Phần 4: Quá Khứ Của Gia Đình Shidou
Chương 115: Cuộc Họp Đối Sách 1
2 Bình luận - Độ dài: 1,517 từ - Cập nhật:
Đã hai ngày trôi qua kể từ lần tôi đến nhà Kanon.
Và hôm nay là ngày Rei trở về sau chuyến công tác.
Tôi đã báo với cô ấy rằng mình đã xong việc và đang ở nhà rồi.
Biết rằng cô ấy rất mong được ăn bữa tôi nấu sau hai ngày xa cách, tôi quyết định sẽ dồn hết tâm huyết cho bữa ăn hôm nay.
“Mmm... ngon đấy.”
Tôi rời miệng khỏi chiếc thìa nếm thử rồi lẩm bẩm như vậy.
Món chính hôm nay là bò hầm.
Tôi thử làm một phiên bản chuẩn chỉnh dựa trên nước sốt demi-glace.[note76884]
Tuy nhiên, chắc là nó vẫn đơn giản đến mức không thể so sánh với món ăn ngoài nhà hàng. Nhưng nếu so với mấy loại bò hầm làm bằng gói gia vị sẵn, thì tôi nghĩ cái này ít ra cũng thật hơn một chút... hy vọng là vậy.
Tôi pha nước sốt bằng cách kết hợp demi-glace, sốt cà chua cô đặc, nước dùng consommé [note76885] và rượu vang đỏ.
Nguyên liệu gồm có thịt bò vai, khoai tây, cà rốt, hành tây và bông cải xanh.
Sau khi xào sơ mọi thứ cho chín tái, tôi ninh tất cả trong phần sốt đó cho đến khi khoai tây mềm nhừ.
Sau đó tôi nêm lại bằng muối và tiêu, thêm chút tỏi cho thơm nhưng không quá nồng, khiến căn phòng ngập tràn mùi thơm hấp dẫn.
Nếu có điều gì mà tôi đặc biệt chú trọng, thì đó là việc dùng bơ để xào nguyên liệu.
Việc này giúp tăng thêm độ béo ngậy, khiến món hầm trở nên đậm đà hơn hẳn.
Cuối cùng, tôi để nồi hầm nghỉ trong khoảng một tiếng để các hương vị hòa quyện với nhau.
“Được rồi, chắc đến giờ rồi nhỉ.”
Tôi nhận được tin nhắn từ Rei nói rằng cô ấy sắp đến, nên bắt đầu dọn đồ ăn ra.
Món bò hầm đã được làm nóng sẵn, chỉ cần bưng lên là ăn được.
Bánh mì baguette ăn kèm cũng được cắt lát mỏng để dễ dùng, mọi thứ đã sẵn sàng.
Khi tôi đang bận rộn như thế, thì nghe thấy tiếng cửa mở, kèm theo tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến vào phòng khách.
“――――Mình về rồi đây, Rintaro.”
“Ồ, chào mừng về nhà!”
Rei bước vào phòng khách, gương mặt ánh lên vẻ vui mừng khi thấy tôi.
Chỉ mới có hai ngày thôi, mà cô ấy đã nhớ tôi đến thế sao? Đúng là một cô gái dễ thương thật...... nhưng chuyện đó để sau đã.
“Đi rửa tay trước đi. Tôi nấu xong rồi.”
“Vâng...... thơm quá.”
“Món tối nay là bò hầm. tôi đảm bảo hương vị luôn.”
“Mình mong được ăn lắm. Đợi chút nhé.”
Nói rồi, Rei đi về phía phòng tắm.
Cứ nói chuyện với Rei là tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Hôm qua ở nhà một mình, tôi thấy hơi bồn chồn, nhưng chỉ cần nhìn thấy mặt cô ấy là cảm giác đó bay biến ngay.
Tôi nghĩ mình có thể nói chuyện mà mình muốn đề cập sau bữa tối một cách suôn sẻ rồi.
“Tớ rửa tay rồi. Súc miệng nữa.”
“Tốt lắm, đói chưa?”
“Tất nhiên rồi. tớ đói lắm.”
“Vậy ngồi xuống đi. Tôi mang ra ngay.”
Tôi bảo Rei chờ rồi múc món bò hầm ra đĩa.
Rắc nhẹ một ít rau mùi tây lên trên làm điểm nhấn, tôi đem phần đó đến chỗ cô ấy.
“Wow, nhìn y như ngoài tiệm ấy.”
“Hương vị chắc cũng ra gì đấy.”
Tôi quay lại bếp lấy phần bò hầm và món salad đơn giản của mình, rồi bày hết lên bàn.
Tôi đặt đĩa bánh mì baguette cắt lát giữa hai người, vậy là bữa ăn đã sẵn sàng.
Hai đứa tôi chắp tay, bắt đầu bữa tối.
""Chúc ngon miệng!""
Rei múc một thìa bò hầm rồi đưa lên miệng.
Vì là người nấu nên tôi không khỏi dõi theo miếng ăn đầu tiên của cô ấy.
Khi cô đưa miếng thịt mềm cùng nước hầm lên miệng, đôi mắt cô bắt đầu sáng rỡ.
“Ngon quá trời!”
“Nghe vậy là tôi yên tâm rồi.”
“Thịt mềm lắm luôn...... tan ra trong miệng ấy. Ngon thật đó!”
Vừa nói thế, Rei vừa chăm chú ăn.
Cô ăn bằng thìa, đôi khi lại chấm với bánh mì baguette.
Nhìn cô ăn ngon lành như thế, tôi không khỏi cảm thấy hạnh phúc ngập tràn.
“Nếu cậu muốn ăn thêm thì còn nhiều lắm, cứ nói nhé. À, tôi cũng có chuẩn bị cả cơm trắng nữa, nên nếu cậu muốn――――”
“Tớ muốn thử ăn với cơm.”
“......Có ngay đây.”
Nói về ăn uống, thì Rei lúc nào cũng rất nhiệt tình.
......Mình vừa nói được câu hay phết đấy.
Nhưng gác chuyện đó lại, tôi múc thêm cho cô phần thứ hai trong lúc quay ra hâm lại cơm trắng trong lò vi sóng.
Không có lý do gì để nghi ngờ rằng cơm trắng lại không hợp với bò hầm cả.
Nếu người ta ăn cơm với hamburger được, thì với bò hầm cũng làm từ sốt demi-glace như hamburger chắc chắn cũng ổn thôi.
Tất nhiên, đó là khẩu vị cá nhân của tôi, tôi không có ý bài bác những người thích ăn với bánh mì.
Miễn là ngon, vậy là đủ rồi.
Tuy nhiên, tôi vẫn không thể nào hiểu nổi việc ăn món hầm kem với cơm trắng.
Cả hai đều trắng tinh, nhìn cứ sao sao ấy.
――――À thì, tôi chỉ nghĩ linh tinh vậy thôi.
"Đây, phần thứ ba và cơm trắng của cậu đây."
"Cảm ơn cậu."
Món tôi nấu biến mất trong bụng Rei với tốc độ chóng mặt.
Tôi đã ăn xong phần mình, nên chỉ lặng lẽ ngồi nhìn cô ấy với một nụ cười nhẹ trên môi.
◇◆◇
"Cảm ơn vì bữa ăn."
"Ừ, miễn là cậu thấy ngon là tôi vui rồi."
Trong khi Rei nghỉ ngơi sau bữa ăn, tôi bắt đầu rửa bát đũa chúng tôi vừa dùng.
Đây là khoảng thời gian thư giãn quý giá của hai đứa.
Vậy mà ngay vào lúc yên bình thế này, tôi lại phải nói ra một chuyện chẳng hợp chút nào.
"Rei, tôi nói chuyện với cậu một chút được không?"
"Hmm?"
Khi tôi gọi, Rei đang nhìn điện thoại. Cô lập tức ngẩng lên nhìn tôi,
rồi đặt điện thoại xuống bàn, hoàn toàn hướng sự chú ý về phía tôi.
"Chuyện gì nghiêm trọng à?"
"Ừ, cũng khá quan trọng."
Trước tiên, tôi kể cho Rei nghe mọi chuyện đang xảy ra với tôi, không giấu giếm điều gì.
Tôi đã bị Tập đoàn Shidou gọi đến và gây áp lực phải đính hôn với Tenguuji Yuzuka, con gái chủ tịch Tập đoàn Tenguuji.
Tôi đã từ chối, nhưng Yuzuka lại kiên quyết biến tôi thành hôn phu bằng mọi giá.
Và rồi――――
"Mối quan hệ của tụi mình có thể trở thành điểm yếu......?"
"Ừ, khả năng cao là vậy."
Một bầu không khí căng thẳng bao trùm cả hai.
Nghĩ lại thì, với quãng thời gian hai đứa đã ở cạnh nhau, chuyện mối quan hệ này chưa bị lộ ra công chúng đúng là một kỳ tích.
Rei thường cải trang mỗi khi ra ngoài, nhưng cũng có không ít lần tôi thấy cô hơi bất cẩn.
Tôi cũng chẳng khá hơn là bao.
Không phải tôi lơ là, chỉ là cảm giác thân thuộc đôi khi khiến ta mất cảnh giác,
và có vẻ như cả hai đang dần thiếu cẩn trọng hơn trước.
Sớm hay muộn, tụi tôi cũng phải siết chặt lại kỷ luật.
"......Tôi xin lỗi vì đã kéo cô vào chuyện phiền phức này."
"Mình không thấy phiền gì cả. Với lại, đâu phải chuyện đã chắc chắn sẽ xảy ra. Vậy nên, giờ mình nên làm gì?"
"Không có gì cụ thể đâu. Nhưng tôi đang nghĩ tạm thời sẽ tránh không đến căn hộ này."
"Hả......?"
Gương mặt Rei thoáng cứng lại rõ rệt.
Cũng phải thôi, tôi vừa nói một điều quá bất ngờ.
"Tôi định nhờ cậy Yuzuki-sensei một thời gian. Không biết sẽ mất bao lâu, nhưng ít nhất là cho đến khi mọi chuyện lắng xuống――――"
".....Mình không muốn đâu."[note76883]
"Hả?"
Rei đột ngột đứng bật dậy. Phản ứng của cô khiến tôi sững người.
"Mình không muốn...... xa Rintaro."
"......"
Đôi mắt Rei ngân ngấn nước, như thể sắp khóc đến nơi.
Tôi chưa từng thấy cô như thế này bao giờ.
Cô che mặt, rồi chạy nhanh về phía cửa ra vào.
"Rei......!"
"――――ình xin lỗi, mình cần ra ngoài cho đầu óc nguôi đi một chút."
Nói rồi cô rời khỏi phòng.
Còn tôi, vẫn đứng yên bất động tại chỗ.
Cảm giác như chân bị dính chặt xuống sàn, chỉ còn lại mình tôi đứng đó,
chờ đầu óc bắt kịp với những gì vừa xảy ra.


2 Bình luận
đề nghị quá hài dón :vv