Phần 4: Quá Khứ Của Gia Đình Shidou
Chương 111: Từ Chối 3
4 Bình luận - Độ dài: 1,487 từ - Cập nhật:
“......Hmm, tớ hiểu câu chuyện rồi.”
Nghe tôi kể xong trong lúc ngồi trên ghế đá, Kanon nhìn chằm chằm vào tôi qua khe hở chiếc kính râm.
Ánh nhìn đó khiến tôi cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.
"Cậu đang gánh một gánh nặng chẳng dễ chịu gì, hơn cả tớ tưởng."
“Không có gì đâu... cũng chẳng phải chuyện gì to tát.”
“Đừng có lừa tôi. Không to tát mà lại có bộ mặt như thế à?”
“Thỉnh thoảng tôi cũng buồn như bao người thôi.”
“A ha, vậy là thật sự đang buồn rồi còn gì.”
Kanon nhếch môi cười tinh quái.
Chết tiệt, tôi bị cậu ấy dắt mũi mất rồi.
“Mà này, hét vào mặt con gái là không được đâu nha. Mà nói đi cũng phải nói lại, nhìn kiểu gì thì bên kia mới là người sai rõ rành rành……”
“Ừ. Tôi thực sự hối hận về chuyện đó.”
Đúng sai không còn quan trọng nữa, tôi chỉ không thể tha thứ cho chính mình.
Hét lên để ép người khác nghe theo là việc của con nít.
Dù học sinh cấp ba vẫn còn được coi là trẻ con, thì biết sai mà vẫn làm ở bất kỳ độ tuổi nào cũng là điều đáng xấu hổ.
Tôi thấy khó chịu với cái sự trẻ con của chính mình.
“......Hôm nay Rei có đi làm không?”
“Hả? À, chắc là có.”
“Hừm……”
Cô ấy định nói gì đây?
Kanon quay mặt đi và nghịch nghịch mấy sợi tóc.
“......Này.”
“Gì thế?”
“Nếu cậu đang rảnh thì đến nhà ba mẹ tớ bây giờ đi?”
“Hả?”
Trước lời mời bất ngờ, tôi buột miệng đáp lại trong ngạc nhiên.
“Hồi nãy tớ có nói là định về nấu trưa cho mấy đứa em còn gì. Nếu có cậu giúp thì nhẹ việc hơn, nên nếu được thì giúp tớ một tay nha?”
“Này này… Khoan đã, không phải cậu đang coi tôi là người đang buồn à? Giờ bắt tôi làm việc luôn thế sao?”
“Ngồi ủ rũ ở đây thì đầu óc cũng chẳng khá hơn đâu. Trước mắt là phải động đậy đi! Đứng yên là toi đấy.”
Lý lẽ hơi bị ép, nhưng nghe rất ra kiểu của Kanon.
Có lẽ tôi đang cần một cú hích như vậy lúc này.
Chỉ riêng việc được ai đó kéo đi, dù là bị ép, cũng khiến cảm giác tội lỗi cứ quay cuồng trong lòng dịu đi đôi chút.
“......Được rồi, tôi giúp.”
“Errr,, cứ việc giúp hết mức luôn nha!”
“Cách nói của cậu nghe kỳ kỳ rồi đấy.” (Rintaro)
Tôi đứng dậy khỏi ghế đá, cùng Kanon đi về phía nhà ba mẹ cô ấy.
“......! Chị Hai dắt bạn trai về nhàaaaaa!”
Ngay khi vừa tới nhà ba mẹ của Kanon, một thằng nhóc hay đúng hơn là một cậu bé tầm tuổi tiểu học hét lên và nhảy nhót rầm rĩ.
Như bị tiếng hét đó hút lại, hai đứa trẻ nữa cũng từ trong hành lang chạy ào ra.
“Bạn trai á!? Bạn trai của chị Hai á!?”
“Bạn trai của chị Hai!?”
Hai trai, một gái.
Chắc đây là mấy đứa em mà Kanon từng nhắc đến.
Nhìn kỹ thì cả ba đứa đều có đôi mắt giống hệt Kanon.
“Không phải bạn trai gì hết! Mấy đứa làm cái gì mà ầm lên vậy hả, đồ ranh con!”
“Ái chà! Chị Hai nổi giận rồi kìa!”
“Chị Hai khó tính ghê á!”
“Lớn đầu mà đi giận con nít là trẻ con đó nha!”
“Nếu muốn nói gì thì nói cái gì dễ thương hơn chút coi!”
Ba đứa nhóc vừa hét vừa cười rượt chạy đi, còn Kanon thì đuổi theo ngay sau.
Bị bỏ lại một mình ở cửa căn nhà cũ, tôi chẳng biết phải làm gì, đành đứng ngẩn ra đó.
“――――Ôi chà... Đang không hiểu sao mà ồn ào dữ vậy, thì ra là nó dẫn bạn về nhà.”
“Huh?”
Bất ngờ, một cánh cửa trong hành lang mở ra, và một người phụ nữ nhỏ nhắn xuất hiện.
bác ấy trông chừng khoảng cuối ba mươi.
Sau đó, vừa bước đi vừa kéo lê đôi dép, tiến về phía cửa ra vào rồi nhìn tôi.
“À, rất vui được gặp cháu. Cô là Kotone, mẹ của Kanon.”
“À, vâng, cháu là Shidou Rintaro. Hôm nay cháu được Kanon――san mời đến ạ.”
“Vậy à. Cũng lâu rồi nó mới dắt bạn về. Dù chỉ là một ngôi nhà đơn sơ, cháu cứ tự nhiên như ở nhà nhé.”
“......Cháu cảm ơn ạ.”
“Cháu cứ đứng đó cũng không tiện, vào phòng khách chờ một chút nhé? Cô đi gọi bọn nhỏ về.”
Kotone-san niềm nở đón tôi vào nhà rồi dẫn tôi đến phòng khách.
Trong căn phòng được dọn dẹp gọn gàng, có một chiếc sofa lớn, tôi ngồi xuống đó.
Vừa nhìn thoáng qua chiếc TV đặt trước sofa, thì Kanon, vừa thở hổn hển, vừa lôi theo mấy đứa em, xuất hiện từ hành lang.
“Xi-xin lỗi nha, Rintaro... vì để cậu chờ một mình.”
“Không sao đâu... Cậu ổn chứ?”
“Tôi ổn. Chuyện thường ngày thôi.”
Kanon trông như kiệt sức, còn mấy đứa nhỏ thì mặt mày không mấy hài lòng vì bị bắt lại.
Nghe rằng đây là “chuyện thường ngày”, tôi phần nào hiểu được tính cách chu đáo của Kanon.
“Nào, mấy nhóc, chào hỏi đi.”
Được Kanon thúc giục, ba đứa trẻ xếp hàng trước mặt tôi.
“Em là Akiya, học lớp bốn ạ!”
“Em là Fuyuki, học lớp hai!”
“Em là Haruka, học mẫu giáo!”
Cả ba đồng thanh chào tôi một cách rất năng động.
À, tên của mấy đứa này cả của Kanon nữa đều gắn với bốn mùa.[note76283]
Đặt tên khéo thật.
“Anh là Shidou Rintaro, bạn của chị tụi em. Hiện đang học lớp 11... Rất vui được gặp mấy đứa.”
“Rất vui được gặp anh, Rintaro!” (Akiya)
““Rintaro!”” (Fuyuki, Haruka)
“……”
Đột nhiên bị gọi tên thân mật.
Thôi kệ, cũng chẳng sao.
“Cậu đã giải thích xong vụ ‘bạn trai’ cho tụi nhỏ chưa đấy?”
“Rồi, tớ nói rõ ràng rồi.”
Kanon giơ ngón cái lên.
Nhìn biểu cảm của cô ấy thì đúng là đã nói cho ra nhẽ.
Tôi là con một, nên không hiểu rõ, nhưng chăm con nít đúng là vất vả thật.
“Rintaro! Hôm nay anh tới với chị Hai làm gì vậy?”
“Hmm? À, chắc là bọn anh định nấu bữa trưa.”
“Bữa trưa!?”
Nghe đến từ “bữa trưa”, mắt Akiya sáng rực lên.
“Rintaro biết nấu ăn á?!”
“Ừ, anh sống một mình nên biết chút ít.”
“Người lớn thật đó nha!”
Không hiểu sao Akiya hứng khởi hẳn lên, rồi hai đứa kia cũng bị lây theo.
“Ăn cơm! Là ăn cơm!” (Fuyuki)
“Bữa trưa! Em đói rồi!” (Haruka)
Nhìn bọn trẻ nhảy nhót vui vẻ, tôi có hơi lúng túng, còn Kanon thì thở dài bên cạnh.
“Haa... tụi nó đang trong cái tuổi mà chỉ cần nghe đến ‘ăn’ là phản ứng như vậy đấy. Ồn ào quá trời phải không?”
“Không đâu, tôi thấy biết ơn ấy chứ. Tụi nhỏ ăn khỏe thế này là tốt.”
“Ra cậu là kiểu người như vậy hả...”
Đang trò chuyện như thế thì Kotone-san, người vừa đi gọi Kanon và bọn nhỏ, quay lại phòng khách.
Không hiểu sao trông bà có vẻ hơi mệt.
“Haa... lúc nào cũng bày bừa rồi không chịu dọn dẹp, thiệt tình.”
――――Ra là bác đang dọn chiến trường sau khi bọn trẻ làm loạn.
“Mama, con dùng bếp với Rintaro nha.”
“Hở? Rintaro-kun cũng nấu giúp nữa à?”
“Vâng ạ, đồ cậu ấy nấu còn ngon hơn mấy tiệm quanh đây nữa. Cứ trông đợi đi nha.”
“Ôi, thế thì cô hóng lắm đấy.”
Tôi muốn nói đừng mong đợi quá, nhưng nếu là lời Kanon nói thì cũng không thấy tệ.
Để bọn trẻ lại cho Kotone-san trông, tôi cùng Kanon đi vào bếp.
Căn bếp, dù đã qua sử dụng nhiều, vẫn đầy đủ đồ đạc và sạch sẽ, phản ánh sự chỉn chu của Kotone-san.
“Phiền cậu rồi... nhưng tớ giao hết chuyện nấu nướng cho cậu được không?”
“Tôi thật sự nấu á? Không phải lúc đầu cậu định là người nấu à?”
“Không sao đâu. Tớ cũng chẳng phải kiểu người mê nấu ăn, nên có người khác nấu thì nhẹ thân hơn.”
“Cậu thẳng thắn ghê.”
“Giấu giấu giếm giếm mới đáng ngờ, đúng không?”
“Ừ, cũng có lý.”
“Trước mắt, tớ sẽ phụ một tay. Không cần món gì cầu kỳ đâu, chỉ cần nhanh và đủ no là được.”
“Ờ, hiểu rồi.”
Một món gì đó để tụi nhỏ ăn no bụng.
Chỉ có duy nhất một món nảy ra trong đầu tôi lúc này.


4 Bình luận