Phần 4: Quá Khứ Của Gia Đình Shidou
Chương 119: Bạn Gái Giả 2
12 Bình luận - Độ dài: 1,592 từ - Cập nhật:
Buổi học kết thúc mà không có chuyện gì xảy ra, và giờ là sau giờ tan trường.
Vì tôi không tham gia câu lạc bộ nào, nên đương nhiên là phải về nhà sau đó, nhưng nghĩ đến chuyện đó lại khiến tôi thấy hơi uể oải.
Không phải tôi không muốn về nhà, chỉ là… cái việc phải về nhà sao mà phiền phức quá.
Tại sao chỉ để ra ngoài đi bộ thôi mà tôi cũng phải để tâm đến xung quanh như thế chứ?
Tôi cứ nghĩ mình đã dần chấp nhận được mọi chuyện rồi, vậy mà những lúc thế này lại càng thấy chán ghét hoàn cảnh gia đình của mình hơn.
Nhưng mà, tôi không thể cứ đứng đây than thân trách phận mãi được, nên――――
“Haiiiizz…”
Tôi thở dài một cái rồi lấy giày ra khỏi tủ để giày.
Nói cho rõ thì, tôi và Rei vẫn giữ đúng thỏa thuận ban đầu là rời trường vào những giờ khác nhau.
Không phải trước giờ tụi tôi từng đi về cùng nhau hay gì, nhưng để chắc ăn, hôm nay tôi đã cố ý nán lại một chút rồi mới rời lớp.
Theo như kế hoạch, hôm nay tôi sẽ về cùng Yukio như mọi khi, nhưng cậu ấy nói có chút việc phải lo.
Yukio bảo là sẽ không mất nhiều thời gian, nên tôi đợi cậu ấy ở cổng trường.
“…Huh?”
Bước đến gần cổng trường, tôi nhìn thấy một chiếc xe đang đậu ở đó.
Nhìn thoáng qua thì có vẻ là xe xịn.
Chắc là xe nhà ai tới đón? Tôi đã nghĩ vậy một cách khá lạc quan, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy người bước ra khỏi xe, mặt tôi cứng đờ lại.
Người đó, chẳng hề có lấy một chút áy náy nào, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.
Không nghi ngờ gì nữa cô ta đến để gặp tôi.
“Cậu vất vả rồi, Rin-kun.”
“…Tenguuji.”
Đứng trước mặt tôi là nguồn cơn mọi phiền toái, Tenguuji Yuzuka.
Không giống lần trước, lần này cô ta mặc một bộ đồng phục rất sang trọng.
Có lẽ là đồng phục của một trường nữ sinh danh giá nào đó.
Trông khác hẳn bộ đồng phục đơn giản của trường tôi.
“Cậu muốn gì?”
“Sao lạnh lùng vậy? Dù sao thì chúng ta cũng là một cặp đính hôn trong tương lai mà.”
“……”
Một cặp? Trong mơ à. Thứ cô ta quan tâm chỉ là địa vị của gia đình tôi thôi.
Dù tôi đã thể hiện rõ sự khó chịu, cô ta vẫn không hề nao núng.
Kiểu kiên định như thế đáng lẽ phải đáng khen, nhưng nếu nó chỉ thể hiện qua việc phớt lờ cảm xúc của người khác thì chỉ thấy bực mình mà thôi.
“Cậu có muốn đi uống trà không? Gặp lại được nhau như thế này rồi thì tôi nghĩ chúng ta nên có thời gian tìm hiểu nhau thêm.”
“……Tha cho tôi đi.”
Tôi cố gắng lắm mới không bật tiếng tặc lưỡi.
Ánh nhìn từ đám học sinh qua lại bắt đầu dồn lại phía này.
Một cuộc nói chuyện kiểu này ngay trước cổng trường thì đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, danh tiếng của tôi trong trường chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
(Chết tiệt… Giờ phải làm gì đây?)
Tôi không ngờ cô ta lại hành động nhanh đến thế.
Dù nhẹ nhõm vì cô ta chưa làm gì quá đáng như cử người theo dõi mình, nhưng chuyện này vẫn là một sự phiền toái trắng trợn.
Trước hết, Tenguuji quá nổi bật.
Vẻ ngoài bắt mắt, bộ đồng phục nhìn là biết hàng xịn, và chiếc xe sang đậu phía sau thì cứ như đang gào lên để thu hút ánh nhìn.
Chỉ cần đứng nói chuyện với người như thế, tôi lập tức trở thành tâm điểm.
Tôi phải thoát khỏi tình huống này bằng cách nào đó, nếu không thì môi trường xung quanh tôi sẽ bắt đầu thay đổi theo chiều hướng tệ hại.
Thật tình, cô ta lúc nào cũng làm mấy chuyện không cần thiết.
“…Xin lỗi, nhưng hôm nay tôi chỉ muốn về thẳng nhà. Mình để dịp khác được không?”
“Oh, đừng nói lạnh lùng vậy chứ. tớ buồn lắm đấy, nhất là khi cuối cùng tớ đã trở thành vợ sắp cưới của cậu rồi mà.”
“…...!”
Cô ta biết chính xác phải chọc vào đâu để khiến tôi khó chịu.
Tóm lại, cô ta đang cố dồn tôi vào chân tường trên phương diện xã hội.
Quá đơn giản đến mức tôi không lường trước được.
Nếu cô ta tung tin rằng mình là vị hôn thê của tôi, rồi tôi lại tỏ thái độ lạnh nhạt giữa nơi công cộng, thì danh tiếng của tôi thể nào cũng bị ảnh hưởng.
Sống mà không bận tâm người khác nghĩ gì thì đúng là lý tưởng thật, nhưng với một người luôn cố tránh rắc rối như tôi thì đây đúng là tình huống tệ hại nhất.
Thay vì liều lĩnh tìm điểm yếu của tôi, cô ta lại chọn một chiến lược hiệu quả hơn nhiều.
May mà chưa có ai thân quen tôi xuất hiện, nhưng tin đồn thì khó tránh khỏi.
Tôi phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt――――.
“Ở gần nhà ga có một quán cà phê pha trà rất ngon. Đó là một trong những chỗ tớ thích nhất đấy. Mình cùng đến đó nhé?”
“Xin lỗi... tôi không có tiền để vào mấy chỗ đắt đỏ như thế.”
“Quả thật, giá ở đó không rẻ... nhưng chẳng phải cậu vẫn đủ khả năng chi trả sao, Rin-kun?”
Tenguuji nghiêng đầu, vẻ mặt như thật sự không hiểu nổi lời tôi vừa nói.
Thôi thì, nói công bằng thì cô ta cũng không sai.
Chuyện con trai chủ tịch Tập đoàn Shidou không nhận nổi một đồng trợ cấp từ bố mẹ đúng là khó tin.
Nếu tôi là người ngoài, chắc tôi cũng thấy kỳ quặc thôi.
Nhưng sự thật là sự thật, tôi không có tiền.
Và tôi cũng chẳng muốn hạ mình đi xin xỏ cái ông già đó.
Đó là điểm yếu mà tôi tuyệt đối không muốn để lộ ra.
“Dù vậy thì mỗi tháng tôi cũng không dư dả gì để đi mấy nơi sang trọng. Tôi không chi nổi――――ý tôi là, tôi không đi được.”
“....Vậy thì để tớ trả. Như vậy là giải quyết xong vấn đề rồi, đúng không?”
Cô ta dai thật đấy.
Rõ ràng tôi đã từ chối, vậy mà vẫn cố bám riết không buông.
Chỉ cần được nhìn thấy đi cạnh tôi là cô ta đã gần đạt được mục đích rồi.
Giờ, tôi nên làm gì đây?
Bỏ chạy thì không được.
Cô ta có xe, mà dù tôi có chạy về phía nhà ga thì cũng chẳng cắt đuôi được.
Nếu thuận theo lời cô ta thì có khi lại kết thúc sớm hơn, nhưng việc bị kéo theo đúng kế hoạch của cô ta khiến tôi cực kỳ khó chịu.
Dù vậy, tôi cũng sắp hết đường rồi――――.
“Rintaro!”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau lưng tôi.
Là một giọng quen thuộc, của thằng bạn thân nhất của tôi.
Mà xuất hiện vào đúng thời điểm thế này thì đúng là kịch tính thật.
Tôi quay người lại, chuẩn bị chào đón “Vị cứu tinh” bất ngờ của tình thế hiện tại, nhưng――――.
“......Hả?”
Không có vị cứu tinh nào ở đó cả.
Mà là――――
“X-xin lỗi vì để cậu chờ, Rintaro.”
――――Người đứng đó là một người trông y hệt thằng bạn thân Inaba Yukio của tôi, nhưng lại mặc đồng phục con gái.
Không phải Vị cứu tinh, mà chắc phải gọi là "Nữ cứu tinh" mới đúng?
Khi tôi còn đang mải chạy trốn khỏi thực tại, cô gái giống Yukio đó nghiêng người, cúi xuống nhìn sát vào mặt tôi.
Hành động ấy dễ thương đến mức tôi phải cố giữ bình tĩnh khi tim mình bỗng đập thình thịch.
“R-Rintaro sao thế? Cậu thấy khó chịu à?”
“Ah… không, chỉ là…”
Đây thật sự là Yukio sao?
Không, chắc chắn là Yukio.
Làm ơn hãy là Yukio đi.
Nhưng nếu đúng là Yukio… thì chẳng phải tức là cậu ta đang giả gái sao?
Chỉ là giả gái thôi đúng không? Cậu ta cũng từng làm thế ở lễ hội văn hóa mà.
Vậy thì chắc chắn là Yukio. Không thể nhầm được.
Dù tôi có cố trấn an mình thế nào đi nữa thì cũng khó mà phớt lờ việc Yukio mặc đồng phục nữ một cách hợp đến kỳ lạ.
Khiến tôi không khỏi tự hỏi, liệu ngay từ đầu cậu ta có phải là con gái không.
Rốt cuộc tôi đang nhìn thấy cái gì vậy?
Rốt cuộc thì, sự thật là gì――――?
“C-cô là ai vậy…?”
“Mình á? Ý cậu là… đang hỏi mình đấy à?” [note77047]
Khi tôi còn đang cứng họng, Tenguuji không thể kìm nén nổi tò mò mà cất lời.
Sau một nỗ lực khó hiểu nhằm che giấu cách nói chuyện của mình, Yukio như thể lấy hết can đảm, rồi lại mở miệng.
“M-mình là… b-bạn gái của Rintaro!” [note77046]
……Cậu ta đang nói cái quái gì vậy?
Cậu ta bị điên thật rồi sao?


12 Bình luận
vai gãy