Daininki Idol na Classmat...
Kishimoto Kazuha Miwabe Sakura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 4: Quá Khứ Của Gia Đình Shidou

Chương 134: Cuối Cùng Mọi Chuyện Cũng Ổn 3

9 Bình luận - Độ dài: 1,928 từ - Cập nhật:

Ngang Eng

―――――――――

“Vậy khi cậu nói sẽ lo cho tất cả bọn tớ, ý cậu là từ giờ sẽ lo hết ba bữa cho tụi tớ luôn à?”

“K-không… Tôi chỉ kiểu nói cho vui thôi mà...”

“Hửm? Ý cậu là cậu thuộc kiểu người nói mà không chịu trách nhiệm với lời mình nói à?”

“Ugh…”

Khoan đã, gì vậy trời? Sao tự nhiên tôi lại bị dồn vào chân tường thế này?

“Tui luôn ganh tị với Rei đấy nhé~? Cũng đâu phải tụi tui không có khả năng hỗ trợ sinh hoạt cho ông. Nếu được thì tui cũng muốn ký hợp đồng như cậu ấy.”

“Tớ cũng nghĩ như Kanon. Tớ lúc nào cũng muốn được hỗ trợ giống như Rei.”

Hai người họ vừa cười vừa từ từ tiến lại gần tôi.

Theo phản xạ, tôi kéo ghế cùng cái bàn lùi lại phía sau, nhưng hai người còn áp sát nhanh hơn.

“…Không. Rintaro là của mình.”

Nhưng rồi Rei bước lên chắn trước mặt họ.

Tốt lắm, Rei.

Tấm lưng của cậu lúc này cứ như đang phát sáng ấy.

Với cả, Yukio.

Đừng có ngồi đó nhai salad như thể hôm nay yên bình lắm vậy chứ.

Lại đây giúp tao đi!

“Tránh ra, Rei. Rintaro nói sẽ chịu trách nhiệm với bọn tớ nữa mà.”

“Phải đó. Bọn tớ cũng có quyền được Rintaro-kun chăm sóc như cậu thôi.”

Kanon và Mia đối đầu với Rei.

Nếu fan mà biết các thành viên MilleSta đang cãi nhau kiểu này… thì chuyện gì sẽ xảy ra đây?

――――Không phải lúc để nghĩ mấy chuyện thảnh thơi như thế.

“Rintaro chỉ nên chăm sóc cho mình thôi. Kể cả có phải đối đầu với hai cậu, mình cũng không định nhường đâu.”

“Thôi nào, cậu vẫn được Rintaro quan tâm như mọi khi mà, vậy có gì phải khó chịu?”

“…Vậy cũng được.”

“Xin lỗi, nhưng lần này tớ nghiêm túc đấy.”

“…!”

Tôi thấy Rei khẽ nín thở.

Khoan đã, chẳng phải đây chỉ là màn cãi nhau thường lệ sao? Cảm giác lần này khác rồi.

“Kanon… ý cậu là…”

“Tớ không cần phải nói rõ nữa, đúng không? Tớ đã quyết định tham gia vào cuộc cạnh tranh của mấy cậu.”

“...”

Chờ chút. Chẳng lẽ tôi… là người thừa ở đây à?

Dù đây là nhà của tôi, nhưng không hiểu sao mọi chuyện cứ tự động tiến triển ngon lành mà chẳng cần tôi góp mặt.

“…Rintaro.”

“Hả? À, gì vậy?”

“Cậu sẽ lo cả bữa ăn cho Kanon và Mia nữa không?”

“Gì? .....Tôi thì không sao, nhưng cậu thật sự ổn với chuyện đó à?”

“Mình muốn cạnh tranh công bằng với họ.”

“…?”

Ba cô nàng nhìn nhau chằm chằm, ánh mắt tóe lửa.

Có vẻ như việc tôi chăm sóc cả Mia và Kanon sẽ giúp “công bằng” hơn.

Nếu vậy… chắc cũng được nhỉ?

“…Chờ chút đã.”

Người bấy giờ vẫn im lặng từ đầu tới giờ, cuối cùng cũng lên tiếng, không ai khác ngoài Yukio.

“Cả ba người đều muốn được Rintaro chăm sóc đúng không?”

“Yup. Cả cuộc nói chuyện nãy giờ là về chuyện đó mà.”

“Tớ hiểu cảm giác của mấy cậu, nhưng cũng nên thực tế hơn chút. Nếu Rintaro phải chạy tới chạy lui giữa ba người mỗi ngày, cậu ấy sẽ kiệt sức mất.”

“Ugh…”

“Việc Otosaki-san được ưu tiên là điều hiển nhiên, vì cô ấy đã có hợp đồng với Rintaro. Nhưng nếu hai người còn lại cố chia sẻ cậu ấy một cách cưỡng ép, thì tớ sẽ can thiệp.”

Nghe Yukio nói vậy, cả Kanon và Mia đều trông có chút áy náy.

“Cũng đúng, đâu phải ngày nào tụi mình cũng tan làm cùng giờ. Nhiều khi kết thúc công việc lệch nhau, mà lịch nghỉ cũng không trùng.”

“Cậu nói phải… Tớ không ngại đưa chìa khóa dự phòng, nhưng bắt ông ấy dọn toilet và nhà tắm của ba căn hộ 1LDK thì đúng là quá sức.”

Họ nói đúng. Tôi chắc là mình có thể xoay xở được, nhưng để cân bằng với việc đi học thì sẽ rất vất vả.

Việc nấu nướng chắc phải làm theo kiểu nấu sẵn hàng loạt. Phải dọn dẹp, giặt giũ gấp ba lần cũng đủ mệt rồi.

Điều phiền nhất sẽ là phải theo dõi chi tiết lịch trình của cả ba người.

Thành thật mà nói, tôi không tự tin là mình kham nổi.

Tôi cũng muốn tiếp tục làm thêm ở chỗ của cô Yuzuki, nên không định từ bỏ thêm thời gian nữa.

Mà nếu lơ một người thì cũng thấy bất công, nghĩ tới là thấy bất khả thi rồi.

Giá mà cả ba người đều sống cùng một chỗ――――khoan đã…

“À, nếu như… mấy cô chuyển hết về nhà này thì sao? Như vậy có thể dùng chung bếp, nhà tắm, dọn dẹp cũng dễ hơn. Tôi cũng không cần nấu riêng từng phần. Lo cho mọi người một lượt sẽ nhẹ gánh hơn nhiều.”

“””…“””

“…Xin lỗi! Tôi đùa thôi――――!”

Cảm giác mình vừa nói điều gì đó cực ngốc, tôi vội vàng đính chính.

Nhưng chưa kịp nói hết, ba người họ đã cùng lúc nhào tới.

“Chính nó đó!”

“Đó là câu trả lời rồi!”

“Quá hoàn hảo luôn.”

“…Hả?”

Thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt họ, tôi chỉ biết nghiêng đầu bối rối.

“Ah, thật đó, sao mình không nghĩ ra chuyện này sớm hơn nhỉ! Dù gì thì bọn mình cũng đã sống cùng một tầng rồi, nên cơ bản cũng đâu khác gì sống chung dưới một mái nhà!”

“Đúng thế. Từ giờ bọn mình cần tăng cường sự phối hợp hơn nữa, nên mình nghĩ ở chung một mái nhà trong thời gian này là ý tưởng rất hợp lý.”

Phối hợp?

Tôi không thể không thốt lên sự nghi ngờ về từ đó.

“…Chính thức rồi.”

“Hả?”

“Buổi diễn ở Budoukan.”

“—!?”

Giọt nước mắt lấp lánh trong mắt Rei cho thấy chuyện đó là thật.

Buổi diễn ở Budoukan. Nói cách khác, là giấc mơ của Rei.

Đó là mục tiêu cao nhất mà “Rei” của Millefeuille Stars hướng đến với tư cách là idol.

“Vậy là… cuối cùng cũng thành sự thật rồi.”

Nghe tôi nói vậy, Rei gật đầu chắc chắn.

Kanon và Mia đứng cạnh cô ấy với vẻ mặt đầy tự hào, rõ ràng là cùng chia sẻ khoảnh khắc này.

“Buổi diễn ở Budoukan sẽ là đỉnh cao của tất cả những gì bọn mình đã làm đến giờ. Nó sẽ ở một tầm hoàn toàn khác so với những buổi diễn trước đây.”

“Có lẽ sẽ là buổi diễn dài nhất từ trước tới giờ, và bọn mình cũng đang lên kế hoạch để có số tiết mục nhiều nhất.”

“Bọn tui còn đang làm lại toàn bộ phần biểu diễn chỉ dành riêng cho Budoukan nữa. Vì vậy, bọn tui cần hiểu và tin tưởng nhau hơn bao giờ hết.”

Ra là vậy…

Cảm xúc hưng phấn từ đầu ngón chân trào ngược lên đến não.

Chứng kiến khoảnh khắc giấc mơ của một người trở thành hiện thực, không ngờ lại khiến người ta xúc động đến vậy.

Không, khoan đã. Giấc mơ đó vẫn chưa thành hiện thực hoàn toàn.

Họ mới chỉ đặt được sân khấu. Tôi thậm chí còn không liên quan trực tiếp, nên giờ không phải lúc để tôi xúc động thái quá.

“Tuyệt thật đấy… Rei.”

“Mm. …Này, Rintaro.”

“Hm?”

“Lần này bọn mình có một yêu cầu, chính thức.”

Bầu không khí căng thẳng khi nãy đã biến mất hoàn toàn.

Ba người họ đứng trước mặt tôi, như một thể thống nhất.

Đây… chính là Millefeuille Stars mà tôi biết.

“Cho đến khi buổi diễn ở Budoukan kết thúc… bọn mình muốn cậu sống chung một mái nhà với bọn mình.”

“…Tại sao lại thành ra như vậy?”

Đó là yêu cầu mà họ cùng nhau đưa ra sao?

Não tôi không xử lý kịp cú sốc và bắt đầu rối loạn.

“Trời ạ, nãy giờ tui nói rồi còn gì? Từ giờ tụi tui cần phối hợp ngày càng ăn ý hơn.”

“Đúng vậy. Đây là giai đoạn quan trọng, và nếu cứ tranh giành cậu mãi cũng chẳng ích gì. Nên ít nhất, cho đến khi buổi diễn ở Budoukan kết thúc, hãy để bọn mình cùng chia sẻ cậu.”

A… Họ muốn “chia sẻ” tôi sao?

Dù có suy nghĩ bình tĩnh lại thì tôi vẫn không hiểu câu đó nghĩa là gì.

“Rintaro… làm ơn đó.”

“Ugh…”

Nhưng khi bị nài nỉ như thế thì thật sự khó từ chối.

Mà tôi vốn dĩ đâu phải kiểu người hay từ chối yêu cầu của họ.

Nhưng mà… bị yêu cầu sống chung với cả ba người, rủi ro cao thật. Kiểu chuyện mà chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là mạng xã hội nổ tung luôn.

Tuy nhiên, vì có thời hạn rõ ràng là đến khi buổi diễn ở Budoukan kết thúc, và họ cũng nói đây là điều cần thiết để duy trì sự phối hợp, thì khả năng từ chối xem như không còn.

“…Được rồi. Dù gì thì nếu biết rõ là các cô đã quyết rồi thì tôi có cưỡng cũng vô ích. Tôi sẽ đồng ý.”

“””!”””

“Nhưng các cô phải tuân theo những quy định tôi đặt ra để kiểm soát rủi ro, hiểu chứ?”

Sau đó, tôi đưa ra vài điều kiện.

Thứ nhất, khi ra ngoài vẫn phải cư xử như bình thường.

Thứ hai, cố gắng về nhà lệch giờ nhau càng nhiều càng tốt.

Thứ ba, cải trang kỹ hơn trước và cẩn trọng hơn nữa để tránh bị chú ý.

Giờ nhìn lại, hầu hết những điều này đều là mấy biện pháp mà tôi từng dùng khi đối phó với việc bị Tenguuji theo dõi.

“Nếu các cô tuân theo những điều này, thì tôi đồng ý tạm thời chăm sóc cho mấy cô.”

“Mình sẽ làm theo.”

“Tui cũng vậy.”

“Cậu cứ tin ở tớ.”

Câu trả lời nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt họ thì nghiêm túc hoàn toàn.

Họ có thể cư xử thoải mái khi ở cạnh tôi, nhưng bản chất vẫn là những người chuyên nghiệp vững vàng.

Không cần ai nhắc, tôi cũng biết họ sẽ không làm gì gây hại cho bản thân.

Theo nghĩa đó thì, có lẽ họ đang chấp nhận mạo hiểm phần nào chỉ để giữ tôi bên cạnh.

Hmm… nghe cũng cảm động đấy chứ.

“Vậy, bọn mình sẽ ở đâu? Ý tớ là, dùng căn nhà này thì có hơi đường đột quá không?”

“Nếu ba người không ngại, thì tôi có thể thử xin phép. Dù sao thì ông già tôi cũng ít khi về nhà.”

“Hmm… Cảm ơn cậu, nhưng tớ không muốn để lại ấn tượng xấu với bố của Rintaro đâu.”

“Cô lo cái gì vậy chứ?”

Thôi thì tạm thời bàn tới đó đã.

Đúng như dự tính ban đầu, cả bọn quay lại tập trung vào bữa ăn.

Bữa ăn vốn được chuẩn bị để cảm ơn vì đã vượt qua vụ việc với Tenguuji, nhưng không hiểu sao lại biến thành tiệc mừng buổi diễn Budoukan của Millefeuille Stars――――mà thôi, chắc cũng không sao.

Hôm nay, hãy cùng nâng ly vì tương lai phía trước.

Bình luận (9)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

9 Bình luận

khôn lúc cần khôn và đần lúc cần đần, giờ cả team đồng thanh là tụi tui thích sống với ông thì thằng main chưa chắc đã hiểu
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
“Mấy cô nàng này chắc nghiện món mình nấu rồi nên mới như vậy, thật là hết cách mà” 🐧
Xem thêm
moẹ
cái lúc muốn thâu tóm tenguuji thì xảo quyệt thế mà sao lúc này lại tự bóp là sao? 🗿
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Trung bình main romcom...
Xem thêm
Main tự bóp chính mik
Xem thêm
TRANS
đù khác gì con cừu tự chui đầu vô bẫy của bầy sói đâu, thằng bạn chí cốt đã quăng phao cứu sinh cho mà còn đục thủng nó luôn, anh nhà tự hủy vl =)))))
Xem thêm
Thực ra anh ấy tính cả rồi :)) 🐧
Xem thêm
Mà thằng bạn quăng cho anh cái phao mà anh tự tay đâm thủng nó
Nước đi hay đấy :))))))))))
Xem thêm