Phần 4: Quá Khứ Của Gia Đình Shidou
Chương 112: Từ Chối 4
3 Bình luận - Độ dài: 1,333 từ - Cập nhật:
Tôi nhặt lên những nguyên liệu mà Kanon đã mua, cùng với mấy thứ sẵn có trong nhà cô ấy.
"…Ra vậy, lựa chọn hợp lý đấy."
"Tôi biết mà, đúng không?."
Thứ tôi đang cầm là mì yakisoba.
Món này có thể nấu một lượt nhiều, hương vị lại đậm đà, rất hợp với khẩu vị của trẻ nhỏ.
Bày ra một đĩa lớn để mọi người tự gắp phần mình muốn cũng đỡ tốn công chia phần.
Khi không biết ai sẽ ăn bao nhiêu thì đây là lựa chọn tối ưu.
"Rồi, bắt đầu nấu thôi. Kanon, phiền cậu cắt giúp rau nhé. …À mà, tụi nhỏ có kén ăn món gì không?"
"Không, tụi nó không kén gì cả. Đó là điều duy nhất mà tụi nó tự hào."
"Tốt. Vậy thì hãy cắt bắp cải, hành tây và cà rốt. Cà rốt lâu chín nên nhớ cắt mỏng ra nhé."
"Ừ, để tớ lo."
Có người phụ nấu ăn đúng là tiện thật.
Nói thật thì tôi vốn thích làm một mình hơn.
Tôi khá cầu toàn và thích làm mọi thứ thật hiệu quả, nên căn bếp gần như là nơi riêng của tôi.
Nhưng đây là nhà Kanon.
Không thể giữ suy nghĩ đó ở đây được. Thậm chí, ở bếp lạ thì tôi còn nấu kém hiệu quả hơn.
Thế nên tôi không ngần ngại nhờ người khác giúp.
Với lại tôi cũng phải hỏi chỗ đồ dùng liên tục, có thêm người thì vẫn tốt hơn.
(Trong lúc Kanon đang cắt rau…)
Tôi lấy mì ra, mở bao một chút rồi cho vào lò vi sóng.
Làm ấm nhẹ sẽ giúp mì tơi ra dễ hơn và khi xào cũng đỡ rối.
Chỉ cần quay một chút là được.
Trong lúc đó, tôi bật bếp và cho dầu vào chảo.
"Khoan đã! Rau chưa cắt xong mà."
"Không sao đâu, cứ tiếp tục đi."
Cô ấy phản ứng vậy cũng dễ hiểu.
Thông thường, người ta sẽ xào rau trước vì nó lâu chín hơn. Có lẽ cô ngạc nhiên vì tôi đã bật bếp khi rau còn chưa chuẩn bị xong.
Nhưng tôi không định xào rau trước.
"Làm theo cách thường thì chẳng còn gì thú vị khi mọi người kỳ vọng nhiều thế này."
Tôi đổ phần mì đã làm ấm vào chảo dầu.
Khi mì bắt đầu tơi và nóng đều, tôi dùng xẻng ép nhẹ để mì áp sát mặt chảo.
Tiếng xèo xèo phát ra nghe thật vui tai, và mùi thơm dần lan tỏa, khiến món ăn thêm hấp dẫn.
(Sau đó…)
Mì nhiều thì rau cũng phải nhiều.
Tay nghề của Kanon thật đáng nể.
Rau được cô ấy cắt đều và đẹp, thao tác vừa nhanh vừa cẩn thận.
Dù vậy, vẫn cần chút thời gian nữa để hoàn tất.
Tranh thủ lúc đó, tôi có thể chuẩn bị――――
"Kanon, tôi dùng sốt trong tủ lạnh được không?"
"Hả? Đ-được thôi… nhưng cậu không dùng gói sốt bột ở đây à?"
"Không, tớ định pha một loại sốt riêng."
"Ồ, nghe hay đấy."
Tôi lấy sốt hàu và sốt Worcestershire trong tủ lạnh ra.
Trộn hai loại đó lại với một ít xì dầu, là xong phần nước sốt tự pha.
Đúng lúc đó, Kanon cắt rau xong và gọi tôi.
"Tớ cắt xong rồi. Giờ làm gì tiếp?"
"Tôi sẽ tạm tắt bếp bên chảo mì, cậu bắt đầu xào bắp cải bên chảo kia nhé. Nhà có thịt heo đúng không? Phần đó để cuối cùng, lát nữa chúng ta thay phiên nhau chuẩn bị."
"Hiểu rồi."
Kanon dùng chảo khác để xào rau.
Khi rau vừa chín tới, tôi thay cô ấy để trộn rau vào mì, gỡ tơi mì ra và đảo đều tất cả nguyên liệu.
"Giờ tới thịt phải không?"
"Ừ, đưa cáic đó đây."
"Rồi, rồi"
Tôi cho thịt ba chỉ cắt miếng nhỏ vào và xào cho đến khi thịt chín đều.
Xào một mẻ lớn thế này khá mỏi tay, nhưng cũng sắp hoàn tất rồi.
"Và giờ là bước cuối cùng…!"
Tôi rưới phần sốt tự pha lên mì đang gần chín.
Mùi thơm từ nước sốt sôi lên làm cả gian bếp ngập trong hương vị hấp dẫn, khiến cả tôi và Kanon đều thấy đói bụng.
"Mùi thơm quá…"
"Chuẩn không cần chỉnh."
Khi sốt đã thấm đều, món yakisoba cũng hoàn thành.
Tôi cho mì ra đĩa lớn rồi bảo Kanon mang ra cho tụi nhỏ.
"Này mấy đứa! Mì yakisoba xong rồi nhé!"
"""Yay!"""
Mấy đứa nhỏ dễ thương.
Tôi nghe tiếng chúng từ phòng khách, tụ tập quanh đĩa yakisoba mà Kanon đang cầm.
Nhưng tôi vẫn còn việc phải làm.
Tôi lấy ra những quả trứng Kanon đã mua, đập vài quả vào tô rồi đánh đều.
“Hả? Cậu còn định nấu gì nữa à?”
Trả lời Kanon, người vừa vào lấy đĩa, tôi lắc đầu.
“Không, không phải đâu. Đây chỉ là món phụ ăn kèm với yakisoba thôi.”
Tôi làm những lớp trứng mỏng trong chảo đã quét dầu nhẹ.
Những ai tinh ý chắc cũng đoán được rồi.
Tôi xếp từng lớp trứng mỏng lên đĩa rồi đi ra phòng khách.
“Rintarou, cái đó là gì thế ạ?”
“Lát nữa sẽ biết. Trước hết, cứ thưởng thức yakisoba đã.”
Tôi trả lời câu hỏi của Fuyuki, cậu con trai thứ hai, rồi giúp cậu ngồi xuống.
Rồi cùng Kanon và Kotone-san, tôi cũng ngồi vào bàn.
“Mời mọi người ăn nhé!”
Chúng tôi cùng đưa tay lại để chào trước bữa ăn rồi bắt đầu.
Lũ trẻ hồ hởi múc đống yakisoba đầy ắp ra đĩa rồi bắt đầu thưởng thức miếng đầu tiên.
Ngay lập tức, khuôn mặt chúng sáng lên.
“Ngon quá!”
“Mừng vì các em thích.”
Nhìn bọn nhỏ ăn yakisoba ngon lành, tôi mỉm cười.
Phản ứng trong sáng và thật thà của chúng làm tôi cảm động.
Đột nhiên tôi nhận ra.
Rằng――――cảm giác này giống hệt như khi Rei thưởng thức món tôi nấu.
Niềm vui trong sáng của cô ấy cũng giống như của những đứa trẻ này.
Tuy nhiên, có lẽ vẫn có chút nghi ngờ liệu một nữ sinh trung học có nên thể hiện như vậy.
“Ngon quá...... Rintarou-kun, cháu nấu ăn giỏi thật đấy.”
“Thật vinh hạnh. Vì một số lý do mà cháu sống một mình, nên dần dần cũng học được mấy món.”
“Thế à. Thật ấn tượng.”
Kotone-san mỉm cười dịu dàng.
Dù biết tôi nói vậy chỉ là cách nói, cô ấy đúng là hình mẫu người mẹ lý tưởng.
Cô ấy không vụ lợi, dành cho các con tình yêu thương vô điều kiện.
Lúc thì dịu dàng, lúc thì nghiêm khắc.
Nhìn Kanon, gia đình này chắc chắn là một hình mẫu hạnh phúc tràn đầy tình yêu.
Ah――――tôi ghen tị họ.
Tôi xua tan cảm giác ấy trong đầu.
Đó không phải con người thật của tôi.
Có thể là lần đầu gặp lại bố tệ hại sau một thời gian đã khiến tôi rối trí.
“Này...... Thử món này xem! Tôi tin cậu sẽ thích!”
Tôi đặt những lớp trứng mỏng trước mặt mọi người.
Kanon, nhận ra ý định, reo lên thích thú.
“À! Cậu cho món này lên yakisoba à.”
“Đúng rồi. Món này gọi là omelet-yakisoba. Thêm chút sốt và mayonnaise theo ý thích nhé.”
Tôi giúp tụi nhỏ xếp trứng mỏng lên yakisoba rồi rưới sốt và mayonnaise.
Tôi cũng làm vậy với phần của mình.
Khi đưa vào miệng, vị béo ngậy, đậm đà của hỗn hợp tan ngay trong khoang miệng.
“Wow! Món này cũng ngon không kém!”
“Tớ thích ăn với mayonnaise nhất!”
“Ngon quá!”
Thật vui khi thấy mọi người đều thích.
Bữa trưa vui vẻ, rộn ràng tiếp tục.
Dành thời gian bên họ, kỳ lạ thay, giúp tôi quên đi những cảm xúc khó chịu trước đó.


3 Bình luận