Trở thành quái vật không...
공포의거북이 N/A
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 47: Thành phố trong bóng đêm (1)

3 Bình luận - Độ dài: 3,507 từ - Cập nhật:

Trans: Torisaki Haruka

P/S: Mình có nên bỏ phần ZZZ minh hoạ cho giao tiếp giữa main với đồng bọn không nhỉ.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Họ đang ở cầu thang dẫn xuống tầng một. May mắn thay, cả hai dường như không bị thương nghiêm trọng.

[ZZZ ZZZ (Làm tốt lắm)]

[ZZZZZ(Bé bự, ngươi đang chảy máu)]

Số 26 tỏ ra lo lắng khi nhìn thấy cơ thể tôi đầy những lỗ thủng. Nó cố vươn xúc tu ra liếm vết thương cho tôi, nhưng tôi lập tức lùi lại.

[ZZZZ ZZZ Z ZZZZ (Máu ta rất nguy hiểm)]

???

Tôi chỉ vào những giọt máu đang nhỏ xuống sàn. Sinh vật trước mặt tôi, gật đầu bằng một cách kỳ lạ, có vẻ như đã hiểu.

[ZZZ(Hiểu chưa?)]

[ZZ (Ừ)]

Trước khi kẻ địch kịp đuổi theo, tôi kiểm tra lại cơ thể mình. Những xúc tu đã hư hại nghiêm trọng và sẽ cần hơn một tiếng để hồi phục. Các vết thương bị xuyên thủng đang được chữa lành bằng những mô thịt mới mọc ra, nhưng sẽ mất khoảng mười phút để phục hồi hoàn toàn.

‘Vết thương nặng hơn mình tưởng, nhưng chiến dịch diễn ra khá ổn.’

Hiện kẻ địch chỉ còn hai cảnh sát và một android. Nhờ viên cảnh sát bị ký sinh trùng điều khiển đã bắn chết đồng đội của mình, chúng tôi giảm đi một mối nguy.

Đáng tiếc là android đã nhanh chóng xử lý tình huống, nên không đạt được kết quả khả quan hơn.

‘Chỉ còn lại ba kẻ địch.’

Lý tưởng nhất là đối đầu từng tên một, nhưng điều đó là không thể. Kẻ địch, hiện ở tầng một, không hề ngu ngốc. Giờ đây, chúng hẳn đã nhận ra rằng chúng tôi không đơn độc và sẽ có sự chuẩn bị.

‘Mình có khả năng tái sinh, nhưng họ thì không’. 

Không giống tôi, Số 26 và Adhai sẽ không thể hồi phục nếu bị thương nghiêm trọng. Một phát đạn cũng có thể khiến họ mất mạng.

 ‘Dù mình có khả năng phục hồi vượt trội…’

Chúng tôi không biết liệu họ có năng lực tương tự hay không, vì vậy không thể liều lĩnh xông vào.

‘Có nên dùng [Xúc tu quái vật] không?’

Kẻ địch ở tầng một đã bị xử lý, và những kẻ còn lại đang tập trung ở tầng hai. Chúng không thể di chuyển linh hoạt như tôi, nên khả năng cao sẽ đi qua hành lang. Nếu tôi dùng xúc tu quái vật để bắn một đòn tâm linh cực mạnh trong hành lang, địch sẽ không thể tránh khỏi kết cục bị hủy diệt hoàn toàn.

‘Nhược điểm của việc này là không thể xử lý những tình huống bất ngờ.’

Sau khi sử dụng đòn tấn công hơi thở tâm linh, tôi sẽ bị suy yếu tạm thời. Tình trạng này kéo dài khoảng 3 đến 5 phút.

‘Kẻ địch cũng đang ở thế bất lợi, nên hẳn chúng đã gọi viện binh từ trước. Nếu chần chừ, tình hình sẽ khó khăn hơn khi viện binh tới.’

Viện binh có thể sẽ đông gấp nhiều lần. Với năng lực hiện tại, tôi khó mà tiêu diệt hết được.

‘Hãy dùng xúc tu của quái vật.’

Trùng hợp thay, địch đang tiến đến theo dấu vết máu axit để lại trên sàn.

Trước khi nghênh chiến, tôi ra lệnh cho Số 26 và Adhai.

[ZZZ Z ZZZ ZZZZ ZZZZ ZZZ (Sau đòn này ta sẽ yếu tạm thời)]

[ZZZZ(???)]

[ZZ ZZZZ ZZZZ ZZZ ZZZZZZ (Lần này hai ngươi phải bảo vệ ta.)]

[ZZZ ZZZ(Bé bự, ngươi lại đang lớn lên sao?)]

[ZZZZ ZZZ ZZZZ ZZ (Không, lần này khác)]

[ZZZ(Hiểu rồi. Ta sẽ bảo vệ bé bự]

[ZZ ZZ ZZ(Tôi? ?Không? ?hiểu?)]

[ZZZZ(Bé bự vẫn là em bé, nên đôi khi phải đi ngủ.)]

[ZZ(Hiểu rồi)]

Thật ra không phải ngủ, nhưng tôi chẳng cần giải thích thêm.

Tôi đẩy họ lùi lại và thò đầu ra hành lang để kiểm tra kẻ địch. Vừa ló ra, chúng liền bắn đạn xuyên giáp.

Nhờ lớp vỏ ngoài chắc chắn, đầu tôi không bị biến thành tổ ong, nhưng cơn đau thì không thể tránh khỏi.

‘…Mình cần một chiến lược tiến hoá để chống chịu tốt hơn.’

Tôi nghĩ đến vài loại tinh chất di truyền có thể tìm thấy trong thành phố này, nhưng hiện tại đang là giữa trận chiến. Dẹp bỏ suy nghĩ đó, tôi dùng tường và lớp vỏ ngoài làm vật che chắn rồi bắn các gai xương được kiểm soát về phía địch.

“Khốn kiếp!”

“Dùng tôi làm vật chắn để bắn đi!”

“Tôi biết rồi!”

Bọn cảnh sát chửi thề khi các gai xương bay tới. Lũ Android đã mất vũ khí tầm xa, giờ đang dùng Power Bunker (vũ khí dùng để đào) để phá tường xi măng, biến nó thành vật che chắn.

Ý tưởng không tệ, nhưng với một đối thủ như tôi, những che chắn đó chẳng nghĩa lý gì khi đối mặt với [Hơi thở tâm linh].

Tôi kích hoạt xúc tu quái vật. Chiếc xúc tu dài nối đến vai tôi bắt đầu chuyển động chậm rãi.

‘Hả?’

Ngay lập tức, tôi cảm thấy năng lượng trong cơ thể cạn sạch, khiến bản thân suýt ngã quỵ tại chỗ. Lớp vỏ ngoài bóng loáng ban nãy trở nên nhợt nhạt, cái đuôi mạnh mẽ giờ rơi bộp xuống sàn.

‘…Nó tiêu hao quá nhiều năng lượng.’

Cảm giác như toàn bộ năng lượng trong cơ thể đều bị hút lên đầu. Từ móng vuốt, đuôi, bốn cánh tay chiến đấu và cả cánh tay nhỏ trên ngực, toàn bộ sức mạnh đều bị hút vào xúc tu – nơi nay phát ra ánh sáng tím rực rỡ. Lượng năng lượng tâm linh tích tụ ở đầu xúc tu lớn đến mức ngay cả những người có khả năng cảm nhận tâm linh kém cũng có thể nhận thấy rõ ràng.

Các xúc tu, tích tụ năng lượng khổng lồ đến mức không khí rạn nứt, đều chỉ về phía trước.

“Phát hiện năng lượng tâm linh cấp cao. Rút lui ngay lập tức.”

“Cái gì?!”

Ánh tím rạng rỡ từ đầu xúc tu hội tụ giữa không trung. Địch cố gắng rút lui, nhưng đã quá muộn.

Trong góc hành lang tối om, ánh sáng tím hoe lan tỏa, và năng lượng hội tụ giữa không khí cuối cùng được phóng thích.

Một tia năng lượng thuần khiết lao qua hành lang. Bức tường bê tông che nửa người tôi biến mất không để lại dấu vết, và bất kỳ nơi nào bị tia sáng chạm vào đều chịu số phận tương tự.

Không một chút âm thanh. Sức mạnh tâm linh không phát ra tiếng động nào. Âm thanh duy nhất là tiếng vụn bê tông đổ sập sau đó.

Không còn gì sót lại trong cơn bão tím. Lũ Android, cùng bức tường hắn đang bám vào, tan thành tro bụi, còn viên cảnh sát, vì bật khiên lên quá trễ, mất nửa người, ngã gục xuống.

Tuy nhiên, duy nhất một cảnh sát đứng gần mép ngoài tầng hai sống sót vì bị khiên đẩy văng khỏi tòa nhà.

“Ugh!”

Hắn rơi từ tầng hai, nhưng nhờ chất tăng cường, hắn nhanh chóng đứng dậy. Tôi muốn đuổi theo khi hắn tháo chạy, nhưng cơ thể không nhúc nhích nổi.

[Zz ZZ Zz ZZ(Ngài? ?Tuyệt vời? ? Thiếu chủ vĩ đại!?]

Khi nghe những ý nghĩ tràn đầy khâm phục từ Adhai trước uy lực của Hơi thở tâm linh, tôi mất đi ý thức ngay tại chỗ.

----------------------------

“Chết tiệt! Khốn nạn! Thật điên rồ! Điều này chẳng hợp lý chút nào!”

William, với cái chân bị gãy, vừa lết đi vừa lặp lại mấy câu đó. Thực trạng hiện tại khó tin đến mức khiến hắn không thể giữ được bình tĩnh.

‘Chúng ta cần quân đội! Gọi quân đội ngay!’

Việc nghĩ rằng mình chỉ đang đối đầu với một tên tân binh giờ thật nực cười. Đó là một sai lầm tự mãn ngu ngốc. “Tên” đó là một con quái vật – một thế lực tà ác sẵn sàng thiêu rụi cả thành phố thành tro tàn.

Bọn họ nên chuẩn bị không phải cho một phiên họp hội đồng, mà là triển khai toàn bộ hạm đội phòng thủ đến khu dân cư.

‘Thật điên rồ nếu nghĩ rằng nhà Yujin điều khiển con quái vật đó!’

Hắn đã đánh giá sai hoàn toàn. Sander không giao dịch với sinh vật đó. Có lẽ hắn chỉ là một nô lệ, bị điều khiển bởi cùng loài ký sinh đang kiểm soát đám cảnh sát.

“Không quan trọng bao nhiêu người phải chết! Chúng ta phải giết nó!” William, đã hoàn toàn mất trí, gào lên những điều còn cực đoan hơn hắn từng tưởng tượng.

Hắn vốn là người lý trí, nhưng tâm trí con người có giới hạn. Khi đối diện với một hiện hữu khiến người ta không thể chịu đựng nổi, tất cả lý lẽ đều trở nên vô nghĩa.

Khi tiếp tục lê lết chạy trốn, William thấy các xe buýt cảnh sát đang tiến đến từ xa.

‘Sáu chiếc? Không có cách nào để mấy xe cảnh sát vũ trang đó đủ để ngăn nó!’

“Dừng lại!”

Một người mặc giáp tăng cường bước ra giữa đường khiến đoàn xe dừng lại. Một android từ một xe bước xuống đỡ lấy người đó.

“Chúng tôi cần xác minh danh tính của anh. Anh có phải là Đội trưởng William?”

“Đừng vào! Dưới bất kỳ hoàn cảnh nào, các người không được tiến vào!”

“Đánh giá tình hình hiện tại khá hỗn loạn. Do không thể tiếp tục chiến đấu, chúng tôi sẽ tiến hành đưa anh đến bệnh viện.”

“Nghe tôi nói! Nếu các người cứ đi như vậy, tất cả chúng ta sẽ chết mất!”

Android liên tục kiềm chế William, người chỉ biết lặp đi lặp lại rằng tất cả sẽ chết. William bất tỉnh được đưa lên xe buýt, và chiếc xe nhanh chóng lăn bánh trở lại.

Khi họ đến khu căn hộ, mục tiêu đã biến mất. Tất cả những gì còn lại chỉ là các mảnh vỡ của những android bị phá hủy, thi thể con người, những cảnh sát bị thương ở bụng, và các cảnh sát bất tỉnh nằm rải rác khắp hiện trường.

 

***

“Anh tỉnh rồi à?”

“…Tôi đang ở đâu?”

William mở mắt ra, nhìn quanh. Anh đang nằm trong một con nhộng y tế. Sau tấm kính mờ bán trong suốt của buồng, một android y tế lịch sự gật đầu với y.

Phía sau android là các thiết bị điện tử phát sáng, và ngoài hành lang, William có thể thấy y tá cùng các android khác đang tất bật chạy qua lại.

“…Bệnh viện.”

“Đúng vậy.”

“Còn những người khác thì sao? Nhiệm vụ thì sao? Mọi người an toàn chứ?”

“Khi lực lượng hỗ trợ tiến vào Tòa nhà số 3, Khu C của khu căn hộ, mục tiêu đã bỏ trốn. Vì vậy không có thêm thương vong nào xảy ra.”

William cảm thấy một cảm giác tê tái sâu sắc khi nghe những lời đó từ android.

“…Để hắn chạy thoát là một sai lầm không thể tha thứ.”

“Anh không cần lo lắng. Chúng tôi đã thu thập các thiết bị lưu trữ phụ của các android. Đội An ninh Toàn cầu sẽ sớm định vị được mục tiêu. Xin hãy yên tâm nghỉ ngơi.”

“….”

Dù android nói vậy, William vẫn không thể yên lòng. Dù sao thì, M01, android lưu trữ toàn bộ ký ức, đã bị xóa sổ hoàn toàn bởi đòn tấn công tâm linh mạnh mẽ của đối phương.

Ký ức của các android còn lại thì rời rạc, và vẫn chưa chắc cấp trên có thực sự hiểu được mức độ đe dọa của mục tiêu hay không.

Vì vậy, người duy nhất còn giữ lại ký ức đầy đủ chính là William.

“Tôi cần gửi báo cáo cho cấp trên ngay lập tức!”

“Anh đang trong quá trình điều trị. Không thể xuất viện.”

“Khốn kiếp! Đây là việc khẩn cấp!”

“Không thể. Anh phải ổn định đến ít nhất là ngày mai.”

“Này! Nghe tôi nói đi!”

Nói rồi, android vận hành một thiết bị cạnh buồng y tế. Một liều thuốc được tự động tiêm vào tay William qua một ống dẫn.

William cố gắng rút kim ra, nhưng do thuốc ngủ nhanh chóng có tác dụng, anh lại một lần nữa mất đi ý thức.

Không biết đã bao lâu trôi qua khi anh tỉnh dậy.

“Whoa!”

Phòng bệnh tối om, có vẻ như là ban đêm. Ngoài William ra, trong phòng còn có ai đó. Khi anh ấn nút trên thiết bị, có tiếng khí thoát ra, và nắp buồng y tế mở ra.

“Anh là ai?”

“Tôi được cấp trên cử đến. Anh có thể đi báo cáo ngay chứ?”

“Không vấn đề gì.”

William được người kia đánh thức bằng cách mở con nhộng ra, có vẻ đó là một cảnh sát. Anh ta mặc đồng phục cảnh sát và có băng quấn quanh cổ – đó là điểm nổi bật duy nhất.

‘Hmm? Mình đã gặp hắn ở đâu rồi thì phải?’

William rất giỏi ghi nhớ những người y đã gặp, do tính chất công việc trong đội điều tra. Dù không nhớ mặt người này, nhưng vóc dáng thì quen thuộc.

‘Không phải người thuộc Khu Cảng… nhưng mình đã gặp ở đâu đó gần đây.’

Anh ta là người mà William từng gặp không lâu trước đây.

“Có xe đang đợi chúng ta ngoài kia. Đi theo tôi.”

“Được, để tôi lấy đồ đã.”

Trong mọi trường hợp, William cũng cần báo cáo vụ việc sớm nhất có thể, nên anh chỉ gom vài vật dụng cần thiết rồi đi theo người đó.

Trên đường đi, một vài android y tế trực ca đêm cố ngăn họ lại, nhưng cuối cùng họ không gặp bất cứ vấn đề gì. Người cảnh sát kia đã trình huy hiệu của bản thân và xác nhận danh tính – thế là đủ để họ được qua.

Khi đến bãi đậu xe bên ngoài bệnh viện, người cảnh sát nhấn một nút trên chìa khóa. Đèn pha của một chiếc xe bình thường, không phải xe cảnh sát, nhấp nháy từ xa.

“Lên xe đi.”

Anh ta ngồi vào ghế lái, không nói gì thêm.

‘Nếu là đi báo cáo cấp trên thì tại sao lại không dùng xe cảnh sát?’

William cảm thấy nghi ngờ. Có vẻ đây không phải nhiệm vụ chính thức. Thái độ của người kia không cho thấy ý định lừa dối y để làm điều gì mờ ám.

William luồn tay vào túi và nắm lấy khẩu súng laser mà anh giấu sẵn.

‘Huy hiệu hắn đưa ra khác với cái mình hiện đang dùng, nhưng mình cũng có một cái như thế.’

Huy hiệu mà viên cảnh sát kia dùng có định dạng khác, nhưng William cũng có một thẻ tương tự. Loại huy hiệu này của cơ quan thực thi pháp luật có ID và mẫu mã riêng biệt, không thể làm giả. Ngoài ra, nếu người khác cố gắng sử dụng để nhận dạng, chuông báo động sẽ ngay lập tức kêu, khiến hành vi trộm cắp và sử dụng huy hiệu của họ không thể thực hiện được.

Dù hành vi của người kia có kỳ lạ, nhưng miễn là anh ta giữ tấm huy hiệu, William chắc chắn đó là một cảnh sát thật.

Sau một hồi do dự ngắn, William lên xe. Chiếc xe rời khỏi bãi đỗ mờ tối. Họ bỏ lại ánh sáng rực rỡ của bệnh viện phía sau, tiến vào con đường trong đêm khuya.

Chuyến đi hoàn toàn im lặng. Viên cảnh sát chỉ tập trung lái xe, trong khi William cứ tự hỏi người đi cùng mình là ai.

‘Nếu người cuối cùng mình gặp trong Đội An ninh Toàn cầu là… thì hắn là cảnh sát vũ trang?’

“Anh…”

“Chúng ta đến rồi.”

William, vừa định hỏi, thấy xe đã dừng lại. Nhìn ra ngoài, y nhận ra họ không còn ở khu hành chính nữa.

Một con phố yên tĩnh không bóng người, những con hẻm tối tăm, và một nắp cống gần đó.

‘Đây là ranh giới giữa các khu vực, đúng chứ?’

Đây là khu vực William quen thuộc – ranh giới giữa khu dân cư và khu cảng. Do nằm giữa hai khu nên các đội an ninh đều tránh tuần tra nơi này, một cách trớ trêu lại khiến nơi đây dễ xảy ra các tình huống phạm tội nếu bị bỏ quên. Hoàn toàn không có camera hay đèn đường ở nơi đây.

“Xuống xe đi.”

“Chuyện này là sao?”

Nhanh như chớp, William rút súng laser và chĩa thẳng vào cổ người cảnh sát.

Giờ thì anh nhớ ra rồi. Người đi cùng y chính là một trong những cảnh sát vũ trang từng được điều đến để bắt con quái vật ở Căn hộ C-3. Khi đó hắn đội mũ và đeo mặt nạ, ngăn William nhìn rõ khuôn mặt, nhưng giờ thì đã khác.

“Xuống xe, rồi anh sẽ biết tất cả.”

“Ý anh là gì?”

Người kia, hay đúng hơn, – chính là Số 103 – không hề kháng cự. Hắn chỉ lặp lại rằng khi William ra khỏi xe, anh sẽ hiểu mọi chuyện.

“Có chuyện gì đây?”

William đã thấy chuyện xảy ra với Số 103. Hắn đã tự tay bắn chết đồng đội dưới sự điều khiển của một sinh vật lạ.

“Xin lỗi, Đội trưởng.”

“Gì cơ?”

“Đã quá muộn rồi.”

Trong bóng tối của chiếc xe, hắn quay đầu nhìn William và bật cười. Số 103 không nhìn thẳng vào William mà nhìn về phía sau anh.

‘Phía sau?’

Trước khi William kịp quay lại, đã quá muộn. Một âm thanh kính vỡ từ cửa sổ ghế phụ vang lên cùng lúc với một vật nhọn đâm xuyên cổ William từ phía sau.

Ngay khi cảm nhận cơn đau nhói, William nhận ra cả cơ thể đã bị tê liệt. Không một cơ bắp nào còn cử động được, kể cả ngón tay đặt trên cò súng.

Sau đó, một lực mạnh mẽ kéo y ra khỏi xe. Anh ta bị ném xuống đất, nhưng lại không hề cảm thấy đau đớn.

Cuối cùng, William đối mặt với "nó". Bốn ngón chân to như móng guốc, khớp chân ngược khác hẳn con người, với những lớp cơ bắp nâng đỡ toàn bộ cơ thể nặng nề.

Một cái đuôi dài và dày như thể có thể dùng làm dây thắt lưng đung đưa quanh phần hông. Chân được bao phủ bởi lớp da ngoài như áo giáp, kéo dài từ eo đến ngực. Phần ngực mọc ra các cánh tay nhỏ.

Nhưng sinh vật này không chỉ có cánh tay. Ngoài hai tay tương ứng với con người, nó còn có hai cặp tay khác mọc từ vai và nách. Dù hình dạng tương tự tay nhỏ, nhưng to hơn rất nhiều. Một trong các cánh tay dưới tay trái có cấu tạo khác biệt rõ rệt – thay vì bàn tay, nó mang một cấu trúc dài như cây gậy.

Các ngón tay của những cánh tay khác có bốn ngón, móng vuốt sắc như móc câu – trông cực kỳ đáng sợ.

Nhìn đến đây đã là ác mộng với y, nhưng điều khiến William thực sự kinh hoàng chính là phần đầu.

Cái đầu gợi nhớ đến loài bò sát, nhưng có hai sừng, lớp vỏ như mũ bảo hiểm bao trùm toàn bộ đầu, và cụm xúc tu mọc phía sau – sinh vật này không thể nào coi là "bình thường" trong bất kỳ nghĩa nào.

Số 103 bước ra khỏi xe và quỳ xuống trước sinh vật.

“Tôi đã mang hắn đến như ngài ra lệnh.”

Sinh vật lạ liếc hắn một cái, rồi lại quay sang nhìn William.

Nó mở miệng, để lộ hàm răng sắc nhọn.

“Ta chưa bao giờ để con mồi thoát khỏi tay mình.”

Giọng nói phát ra từ miệng sinh vật ấy – rợn người một cách quen thuộc. Đó là giọng của Số 112, một trong những cảnh sát từng tham gia chiến dịch đột kích tòa nhà.

Khi đầu sinh vật tiến lại gần, William hét lên một tiếng kinh hoàng.

Nhưng chẳng có ai nghe thấy tiếng hét ấy – ngoài chính bản thân y.

--------------------------

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Để Zz đi bạn ạ.
Xem thêm
TRANS
ai cha cha, sợ quá nên lú lẫn không nhớ rằng nó có thể thao túng con người chứ không chỉ làm giả ba cái mã:))
Xem thêm
TRANS
cái zz cứ để đi, nhưng cho ít lại cũng được:))
Xem thêm