Daininki Idol na Classmat...
Kishimoto Kazuha Miwabe Sakura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 4: Quá Khứ Của Gia Đình Shidou

Chương 125: Gặp Mặt Bố Mẹ Cô Ấy? 5

7 Bình luận - Độ dài: 1,803 từ - Cập nhật:

“……Cậu nhớ rồi à?”

“Ừm, đúng hơn là… tôi vừa hồi tưởng lại, chắc vậy.”

Khi cố gắng nhớ lại về cha mình, đầu óc tôi lại lang thang đến buổi tiệc nơi tôi có lẽ đã gặp Otosaki-san lần đầu tiên.

Tại sao tôi lại quên chứ?

Không――――đúng hơn là, tôi nghĩ mình đã cố tình tránh né những ký ức đó, ở đâu đó sâu trong lòng.

Giờ thì, cảm giác như gánh nặng trong tôi vừa được gỡ bỏ.

Ký ức vẫn chưa rõ ràng, nhưng đang dần quay trở lại, từng chút một.

“Cô gái tóc vàng đi cùng Otosaki-san hôm đó… là cậu, đúng không?”

“…Mn.”

Rei khẽ gật đầu, trông như một đứa trẻ đã chấp nhận số phận.

Cô ấy có vẻ nghĩ rằng tôi sắp mắng mỏ cô ấy hay gì đó.

“Dựa vào phản ứng của cậu… thì gặp lại tôi không phải chỉ là tình cờ, đúng không?”

“.......Mm. Mình luôn nhớ cậu, Rintarou. Từ hôm đó đến giờ, mình lúc nào cũng muốn được gặp lại cậu…… Mình luôn tìm kiếm cậu.”

“Vậy… chuyện gặp nhau ở nhà ga hôm đó—”

“Không phải tất cả đều là trùng hợp. Việc mình nhìn thấy cậu lúc đó là tình cờ. Nhưng quyết định lại gần cậu, là lựa chọn của mình.

“……Ra vậy.”

Rei luôn nhớ đến tôi, và có lẽ cũng nhớ cả quá khứ tôi từng là thành viên của Tập đoàn Shidou.

Tại sao cô ấy chưa bao giờ nói gì về chuyện đó, tôi không tài nào hiểu được.

Nhưng dù vậy――――

“……Xin lỗi, vì tất cả mọi chuyện từ trước đến giờ.”

“Hả?”

“Ý tôi là, tôi chẳng nhớ gì về cậu cả… chắc điều đó làm cậu buồn lắm, đúng không? Tôi chắc đã cư xử khá tệ với cậu.”

Được đoàn tụ sau bao năm, vậy mà người kia lại không nhớ gì về mình—

Chỉ nghĩ sơ qua thôi cũng thấy đau lòng rồi.

“――――Không phải vậy đâu.”

“Hả?”

“Thật ra, mình mới là người luôn muốn xin lỗi cậu.”

Đôi mắt lấp lánh nước, Rei ngẩng lên nhìn tôi.

Tôi bất giác dừng lại, nhìn sâu vào đôi mắt ấy.

“Đúng là, mình có thấy buồn một chút vì cậu không nhớ mình. Nhưng sau khi biết về quá khứ của cậu… mình thấy sợ. Sợ rằng nếu cậu nhớ lại vì mình, thì sẽ kéo theo cả những ký ức cậu không muốn nhớ… Rằng cậu có thể sẽ ghét mình. Mình luôn sợ điều đó.”

Nỗi sợ ấy, không thể nghi ngờ gì, xuất phát từ tận đáy lòng cô ấy.

Nghĩ lại thì, từ lúc gặp Rei, cũng có đôi lúc tôi suýt nhớ lại quá khứ.

Thậm chí còn mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ, như thể sống lại những tổn thương ngày xưa.

Theo nghĩa đó, nỗi sợ của Rei không hề vô lý.

“Hôm đó ở buổi tiệc… khi tụi mình cùng ăn bánh kem… mình vẫn nhớ rõ như in, như chỉ mới hôm qua. Chính cậu là người đã dạy mình biết niềm vui của việc ăn uống.”

“…”

“Rintarou… giờ khi cậu đã nhớ lại quá khứ rồi, cậu vẫn sẽ ở bên mình chứ?”

Rei ngẩng nhìn tôi, trong mắt đầy bất an, nuối tiếc… và hy vọng.

Tôi khẽ thở dài một hơi.

“…Đừng ngốc vậy. Đừng hỏi tôi mấy chuyện như thế.”

“Mm.”

Tôi đặt tay lên đầu cô ấy và xoa nhẹ mái tóc.

Bình thường tôi chẳng bao giờ động vào tóc con gái cả, nhưng lúc này, tôi cảm thấy cô ấy cần sự trấn an kiểu đó.

“Chỉ vì tôi bắt đầu nhớ lại quá khứ, không có nghĩa là tôi sẽ bỏ đi đâu. Trái lại, tôi biết ơn cậu vì đã không ép tôi phải nhớ. Nhờ cậu, tôi cuối cùng cũng sẵn sàng đối mặt với nó.”

“Sẵn sàng đối mặt…?”

“Phải. Có nhiều chuyện tôi cần nói với bố tôi, và cả với Tenguuji nữa. Tôi nghĩ… mình cần phải khép lại tất cả.”

Tôi đã sống đến giờ mà chưa từng giải quyết xong những chuyện trong quá khứ.

Nền tảng cuộc đời tôi lúc nào cũng như đang chênh vênh.

Nhưng bây giờ, tôi cảm thấy mình có thể đối mặt một cách bình tĩnh.

Rằng tôi có thể vượt qua quá khứ, vượt qua nỗi đau bị mẹ bỏ rơi.

“Rei… hãy luôn ở bên tôi. Chỉ cần có cậu bên cạnh, tôi sẽ có thêm sức mạnh.”

“Thật sao...?”

“Phải. Mấy chuyện thế này tôi sẽ không nói dối đâu.”

“……Mình vui lắm.”

Bên trong taxi, bàn tay của Rei nhẹ nhàng đưa ra và đặt lên tay tôi.

Tài xế vẫn đang ở đó, nhưng… chừng này thì, chắc là không sao.

Ít nhất là lúc này, tôi chẳng có ý định rút tay lại.

◇◆◇

Buổi chiều hôm Rintarou đến nhà Otosaki.

Tenguuji Yuzuka một lần nữa đến trụ sở của Tập đoàn Shidou.

Vì đã đặt lịch hẹn từ trước, Yuzuka dễ dàng được vào trong tòa nhà. Cô được một thư ký dẫn đường, gõ cửa văn phòng nơi Chủ tịch Shidou Yuutarou đang làm việc.

“――――Mời vào.”

“Xin phép làm phiền.”

Đáp lại giọng nói của Yuutarou, Yuzuka bước vào phòng.

Bên trong là Yuutarou và cấp dưới của ông, Sophia.

Yuutarou đang ngồi ở ghế sofa dành cho khách, ông ra hiệu cho Yuzuka ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

“Cháu đến đây hôm nay có chuyện gì sao?”

“Cháu đến để bàn về đề xuất sáp nhập giữa Tập đoàn Tenguuji và Tập đoàn Shidou.”

“Đề xuất sáp nhập à…?”

Khi đã ngồi xuống như được mời, Yuzuka lấy ra vài tài liệu từ túi của thư ký và đặt lên bàn giữa họ.

Yuutarou cầm lấy chúng và lật giở từng trang.

“Cháu xin nhắc lại, nếu hai bên hợp tác, không chỉ lợi nhuận trong nước sẽ tăng mà doanh thu từ thị trường nước ngoài cũng sẽ mở rộng. Điều này chắc chắn mang lại lợi ích cho cả hai bên.”

“…Ta hiểu đề xuất này. Tuy nhiên, bọn ta đã từng ‘từ chối’ rồi, đúng chứ…?”

“…”

Dưới ánh mắt sắc bén của Yuutarou, Yuzuka chững lại.

Thực ra, sau khi tạm thời gác lại kế hoạch đính hôn với Rintarou, cô đã đưa ra đề xuất này với Tập đoàn Shidou.

Nhưng câu trả lời họ nhận được là một lời từ chối dứt khoát.

Không chỉ riêng quyết định của Yuutarou, mà các bộ phận trong công ty cũng đã đi đến kết luận rằng “không có lý do gì để tiếp tục thương thảo.”

“Đúng là nếu thương vụ diễn ra, cả hai bên sẽ tăng lợi nhuận. Nhưng đồng thời, điều đó cũng có nghĩa là chúng ta sẽ phải chia sẻ phần lợi nhuận vốn đã thuộc về mình. Công ty chúng ta hoàn toàn có thể tự phát triển, và lợi ích từ việc hợp tác với các cháu không đủ thuyết phục.”

“C-Chuyện đó đúng là có thể, nhưng……”

“Quan trọng hơn là, tại sao chính cháu, con gái nhà Tenguuji lại là người mang đề xuất này đến? Bình thường phải là người từ bộ phận kinh doanh hoặc chính Chủ tịch Tenguuji Shuusuke mới đúng. Ta không hiểu lý do gì lại cử một đứa trẻ đến đây.”

Lời của Yuutarou hoàn toàn đúng.

Trên thực tế, việc một cô gái mười bảy tuổi tham gia vào một cuộc họp thế này là chuyện hết sức bất thường.

Bị chỉ ra điều quá rõ ràng ấy, Yuzuka mím môi lại.

“Nếu có thể, ta muốn nghe lý do thật sự đằng sau chuyện này.”

Nghe vậy, Yuzuka khẽ thở ra, như thể đã chấp nhận mọi chuyện.

“……Người đề xuất sáp nhập với Tập đoàn Shidou, thực ra chính là cháu.”

“Là cháu sao?”

“Vâng… Ban đầu, chúng cháu đang tiến hành đàm phán sáp nhập với một công ty khác. Tất nhiên, người đảm nhận thương vụ đó là bố cháu, Tenguuji Shuusuke. ――――Tuy nhiên, trong quá trình đó, phía bên kia lại đưa ra đề nghị cháu đính hôn với con trai họ.”

“……”

Đó là cùng kiểu hôn nhân chính trị mà Tenguuji Yuzuka từng đề xuất với Shidou Rintarou.

Nhớ lại điều đó, cô khẽ siết tay, như muốn che chắn bản thân khỏi thực tại――――.

“Đã đến nước này thì cháu xin nói thật. Cháu… từng có tình cảm với Shidou Rintarou-sama. Thế nên cháu nghĩ rằng nếu có thể hoàn tất việc sáp nhập với Tập đoàn Shidou trước và đính hôn với cậu ấy, thì cháu sẽ tránh được việc bị gả cho người mình không yêu.”

“……Ta hiểu rồi. Tuy nhiên, vì mối quan hệ đó còn nhiều bất ổn, và khả năng sáp nhập không chắc chắn, nên cháu không thể cắt đứt đàm phán với công ty kia từ trước, đúng không?”

“Vâng. Nếu bố cháu hoặc bộ phận kinh doanh tỏ rõ ý định sáp nhập với Tập đoàn Shidou, bên kia có thể sẽ rút lui. Vậy nên cháu nghĩ rằng nếu tự mình hành động và đàm phán riêng, có lẽ cháu có thể thúc đẩy mọi chuyện tiến triển.”

May mắn thay, từ nhỏ Yuzuka đã được đào tạo để phục vụ cho Tập đoàn Tenguuji.

Dù còn non kinh nghiệm, cô vẫn đủ khả năng thuyết trình một cách chỉn chu.

Đây là nước cờ đã được tính toán kỹ, tận dụng toàn bộ năng lực bản thân.

“Vậy rốt cuộc…… mọi chuyện đều chỉ là vì chuyện riêng của cháu?”

“…Vâng, đúng thế.”

Yuutarou im lặng một lúc như đang suy nghĩ điều gì đó.

Rồi ông lại lên tiếng.

“Nếu vậy, công ty bọn ta vẫn không thể chấp nhận đề xuất này. chúng ta không thể để toàn bộ nhân viên bị kéo vào chuyện riêng của cháu được.”

“……Cháu cũng đoán vậy rồi.”

Yuzuka vốn đã biết trước điều đó.

Kế hoạch này đã thất bại từ khoảnh khắc cô đánh mất cơ hội khiến Shidou Rintarou thuộc về mình.

Chấp nhận hiện thực ấy, cô nhắm mắt lại.

“Cháu có thể hỏi một điều cuối, mang tính cá nhân không?”

“……Là gì?”

“Tại sao chú không xem con trai mình là người thừa kế?”

Trước câu hỏi ấy, Yuutarou khép miệng lại.

Có thể nghe thì hơi lạ, nhưng với Yuzuka người chưa từng biết đến một ‘lối sống’ nào khác thì đó là thắc mắc hoàn toàn tự nhiên.

Cô chỉ muốn biết.

Điều gì khiến cô và Shidou Rintarou khác nhau đến thế――――

“Lý do ta không để Rintarou dính líu đến công ty này là vì……”

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Cảm ơn vì bữa ăn:D
Xem thêm
Trans mà ko nhanh là tôi chích điện đấy 🐧 Hóng vl :))
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Nào nào 💀
Xem thêm
Hóng vl
Xem thêm