linh hồn quỷ dữ (3)

2 Bình luận - Độ dài: 3,460 từ - Cập nhật:

Trans: Torisaki Haruka

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

“Cái quái gì thế này? Có ai giải thích được không?”

“…”

“Thực thể vô hình, giống như ác quỷ kia thật sự là sinh vật sống sao?”

“Ta không biết.”

Laila yêu cầu một lời giải thích, nhưng Denver chẳng có gì để nói.

Người khao khát được biết rõ về con quái vật đó nhất trong tình huống này không phải Laila, mà chính là Denver.

‘Theo những gì ta thấy qua camera, con quái vật có từ ba đặc tính trở lên, và tất cả đều cực kỳ xuất sắc. Không những vậy còn chúng kết hợp hoàn hảo với nhau. Một phiên bản vượt trội hoàn toàn của Dị Nhân khổng lồ.’

Denver là người chịu trách nhiệm chính trong dự án phát triển Dị Nhân khổng lồ mới. Không ngoa khi nói rằng kiến thức của ông trong lĩnh vực này có thể sánh ngang với gia tộc Yujin.

‘Tàng hình, hơi thở lửa, phóng gai, và lớp vỏ ngoài cực kỳ cứng cáp. Chưa từng có sinh vật nào sở hữu tất cả những đặc tính này cùng lúc được phát hiện.’

Trên thế giới có nhiều sinh vật sở hữu những đặc tính và năng lực khác nhau. Tuy nhiên, những đặc tính mà con quái vật kia thể hiện là những loại cực kỳ khó kết hợp với nhau. Nói một cách đơn giản: không một sinh vật nào thuộc bất kỳ loài nào có thể sở hữu toàn bộ những đặc tính này cùng một lúc.

Nếu tồn tại một thực thể có thể kết hợp những năng lực như thế vào một cơ thể sống mà không để có chút tác dụng phụ nào, thì gọi nó là “thần” cũng không ngoa.

‘…Thú vị thật.’

Việc nguồn gốc của nó là từ tự nhiên hay là do con người tạo ra, điều đó không quan trọng. Nếu bắt sống được con quái vật kia, gia tộc Eden chắc chắn sẽ vượt mặt Yujin, trở thành bá chủ trong lĩnh vực kỹ thuật di truyền.

Nếu điều đó xảy ra, giấc mơ thăng cấp lên Noble Capital của gia tộc cũng không còn là mộng tưởng nữa.

Trong khi Denver còn đang tận hưởng viễn cảnh đó, camera gắn trên người các hiệp sĩ tiếp tục truyền hình ảnh.

“Jacob đây. Phó chỉ huy, camera của Đội 3 có thấy gì không?”

“Phó chỉ huy. Chúng tôi không nhìn thấy gì vì khói quá dày.”

“Đây là Đội 2, Tennessee! Chúng tôi sẽ tiến vào ga!”

“Không được. Chúng có thể đang mai phục. Phó chỉ huy Vicus, chúng ta cần chuẩn bị kỹ rồi mới khám xét đường tàu điện ngầm.”

“…Xin ngài ra lệnh.”

Nghe lời Vicus, Denver gật đầu.

“Đó là một con quái đã tiêu diệt sáu hiệp sĩ tinh nhuệ trong tích tắc. Đối đầu trực diện với chúng mà không có sự chuẩn bị kỹ càng trong một chiến trường hẹp như lòng đất là tự sát. Hãy rút lui, tập hợp lại rồi mới quyết định bước tiếp theo.”

“Jacob, rút lui đi.”

“…Teris. Kết thúc liên lạc.”

“Tổng quản Laila. Ta xin lỗi. Với số hiệp sĩ hiện tại, có vẻ việc bắt sống nó là bất khả thi.”

“…Tôi sẽ phong tỏa tất cả các nhà ga trong thành phố. Thư ký, liên lạc với hạm đội phòng thủ.”

Laila không hề phản ứng trước lời xin lỗi của Denver. Đây không phải vấn đề có thể giải quyết chỉ bằng một lời nói.

Đây là chuyện thuộc thẩm quyền của đại diện các gia tộc. Denver có thể là người đứng đầu gia tộc mình, nhưng cô thì không. Là quản trị viên của một thành phố, cô không thể tùy tiện quyết định chuyện này.

Denver cũng biết rõ điều đó, nên không trách móc việc cô không chấp nhận lời xin lỗi. Ông tiếp tục nói.

“Danh dự của các hiệp sĩ Eden đã bị vấy bẩn. Có thể cho họ cơ hội gột rửa và trả thù không?”

“…”

“Đây là yêu cầu cá nhân của ta. Xin hãy cho các hiệp sĩ cơ hội, để họ tham gia chiến dịch truy quét cùng với lực lượng phòng vệ thành phố.”

“Nếu ông cung cấp hỗ trợ, ta sẽ không từ chối.”

“Cảm ơn.”

Với sự chấp thuận của Laila, Denver khẽ gật đầu, mang theo vẻ mặt như thể mình vừa thoát chết trong gang tấc.

Cô không nói gì, nhưng có vẻ hài lòng vì đã trả được món nợ cho gia tộc Eden.

Dù cô không biết, nhưng Denver cũng bí mật có được một điều quan trọng khác.

“Tốt rồi. Giờ ta có thể bắt sống sinh vật đó.”

Khi Laila còn theo dõi, ông không thể ra lệnh bắt sống con quái vật. Nếu thể hiện sự quan tâm quá mức tới nó, chắc chắn Laila sẽ tìm cách mặc cả, rồi gây cản trở cho ông.

Nhưng giờ thì khác. Ông có thể giả vờ hỗ trợ lực lượng phòng vệ thành phố, rồi tìm cách riêng bắt lấy con quái vật.

Tất nhiên, những binh sĩ trong hạm đội phòng vệ có thể sẽ cản trở hành động của hiệp sĩ bên ông, nhưng chuyện đó không đáng lo.

“Chiến tranh mà, tai nạn xảy ra là chuyện bình thường.”

Cúi đầu xuống, Denver khẽ cười thầm.

***

“Oa… Nếu không có đặc tính [Khí lực đại địa], mình đã gục tại chỗ rồi.’

Sau khi hiệu ứng của [Hiện thân Kẻ săn mồi] biến mất, tôi suýt thì ngủ gục ngay tại chỗ. Dù vẫn hơn là bị [Xúc tu quái vật] làm sập ý thức một cách bất đắc dĩ, nhưng tôi vẫn bị cơn mệt mỏi và đói cồn cào ập tới.

Nhờ có đặc tính mới nhận được là [Sức bền], tôi có thể chịu đựng được sự mệt mỏi, nhưng vẫn còn một vấn đề: cảm giác trống rỗng kéo dài sau khi dùng kỹ năng biến đổi này.

Tôi đã lo về tác dụng phụ của kỹ năng này, nhưng trải nghiệm thực tế thì vượt xa tưởng tượng. Toàn bộ cảm giác gần như biến mất, chỉ còn lại cơn đói cuồn cuộn xâm chiếm đầu óc.

‘Nếu không có xác chết nào, chắc mình đã ngấu nghiến bọn trẻ con mất.’

May thay, nhờ phản ứng nhanh của số 26, tôi đã không “phổi bạn”. Sinh vật đó nhận ra tôi có vấn đề, liền đưa vài cái xác cho tôi.

Chỉ sau khi nuốt trọn một cái xác tại chỗ, tôi mới lấy lại được ý thức.

[ZZZ(Ngươi ổn hơn chưa?)]

[ZZZ( Đỡ hơn rồi. )]

[ZZ(Muốn ăn thêm không??)]

Tôi vẫy tay với số 26, tỏ ý không cần. Khi nó chuẩn bị dọn xác, một ánh sáng nhỏ lọt vào mắt tôi.

‘Cái gì kia?’

Chúng tôi đang đứng trên đường ray trước lối vào tổ. Dù nơi này khá tối, nhưng ánh sáng nhỏ ấy lại nổi bật một cách lạ thường.

[ZZZ( Đợi ta chút. )]

[ZZ(Được.)]

Tôi nhận một cái xác từ 26 và kiểm tra. Thấy ánh sáng đỏ mờ nhạt phát ra từ bên trong mũ giáp, tôi nhận ra hệ thống của bộ giáp tăng cường vẫn còn hoạt động.

‘Không lẽ nào?’

Tôi lập tức gỡ pin gắn sau bộ giáp. Ánh sáng trong mũ nhấp nháy rồi tắt hẳn.

Xác nhận giáp đã tắt hoàn toàn, tôi giật đầu cái xác, ném sang cho Adhai rồi nhìn kỹ bên trong mũ.

‘Ừm.’

Một con chip nhỏ gắn bên trong tấm kính nửa trong suốt. Tôi biết cái đó là gì.

‘…Chip trinh sát.’

Trông y hệt linh kiện từng dùng khi chúng tùy biến giáp lính đánh thuê trong game.

Tôi dành nhiều thời gian chơi MegaCorp hơn là đụng độ với các người chơi top đầu. Nhờ đó, tôi gần như nắm rõ các vũ khí và thiết bị của họ, không thua gì các ranker chính hiệu.

‘Những người cử lính đánh thuê đi do thám thường dùng thiết bị trinh sát.’

Trong các trò chiến thuật cổ điển, việc đưa lính vào lãnh thổ địch để do thám là chiến lược cơ bản. Trong MegaCorp, có nhiều trường hợp cài chip trinh sát vào người lính đánh thuê để xác định chiến lược hoặc mức độ trang bị của địch.

‘Trường hợp này có chút khác biệt…’

Vấn đề là địch có thể đã phát hiện vị trí tổ của tôi. Tôi siết chặt mũ giáp trong tay.

‘Tổ của mình coi như bị lộ rồi.’

Trước khi vào đường bí mật, tôi đã có linh cảm, nhưng vẫn chậm một bước. Kẻ thù này không thể xem thường. Dù chúng chưa xác định được chính xác vị trí của tổ, chắc chắn chúng sẽ lục tung hệ thống tàu điện ngầm trong thành phố.

‘Dù có bỏ tổ, cũng khó mà rời hành tinh vào đúng lúc hội nghị hội đồng sắp diễn ra.’

Dù có lên tàu an toàn, nếu kẻ địch cử hạm đội truy đuổi thì cũng vô ích. Dù cơ thể tôi mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể sống sót trước đợt pháo kích tập trung từ cả hạm đội.

Vì tôi vẫn chưa có được “đặc tính đó”, nên đối đầu trực tiếp với hạm đội là điều bất khả thi.

‘Phải suy nghĩ từng bước một.’

Không cần bi quan vô cớ.

‘Nếu mình đánh ngay trong tổ, thì có lợi thế gì, bất lợi gì?’

Tôi bảo lũ trẻ đợi một chút, rồi bắt đầu tính toán lợi thế và bất lợi.

Ưu điểm đầu tiên:

‘Khả năng cao là địch không biết rõ cấu trúc đường bí mật.’

Theo thiết lập, nơi tôi xây tổ vốn là lối đi phụ được công nhân xây dựng thành phố tạo ra để nghỉ ngơi và di chuyển. Không nên có bản đồ hay ghi chép nào về nó.

Thành phố này cũng đã tồn tại hàng trăm năm. Trừ khi được chỉnh sửa gen, không đời nào họ còn sống.

‘Và vì ở dưới lòng đất, nên không phải lo việc bị hạm đội pháo kích.’

Trừ khi địch muốn tự phá nhà mình, thì tôi không phải đối mặt với tàu chiến. Tuy nhiên, vũ khí plasma là một vấn đề khác.

‘Vũ khí plasma cũng là một vấn đề đau đầu…’

Giờ hiệu ứng của [Hiện thân Kẻ săn mồi] đã hết, nên bất kỳ vũ khí nào mạnh hơn plasma bolter mà các hiệp sĩ có thể mang đều là mối đe dọa. Lính phòng vệ thành phố cũng có thể trang bị pháo plasma.

Cả hai loại đều đủ khả năng gây ra vết thương chí mạng cho tôi.

‘Tuy vậy, khả năng chúng nổ súng trong lòng đất là không cao.’

Nhưng điểm này chưa chắc chắn. Nếu chúng quyết tâm chôn sống tôi, thì vẫn có khả năng dùng pháo để san bằng.

‘Điểm này nên xem là bất lợi. Ngoài ra, địa hình hẹp và thẳng cũng bất lợi cho mình.’

Đường bí mật có cấu trúc mê cung, nhưng bản thân đường thì hẹp và thẳng. Không có gì để ẩn nấp, nên nếu địch khai hoả từ đầu bên kia, tôi sẽ không tránh được.

‘Dù tính toán chiến thuật phục kích, nếu chúng cử hàng chục hay hàng trăm binh sĩ, thì mình cũng chịu.’

Lực lượng phòng vệ có thể yếu, nhưng hiệp sĩ phe Eden đều là những cựu binh. Không dễ gì chúng bị đánh gục bởi vài đòn liên tiếp.

‘Dùng bóng tối để quấy rối cũng không hiệu quả.’

Ở tổ tối như mực, nhưng chắc chắn bọn chúng đã chuẩn bị sẵn cho môi trường thiếu sáng.

‘…Phải thay đổi tư duy.’

Đây là khu vực dưới lòng đất, nơi mà tôi nắm rõ. Hơn nữa, rất dễ phòng thủ, né tránh trước đòn công kích của kẻ địch.

Cho đến nay chỉ có một nơi tôi biết phù hợp với điều kiện đó:

‘Cống ngầm.’

Khi chơi Amorph trong thành phố, tôi thường di chuyển trong hệ thống cống. Khi mới đến thành phố sau khi trò chơi thành hiện thực, tôi từng phân vân giữa cống và tàu điện ngầm. Khi ấy, tôi chọn đường bí mật vì e ngại hệ thống an ninh cao trong cống.

‘Hồi đó, mình còn yếu.’

Tôi là một Amorph, chỉ sở hữu một loại hình duy nhất và chưa có lá bài tẩy trong hệ thống Siêu Việt. Vậy nên thay vì chui vào cống ngầm, tôi chọn lối đi bí mật — và nhờ đó, tôi có thể ẩn mình, tích luỹ sức mạnh ngoài tầm mắt của kẻ thù.

‘Nhưng giờ thì khác rồi.’

Trong số những đặc tính tôi thu được tại bệnh viện, có một vũ khí sinh ra để dùng vào những thời khắc như thế này.

[Vi khuẩn Vũ trụ].

Khi đặc tính này được kích hoạt, cơ thể tôi sẽ tự động sản sinh một loại vi khuẩn gọi là “Vi khuẩn Vũ trụ”. Đây là một dạng virus cảm lạnh mãn tính từng xuất hiện khi loài người bắt đầu đặt chân ra ngoài không gian. Dù cố gắng loại bỏ thế nào thì các biến chủng mới vẫn cứ xuất hiện, nhưng nó cũng không gây tử vong ngay lập tức.

‘Vi khuẩn Vũ trụ chỉ có tác dụng làm suy yếu hệ miễn dịch, nhưng…’

Giả sử kẻ địch bị lây nhiễm thứ này trong một nơi đầy chất thải và vi khuẩn — ví dụ như hệ thống cống ngầm ngập nước ô nhiễm — thì sao? Tức là, những kẻ truy đuổi sẽ phải chiến đấu với hai kẻ thù cùng lúc: tôi và thứ đang trú ngụ bên trong cơ thể chúng.

‘Kẻ địch thật sự nguy hiểm luôn là kẻ địch bên trong.’

Đạn có thể được chặn lại bằng giáp, nhưng những đòn tấn công từ bên trong thì khó mà phòng bị. Dù các bộ giáp cường hoá cấp thấp có sẵn thiết bị kháng bệnh, chúng không thể ngăn chặn hoàn toàn virus và bệnh tật có trong nước bẩn. Giáp cấp cao hơn cũng không ngoại lệ — dù có mang theo thuốc giải, cũng chỉ là kéo dài thời gian tử vong mà thôi. Sớm muộn gì, tất cả bọn chúng cũng sẽ gục ngã và chết mòn trong đống dơ bẩn ấy dưới cống ngầm.

‘Một lợi thế nữa, cống ngầm là cơ sở hạ tầng thiết yếu.’

Hư hại trong hệ thống nước — đặc biệt là trong một công trình nhân tạo trôi nổi giữa không gian — là chuyện nghiêm trọng. Nước là yếu tố thiết yếu cho sự sống.

‘Nên khả năng cao là bọn chúng sẽ hạn chế sử dụng vũ khí plasma.’

Ưu điểm cuối cùng: cống ngầm có một phần bị ngập nước. Những hệ thống cảm biến mà tôi từng chạm trán trước đây chủ yếu dựa vào nhiệt và dao động. Mà cả hai phương pháp này đều khó áp dụng khi đối phương đang ẩn mình trong nước. Kể cả khi bị bất ngờ phục kích từ trong nước, bọn chúng cũng sẽ không phản ứng kịp như khi chiến đấu trên mặt đất.

‘Nhưng rất có thể bọn chúng có bản đồ hệ thống cống, mình phải cẩn thận.’

Xem xét toàn bộ tình hình, lợi thế vẫn vượt trội hơn bất lợi. Dùng cống ngầm làm căn cứ mới và nơi chiến đấu không phải là lựa chọn tồi.

Tôi quyết định di chuyển về phía cống ngầm và gọi lũ nhỏ lại.

[ZZZZ ZZZ ZZ (Này, mấy đứa, qua đây)]

[ZZ(Đó không phải là nhà của ngươi mà?)]

[ZZ(???)]

[ZZZ ZZZZ ZZZ (Không về nhà nữa, ta đi đến nhà khác)]

[ZZZ(Nhà mới)]

[ZZZZ ZZZ ZZZ (Ừ, nhà mới đấy)]

Muốn xuống được cống ngầm, tôi phải ra ngoài trước. Nếu vòng lại qua nhà ga, có khả năng bị kẻ địch phát hiện, nhưng điều đó không còn quan trọng. Bọn chúng đã biết tôi đang di chuyển dưới lòng đất, vì cái thiết bị phát tín hiệu gắn trên bộ giáp cường hoá của tên hiệp sĩ xấu số kia.

Tôi dẫn số 26 và Adhai đi cùng, băng qua đường ray và tiến đến một nhà ga khác. Trên đường, tôi bắn gai phá huỷ toàn bộ camera.

‘Biết là mình di chuyển dưới lòng đất khác với biết được danh tính thật của mình.’

Hiệu ứng kim loại hoá kéo dài nhờ [Hiện thân Kẻ săn mồi] giờ đã kết thúc. Giờ khi lớp ngụy trang không còn nữa, tôi phải đặc biệt đề phòng camera giám sát.

Tôi nhanh chóng phá huỷ các camera, dẫn lũ nhỏ chạy thẳng đến cổng nhà ga. Cổng bị đóng — chắc vì giờ đã khuya. Trước khi lực lượng an ninh và người máy đến, tôi phá cổng và vội vã chui ra ngoài.

‘Nắp cống vuông sẽ dẫn xuống hệ thống cống ngầm.’

Khi bước ra đường, tôi nhìn quanh mấy cái nắp cống trên mặt đường. Hầu hết đều tròn, nhưng có một cái vuông.

[ZZZZ ZZZZ ZZZ ZZ (Lối này)]

[ZZZ(Ừ)]

[ZZZ(Em. Đói.)]

[ZZZ ZZZZ ZZ (Vừa đi vừa ăn đi)]

[ZZ(Ta cũng ăn được không??)]

[ZZZ (Được)]

Vì hiệu ứng phụ của [Hiện thân Kẻ săn mồi] đã kết thúc, tôi không còn quá cần nạp năng lượng ngay. Được tôi cho phép, số 26 cắt một cánh tay của cái xác bằng xúc tu, đưa cho Adhai, rồi làm tan nó ra và bắt đầu ăn.

Trong khi hai đứa ăn “snack”, tôi nâng nắp cống vuông lên và nhìn xuống dưới.

‘Có vẻ không có thiết bị báo động gần lối vào.’

Trong bán kính 50 mét quanh khu vực này dưới cống ngầm không có hệ thống báo động nào. Yên tâm rằng nơi này an toàn, tôi chui xuống cống cùng lũ nhỏ.

[ZZZ(Woa! Nước này!)]

Sau khi để hai đứa xuống trước, tôi đặt lại nắp cống và nhảy xuống.

‘Tởm thật.’

Dù Amorph không có mũi, các cơ quan phụ trợ lại cực kỳ nhạy. Tôi có thể cảm nhận được thành phần trong dòng nước đục ngầu này và thứ chất nhầy lẫn những cục vàng đang trôi lềnh phềnh bên trong.

Tuy nhiên, có lẽ nhờ khả năng thích nghi vượt trội của Amorph, tôi vẫn chịu đựng được.

[ZZZ Z(Bé bự, chỗ này được đó.)]

[ZZ(Nước. Không tệ.)]

Trái ngược với tôi, số 26 và Adhai có vẻ rất thích dòng nước bẩn này. Điều đó dễ hiểu với số 26 vì nó gợi cảm giác về ngôi nhà cũ, nhưng Adhai thì khiến tôi hơi bất ngờ. Nó đang bơi rất tự nhiên, vẫy đôi cánh và cái đuôi như thể đã quen từ lâu.

Tôi từng dự định sẽ cất giấu Adhai riêng nếu có kẻ địch xâm nhập, nhưng giờ thấy nó thích nghi tốt thế này thì chắc không cần nữa.

Cuối cùng, tôi kiểm tra lại xem xung quanh có thiết bị cảnh báo hoặc người máy giám sát nào không.

‘Mấy khu khác thì chưa chắc, nhưng chỗ này thì không có.’

Lần đầu tiên sau một thời gian dài, tôi mới có thể buông lỏng cơ thể, cảm thấy nơi này thật sự an toàn.

Dù chỉ là khoảng thời gian ngắn, nhưng mệt mỏi do liên tục chiến đấu với kẻ mạnh, cộng thêm di chứng của [Hiện thân Kẻ săn mồi], và sự uể oải cứ thế đè nặng lên tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mệt mỏi kể từ khi trở thành Amorph.

‘Áp dụng nốt đặc tính còn lại từ hiệu ứng kẻ săn mồi rồi nghỉ một chút đã.’

Tôi còn một vài đặc tính thu được từ mấy tên hiệp sĩ Eden mà tôi ăn ở nhà ga. Sau khi chấp nhận đặc tính, tôi thả người nổi trên mặt nước, rồi lên tiếng.

[ZZZZ ZZ ZZZZ (Ta sẽ nghỉ một chút)]

[ZZZ(Ừ. Ngủ đi. Có gì xảy ra, ta sẽ gọi dậy.)]

[ZZZ ZZ ZZZZ Z (Cảm ơn)]

Giao tổ mới cho số 26 trông nom, tôi yên tâm chìm vào giấc ngủ giữa dòng nước ô nhiễm.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Hóng uýnh nhau
Xem thêm
TRANS
lại sắp đánh nhau to nữa:)
Xem thêm