Phần 4: Quá Khứ Của Gia Đình Shidou
Chương 122: Gặp Mặt Bố Mẹ Cô Ấy? 2
3 Bình luận - Độ dài: 1,430 từ - Cập nhật:
Thời gian trôi qua, và trước khi tôi kịp nhận ra, ngày đến nhà Rei cũng đã tới.
Tôi đang đứng trước cửa nhà cô ấy, trên tay cầm món quà đã chuẩn bị từ trước.
Tất nhiên, vì chưa từng trải qua tình huống như thế này bao giờ, nên tôi hồi hộp hơn bình thường.
“Cảm giác này chẳng khác gì đi cầu hôn là mấy…”
Tôi lẩm bẩm một mình rồi ngước nhìn lên ngôi nhà của Rei.
Ngôi nhà với tường trắng bên ngoài, trông chẳng khác gì một biệt thự, nằm trên một khu đất rộng lớn đến ấn tượng.
Bầu không khí nơi đây khiến tôi phần nào nhớ lại ngôi nhà mà mình từng sống hồi nhỏ.
Không biết giờ nó ra sao rồi, ngôi nhà mà tôi từng sống cùng bố và mẹ.
Nếu phải đoán, chắc hẳn bố tôi vẫn đang sống một mình ở đó… nhưng mà, với cái kiểu của ông ấy thì tôi dám cá là hầu như chẳng bao giờ có mặt ở nhà.
(Thôi, giờ không phải lúc nghĩ đến mấy chuyện đó.)
Tôi lắc đầu để xua đi những suy nghĩ vẩn vơ.
Sau đó, lấy lại tinh thần, tôi đưa tay nhấn chuông cửa.
Ngay khi tôi ấn nút, một tiếng chuông nhẹ vang lên, rồi im lặng trong chốc lát.
『……Rintarou?』
“Rei?”
『Ừ, mình ra mở cửa ngay.』
Sau một hồi chờ, cánh cửa trước phát ra tiếng cạch, rồi Rei xuất hiện trong bộ đồ thường ngày.
“Rintarou, vào đi.”
Cô ấy ra hiệu mời tôi lại gần, tôi liền bước theo cô ấy.
Ngay khi đặt chân vào nhà, tôi lập tức nhận ra cái mùi đặc trưng chỉ có ở nhà người khác, một mùi mà ở nhà mình sẽ chẳng bao giờ ngửi thấy.
“Chào mừng cậu đến với nhà Otosaki.”
“A-ah… cảm ơn vì đã tiếp đón.”
Tôi tháo giày và bước vào trong.
“……Khoan đã, Rei, bộ đồ đó――――”
Lúc này tôi mới để ý, Rei đang mặc một bộ trang phục hoàn toàn khác với phong cách thường ngày.
Một chiếc váy liền trắng, được cắt may rất chỉn chu.
Tôi luôn nghĩ gu thời trang của cô ấy thiên về sự thoải mái và giản dị, nhưng bộ đồ hôm nay thì hoàn toàn ngược lại.
“Mẹ mình chọn bộ này. Bà bảo mặc đồ xuề xòa thì thất lễ với cậu lắm.”
“……Vì tôi mà cậu phải làm vậy à.”
“Thế nào? Có hợp với mình không?”
“Ừm… tôi thấy rất hợp.”
“Tốt quá. Vậy là đáng công mặc rồi.”
Rei mỉm cười vui vẻ rồi nắm lấy tay còn lại không cầm quà của tôi.
“Đi nào. Bố mẹ mình đang chờ ở phòng khách.”
“…Được.”
Cô ấy dắt tôi bước vào phòng khách.
Đó là một căn phòng rộng rãi, với chiếc TV lớn và bộ ghế sofa đủ cho năm người ngồi thoải mái.
Trên chiếc ghế đó, bố của Rei, Otosaki-san, đang ngồi chờ.
“Bố, con dẫn Rintarou đến rồi.”
“Ồ, cảm ơn con! Chào mừng cháu đến chơi, Shidou-kun.”
Otosaki-san đứng dậy chào tôi, tôi khẽ cúi đầu đáp lại.
“Lâu rồi mới gặp, Otosaki-san. Cảm ơn chú đã mời cháu đến hôm nay.”
“Không có gì đâu. Chính chúng tôi mới là người gọi cháu đến mà. Rei lúc nào cũng được cháu chăm sóc, nên hôm nay cứ thoải mái như ở nhà nhé.”
“V-vâng… cảm ơn chú.”
Thoải mái như ở nhà, huh? Nói thì dễ hơn làm.
Dù vậy, có vẻ tôi thực sự được chào đón.
Thành thật mà nói, tôi đã nửa chuẩn bị tinh thần sẽ bị cảnh báo kiểu như “ảnh hưởng xấu” vì cứ lảng vảng quanh con gái ông ấy, nhưng xem ra không đến mức đó.
“À, Rintarou-kun! Chào mừng nhé! Bên ngoài chắc hơi lạnh nhỉ?”
“Cảm ơn vì đã đón tiếp cháu hôm nay, Lilia-san.”
“Oh, không cần phải khách sáo thế đâu! Cô muốn hôm nay cháu sẽ có khoảng thời gian tuyệt vời nhất, được chứ, Rintarou-kun?”
“Nếu… nếu cô đã nói vậy, thì cháu xin nghe lời. À, đây là chút quà nhỏ.”
“Trời ơi! Cháu không cần phải mất công như vậy đâu!”
Tôi trao món quà cho Lilia-san.
Khi tôi nói đó là thạch trái cây, Cô ấy mỉm cười cảm ơn và bảo sau bữa ăn cả nhà sẽ cùng thưởng thức.
“Bữa tối sắp xong rồi, nên ba người cứ đợi ở đây một chút nhé? Sẽ không mất nhiều thời gian đâu!”
“V-vâng...... mong là cháu không làm phiền mọi người.”
Với tâm trạng phấn khởi thật sự, Lilia-san quay trở lại nhà bếp.
Tôi vẫn còn quá căng thẳng để có thể thả lỏng hoàn toàn, nhưng lúc nhận ra thì cả phòng khách đã ngập tràn mùi thơm quyến rũ.
Chắc là mùi của sốt demi-glace.
Tôi mới nấu món đó gần đây nên mũi nhận ra ngay lập tức.
Tuy nhiên... có gì đó khác với loại tôi làm.
Tôi không chỉ rõ được là gì, nhưng rõ ràng nó thơm hơn món của tôi.
Chết tiệt… hơi tức đấy chứ.
“Rintarou, qua đây ngồi đợi nè.”
Một lần nữa, Rei nắm tay tôi và dắt đến chiếc bàn ăn sáu ghế.
Otosaki-san đã ngồi sẵn đó, chắc chắn là chỗ quen thuộc của ông. Ghế bên cạnh hẳn là của Lilia-san.
Tôi được dẫn đến chiếc ghế đối diện Otosaki-san, rồi Rei nhẹ nhàng đẩy tôi ngồi xuống.
Thành thật mà nói, phải ngồi đối mặt với bố của Rei khiến tôi cực kỳ căng thẳng.
Không có ý gì với Otosaki-san, nhưng nếu không phải Rei kéo tôi đến đây, tôi còn tưởng đây là màn thị uy nữa kia.
“Shidou-kun, một lần nữa, cảm ơn cháu đã đến tận đây.”
“À-à, không có gì đâu ạ...... cháu từng sống quanh đây nên thật ra cũng không xa lắm......”
“Đúng rồi. Cháu từng sống một mình ở khu này nhỉ?”
“Vâng… chuyện gia đình cháu hơi phức tạp một chút.”
“......Vậy thì có lẽ những gì chú nói với cháu hôm nọ hơi thiếu suy nghĩ.”
Hẳn ông đang nhắc đến lời ông nói vào cuối buổi live MilleSta lần trước.
Cậu đúng là con trai của Tập đoàn Shidou, huh――
Tôi nhớ là kiểu như vậy.
“Thành thật mà nói… lúc đó cháu đã khá sốc, nên hơi hoảng một chút. Nhưng… giờ thì ổn rồi. Từ hôm đó đến nay cháu cũng đã có thời gian để suy nghĩ lại mọi chuyện.”
“......Vậy thì tốt rồi. Chú mừng cho cháu.”
Otosaki-san trông nhẹ nhõm hẳn, rồi nhấp một ngụm trà.
Khi không trong giờ làm việc, ông ấy toát ra một ấn tượng dịu dàng hơn nhiều.
Khác hẳn vẻ nghiêm nghị khi mặc vest, rõ ràng là ông rất biết cách phân biệt giữa công việc và cuộc sống.
Nghe có vẻ kiêu ngạo khi nói điều này ở tuổi tôi, nhưng tôi thật sự nghĩ ông ấy thành công là có lý do cả.
“Xong rồi đây! Món thịt băm sốt đặc biệt của Lilia đã sẵn sàng! Rintarou-kun, hôm nay nhớ ăn thật nhiều nhé?”
“C-cảm ơn cô nhiều......”
Thì ra sốt demi-glace là dùng cho món thịt băm hầm.
Trước mắt chúng tôi, từng món ăn do chính tay Lilia-san chuẩn bị lần lượt được bày lên bàn.
Thịt băm hầm, súp, bánh mì nhà làm, lasagna, và salad.
Mỗi món đều tỏa ra mùi thơm khó cưỡng, phô bày rõ nét tài nấu nướng tuyệt vời của Lilia-san.
“Lâu lắm rồi mới được ăn món mẹ nấu.”
“Mẹ bận quá nên trừ mấy dịp đặc biệt thế này ra thì cũng chẳng nấu được gì cho con cả...... Không biết tay nghề có bị mai một không nữa.”
“Đừng lo. Món nào cũng thơm ngon hết.”
Nghe cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con khiến tôi càng ý thức được khoảnh khắc này đặc biệt đến nhường nào.
Cả Otosaki-san lẫn Lilia-san hẳn đều vô cùng bận rộn mỗi ngày.
Vậy mà họ vẫn dành thời gian chỉ để tiếp đón tôi và Rei chỉ vậy thôi đã đủ để tôi thấy thật biết ơn rồi.
“Được rồi, ăn thôi kẻo nguội mất.”
“Vâng! Mọi người, cùng chắp tay nào!”
Nghe theo lời hô hào vui vẻ của Lilia-san, tôi cũng chắp tay cùng với Rei và Otosaki-san.
Sau khi nói lời cảm ơn trước bữa ăn, cuối cùng chúng tôi cũng bắt đầu thưởng thức.


3 Bình luận