Daininki Idol na Classmat...
Kishimoto Kazuha Miwabe Sakura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 4: Quá Khứ Của Gia Đình Shidou

Chương 126: Ký Ức Và Lời Tạm Biệt 1

5 Bình luận - Độ dài: 1,839 từ - Cập nhật:

Đây là một câu chuyện từ khi tôi còn rất, rất nhỏ.

Tôi nghĩ khi đó tôi khoảng bốn tuổi.

Lúc ấy, tôi vẫn còn nhút nhát lắm, ai cũng nhìn tôi như một đứa trẻ rất trầm lặng.

Chính vì vậy, dù có ai nói gì bất lợi cho mình, tôi cũng không thể lên tiếng phản bác. Tôi vẫn còn nhớ rõ chuyện đó.

“Woa! Yuzuka làm vỡ cái bình hoa rồi kìa!”

“Hả…?”

Một cậu bạn bỗng hét lên với tôi khi tôi đang chơi trong lớp mẫu giáo.

Hồi đó, tôi thấy con trai thật đáng sợ, nên chỉ riêng việc bị hét vào mặt thôi đã khiến tôi không thốt nên lời.

Đúng là tôi có đứng gần cái tủ ở cuối lớp.

Và đúng là chiếc bình hoa mà cả lớp cùng chăm sóc được đặt trên cái tủ đó.

Nhưng tôi chắc chắn không hề đụng vào nó.

Giá như khi đó tôi có thể nói điều đó ra――――

“Ah… ưm…”

“Cậu tiêu rồi nha! Tớ mách cô giáo bây giờ!”

“K-không…”

Sau đó tôi mới biết người làm vỡ cái bình… chính là cậu bạn đã đổ lỗi cho tôi.

Tóm lại, cậu ta chỉ đang đùn đẩy trách nhiệm để che giấu lỗi của mình.

Bây giờ tôi không còn để tâm nữa, nhưng nghĩ lại thì đó đúng là một chuyện quá bất công.

Dù vậy, tôi cũng không thể ngăn cậu ta chạy ra ngoài gọi cô giáo.

Không lâu sau đó, cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp.

“Trời ơi… có chuyện gì ở đây vậy? Các em có ai bị sao không?”

“Cô ơi! Yuzuka làm vỡ cái bình đó ạ!”

“…Yuzu-chan làm sao?”

Ánh mắt cô giáo dừng lại ở tôi.

Nghĩ rằng mình sắp bị mắng, tôi lại không thể nói được gì nữa.

Cô là một cô giáo hiền hậu, và giờ tôi biết cô không phải kiểu người quát tháo hay trách mắng ai đó khi chưa nghe rõ đầu đuôi.

Nhưng khi ấy, với tôi, người lớn đều giống như bố tôi, tức là những người sẽ hét lên rất dữ nếu họ nổi giận.

“Yuzu-chan làm vỡ cái bình à? Sao lại thế?”

“Ư… ưm…”

Tôi bị choáng ngợp, không nói nên lời, còn cậu bạn kia thì nhếch mép cười vì tôi im lặng.

Nhưng rồi, đúng lúc nét mặt cô giáo bắt đầu trở nên trầm xuống, không biết phải làm sao, một cậu bạn khác bỗng bước ra đứng trước mặt tôi.

“Cô ơi, em va vào Yuzu-chan nên cái bình mới vỡ. Không phải lỗi của bạn ấy đâu ạ.”

“Hả…?”

Cậu bạn đó, Rin-kun đã dõng dạc nói như vậy trước mặt mọi người.

Rin-kun là một cậu bé rất thông minh.

Cậu ấy nhận ra tôi đang sợ và để giúp tôi thoát khỏi tình huống đó càng sớm càng tốt, cậu đã chọn cách nói khéo léo để không vạch trần thủ phạm thực sự.

Tất nhiên, đó chỉ là cách tôi nghĩ bây giờ, tôi không biết lúc ấy Rin-kun có thật sự tính toán như vậy không.

Nhưng, nếu là “Shidou Rintarou” thì tôi chẳng thấy lạ nếu cậu ấy đã cố tình làm thế.

Bằng không, sao cậu ấy lại đứng ra bênh vực tôi dù chẳng liên quan gì?

“Vậy à. Miễn là không ai bị thương thì chuyện đó để qua nhé. Lần sau cẩn thận hơn, được không? Mảnh bình vỡ rất nguy hiểm đó.”

“Vâng, em xin lỗi ạ.”

Rin-kun cúi đầu, và tôi vội vàng cúi đầu theo.

Nhìn cô giáo dọn dẹp mảnh vỡ, tôi thấy như trút được gánh nặng.

Tôi không bị mắng, và điều đó đã giải thoát tôi khỏi nỗi sợ khiến tôi cứng đờ nãy giờ.

Cậu bạn thực sự làm vỡ cái bình cũng được “cứu” theo một nghĩa nào đó, nhưng cậu ta cứ nhìn trộm tôi và Rin-kun với vẻ bất an.

Có lẽ lúc đó, cậu ta mới bắt đầu thấy áy náy.

Nhưng tôi vẫn còn quá trẻ để nhận ra điều đó, nên rốt cuộc chỉ bỏ mặc cậu ta mà thôi.

“Cậu không sao chứ, Yuzu-chan?”

“Ừm… tớ ổn. Nhưng Rin-kun… cậu đã gặp rắc rối rồi…”

“Không sao đâu. Tớ mừng là cậu không bị mắng.”

Rin-kun mỉm cười dịu dàng rồi vỗ nhẹ lưng tôi.

Ấm áp, dịu dàng vô cùng.

Đến tận bây giờ, tôi vẫn nhớ rõ cảm giác ấy như thể chuyện mới xảy ra ngày hôm qua.

Vì đó chính là khoảnh khắc tôi đem lòng thích cậu ấy, tôi đã thích Shidou Rintarou.

“Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy dựa vào tớ nhé. Tớ sẽ luôn bảo vệ cậu, Yuzu-chan!”

“Thật không đó...?”

“Thật mà! Tớ sẽ là người hùng của Yuzu-chan!”

Ấm áp, dịu dàng, và mạnh mẽ.

Đó là hình ảnh Shidou Rintarou trong lòng tôi.

Tôi tự hỏi… bây giờ cậu ấy còn là người hùng của tôi nữa không?

――――Không, tất nhiên là không. Làm gì có chuyện đó chứ.

◇◆◇

Ngày hôm sau khi tôi đến nhà Rei chơi.

Như thường lệ, tôi tham gia các tiết học ở trường và, trong lúc đang chuẩn bị về, tôi liếc nhìn ra cửa sổ.

“……”

Một chiếc xe đen đang đậu ngay ngoài cổng trường.

Chắc là xe của nhà Tenguuji.

Trông y hệt cái xe tôi đã thấy trước đó.

“Vậy là hôm nay cô ấy lại đến à, Tenguuji-san.”

Yukio, đứng bên cạnh tôi, lẩm bẩm khi cũng nhìn ra ngoài.

Thằng này vẫn mặc đồng phục nam sinh, nhưng khi ra khỏi trường thì sẽ lại cố tình mặc đồ nữ sinh.

Kể từ lần đó, nó luôn đóng vai bạn gái tôi một cách rất nghiêm túc.

Nhân tiện thì gần đây trong trường bắt đầu rộ lên tin đồn về một cô gái dễ thương không thuộc lớp nào cứ lang thang quanh đây.

Không biết là ai nhỉ?

Tôi giả ngu và vờ như mình không biết gì.

“Thật lòng mà nói thì tao tưởng cô ấy sẽ không đến nữa… chắc là thay đổi ý định rồi.”

Khi Yukio lần đầu xuất hiện với đồ nữ, tôi đã có cảm giác là Tenguuji phần nào đã từ bỏ.

Nhưng việc cô ta lại xuất hiện có nghĩa là hoặc cô ta đã tìm ra hướng đi mới hoặc chỉ đơn giản là đang liều mạng.

Ít nhất thì tôi phải cảnh giác.

“Xin lỗi nhé, Yukio. Mày thay đồ được không?”

“Tất nhiên rồi. Dù sao tao cũng là người tình nguyện cơ mà.”

Nói rồi, Yukio cầm quần áo thay ra khỏi lớp.

Một người bạn thân đáng tin đến mức nào chứ.

“Vậy thì…”

Trong lúc chờ người bạn thân của mình, tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị về.

Tôi nhét đống bài tập phải làm vào cặp rồi đi về phía tủ để giày.

Sau vài phút đứng đó nghịch điện thoại, Yukio len lén xuất hiện, rõ ràng là đang cố tránh gây chú ý, và chúng tôi cùng nhau ra cổng trường.

“…Tớ đã đợi cậu đấy, Rin-kun.”

“Hôm nay cô muốn gì?”

Tôi đối mặt với Amamiya, người vừa bước ra khỏi xe.

Ngay khi Yukio thấy cô ta, lập tức cảnh giác và bám lấy tay tôi để diễn vai người yêu.

Ý tưởng hay đấy, nhưng mà có cần nắm chặt thế không?

“Tớ có tìm hiểu sơ qua về người bên cạnh cậu. Cậu là Inaba Yukio, đúng không?”

“…Thì sao?”

“Về mặt pháp lý, cậu được đăng ký là nam giới. Cậu thực sự là người yêu của Rin-kun à?”

Chết thật, đến rồi đây.

“S-Sao chứ? Hai người con trai yêu nhau thì sao…? Yêu thì đâu quan trọng giới tính!”

“Nhưng mà ở nước này, hôn nhân đồng giới vẫn chưa được công nhận, đúng không?”

“Tất nhiên là tôi biết. Nhưng thế thì sao?”

“Vậy tức là chỗ trống ‘vợ’ của Rin-kun trong tương lai vẫn còn, đúng không? Cậu có thể nhường chỗ đó cho tớ không?”

“Cái—!?”

Ahh, thì ra là nhắm đến chỗ đó.

Đúng là kể cả khi Yukio với tôi thực sự đang hẹn hò, thì chuyện kết hôn ở Nhật Bản hiện nay vẫn là trở ngại pháp lý.

Nói cách khác, Yukio không thể trở thành vợ tôi một cách hợp pháp.

Nhưng vấn đề không nằm ở đó――

“…Đùa thôi. Hai cậu đừng căng thẳng quá.”

“C-Câu đó không giống đùa tí nào hết…”

“Ý muốn cưới Rin-kun của tớ là thật nên lời nói cũng có sức nặng một chút. …Mà, giờ hai cậu ngừng giả làm người yêu đi được chưa?”

“Giả!? Bọn tôi—”

“Không sao đâu. Tớ không định làm gì Rin-kun nữa.”

“……”

Yukio quay sang nhìn tôi.

Cậu ta đang hỏi tôi nên làm gì.

Tôi thở nhẹ ra rồi vỗ nhẹ lên lưng Yukio.

Chỉ thế thôi mà Yukio đã hiểu ý tôi, và nhẹ nhàng buông tay tôi ra.

Tôi không cảm nhận thấy ác ý gì từ cô ta lúc này.

Có vẻ đúng là cô ta không còn ý định làm gì tôi nữa.

“Nếu cậu không định giở trò gì thì đến đây làm gì nữa?” 

“Fufu, cuối cùng cậu cũng quay lại cách nói chuyện thường ngày rồi.”

“Im đi. Tôi chỉ không thích nói cộc cằn khi có người xung quanh thôi.”

“Đúng kiểu quý ông biết giữ lễ nghĩa nơi công cộng chính là gu của tớ đấy.”

“Đừng giỡn nữa. Tôi hỏi cô đến làm gì.”

Nghe vậy, Tenguuji khẽ mỉm cười có phần buồn bã.

Rồi bất ngờ cúi người thật sâu trước mặt tôi.

“Rin-kun, cậu có thể dành cho tớ một ngày thôi được không?”

“…Và nếu tôi từ chối thì sao?”

“Tớ sẽ ngoan ngoãn về luôn.”

“Thật không đấy?”

“Ừ. Tớ không nuốt lời đâu.”

Vẫn giữ tư thế cúi người, cô ấy trả lời như vậy.

Tôi lại thở dài.

“…Xin lỗi, Yukio. Hôm nay mày về trước đi.”

“Mày chắc chứ?”

“Ừ. Thật ra cũng có chuyện tao muốn nói với cô ấy.”

“…Hiểu rồi. Nếu mày đã nói vậy thì tao sẽ nghe theo.”

Yukio nhún vai kiểu “thôi thì đành vậy” rồi tách khỏi tôi.

“Có chuyện gì thì nhớ liên lạc đấy! Tao vẫn đang đóng vai bạn gái của mày mà!”

“Tất nhiên. Tao không giấu gì bạn gái mình đâu. Lát xong việc sẽ kể hết.”

“…Được rồi. Tao sẽ chờ.”

Tôi nhìn theo bóng lưng Yukio khi cậu ấy rời đi.

Thật sự là người bạn thân tốt nhất mà tôi có thể mong muốn.

Không ai hiểu tôi như nó cả.

Xong chuyện này, tôi phải nấu cho nó món gì thật ngon mới được.

“Thế thì, đi thôi chứ? Cô tính đưa tôi đi đâu đấy?”

“Vâng, mời cậu lên xe.”

“Được rồi.”

Tôi khẽ gật đầu rồi lên xe cùng Tenguuji.

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Cảm ơn vì bữa ăn:D
Xem thêm
Chắc deo j đã làm trai
Xem thêm
tem
cơ mà lộ nhanh thế...
Xem thêm