Phần 4: Quá Khứ Của Gia Đình Shidou
Chương 131: Bố Và Con 3
5 Bình luận - Độ dài: 1,730 từ - Cập nhật:
“…Thật sự là một bài thuyết trình tuyệt vời, Rintarou-sama.”
“Hả?”
Trên đường rời khỏi phòng chủ tịch để quay lại lối vào, Sofia lên tiếng với tôi.
Đôi mắt xanh của cô nhìn thẳng vào tôi.
Nhìn kỹ lại… cô ấy đúng là có gương mặt rất xinh đẹp.
“Sau tất cả, ngài chủ tịch không còn cách nào ngoài việc gật đầu đồng ý. Làm sao mà cậu lại có được kỹ năng thuyết trình như vậy vậy?”
“À, thật ra thì tôi cũng chẳng có cố ý học hay rèn kỹ năng thuyết trình gì đâu…”
Được khen thì không tệ, nhưng thật lòng tôi chẳng nhớ là mình từng học nghiêm túc mấy thứ kiểu đó.
Tuy nhiên, nếu phải đoán, thì cũng có một điều hiện lên trong đầu tôi.
“Cuối cùng thì, người muốn tôi thừa kế Tập đoàn Shidou không phải là bố tôi… mà là mẹ tôi.”
“Ể…?”
“Nghĩ lại thì, bố tôi chưa từng ép tôi học quản lý kinh doanh hay gì cả. Là mẹ tôi. Bà bắt tôi học đủ thứ phiền phức.”
Vì tôi đã cố quên quá khứ nên ngay cả chuyện đó tôi cũng quên mất.
Người bắt tôi học tự vệ và quản trị kinh doanh không phải bố tôi, mà hoàn toàn là do mẹ.
Bà muốn nuôi dạy tôi thành một người kế nghiệp tử tế nên đã ép tôi theo học chương trình giáo dục tinh anh.
“Tôi thật sự ngưỡng mộ bố mình, nhưng mà… thử nghĩ coi, có đứa nhóc nào tự nhiên lại đọc hiểu được sách kinh doanh chứ? Tôi còn không đọc nổi một nửa số chữ Hán. Thế mà mẹ tôi vẫn cứ nhét hết mấy thứ đó vào đầu tôi.”
“Tôi hiểu rồi… Thật sự tôi không biết phải nói gì nữa.”
“À, đừng bận tâm. Giờ tôi cũng không còn thấy khó chịu vì chuyện đó nữa.”
Rốt cuộc thì mẹ tôi đã cố chạy trốn điều gì?
Áp lực trong việc nuôi dạy tôi? Hay là sự cô đơn khi bị bố tôi bỏ mặc?
Dù có nghĩ bao nhiêu đi nữa thì chắc tôi cũng không bao giờ biết được câu trả lời.
Mà chắc không biết thì lại hay hơn.
Bởi vì, tôi không bao giờ muốn trở thành một người vô trách nhiệm như bà.
“Dù sao thì, có khi những gì mẹ tôi nhồi nhét hồi đó cũng bao gồm cả kỹ năng thuyết trình. Nói thật thì lúc đó tôi còn nhỏ quá, chẳng nhớ rõ gì cả.”
“Tôi hiểu rồi… Xin lỗi vì đã hỏi một chuyện vô ý như vậy.”
Sofia-san cúi đầu trước tôi.
Cô đúng là một người lịch thiệp, chỉnh chu.
Dù tôi đã nói là không sao, nhưng cô vẫn không thể bỏ qua được.
Tôi hiểu cảm giác đó nên quyết định chấp nhận lời xin lỗi một cách thẳng thắn.
“…Tôi cũng nên xin lỗi. Vì đã trút hết mọi bực dọc lên cô. Giờ nghĩ lại mới thấy mình quá trẻ con. Thật sự rất xấu hổ.”
“Cậu đừng bận tâm. Tôi đã nghe qua hoàn cảnh của cậu nên không thấy phiền gì cả. Nhưng mà…”
Sofia-san bất ngờ bỏ đi vẻ mặt điềm tĩnh thường ngày, chắp hai tay lại như thể đang van nài.
“À… xin hãy giữ tuyệt đối bí mật chuyện tôi đã đưa tài liệu nội bộ cho cậu.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi cũng đâu có định đi gây thù chuốc oán làm gì.”
Lông mày cô ấy cụp xuống thấy rõ, khiến tôi bật cười khẽ.
Thực ra, chính cô ấy là người đã đưa cho tôi những tài liệu đó.
“Dù vậy, tôi cũng khá bất ngờ khi cậu đột nhiên yêu cầu chuyện đó.”
Một tuần trước, tôi đã dùng thông tin liên lạc có sẵn để chủ động liên hệ và thương lượng với cô.
Tất nhiên lúc đầu cô ấy do dự. Nhưng ngay khi tôi nói chuyện này sẽ có lợi cho công ty, cô lập tức đồng ý giúp đỡ.
“Nhưng tôi cũng thắc mắc… tại sao cô lại hợp tác dễ dàng vậy? Không có ý gì, nhưng từ góc nhìn của cô, tôi hoàn toàn có thể chỉ đang đùa giỡn hoặc cố moi thông tin cho vui.”
“Ừm… tôi nghĩ là vì tôi thấy vui.”
“Thấy vui á?”
“Vâng. Tất nhiên là tôi cũng biết cậu không phải kiểu người đem chuyện này ra làm trò đùa. Nhưng hơn thế nữa――――chỉ riêng việc được thấy cậu, Rintarou-sama, người mà có lẽ từng ghét không chỉ ngài chủ tịch mà còn cả công ty này, nay lại lần đầu tiên cố gắng làm điều gì đó vì công ty… chỉ riêng chuyện đó thôi đã khiến tôi rất vui rồi.”
“Vậy à.”
Nhìn thấy Sofia-san mỉm cười khiến tôi thấy nhẹ lòng.
Tất nhiên, được chấp nhận lúc nào cũng dễ chịu hơn là bị xem như một kẻ phiền phức.
“Cậu cứ ghé qua bất cứ lúc nào. Ở đây lúc nào cũng chào đón cậu, Rintarou-sama.”
“…Cô không định nói tiếp kiểu ‘nên kế thừa công ty’ đấy chứ?”
“À~, ai mà biết được.”
Trong khi Sofia-san mỉm cười tinh nghịch phía sau, tôi bước ra khỏi tòa nhà Tập đoàn Shidou.
“Rintarou-sama.”
Khi tôi chuẩn bị rời đi, có người gọi lại, tôi quay đầu nhìn về phía Sofia-san.
“Cậu thật sự rất giống ngài Yuutarou.”
Sofia-san nói điều đó với nụ cười dịu dàng.
Nghe vậy khiến tôi không nhịn được mà bật cười.
“Haha! Thôi đi. Tôi chắc chắn là đẹp trai hơn ông ấy nhiều.”
“…Fufu, có khi cậu nói đúng thật.”
Kết thúc cuộc trò chuyện đó, tôi cuối cùng cũng rời khỏi tòa nhà công ty.
Ngẩng đầu lên, bầu trời xanh cao thăm thẳm, gió thu thổi nhè nhẹ.
Mang theo cảm giác như thể mình vừa được tái sinh, tôi quay về nhà.
Được rồi, về thôi. Về chỗ cô ấy.
◇◆◇
“Chủ tịch, Rintarou-sama đã rời đi rồi ạ.”
“Vậy à...”
Khi quay lại văn phòng chủ tịch, Sofia báo cáo lại cho Yuutarou.
“...Không ngờ cuối cùng tôi lại bị chính con trai mình thuyết phục. Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày chuyện này xảy ra.”
“Thật vậy. Tôi cũng không nghĩ Rintarou-sama sẽ có hứng thú dính dáng tới công ty này.”
Sofia đi sang phòng khác pha cà phê rồi đặt nó trước mặt Yuutarou, người đã ngồi lại ghế.
Yuutarou nhấp một ngụm, rồi thở dài như thể vừa hoàn thành một việc lớn.
“À, thưa chủ tịch.”
“Hửm? Có chuyện gì vậy?”
“Ngài thực sự không có ý định chọn Rintarou-sama làm người kế nhiệm ạ?”
“Sao cô lại hỏi thế?”
“Tôi biết là mình không nên nói mấy lời như vậy khi chỉ ở vị trí này… nhưng Rintarou-sama quả thực là một người rất xuất sắc. Dù không chọn cậu ấy làm chủ tịch kế nhiệm, tôi nghĩ ít nhất cũng nên mời cậu ấy vào làm ngay sau khi tốt nghiệp đại học.”
Nghe Sofia nói vậy, Yuutarou bật cười lớn.
Sofia, người chưa từng thấy ông cười như thế bao giờ, mở to mắt ngạc nhiên.
“Đúng thật... Tài năng của Rintarou cũng khiến tôi bất ngờ. Nhưng cuối cùng, lựa chọn vẫn là của nó. Tôi sẽ không bao giờ ép buộc.”
Yuutarou đặt tách cà phê xuống bàn và nhìn vào xấp tài liệu mà Rintarou đã mang đến.
Chúng được sắp xếp gọn gàng, cực kỳ dễ đọc, và chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
“Công ty này đúng là muốn có nó thật. Cô có nhận ra không? Trong lúc nói chuyện, nó chưa từng rời mắt khỏi tôi.”
“Ánh mắt của cậu ấy...?”
“Có câu nói thế này ‘Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn.’ Ánh mắt của một người sẽ tiết lộ cảm xúc bên trong. Rintarou nhìn thẳng vào mắt tôi để đọc cảm xúc của tôi.”
“Quả đúng là vậy... Đọc cảm xúc qua ánh mắt là một kỹ năng quan trọng, nhưng mà...”
“Rintarou là kiểu người biết chọn từ ngữ dựa trên cảm xúc của người đối diện. Nghe thì đơn giản, nhưng đó là một kỹ năng rất tinh tế.”
Rintarou đã từng sử dụng kỹ năng đó để nhận biết ác ý, phát hiện lời nói dối, và giao tiếp suôn sẻ với người khác.
Bản thân cậu không hề nhận ra điều đó.
Nhưng sự tinh tế của cậu chắc chắn xuất phát từ khả năng đó.
“Giờ nghĩ lại... vợ cũ của tôi cũng rất giỏi giao tiếp. Nhắc đến lại thấy nhớ thật. Dù sao thì, tôi cũng chẳng biết giờ bà ấy đang ở đâu hay làm gì.”
“......Ngài có muốn tôi điều tra không ạ?”
“Không cần đâu. Nếu nói về gia đình thì, chỉ có Rintarou là đủ với tôi rồi.”
Có hơi ngượng một chút khi nói câu đó, Yuutarou quay mặt đi. Sofia bật cười khẽ.
Cô vội lấy tay che miệng lại, nhưng Yuutarou vẫn để ý thấy.
“...Tôi nói gì buồn cười lắm à?”
“Ơ... tôi xin lỗi.”
“...Thôi, bỏ đi.”
Yuutarou uống cạn phần cà phê còn lại, nhắm mắt một lúc rồi mở ra.
“Được rồi, quay lại làm việc thôi. Tối nay chúng ta có buổi tiệc đúng không?”
“Vâng. Đã đặt chỗ ở Shinjuku lúc 19 giờ rồi ạ.”
“Biết rồi. Tôi sẽ xem được càng nhiều tài liệu càng tốt trước lúc đó, nên hãy chuẩn bị giúp tôi.”
“Ngay lập tức ạ.”
Sofia cầm tách cà phê trống rồi bước về phía cửa.
“...Chủ tịch.”
Đứng ở cửa văn phòng, Sofia quay lại gọi.
“Ngài thực sự rất giống Rintarou-sama.”
“...Tha cho tôi đi. Tôi rõ ràng đẹp trai hơn mà.”
“...!”
Cô ngạc nhiên không chỉ vì Yuutarou, người hiếm khi đùa giỡn, lại nói ra một câu hài hước, mà còn vì đó chính là câu mà cô vừa mới nghe từ con trai ông.
Đối với Sofia, đó là một khoảnh khắc ấm lòng.
Nụ cười hiện lên trên môi cô một cách tự nhiên không thể nào ngăn được.
“――Không, thật mà. Hai người đúng là rất giống nhau.”
“...?”
Để lại một Yuutarou đang ngơ ngác, Sofia bước ra khỏi phòng.


5 Bình luận