Trở thành quái vật không...
공포의거북이 N/A
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 74: Nguỵ trang (1)

2 Bình luận - Độ dài: 3,533 từ - Cập nhật:

Trans: Torisaki Haruka

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Nói thế này hơi kỳ, nhưng tôi vốn chẳng được ưa trong game. Nói chính xác hơn, tôi khá nổi tiếng … nhưng theo hướng tiêu cực. Người chơi Space Survival gọi tôi là “kẻ cuồng Amorph”. Thú vị là, ngay cả với cộng đồng quốc tế, biệt danh này cũng trở thành một danh từ riêng để chỉ bản thân tôi.

Tất nhiên, tôi có lời giải thích cho chuyện này.

“Nếu thiết kế nhân vật vốn như vậy thì chẳng có lý do gì chỉ trích tôi cả.”

Chủng tộc Amorph vốn chuyên về phục kích và săn mồi. Thế nên, hiếm có ai chơi đúng như cách nhà phát triển định sẵn nhiều như tôi.

Dù sao, lý do tôi nhắc lại chuyện cũ là vì đặc tính mà tôi áp dụng lên cơ thể mình — “Giả chết” (Apparent death). Sống sót với tư cách Amorph cho tới khi phát triển đủ lớn mạnh không hề dễ dàng. Dù có tiến hóa an toàn, Amorph cũng không thể ngờ cậy đồng đội hay gia tộc như các chủng tộc khác, lúc nào cũng phải đơn độc chiến đấu.

Một Amorph cần nhất đặc điểm nào? Sống sót, nuốt chửng, tiến hóa — trong số đó, trớ trêu thay, điều quan trọng nhất lại là thứ đầu tiên: Sống sót. Không chết và bám trụ dai dẳng như gián chính là tinh hoa của lối chơi Amorph. Chỉ khi sống sót, những việc khác — nuốt chửng, tiến hóa… — mới có thể thực hiện.

Nhưng trừ khi người chơi bị ngu, chẳng ai để yên cho một mối đe dọa tiềm tàng. Do vậy, có những người chơi chuyên săn Amorph, và hầu hết sẽ tìm cách tiêu diệt nếu phát hiện ra chúng.

Vậy làm sao sống sót an toàn?

“Rốt cuộc thì chúng muốn tôi chết.”

Đến đây, tôi đổi cách tiếp cận — tôi sẽ làm điều chúng muốn, nhưng theo hướng ngược lại. Thế là tôi bắt đầu thường xuyên giả chết để thoát khỏi tầm giám sát của kẻ địch.

Đúng như tên gọi, đặc tính [Giả chết] tạm thời đưa người chơi vào trạng thái nửa sống nửa chết. Trong Space Survival, khi người chơi chết, thi thể sẽ nằm lại tại chỗ cho tới lần hồi sinh sau. Thế nên, dù xác tôi vẫn ở đó, kẻ địch cũng khó nhận ra điều bất thường.

Do hệ thống coi đó tương đương cái chết, NPC sẽ nhìn thấy tôi như thể đã chết hẳn. Ví dụ, lính đánh thuê trinh sát cho MegaCorp không thể phân biệt được tôi giả chết bằng đặc tính hay không — họ chỉ đơn giản báo lại với chủ thuê rằng đã tìm thấy xác tôi.

“Thực ra đây không phải lỗi của NPC, mà là hệ thống cố ý thiết kế như vậy.”

Khi kích hoạt đặc tính, toàn bộ chỉ số và trạng thái của người dùng đều hiển thị giả. Ngay cả người chơi có khả năng đọc thông tin kẻ khác cũng không thể phân biệt thật – giả.

Cách duy nhất để nhìn xuyên qua [Giả chết], trừ chủ thể, là dùng trang bị, kỹ năng hoặc đặc tính khắc chế nó.

Đối với những kẻ không có cách phát hiện, phản ứng khi thấy xác tôi thường rơi vào hai loại: phần lớn bỏ đi, hài lòng vì đã giết tôi; hoặc rời nhanh, nghĩ rằng tôi có thể bày trò gì đó.

Những kẻ rời đi một cách cảnh giác không hẳn là nhát gan — họ có lý do. Trước khi chiến đấu, tôi luôn chuẩn bị đủ thứ: đặt tổ ở những chỗ khó đoán rồi từ đó phục kích…

“Có một đặc tính liên quan tới tổ, giúp đổi điểm hồi sinh sau khi chết sang cái tổ mà tôi tạo ra.”

Tôi đã xoay chuyển cục diện trận đấu nhờ những cách này không ít lần. Vì vậy, những người từng nhiều lần thất bại trước tôi đều trở nên thận trọng hơn khi giao chiến. Dĩ nhiên, vẫn có những kẻ liều lĩnh khiêu khích bằng cách bôi nhọ xác tôi — phần lớn là kẻ bị thù hận và tức giận làm mờ lý trí.

Gặp trường hợp đó, chỉ còn một cách:

“Lấy điên trị điên.”

Dù sao, tôi có rất nhiều kẻ thù, từ hạng thấp đến hạng cao. Với một kẻ lúc nào cũng sống trong nguy hiểm như tôi, giả chết là một trong những đặc tính hữu dụng nhất.

“Thật may khi mình sở hữu được thứ này.”

Cảm ơn hương vị thịt heo từ tên hiệp sĩ vừa rồi, tôi nhặt đồ và di chuyển về nơi đầu tiên dùng để dụ bọn hiệp sĩ vào chiến đấu. Ở đó vẫn còn bốn cái xác hiệp sĩ, tôi cần xử lý chúng.

“Để nữ hiệp sĩ cho bọn nhỏ, phần còn lại mình mukbang hết.”

Sẽ hay nếu tạo thêm mồi nhử bằng chip tín hiệu ẩn, nhưng với tình trạng cống ngầm hiện tại thì hơi khó. Tường xung quanh sụp khá nhiều, chip tín hiệu chắc sẽ hỏng.

“Dù sao, hiệu ứng của Hơi thở Tâm linh cũng khiến tín hiệu truyền không ổn định.”

Tới nơi, tôi dọn đống đổ nát rồi kéo mấy cái xác ra. Nhờ bộ giáp siêu cường bảo vệ, tình trạng thi thể vẫn tốt.

Tôi để xác nữ hiệp sĩ sang bên, còn lại thì xách lên và nhai.

“Mình muốn ăn thong thả lắm, nhưng không có thời gian.”

Tôi phải khẩn trương vì không biết khi nào địch sẽ tới.

“Do cùng gen sao? Ăn ai cũng có vị thịt heo.”

Mặc dù tôi thích hương vị ấy, ăn mãi một vị cũng dần trở nên chán.

“Còn một cái xác, hay để cho bọn nhỏ?”

Có lẽ nên ăn nữ hiệp sĩ, còn xác này đưa cho lũ nhỏ. Khi tôi còn đang cân nhắc, cơ quan phụ trợ phát tín hiệu cảnh báo:

“Có kẻ tiếp cận từ hướng này.”

Tôi kéo nữ hiệp sĩ cùng cái xác còn lại xuống nước, áp sát thân xuống sàn để giấu mình, chỉ chừa phần lưng.

“May mà quanh đây nhiều đống đổ nát.”

Ẩn mình trong đống tàn tích, tôi nghe tiếng người từ xa:

“Nói thật, chúng ta cần phải cứu bọn hiệp sĩ không?”

“Hiệp sĩ đâu toàn năng. Không ăn thì đói, nhà sập thì chết — ‘Nó’ cũng vậy thôi.”

Nhóm mới đến gồm sáu người, đều mang mặt nạ phòng độc, mặc giáp cường hóa trung cấp, cầm súng Gauss.

“Quân của lực lượng Phòng thủ.”

Thành phố không gian này do T&C quản lý, và lực lượng đảm bảo an ninh — phòng thủ — dĩ nhiên là binh sĩ Hạm đội Phòng thủ, chứ không phải các hiệp sĩ.

“Quả nhiên hai bên đang phối hợp tác chiến.”

Tôi đã nghi từ khi chúng thuê hàng chục lính đánh thuê, giờ thì chắc chắn. Bọn lính tới đây là để tìm mấy hiệp sĩ đang hoạt động quanh khu này, chắc kiểm tra tình hình vì cống bị sập.

Chúng đi ngang qua mà không phát hiện ra tôi.

“Là liên quân của hai gia tộc.”

Bảy đại gia tộc của MegaCorp vốn kình địch nhau, tranh giành ghế CEO. Quyền đề cử ứng viên CEO thuộc về Noble Capital, nhưng Prime Capital cũng cạnh tranh vì chúng chỉ có quyền bỏ phiếu chứ không được đề cử. Muốn lên hạng, Prime Capital phải kéo một trong năm gia tộc trên xuống để chiếm chỗ. Vì thế, đánh nhau là điều tất yếu.

“Có vẻ trước cuộc đại hội đồng, chúng tạm hợp tác vì lý do gì đó.”

Eden thuộc Prime Capital, T&C thuộc Noble Capital. Có lẽ Eden đã ký thỏa thuận với T&C để đổi lấy phiếu bầu. Nếu trung tâm thương mại đặc biệt của T&C — nơi tổ chức đại hội — xảy ra sự cố an ninh nghiêm trọng, những kẻ ngầm bắt tay nhau sẽ bị bất lợi. Chúng có thể đang cố tình phối hợp để ngăn điều này.

“Mình có tận dụng được không?”

Thực tế, tình hình của tôi không tốt lắm. Dù đã xóa sổ một đơn vị hiệp sĩ và nuốt chửng hàng chục lính đánh thuê, cục diện chung vẫn bất lợi. Tôi đã bị phát hiện, và chúng có vũ khí đủ sức giết tôi ngay lập tức.

“Vì đặc thù hạ tầng nên chúng khó tấn công bừa, nhưng…”

Nếu T&C cho rằng để tôi sống còn mất nhiều hơn việc phá hủy cống, chúng sẽ huy động cả Hạm đội Phòng thủ.

“Hỏa lực pháo hạm thì không chống được ngay cả khi dùng [Hiện thân kẻ săn mồi].”

Muốn đối đầu chiến hạm, phải có những đặc tính chuyên dụng, mà ở đây tôi không thể có được.

“Hãy tổng hợp tình hình và điều kiện đã.”

Khi tôi sắp xếp thông tin thu thập được trong cống, nó như sau:

“Hiện kẻ đe dọa mình là T&C và Eden, cả hai gia tộc.”

Lý do: trước sự kiện lớn sắp xảy ra, tôi đã gây rối an ninh trật tự, nên chúng hợp lực xuống cống để diệt tôi càng sớm càng tốt.

“Mình cần phá vỡ sự hợp tác đó.”

Với cấu trúc MegaCorp, xung đột là không tránh khỏi. Chỉ một mâu thuẫn nhỏ cũng đủ làm lung lay “tình bạn” Eden – T&C. Dĩ nhiên, vì đây là thỏa thuận ngầm, chuyện xung đột vì tôi sẽ khó đi quá xa — và tôi cũng không muốn tới mức đó.

“Gây rối loạn là đủ.”

Vậy làm sao để lung lay quan hệ của chúng?

“Liên lạc bất ổn thì truyền tin sẽ gặp vấn đề…”

May là tôi có công cụ để gieo bất hòa giữa quân Phòng thủ và hiệp sĩ.

“Còn xác của những hiệp sĩ và một súng phóng plasma.”

Tôi kích hoạt một súng phóng phụ nhỏ. Ánh sáng xuất hiện trên chiếc bảng điều khiển nhỏ gắn trên khẩu súng dài và mảnh, dài hơn một mét.

Súng phóng vẫn ổn.”

Kiểm tra thi thể của nữ hiệp sĩ, ngoại trừ chiếc cổ bị gãy, mọi thứ khác gần như nguyên vẹn. Nếu không quan sát thật kỹ, khó mà nhận ra điều gì bất thường.

“Tốt. Để mồi lại đây thôi.”

Trước khi bắt đầu kế hoạch, tôi đã bẻ gãy toàn bộ tay và chân của nữ hiệp sĩ ấy.

“Ugh!”

Một tiếng rên yếu ớt vang lên từ bên trong mũ giáp, nhưng tôi chẳng mấy để tâm. Lý do tôi không giết ả, dù hoàn toàn có thể, chỉ có một.

“Nếu giết, có khi điều đó sẽ không được tính vào điều kiện trưởng thành của bọn nhóc.”

Khác với tôi — kẻ tuân theo “luật chơi” — thì số 26 và Adhai là sinh vật thuộc thế giới này. Vậy nên, khả năng cao là chúng không giống tôi hoàn toàn… nhưng cũng chẳng ai biết trước được.

Sau khi giấu nữ hiệp sĩ xuống nước, tôi mang theo thi thể của một hiệp sĩ khác cùng súng phóng, bám theo Đội Phòng Vệ.

Trên đường đi, tôi đã liên lạc với số 26 từ trước, để bàn chuyện cần làm sau “cái chết” của tôi. Trái với dự đoán, số 26 phản ứng dữ dội khi nghe tin tôi sắp chết. Nó bảo thà chết theo còn hơn bỏ mặc tôi chết một mình.

“Nhạy cảm với cái chết hơn mình tưởng.”

Có lẽ là do tâm trí nó đã trưởng thành hơn. Tôi không nghĩ số 26 lại ghét ý tưởng đó đến vậy. Cuối cùng, tôi dỗ nó bằng lời hứa sẽ mang đồ ăn ngon về.

Có vẻ nó quan tâm đến việc tôi chắc chắn quay lại hơn là chuyện đồ ăn.

[ZZZ( Nếu bé bự không quay lại, ta sẽ giận lắm đấy. )]

Sau câu đó, số 26 không gửi thêm tín hiệu nào nữa.

Tất nhiên.

Nếu đã chết thật thì bàn bạc thế nào cũng vô nghĩa. Sau khi giải thích kế hoạch với số 26 như thế, tôi tăng tốc, rút ngắn khoảng cách với toán lính.

Chúng chưa đi xa.

Khác với các hiệp sĩ mặc giáp tăng cường hạng nặng, tốc độ di chuyển của lũ này không nhanh lắm. Chúng vẫn chưa nhận ra có thứ gì đang bám theo từ phía sau.

“Khoảng cách này đủ rồi.”

Tôi tính toán khoảng cách và đặt thi thể hiệp sĩ vào vị trí thích hợp. Nhờ bộ giáp tăng cường, việc dựng đứng thi thể để trông giống một kẻ đang đứng không mấy khó khăn. Trong trạng thái nửa chìm dưới nước, tôi nấp sau xác hiệp sĩ và kích hoạt súng phóng.

“Đang nạp 10… 20…”

Cống ngầm hóa thành một vùng hoang tàn, nước đục đến ngang hông, đầy bóng tối.

Và đâu đó trong bóng tối ấy, một con quái vật bí ẩn đang ẩn náu.

“Đúng là môi trường lý tưởng để mất kiểm soát.”

Tôi không định chỉ dừng ở việc khiến bọn chúng nghi kỵ nhau.

“Điều quan trọng là hành động và kết quả.”

Nếu tạo ra một tình huống hỗn loạn, hẳn sẽ có thứ gì đó tôi sẽ lấy được.

“Nếu là hỗn loạn, thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.”

“Đang nạp 40… 70…”

Ví dụ, nếu tôi xuất hiện đúng lúc chúng đang bắn súng phóng vào nhau thì sao? Hoặc trong lúc hỗn chiến, tôi xuất hiện rồi “chết” vì trúng súng phóng?

“Dấu vết lần theo tôi sẽ chấm dứt tại đó.”

Với tư cách là nguyên nhân dẫn tới chiến dịch chung ở cống ngầm, tôi sẽ bị loại bỏ, để lại một hố sâu ngăn cách không thể hàn gắn giữa hiệp sĩ và Đội Phòng Vệ. Hơn nữa, nếu tôi khiến kẻ địch tin chắc rằng mình đã chết, phạm vi hoạt động của tôi sẽ càng rộng hơn.

“Ký ức xưa lại ùa về.”

Trước đây, khi chiến đấu với bốn tộc trên Hành Tinh Rừng, tôi cũng đã làm vậy.

Kẻ địch mạnh áp đảo, còn tôi chỉ là một cá thể yếu ớt so với chúng. Yếu tố giúp tôi thắng trong những trận chiến bất lợi chính là tận dụng mọi thứ mình có thể. Trong đó, thậm chí có cả ý tưởng về cái chết của bản thân.

“Đã nạp 90… 100%”

Khi con số trên bảng điều khiển đạt 100, thứ vũ khí tối tân đủ sức phá hủy cả một chiến hạm phun lửa về phía những tên lính.

***

“Tôi đang đeo mặt nạ phòng độc mà vẫn ngửi thấy mùi này, cái quái gì thế?”

“Khụ… với lại bầu không khí cũng chẳng bình thường. Từ nãy tôi thấy lạnh lạnh thế nào ấy…”

“Này, ông bạn, trong tình cảnh tệ hại thế này mà còn phải nói mấy câu kiểu đó à?”

“Nếu sống sót qua nhiệm vụ này, tôi sẽ cầu hôn vị hôn thê của mình.”

“Thằng điên này lại nói nhảm nữa rồi.”

“Thằng mỗi sáng ra đường tự chơi với VR TV lại đòi đính hôn, chết tiệt.”

“Là thật! Không phải ở Trung tâm Thương mại Đặc biệt này, mà là trên hành tinh khác…”

Khi đám lính còn đang tán gẫu, một luồng sáng xanh bất ngờ lao tới từ phía sau. Tia sáng xanh nhạt, giống như tia laser, biến không chỉ phần thân trên của binh sĩ mà cả bức tường hành lang thành tro bụi.

“Địch tấn công! Tất cả tìm chỗ núp!”

“Tìm chỗ núp!”

Khi viên chỉ huy hét lớn, những binh sĩ khác nhanh chóng ẩn mình sau đống đổ nát của cống bị sập.

“Khốn kiếp! Vừa rồi là cái quái gì?”

“Trung sĩ! Đó là súng phóng plasma!”

“Cái gì? Bắn nhầm đồng đội à?”

“Khả năng đó thấp lắm. Loại này được điều khiển bằng một máy tính cỡ nhỏ.”

Điều đó đồng nghĩa với việc kẻ địch đang nhắm vào họ mà khai hỏa. Trung sĩ hơi thò đầu ra khỏi chỗ nấp để xác nhận hình dạng đối phương. Trong bóng tối, bộ giáp bạc nổi bật không thể nhầm lẫn. Đối diện với tình huống tồi tệ nhất ngoài dự kiến, anh ta rít lên một tiếng chửi.

“…Bọn hiệp sĩ chết tiệt đó điên rồi à? Sao lại bắn vào chúng ta?”

“Có thể bọn họ nhầm chúng ta là quái vật hoặc…”

“Chờ đã.”

Ngắt lời thuộc hạ, trung sĩ hét lớn từ sau chỗ nấp:

“Này! Chúng tôi là lực lượng phòng vệ! Là đồng minh!”

Tiếng anh ta vang vọng khắp cống ngầm. Như thể đáp lại, tia sáng xanh lại lóe lên từ phía bên kia bóng tối.

“Con mẹ nó!”

Trung sĩ lập tức lao người xuống dòng nước thải. Tia plasma sượt qua lưng anh ta trong gang tấc.

“Trung sĩ!”

“Lũ khốn!”

Anh ta không chết, nhưng không may, người lính cùng nấp cạnh y thì không thoát được số phận đó. Cơ thể gã bị năng lượng khủng khiếp xé tan cùng với chỗ nấp.

“Chúng ta không đủ hỏa lực để đối đầu với lũ hiệp sĩ! Tôi sẽ yểm trợ, mọi người rút lui!”

 “Rõ!”

Trong khi trung đội trưởng xả đạn súng gauss về phía đối phương, những binh sĩ khác lập tức rời chỗ nấp, lao vào bóng tối.

“Bất kể là đội nào, hãy báo tin ngay! Tên hiệp sĩ này điên rồi… Á!”

Một tiếng thét vọng lại từ phía sau. Không khó để đám lính đoán ra chuyện gì vừa xảy ra với cấp trên của mình.

“Trung sĩ!”

“Khỉ thật, trung sĩ chết rồi! Chạy mau, lũ khốn!”

Trong số binh sĩ còn lại, người có cấp bậc cao nhất lập tức dẫn đồng đội chạy dọc hành lang. Tiếng nước bắn tung tóe vang vọng giữa tàn tích im lìm, hòa lẫn với hơi thở hổn hển. Cái chết của chỉ huy khiến giác quan của họ trở nên cực kỳ nhạy bén. Vì vậy, họ nhận ra âm thanh lạ xen lẫn tiếng bước chân.

“Á!”

Tiếp theo tiếng hét là một âm thanh bắn nước lớn. Người lính cuối hàng ngã xuống. Đồng đội lập tức quay lại, nhưng anh ta đã bị hút xuống nước và biến mất ngay lập tức. Thay vào đó, chỉ còn khẩu súng gauss trôi lềnh bềnh.

“Chết tiệt!”

“Chạy!”

“Khốn, khốn kiếp!”

Những người lính bỏ chạy gần như mất hết lý trí. Bóng tối, phục kích, đồng đội chết bất ngờ, và tình trạng thể chất bất thường — tất cả biến nhóm binh sĩ được huấn luyện kỹ thành một đám hoảng loạn. Trong đầu họ chỉ còn một suy nghĩ: sống sót.

Có lẽ vì vậy mà sau tiếng hét của trung sĩ, không còn tia plasma nào bắn tới nữa, nhưng họ cũng chẳng thấy gì lạ. Sau khi chạy được một quãng, họ cuối cùng cũng gặp một nhóm khác.

“Ai đó?”

“C-cứu tôi với!”

“Hả? Sao các anh lại ở đây? Khoan, các anh là đội trinh sát của Đội 3 mà?”

Nhóm tháo chạy chạm trán một đơn vị trinh sát hỗn hợp nam nữ thuộc Đội 1, mang mặt nạ phòng độc và giáp tăng cường hạng trung, xen kẽ với các hiệp sĩ khoác giáp bạc.

“Eek!”

“Bọn họ phát điên tập thể rồi sao? Sao tự nhiên lại thế này?”

Những người lính tháo chạy gào lên kinh hãi khi thấy cảnh hỗn loạn. Trong khi lực lượng phòng vệ của Đội 1 còn đang bối rối trước bộ dạng tả tơi của họ, quản lý khủng hoảng xuất hiện.

“Chuyện gì đang xảy ra?”

“Họ là trinh sát của Đội 3. Tự nhiên xuất hiện ở đây, rồi…”

“Quản lý! Xin hãy cứu chúng tôi!”

“Hửm? Các anh tìm thấy nó rồi à? Bình tĩnh và nói rõ.”

Quản lý khủng hoảng bình tĩnh tra hỏi. Đám lính tháo chạy, sau khi trấn tĩnh đôi chút, liền gào lên và chỉ tay vào mấy hiệp sĩ.

“Là bọn họ! Bọn hiệp sĩ đó đã tấn công chúng tôi bằng súng plasma!”

“Cái gì?”

“Ba trong sáu người đã chết! Tất cả là do đòn tấn công của bọn hiệp sĩ!”

Nghe vậy, ông liếc nhìn Vicus — Phó tư lệnh của các hiệp sĩ. Vicus nhanh chóng điều chỉnh nét mặt, nhưng người quản lý không bỏ sót. Thứ cảm xúc thoáng hiện lên rồi biến mất ấy giống xấu hổ hơn là ngạc nhiên — như thể một bí mật giấu kín vừa bị lộ ra.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - 

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Cảm ơn trans
Xem thêm
TRANS
rat sv, nhung ma t thich
Xem thêm