Daininki Idol na Classmat...
Kishimoto Kazuha Miwabe Sakura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 4: Quá Khứ Của Gia Đình Shidou

Chương 133: Cuối Cùng Mọi Chuyện Cũng Ổn 2

5 Bình luận - Độ dài: 2,067 từ - Cập nhật:

“Chào mừng.”

Vừa nói, tôi vừa mở cửa chính.

Trước mắt tôi là Rei và các cô nàng trong trang phục thường ngày, cùng với Yukio.

Tôi đã được báo trước là họ sẽ đến cùng nhau nên cũng đoán được phần nào, nhưng đúng là họ thật sự đã hẹn gặp nhau rồi mới đến.

“Yahho, Rintaro!”

“Cảm ơn vì đã mời bọn tớ đến, Rintaro-kun.”

“Mình tới với cái bụng trống rỗng đây.”

“Rồi rồi, mau vào đi.”

Tôi đón ba cô gái luôn giữ vẻ tự nhiên như mọi khi, rồi chạm mắt với Yukio đang đi sau họ.

“Này, thật sự ổn khi tao tới đây à? Thành thật thì… tao thấy hơi lạc lõng…”

“Nếu mày nói thế thì tao cũng lạc lõng nốt. Hôm nay mời mày tới là vì tao nợ mày rất nhiều, nên cứ thoải mái tận hưởng đi.”

“Hmm… mà này Rintaro, rốt cuộc mày đúng là con trai nhà tài phiệt ha…”

Cái thằng này. Mở miệng ra là chọc người khác ngay.

Nó chắc nghĩ giờ thì có thể thoải mái trêu chọc tôi, sau khi biết tôi đã gác lại quá khứ.

Mà cũng đúng thật.

Thực lòng, tôi thấy biết ơn vì giờ nó có thể đùa giỡn với tôi như vậy.

Tôi thật sự muốn cảm giác “mọi thứ quay lại như xưa”.

“Ngưng lải nhải rồi vào đi. Không vào là phần của mày bay vô thùng rác đấy.”

“Nguy rồi đấy. Miễn là được ăn món mày nấu thì kêu tao nhảy xuống địa ngục tao cũng đi.”

“Ờ ờ, biết ơn ghê luôn.”

“Tao đang khen mày thật lòng đấy, biết không.”

Cười lớn một tiếng, tôi mời Yukio vào nhà.

Trở lại phòng khách, tôi thấy Rei và mấy cô gái đang tò mò nhìn quanh căn nhà.

“Hmm… đây là nơi Rintaro-kun sống hồi nhỏ à. Thật sự đẹp quá.”

“Giống nhà Rei nhỉ? Nhà giàu ai cũng mê kiểu nhà thế này hay sao á?”

Thật lòng thì tôi cũng đồng tình với lời của Kanon.

Ờ thì, mấy người giàu đúng là hay thích mấy căn nhà rộng thế này.

Xin lỗi, đó là định kiến ăn sâu vào tôi rồi.

“Thơm quá trời luôn. Đồ ăn nấu xong rồi hả?”

“Ừ, món chính gần xong hết rồi. Còn mấy món nhỏ nữa với món tráng miệng để lạnh trong tủ.”

“Háo hức ghê. Mình tới là xác định bụng đói sẵn luôn rồi.”

“Câu đó cậu nói lúc mới vô rồi còn gì.”

Rei vẫn ham ăn như mọi khi.

Mà thật ra, với tôi thì như vậy mới là tốt nhất.

“Rintaro, bọn tao có giúp được gì không? Không có việc gì làm thì ngồi không cũng chán, nên nếu giúp được gì thì cứ bảo nhé.”

“Vậy thì tốt quá. Mày phụ dọn đĩa chén ra bàn được không? Tao lo nấu ăn quá quên béng mấy cái đó luôn.”

“Okay, để tao lo!”

Sau khi chỉ cho Yukio chỗ để chén đĩa, không chỉ mình nó mà mấy cô nàng cũng bắt đầu giúp đỡ.

Trong lúc đó, tôi quay lại bếp để kiểm tra tình hình nấu nướng.

(...Tốt rồi, gần như xong hết rồi.)

Tôi mở nắp nồi áp suất và hít lấy mùi thơm của món sườn heo hầm.

Ừ, ra món ngon thật.

Chỉ cần ngửi thôi cũng đủ chảy nước miếng.

Món fricassée cũng chín kỹ rồi, mùi sốt trắng lan tỏa khắp không gian.

Tôi nếm thử từng món một chút để đảm bảo hương vị hoàn hảo.

“Hah, Khá lắm, tôi ơi. Mày nấu ngon đấy.”

Vị vừa chuẩn.

Với thế này, tôi có thể tự tin bưng món lên cho mọi người.

Tôi bày món sườn ra đĩa lớn, còn fricassée thì múc vào từng phần nhỏ, rồi mang đến bàn, nơi cả bốn người đang ngồi đợi.

“Đây rồi, món chính hôm nay đây!”

Khi tôi đặt thức ăn lên bàn, cả bốn người họ đồng loạt ánh lên vẻ thích thú.

“Whoa! Sườn heo hầm kìa! Mmm, thơm quá trời luôn!”

Thấy Kanon hào hứng lộ rõ ra mặt làm tôi cũng mỉm cười theo.

Dù sao thì nấu ăn cho người khác cũng thú vị hơn là nấu cho chính mình.

Đặc biệt là khi việc nấu ăn này để làm họ vui, nó trở thành một điều có ý nghĩa thật sự với tôi.

Nhìn vào ánh mắt họ, tôi lại được nhắc nhở điều đó một lần nữa.

“Tuyệt quá… Món này nấu chắc tốn thời gian lắm hả?”

“Cũng không đâu, tại có nồi áp suất nên nhanh lắm. Món kia cũng không cần hầm lâu.”

“Heh~, hóa ra Shidou Rintaro cũng biết cách tiết kiệm thời gian ha. Nể thật.”

“Khen kiểu gì cũng vậy thôi, đổi lại cô chỉ được ăn thôi đấy.”

“Chính vì thế nên tớ mới khen đó.”

Mia vẫn giữ cái miệng dẻo như thường.

Tôi quay lại bếp để chuẩn bị món phụ ăn kèm với món chính.

Tôi gọi nó là salad cocktail.

Tôi cắt nhỏ cà chua, bơ, trứng luộc và phô mai rồi xếp vào từng ly nhỏ, rưới nước xốt lên trên.

Làm thì đơn giản cực kỳ, nhưng nhìn bắt mắt lắm.

Chỉ cần vắt thêm ít nước chanh là thành món phụ mát lạnh, cân bằng vị béo ngậy của món chính.

“Rồi, xong hết mấy món ăn. Sườn heo chắc đủ no rồi, nhưng nếu chưa đủ thì cứ nói. Không có cơm nhưng có bánh mì baguette.”

Tôi đặt phần salad cocktail trước mặt mọi người, và một phần cho chỗ ngồi của mình.

Rồi tôi ngồi xuống, chạm mắt với từng người một.

“Vậy thì…chúc mọi người ngon miệng.”

“““Chúc mọi người ngon miệng.”””

Cả năm người chúng tôi chắp tay cảm ơn rồi bắt đầu ăn.

Tôi quyết định chờ một chút để quan sát phản ứng của mọi người.

Rei và Kanon là hai người đầu tiên với tay lấy món sườn hầm.

Hai người gần như cùng lúc đưa miếng thịt lên miệng, rồi đồng loạt mở to mắt.

“Mềm quá luôn!”

“Mềm ghê luôn…!”

Cả phản ứng của họ cũng gần như đồng bộ.

“Cái gì đây chứ… Cứ như miếng thịt tan ra trong miệng vậy!”

“Tuyệt thật, cảm giác như đang húp luôn ấy!”

Nhờ nồi áp suất mà sườn heo mềm rục ra không, giờ phải nói là như tan chảy luôn thì đúng hơn.

Không cần dao, chỉ dùng nĩa là có thể dễ dàng xé thịt ra được.

Mỗi lần cắn vào, thịt lập tức tan ngay trong miệng, nước sốt hầm vị tương đậm đà phủ lên từng thớ thịt, rồi từ từ lan ra khắp đầu lưỡi.

Chính là món sườn lý tưởng mà tôi luôn hình dung đến.

“Ố, chắc mình bắt đầu bằng món này trước vậy.”

“Tớ cũng thế.”

Thấy hai người kia chọn sườn, Mia và Yukio quay sang chọn fricassée.

Ngay khi miếng thịt gà chạm vào miệng, cả hai cũng lập tức mở to mắt giống hệt phản ứng của nhóm sườn.

“Ngon quá đi mất…!”

“Ừa…! Sốt trắng phủ đều hết cả. Tuyệt cú mèo luôn!”

Có vẻ món này cũng được đón nhận.

Ít nhất thì, cả hai món chính đều có thể xem là thành công.

Dù tôi có nghĩ mình làm hoàn hảo đi nữa, nếu người ăn không thấy ngon thì cũng vô nghĩa.

Giờ thì tôi có thể yên tâm mà bắt đầu ăn rồi.

“…Mà, lần này mọi chuyện giải quyết nhanh hơn mình tưởng đó.”

Kanon bất ngờ lên tiếng trong lúc cả bọn vẫn đang ăn.

“Rốt cuộc thì chuyện với Tenguuji-san, bạn thuở nhỏ của ông, kết thúc thế nào vậy?”

“Ừm, bọn tôi quyết định cứ làm bạn tốt thôi. Cô ấy cũng trải qua nhiều chuyện vì gia đình, giờ thì cũng buông bỏ rồi, nên chẳng còn lý do gì để đối đầu nữa.”

“Hmm… Vậy là không có nối lại tình xưa à?”

“Ừ, không có gì cả.”

Cuối cùng, tôi cũng đối mặt với cảm xúc thật của mình, và những tình cảm dành cho Tenguuji ngày xưa đã phai nhạt từ lâu rồi.

Ít nhất thì, điều đó vẫn không thay đổi cho đến giờ.

“Mà ông cũng làm hòa với bố ông rồi đúng không? Vậy thì tốt quá.”

“Làm hòa, hả… Thật ra thì chuyện đó cũng nhờ cô giúp nhiều. Cảm ơn, Kanon.”

“Gì—Đừng nói thẳng ra như vậy, ngại chết đi được!”

Kanon quay mặt đi, má hơi ửng đỏ.

Thấy cô ấy như vậy, Rei và Mia liền liếc tôi bằng ánh mắt nghi ngờ.

À, giờ nghĩ lại mới nhớ, tôi chưa kể gì với họ về cuộc nói chuyện ở nhà Kanon.

Mà cũng chẳng cần phải kể chi tiết làm gì.

“Tôi cũng không nghĩ mình sẽ giữ liên lạc thường xuyên với ông già. Cả hai bọn tôi đâu phải kiểu người như vậy.”

Nói ra như vậy, tôi chợt nhớ đến lời của Sofia-san lúc chia tay.

Cô ấy nói tôi giống ông ấy. Có lẽ không phải nói về ngoại hình, mà là tính cách.

…Mà dù sao thì, tôi vẫn chẳng thể đồng tình nổi.

“Bố của cậu là người thế nào vậy, Rintaro-kun?

“Hả? Hmm… nếu phải dùng một từ thì là nghiện việc. Cũng không phải người thú vị gì cho cam.”

“Dù vậy thì tớ vẫn muốn gặp ông ấy một lần. Tớ muốn tự giới thiệu cho đàng hoàng.”

“Tự giới thiệu?”

Mia đang cười rạng rỡ với tôi.

Rợn quá. Rợn thiệt sự.

“Mình cũng muốn giới thiệu nữa. Rintaro luôn giúp đỡ rất nhiều, nên mình muốn cảm ơn bố cậu cho đàng hoàng.”

“À, không cần đâu… Nhưng nếu cậu thật sự muốn thì tôi sẽ thử liên lạc. Mặc dù với lịch làm việc của ông ấy thì chắc cũng khó sắp xếp được.”

Rei cũng vậy.

Một tổng giám đốc bận rộn và một idol bận rộn.

Thời gian biểu kiểu gì cũng chẳng trùng nhau được.

“Cũng đúng ha, từ giờ chắc ai cũng càng ngày càng bận hơn thôi… À, món này để mình thử tiếp nhé… Gì mà gọi là…?”

“Fricassée.”

“Ờ, fricassée đó.”

Vừa nói thản nhiên như vậy, Kanon với tay lấy phần fricassée.

Cậu ấy bỏ một miếng vào miệng, nhai một lúc rồi bất ngờ tròn mắt.

“Huh?! Dù nấu với sốt mà da vẫn còn giòn kìa!”

“Hmm? À, vì tôi áp chảo phần da trước. Như vậy sẽ giảm được độ ngấy mà còn có mùi thơm kiểu nướng nữa.”

“Heh~… Ông vẫn kỹ tính như mọi khi ha.”

“Ờ thì, dạo này tôi học lại nấu ăn từ đầu mà. Đã học thì muốn giỏi hơn nữa luôn.”

Từ lúc được ăn món mẹ Rei nấu, tức là của cô Lilia-san, động lực của tôi đã tăng vọt.

Chỉ cần thêm một chút rượu thôi là món ăn đã thay đổi hoàn toàn. Sự sâu sắc đó khiến tôi bị choáng, tôi vẫn còn cách rất xa, nghĩ đến là thấy bực.

Một ngày nào đó, tôi muốn có thể nấu những món ngon nhất cho người vợ tương lai của mình.

Nên từ giờ, tôi không chỉ làm theo công thức nữa, mà sẽ tự mày mò nhiều cách sáng tạo hơn.

“Yup… Nếu cậu mà nấu ăn giỏi thêm nữa thì tụi này sẽ chẳng rời cậu được mất. Đến lúc đó thì nhớ chịu trách nhiệm đó nha?”

“Haha, được thôi. Lúc đó tôi lo cho hết.”

“…Ể?”

Nếu họ cần món ăn của tôi, tôi sẽ làm cho họ.

Mấy cô gái này đã ở bên tôi trong thời điểm bước ngoặt của cuộc đời.

Tôi sẽ dùng cả đời để trả ơn đó.

Tuy thực tế là, tôi biết rồi họ cũng sẽ có con đường riêng.

Một ngày nào đó, họ sẽ có gia đình riêng, sẽ không thể cứ ghé nhà tôi để ăn như vậy được nữa…

“…Ông, nghiêm túc khi nói vậy à?”

“Hả?”

Trái ngược với suy nghĩ trong đầu tôi, Kanon và mấy cô nàng còn lại nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc đến bất ngờ.

Khoan đã, tôi lỡ nói gì kỳ à…?

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

ra mắt bố chồng =)
Xem thêm
TRANS
Thế ông nhìn lại xem chỗ nào ông nói không kỳ hả?
Xem thêm
quá dữ roi
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Nhanh thế 🍳
Xem thêm