Daininki Idol na Classmat...
Kishimoto Kazuha Miwabe Sakura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 4: Quá Khứ Của Gia Đình Shidou

Chương 109: Từ Chối

8 Bình luận - Độ dài: 1,489 từ - Cập nhật:

“Lâu rồi không gặp, Rintaro…” (Yuutaro)

Đó là lời cha tôi, Shidou Yuutaro, nói khi nhìn tôi bằng ánh mắt như thể đang đánh giá.

“Trông con cao lên chút rồi đấy.” (Yuutaro)

“…Vâng. Con cũng thấy lâu rồi mới gặp cha.” (Rintaro)

“Ừ, chắc vậy. ——Ngồi xuống ghế sofa đằng kia đi.” (Yuutaro)

Cha tôi chỉ tay về chiếc ghế sofa đặt phía bên kia chiếc bàn thấp.

Việc ông không buồn mở lời hỏi han gì sau từng ấy năm xa cách, chính là minh chứng cho tính cách sống vì hiệu suất của ông.

Cắt giảm công việc không cần thiết vốn là cách để tiết kiệm chi phí và tạo ra thời gian rảnh, nhưng trong trường hợp của ông, thời gian rảnh đó lại bị lấp đầy bằng những công việc khác.

Chính vì thế mà chỉ trong khoảng hai mươi năm, ông đã mở rộng công ty nhỏ vốn tồn tại từ thời cụ tôi thành một tập đoàn lớn như bây giờ.

“Con đã hiểu rõ nội dung bức thư rồi đúng không?” (Yuutaro)

“Rồi. Dù sao thì nó cũng là một chuyện khá vô lý.” (Rintaro)

Tôi ngồi xuống sofa, chỉ ngồi hờ chứ không tựa lưng. Cha tôi ngồi xuống ghế đối diện.

“Không vòng vo nữa. Ta muốn hỏi là con định chấp nhận hay từ chối lời đề nghị ‘kết hôn sắp đặt’ đó.” (Yuutaro)

“……” (Rintaro)

Trong bức thư cha gửi, có ghi rằng tôi được đề nghị tham gia một cuộc hôn nhân sắp đặt.

Đối phương là con gái của một tập đoàn lớn.

Thật lòng mà nói, tôi cảm thấy rất bối rối.

Trong mấy bộ rom-com điển hình, người ta hay thấy nhân vật chính giúp đỡ nữ chính thoát khỏi một cuộc hôn nhân sắp đặt. Tôi chưa bao giờ nghĩ chuyện đó lại xảy đến với chính mình.

“Ta nhắc lại lần nữa, đối phương là tiểu thư của ‘Tập đoàn Tenguuji’, một tập đoàn lớn có nhiều cơ sở giải trí. Nếu con kết hôn với cô ta, mối quan hệ làm ăn giữa hai bên sẽ được củng cố. Cả hai công ty chắc chắn sẽ cùng nhau phát triển mạnh mẽ.” (Yuutaro)

“…Cha có thể thản nhiên dùng chính con trai mình chỉ vì lợi ích làm ăn sao? Lúc nào cũng vậy, cha sẵn sàng làm mọi thứ vì lợi nhuận công ty mà.” (Rintaro)

Đây là điều tôi không thể chịu nổi ở ông.

Trong mắt ông, tôi không phải người thân ruột thịt, mà chỉ là một thứ “tài sản” phục vụ cho các giao dịch kinh doanh.

“Con không có ý định chấp nhận cuộc hôn nhân này. Dù con biết ơn việc cha đã chu cấp học phí và các chi phí khác, nhưng con không muốn trở thành một món hàng tiện lợi như vậy.” (Rintaro)

“…Vậy à. Vậy thì ta sẽ từ chối giúp.” (Yuutaro)

“――――Hả?” (Rintaro)

Tôi sững người vì cha lại dễ dàng đồng ý như vậy.

Người đàn ông này, dù có nhân cách thế nào đi nữa, ông ấy chưa bao giờ nói dối.

Thế nên tôi biết, ông nói thật.

“Ngay cả khi không thiết lập được quan hệ thân thiết với Tập đoàn Tenguuji, công ty của ta cũng không chịu thiệt hại gì. Nói cách khác, dù con không kết hôn, cũng không có vấn đề gì cả.” (Yuutaro)

“…Vậy sao còn gọi con đến đây? Chẳng lẽ cha không đoán trước được là con sẽ từ chối à? Nếu vậy thì từ chối luôn đi, đỡ mất thời gian.” (Rintaro)

“Ta không biết con sẽ từ chối hay không.” (Yuutaro)

――――À, ra là vậy.

Hóa ra khoảng cách giữa tôi và người đàn ông này lại xa đến mức ấy.

Và tôi cũng là người đã không nhận ra điều đó.

“Thêm nữa, tiểu thư của Tập đoàn Tenguuji hiện đang ở trong phòng tiếp khách. Cô ấy nói muốn gặp và nói chuyện trực tiếp với con.” (Yuutaro)

“Tiểu thư của Tập đoàn Tenguuji muốn gặp con…?” (Rintaro)

“Theo lời cô ấy, hai người là ‘người quen cũ’.” (Yuutaro)

Người quen cũ?

Tôi không nhớ là từng gặp con gái của tập đoàn lớn nào cả.

Có lẽ tôi quá đa nghi, nhưng tôi nghĩ cô ta đang bịa chuyện để thắt chặt quan hệ với Tập đoàn Shidou――――.

“Trước mắt thì cứ gặp cô ấy đi. Ta sẽ không ép con đồng ý. Khi nào con quyết định kết hôn thì hãy liên lạc lại. Còn không thì cứ về tự nhiên.” (Yuutaro)

“…Hiểu rồi.” (Rintaro)

Có vẻ như cuộc nói chuyện kết thúc tại đây.

Khi tôi vừa rời khỏi văn phòng chủ tịch với vẻ uể oải, Sofia-san vẫn đang đứng chờ ở đó với khuôn mặt lạnh tanh như thường lệ.

“Tôi sẽ dẫn cậu đến phòng tiếp khách. Lối này, xin mời.” (Sofia)

Tôi lại bước vào thang máy, rồi được dẫn đến đứng trước cánh cửa phòng tiếp khách.

Sofia-san gõ cửa, mở ra và bước vào trước.

Tôi thở dài rõ ràng rồi đi theo cô ấy vào trong.

“Tôi đã đưa Shidou Rintaro-sama đến.” (Sofia)

“――――Cảm ơn cô nhiều.” (???)

Câu cảm ơn đó phát ra từ một cô gái xinh đẹp với mái tóc đen bóng mượt.

Mặc chiếc váy liền thân trắng tinh, cô ấy cẩn thận đứng dậy và cúi đầu chào tôi.

“Lâu rồi không gặp nhỉ...?” (???)

Từ nãy đến giờ tôi vẫn nhìn xuống sàn, cố kìm lại một tiếng thở dài suýt bật ra, gượng gạo nhếch môi cười rồi ngẩng mặt lên.

“Xin lỗi, nhưng tôi nghĩ đây là lần đầu chúng ta gặp nhau thì phải...” (Rintaro)

“......Cậu chắc chắn như vậy sao?” (???)

Tôi chết lặng trong chốc lát.

Gương mặt của cô gái mà tôi tưởng lần đầu gặp lại khiến tôi thấy có chút quen thuộc.

Gương mặt ấy nằm trong những ký ức từ hơn mười năm trước――――những ký ức mà tôi chẳng muốn nhớ lại.

“Lẽ nào cậu là...... ‘Yuzu-chan’?” (Rintaro)

“Tớ mừng vì cậu vẫn nhớ. Lâu rồi không gặp, ‘Rin-kun’.” (Yuzuka)

Ngày còn học mẫu giáo, cô bé ấy cứ bám theo tôi suốt.

Từ ngày mẹ tôi bỏ đi, ký ức dần trở nên mờ nhạt, nhưng giờ đây, sau một cơn đau đầu thoáng qua, mọi thứ đang dần rõ ràng trở lại.

Khuôn mặt thuở nhỏ ấy, và cả tấm thẻ tên gắn trên ngực áo viết bằng hiragana: Tenguuji Yuzuka.

“Umm... cậu ổn chứ?” (Yuzuka)

“――――U-uh, tôi ổn. Xin lỗi, tại thấy hoài niệm quá nên hơi bối rối.” (Rintaro)

Tôi cố dựng lên vẻ điềm tĩnh.

Thì ra đây là con gái của tập đoàn Tenguuji.

Giờ nghĩ lại, hình như tôi có thấy cô ấy trong một bữa tiệc của công ty.

Dù không nhớ rõ là tiệc nào.

“Rất vui được gặp lại cậu... Tớ là Tenguuji Yuzuka. Thật sự rất vui vì chúng ta có thể gặp nhau lần nữa.” (Yuzuka)

“Ừ-ờ... tôi cũng vậy.” (Rintaro)

Thật lòng mà nói, tôi chẳng biết nên phản ứng thế nào.

Từ hồi mẫu giáo tới giờ tôi chưa từng nói chuyện với cô ấy.

Thậm chí tôi còn không nhớ mình từng đối xử với cô ấy thế nào.

Cảm giác lạ lùng, cứ như đang trò chuyện với một người lạ mặt dù lại thấy thân quen.

“Tớ thật sự cảm ơn vì cậu đã dành thời gian nói chuyện dù đang bận rộn như vậy.” (Yuzuka)

“Không đâu, tớ cũng không bận lắm mà.” (Rintaro)

“Cậu khiêm tốn quá đấy. Là người sẽ dẫn dắt thế hệ kế tiếp của Tập đoàn Shidou, tất nhiên cậu phải rất bận rộn rồi.” (Yuzuka)

――――Tôi bất giác khựng lại.

Và tôi đã hiểu.

Cô ấy chẳng biết gì về tình trạng hiện tại của tôi.

Việc tôi rời khỏi nhà không được công bố ra ngoài, và họ cũng không muốn để lộ bất cứ thông tin nào có thể ảnh hưởng đến danh tiếng.

Vậy nên, chuyện cô ấy không biết cũng là điều dễ hiểu.

Dễ hiểu là một chuyện, nhưng...

“Nếu tớ và Rin-kun kết hôn, tớ tin là có thể sáp nhập cả Tập đoàn Tenguuji mà tớ sẽ thừa kế với Tập đoàn Shidou, từ đó tạo nên một công ty tầm cỡ quốc gia.” (Yuzuka)

Tenguuji Yuzuka nhấp một ngụm trà rồi tiếp tục.

“May mắn thay, chúng ta đã từng hứa hôn với nhau trong quá khứ. Vì lý tưởng chung, cậu có thể cùng tớ xây dựng một cuộc hôn nhân được không?” (Yuzuka)

“――――Tôi từ chối.” (Rintaro)

“Fufu, tất nhiên rồi. Tớ biết là vì tương lai của hai đứa mà cậu sẽ chấp nh... gì cơ?” (Yuzuka)

Yuzuka Tenguuji nhìn tôi với vẻ mặt như không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

Main rất dứt khoát:))
Xem thêm
Rất cứng đến từ vị trí anh main
Xem thêm
Rất dứt khoát :))))
Xem thêm
dứt luôn ko nghĩ nhiều
Xem thêm
vừa mở bài đã đến kết bài r :))))
Xem thêm
Nhìn là bt hãm tiền r
Xem thêm
rất nhanh và dứt khoát
Xem thêm
Việt vị rồi...
Xem thêm