Daininki Idol na Classmat...
Kishimoto Kazuha Miwabe Sakura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 4: Quá Khứ Của Gia Đình Shidou

Chương 136: Lời Nhắc Nhở Gửi Đến Người Bố

3 Bình luận - Độ dài: 1,790 từ - Cập nhật:

Trong một quán bar nào đó.

Trong bầu không khí mờ tối của nơi này có một người pha chế lớn tuổi và một người đàn ông mặc âu phục đang ngồi một mình.

Mặt người đàn ông đã đỏ ửng, chứng tỏ anh ta đã uống rượu mạnh trong một thời gian dài.

Anh ta nốc cạn ly whiskey trước mặt và rên rỉ đau đớn.

“....... Anh trông tệ quá.”

“!?”

Một người đàn ông khác lên tiếng gọi ông ta.

Người vừa bước vào quán bar, Shidou Yuutarou, ngồi xuống cạnh người đàn ông đang trên bờ vực tự hủy hoại bản thân bằng rượu, Tenguuji Shuusuke.

“Cho tôi một Whiskey đá.”

“Có ngay đây.”

Sau khi gọi món, Yuutarou khoác áo vest lên lưng ghế.

Shuusuke lườm anh ta bằng ánh mắt đầy nguyền rủa.

“Anh dám ló mặt ra trước tôi...... trong khi anh đang tính thôn tính công ty của tôi à!”

“Thì có sao đâu? Chúng ta từng là bạn thời đại học mà, đúng chứ?”

“Giờ mà còn lôi chuyện xưa ra nói......!”

Cơn giận trào dâng khiến Shuusuke nghẹn lại và ho sặc sụa.

Cơn bùng phát đó dường như rút cạn sức lực, anh ta thôi gào thét, chỉ còn im lặng trừng mắt nhìn Yuutarou.

“Có vẻ việc điều hành không suôn sẻ nhỉ. Trước khi tính chuyện tiếp quản, tôi đã tìm hiểu kỹ rồi.”

Sau khi nhấp môi bằng whiskey, Yuutarou nói những lời đó với Shuusuke.

Tập đoàn Tenguuji trên bề mặt thì yên ổn, nhưng thực chất việc điều hành đã lặng lẽ tiến gần đến nguy hiểm.

Rất ít người biết được điều đó, bằng chứng cho thấy những người có năng lực bên trong đã phải chật vật để gắng gượng để duy trì.

“Im đi… Một kẻ từ lúc lập công ty riêng đã chỉ toàn thành công thì biết gì chứ?”

“Tập đoàn Tenguuji vốn là thứ anh thừa hưởng từ người bố của anh, đúng chứ?”

“…. 'Biến tập đoàn Tenguuji thành công ty số một Nhật Bản'. Đó là di nguyện của bố tôi trước khi qua đời. Lúc đó việc điều hành đã bắt đầu sụp đổ, ông làm ngơ rồi ném tất cả lại cho tôi.”

Shuusuke cúi đầu và bật ra một tiếng cười khô khốc mà chua chát.

“Lý do duy nhất mà Tập đoàn Tenguuji vẫn còn tồn tại là nhờ những người từng cùng chiến đấu bên cạnh bố tôi đã phải làm việc đến kiệt sức. Tôi đã không còn cần thiết nữa.”

“…Vậy đó là lý do tại sao anh cố chứng minh giá trị của bản thân bằng cách lợi dụng con gái mình sao?”

“!?”

Bị những lời của Yuutarou đánh trúng tim đen, mắt Shuusuke mở to kinh ngạc.

“Từ trước đến giờ anh đã luôn nguyền rủa số phận của mình. Cố gắng chạy trốn khỏi sức ép đè nặng mà bố anh đã ép buộc lên anh… Anh đã phải chịu đựng suốt bao lâu nay.”

“.......Thế thì sao nào?”

“Anh vẫn không hiểu sao? Anh đã sắp sửa ép chính gánh nặng đó lên con gái mình..”

“――――!”

Shuusuke nín thở.

Lướt qua trong tâm trí anh là những yêu cầu vô lý mà anh đã áp đặt lên con gái mình, Tenguuji Yuzuka.

Sống vì Tập đoàn Tenguuji.

Đó là câu nói bị nguyền rủa mà bố anh đã nhồi nhét vào anh hết lần này đến lần khác.

“.....Tôi đã… cố làm gì với Yuzuka vậy chứ.”

Lấy tay che mặt, Shuusuke run rẩy dữ dội.

Lần đầu tiên anh nhận ra hành động của chính mình, và điều đó khiến anh kinh hãi.

Khi mồ hôi lạnh chảy dài trên khuôn mặt, Yuutarou khẽ thở ra.

“Thật ra thì, chuyện tiếp quản Tập đoàn Tenguuji không phải là ý của tôi.”

“A-anh vừa nói gì!?”

“Đó là ý muốn của con trai tôi. Để cứu con gái anh, người sắp bị ép gả cho một kẻ mà nó không yêu. Con trai tôi, Rintarou đã nhờ tôi tiếp quản Tập đoàn Tenguuji.”

Nhớ lại việc “mấy tháng trước” Rintarou thậm chí còn gom cả chồng tài liệu để thương lượng, Yuutarou bất giác bật cười thành tiếng.

“Lý do tôi đến đây hôm nay là để thương lượng với anh.”

“Thương lượng......?”

“Nếu anh hứa sẽ thay đổi cách đối xử với con gái mình và tôn trọng sự tự do của nó, tôi sẽ xem như chưa từng có chuyện bàn đến tiếp quản. Hơn thế nữa, tôi còn đồng ý với thỏa thuận hợp tác kinh doanh mà con gái anh ban đầu mong muốn.”

“....”

“Đã có cách để khôi phục việc điều hành của Tập đoàn Tenguuji rồi. Nếu chúng ta hợp tác, thậm chí còn có thể phát triển thêm.”

Yuutarou nhìn thẳng vào Shuusuke bằng ánh mắt hoàn toàn nghiêm túc.

Thấy ánh nhìn đó, Shuusuke nhận ra đây không phải trò đùa.

“Giờ thì, quyết định của anh là gì?”

“…Anh đúng là khó chịu như mọi khi.”

Với gương mặt như thể gánh nặng vừa được gỡ bỏ, Shuusuke uống nước thay vì rượu.

“――――Được thôi, tôi chấp nhận. Giờ khi tôi đã nhận ra mình sắp sửa đẩy cùng những gánh nặng vô lý mà tôi từng phải nhận từ bố lên chính con gái mình, thì rõ ràng là phải có sự thay đổi lớn.”

“Đó là quyết định khôn ngoan.”

“Nhưng đúng là nhục nhã… khi nghĩ đến chuyện tôi phải dựa vào anh.”

Trong khi Shuusuke văng ra những lời nguyền rủa, Yuutarou lại mỉm cười bên cạnh.

Nhận ra điều đó, Shuusuke nheo mắt nghi ngờ.

“Hmm? Trên mặt tôi có gì à?”

“......Không, tôi chỉ không nghĩ anh là kiểu người để lộ cảm xúc dễ dàng đến thế.”

“À, đúng vậy. Thật lòng thì ngay cả tôi cũng thấy ngạc nhiên.”

Nhấp thêm một ngụm whiskey, Yuutarou nhìn chằm chằm vào cục đá tròn to trong ly.

Như thể đang thấy ký ức phản chiếu trong đó, ánh mắt anh hướng về một nơi xa xăm vượt khỏi viên đá.

“Con trai đã biến tôi thành một người bố. Tôi vốn chỉ là một cỗ máy chỉ biết làm việc, nhưng nó đã biến tôi thành một con người có máu và sự ấm áp. Đó là lý do tại sao giờ đây, cuối cùng tôi có thể hiểu được cảm giác trân trọng những sợi dây gắn kết mà mình có.”

Yuutarou xoay ly whiskey, rồi khẽ chạm nhẹ nó vào ly của Shuusuke.

“Giữa tôi và anh cũng có một sợi dây gắn kết. Chúng ta đều đã làm con cái mình khổ sở. Anh không nghĩ rằng chúng ta nên sống tiếp, để nhắc nhở lẫn nhau sao?”

“Đã làm con cái mình khổ sở… và nhắc nhở lẫn nhau, hả.”

Shuusuke nhìn chằm chằm vào ly whiskey của mình, rồi cuối cùng nâng nó lên và khẽ chạm lại vào ly của Yuutarou.

“…Được rồi. Tôi cũng sẽ sống tiếp trong khi tự nhắc nhở chính mình.”

Nói xong, Shuusuke đặt tiền cho phần của mình lên quầy.

Sau đó anh khoác áo vest và đứng dậy.

“Chúng ta sẽ bàn chi tiết về thỏa thuận hợp tác khi tôi tỉnh táo.”

“Nào nào, đã đến đây rồi, sao không ở lại ôn chuyện một chút đi?”

“Tôi thà chết còn hơn là ngồi uống rượu thân tình với anh.”

“Ra vậy, thật đáng tiếc.”

Yuutarou đáp lại bằng giọng nhẹ nhàng, nhưng Shuusuke thì trừng mắt sắc lẹm, bực bội tặc lưỡi.

“Tch… Tôi cá là con trai anh cũng có tính cách tệ hại như anh.”

Bước ra khỏi quán bar, Shuusuke ngước nhìn lên bầu trời.

Anh nên bắt taxi về, hay gọi tài xế riêng?

Hoặc có lẽ đi bộ ra ga gần nhất trong khi tận hưởng gió đêm.

Dù là thế nào đi nữa, thì một khi đã về đến nhà, việc đầu tiên anh cần làm là xin lỗi con gái mình.

Tự nhủ như vậy, Shuusuke bước đi.

“―――Bố.”

Một giọng nữ gọi anh ta.

Khi Shuusuke nhanh chóng quay ánh nhìn, đứng đó là con gái anh, Tenguuji Yuzuka.

Cô rụt rè bước lại gần anh.

“Con nhận được tin nhắn từ ngài Shidou Yuutarou nên nghĩ là mình nên đến đón bố......”

“......Người đàn ông đó, lúc nào cũng xen vào chuyện không cần thiết.”

Shuusuke cau mày khi hình dung đến người đàn ông chắc hẳn vẫn còn trong quán bar.

“Um… bố đã nói chuyện gì với ngài Shidou-sama vậy?”

“.....Chúng ta đã nói về hợp tác kinh doanh. Từ giờ Tập đoàn Tenguuji của chúng ta sẽ hợp tác với Tập đoàn Shidou để cùng phát triển công việc.”

“!”

“Hình như con trai của ông ta đã nài nỉ Shidou Yuutarou cứu con. ......Thật lòng mà nói, nhờ thế mà ta cuối cùng đã tỉnh ngộ.”

Shuusuke nhẹ nhàng xoa đầu Yuzuka, người đang mang vẻ mặt sững sờ.

Gương mặt anh tràn đầy sự hối hận và tội lỗi khi hướng về con gái mình.

“Cho đến giờ, bố thật sự xin lỗi. Cuộc đời của con không tồn tại vì Tập đoàn...... càng không phải vì ta. Từ giờ, hãy sống theo ý con muốn.”

“Bố…..”

Nước mắt dâng lên trong mắt Yuzuka.

Một sự tự do thoát khỏi môi trường áp bức.

Dòng cảm xúc cô kìm nén bấy lâu nay tuôn trào thành nước mắt.

“Trời ạ… bố đã làm gì suốt thời gian qua vậy? Nghĩ đến chuyện mình lại bị làm cho nhận ra điều này bởi con trai của Shidou Yuutarou. Nếu bố nhớ không nhầm...... tên nó là Rintarou.”

“Vâng… fufu, cậu ấy chính là ân nhân của chúng ta.”

Nghe thấy cái tên Rintarou, Yuzuka lau nước mắt và mỉm cười.

“Con biết cậu ấy mà, đúng không? Shidou Rintarou là người thế nào?”

Khi được bố hỏi, Yuzuka ngẫm nghĩ một lúc.

Những từ để miêu tả cậu ấy. Thật ra, đối với cô, chỉ có một đáp án.

“Cậu ấy chân thành nhưng hơi nghịch ngợm, đôi khi bị cảm xúc chi phối một cách đáng yêu….. cậu ấy là anh hùng của con.”

“.....Ra vậy. Vậy thì một ngày nào đó, ta phải cảm ơn cậu ấy.”

Yuzuka và bố cô bước vào xe rồi chạy trên con đường đêm.

Trở về ngôi nhà nơi họ đang sống.

Còn về sự phát triển to lớn mà Tập đoàn Shidou và Tập đoàn Tenguuji sẽ đạt được từ đây về sau, đó lại là một câu chuyện khác.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
[ END OF ACT 4 ]
Xem thêm
TRANS
Tfnc
Xem thêm