Phần 4: Quá Khứ Của Gia Đình Shidou
Chương 124: Gặp Mặt Bố Mẹ Cô Ấy? 4
1 Bình luận - Độ dài: 1,969 từ - Cập nhật:
“Cháu có muốn biết về bố mình không?”
“…Vâng.”
Sau bữa tối, tôi ngồi đối diện Otosaki-san qua bàn ăn và lên tiếng hỏi.
Là chuyện về bố tôi, Shidou Yuutarou――
Dù nhìn theo cách nào đi nữa, tôi cũng nhận ra mình biết quá ít về ông ấy.
Nếu tôi định ghét ông ta, tôi muốn có một lý do chính đáng và rõ ràng.
Nhân tiện, Rei và Lilia-san đang rửa bát trong bếp.
“Chú có nghe sơ qua về mối quan hệ giữa cháu và Shidou-san rồi. Vậy, cháu đang định liên lạc lại với bố cháu sao?”
“Thành thật mà nói, cháu cũng không chắc nữa… Cháu có oán hận ông ta, nhưng gần đây cháu bắt đầu tự hỏi liệu cảm xúc đó có thật sự đúng đắn… hay là do cháu không rõ mình đang nghĩ gì nữa.”
“Hmm……”
Otosaki-san im lặng một lúc, có vẻ đang trầm ngâm suy nghĩ.
Chắc chú ấy đang cố cân nhắc lựa lời để nói với tôi.
Và tôi thật sự biết ơn vì sự cân nhắc đó.
“…Chú nghĩ lần đầu chú gặp Shidou-san là khoảng mười năm trước. Khi đó là một buổi giao lưu giữa các công ty. Chúng ta chào hỏi nhau ở đó, rồi dần trở thành những gương mặt quen thuộc.”
“……”
“Lúc đó chú có thấy cháu đi cùng ông ấy.”
“Ra vậy, nên chú mới biết về cháu.”
“Ừ. Mặc dù chú phải thừa nhận,, điều này có thể hơi thất lễ nhưng cháu khác xa cậu bé chú từng thấy ở buổi tiệc đó đến mức ban đầu chú không nhận ra.”
Tôi biết là mình đã thay đổi rất nhiều so với hồi còn nhỏ.
Hồi đó, có lẽ tôi sáng sủa hơn, trong mắt còn ánh lên những tia long lanh.
Còn bây giờ thì, ừm...chắc tôi chỉ còn lại vẻ cau có.
“Dù sao đi nữa, chú cũng không biết quá nhiều về Shidou-san. Cháu chắc cũng rõ ông ấy là kiểu người nghiện công việc, lúc nào cũng giữ thái độ điềm tĩnh và lý trí.”
“Nghe đúng là như vậy.”
Cũng hợp lý thôi.
Họ không thật sự thân thiết, và thật lòng thì, chắc Otosaki-san cũng đang thắc mắc vì sao tôi lại tìm đến ông ấy với chuyện này.
“――Tuy nhiên.”
“…?”
“Tại buổi tiệc hôm đó, Shidou-san đã nói về cháu.”
“Hả?”
Những lời đó khiến tôi sững lại.
Ông ta đã nói về tôi sao?
Điều đó... Nghe có vẻ không đáng tin chút nào
“Lúc đó, với tư cách là một người điều hành công ty, chú từng thấy ghen tị với Shidou-san vì ông ấy có một đứa con trai. Bây giờ thì tất nhiên, chú biết ơn vì đã có Rei bên cạnh. Nhưng khi ấy, quan điểm của một người cha và một doanh nhân vẫn còn khá khác nhau. Thế nên chú đã hỏi ông ấy vài điều có liên quan.”
Otosaki-san nheo mắt lại, ánh nhìn thoáng nét hoài niệm.
“Chú đã hỏi ông ấy có định để cháu làm người kế nghiệp không. Nhưng Shidou-san đã trả lời dứt khoát rằng: ‘Tôi không định bắt ép con trai mình tiếp quản công ty chỉ vì ham muốn ích kỷ của bản thân’.”
“Ông ấy không định để cháu tiếp quản công ty sao…?”
“‘Con trai tôi, nó thừa hưởng tính cách hòa đồng của mẹ nhiều hơn tôi. Tôi tin rằng nó sẽ sống một cuộc đời tốt đẹp hơn tôi đã từng’. Đó là những gì ông ấy nói với chú.”
Cái quái gì thế này?
Tôi suýt nữa đã buột miệng nói ra, nhưng kịp kìm lại bằng cách đưa tay lên che miệng.
“Chính vì cháu có tính cách hòa đồng, chú lại càng nghĩ rằng ông ấy nên để cháu kế thừa công ty. Nhưng rõ ràng, ông ấy lại nhìn nhận mọi thứ theo cách khác.”
“......Vậy, rốt cuộc bố cháu muốn cháu làm gì?”
“Cháu có vẻ đang bị kẹt trong lối suy nghĩ của chính mình.”
“Kẹt bên trong…?”
“Trước đây chú sẽ không hiểu được điều này, nhưng bây giờ đã có chút trải nghiệm làm bố, chú nghĩ mình hiểu rồi. Có lẽ Shidou-san chỉ đơn giản muốn cháu được sống tự do theo cách của mình thôi.”
Được sống tự do theo cách của mình.
Những lời nói đó chạm mạnh vào nỗi nghi ngờ mà tôi vẫn giữ bấy lâu nay.
Liệu bố tôi có thực sự muốn tôi tiếp quản công ty không?
Dù có nhìn lại bao nhiêu lần đi nữa, tôi cũng không thể nhớ ra ông ấy từng nói điều gì như thế.
Có thực sự là... ông ấy chỉ muốn tôi sống cuộc sống theo cách tôi đã chọn......?
“À, chú cũng nghĩ Shidou-san là người hơi thiếu sự ấm áp và dễ bị hiểu lầm. Nhưng theo những gì chú thấy, ông ấy không phải kiểu người đối xử hời hợt với người khác. Sau từng ấy năm quan sát mọi người với tư cách một người làm kinh doanh, chú đã học được cách cảm nhận những điều như thế.”
Câu nói mạnh mẽ thật đấy.
Tôi biết Otosaki-san không nói điều này để khiến tôi cảm thấy tốt hơn.
Nhìn vẻ mặt của chú ấy, rõ ràng đây là một câu nói thật lòng
"Tuy nhiên, cháu không ghét bố mình chỉ vì ông ấy cố ép anh tiếp quản công ty, đúng không?"
"...Đúng vậy. Đó không phải là lý do duy nhất."
Cuối cùng, điều khiến tôi oán giận bố mình nhất là cách ông bỏ rơi mẹ con tôi.
Cho dù ông ấy có quan tâm đến tôi nhiều đến đâu thì sự thật đó vẫn không thay đổi.
"Hừm... Chú không thể tự mình phán xét người khác về mặt đó, và chú cũng sẽ không cố gắng biện hộ cho điều đó. Cháu có mọi quyền đổ lỗi cho ông ấy."
"Haha, ngay cả Otosaki-san cũng nói thế sao?"
"Bố mẹ có trách nhiệm, một nghĩa vụ được đặt lên vai những người mang đến sự sống mới cho thế giới này. Ngay cả khi không cố ý, nếu ai đó lơ là trách nhiệm đó, chú tin rằng việc họ bị chỉ trích là điều đương nhiên."
Lời nói của Otosaki-san nghe gần giống như một lời tự phản ánh.
Chú ấy hẳn vẫn mang trong mình cảm giác tội lỗi sâu sắc vì đã khiến Rei cảm thấy cô đơn.
"Cuộc nói chuyện của chúng ta có hữu ích không?"
"...Vâng. Cảm ơn chú rất nhiều."
"Vậy bây giờ cháu muốn làm gì?"
"Thành thật mà nói, cháu vẫn chưa chắc mình muốn làm gì... nhưng cháu nghĩ cháu sẽ sớm thử gặp lại bố mình."
"... Chú hiểu rồi."
Tôi không có lý do hay mục tiêu cụ thể nào trong đầu.
Không phải là sự oán giận mà tôi dành cho ông ta đã biến mất.
Tôi thậm chí còn không thể nói rằng tôi muốn hòa giải.
Nhưng dù sao, tôi biết chắc rằng tôi không thể để mọi thứ như vậy được.
Tôi là con trai của Shidou Yuutaro, còn anh ấy là bố của Shidou Rintaro.
◇◆◇
“Một lần nữa, cảm ơn rất nhiều vì bữa ăn hôm nay.”
Khi rời khỏi dinh thự Otosaki, tôi cúi chào Otosaki-san và Lilia-san, những người đã đến tiễn tôi ở lối vào.
Bây giờ sắp đến 21h rồi, đúng là thời điểm thích hợp để tôi rời đi.
“Không cần cảm ơn đâu. Chỉ là bọn cô muốn đáp lại phần nào vì cháu đã giúp đỡ Rei thôi. Lúc khác lại ghé chơi nhé? Cô muốn trò chuyện thêm về chuyện nấu nướng nữa cơ.”
“Vâng, cháu rất sẵn lòng.”
Sau cuộc trò chuyện với Otosaki-san, tôi đã dành một khoảng thời gian dài nói chuyện với Lilia-san về việc nấu ăn.
Kiến thức của người lớn đúng là ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với một đứa như tôi, những điều cô nói thực sự rất hữu ích.
Nếu có cơ hội lần nữa, tôi chắc chắn muốn được học thêm.
“Bọn cô thường bận rộn nên khó sắp xếp thời gian, chuyện đó cũng khiến bọn cô áy náy. Nhưng bọn cô luôn muốn cháu cảm thấy được chào đón ở đây. Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, đừng ngần ngại nói với bọn cô nhé.”
“Cảm ơn hai người rất nhiều, cháu thực sự trân trọng điều đó.”
“…Và nhờ cháu, hãy tiếp tục chăm sóc cho Rei.”
Tôi cúi đầu thật sâu một lần nữa trước hai người họ.
Tôi không thể để bản thân gây tổn thương cho Rei hay cho bất kỳ ai trong số họ.
Và để không xảy ra điều đó, tôi cần bắt đầu từ việc tự giải quyết những vấn đề của mình trước đã.
“Về thôi, Rintarou?”
“Ừ.”
Tôi và Rei rời khỏi nhà Otosaki và lên chiếc taxi mà họ đã gọi sẵn cho.
Thật lòng mà nói, tôi đã nghĩ là Rei nên ở lại qua đêm, nhưng cô ấy cứ nhất quyết đòi về cùng tôi, thế là chúng tôi quay trở lại căn hộ với nhau.
Nghe nói mai Otosaki-san và Lilia-san cũng phải dậy sớm, nên có lẽ thế này lại hợp lý hơn.
Vả lại, đi taxi thì cũng không bị người ta thấy cảnh chúng tôi đi chung, do đó chúng tôi không phải lo lắng về việc người khác nhìn thấy.
(Thêm nữa... còn có điều tôi cần hỏi Rei nữa)
Rei và tôi ngồi im lặng một lúc trong khi chiếc xe lắc lư nhẹ nhàng.
Để phá vỡ sự im lặng, tôi lên tiếng trước.
"Cảm ơn Rei. Tôi rất vui vì hôm nay đã đến."
"Mm. Bố và mẹ cũng vui lắm, nghe cậu nói thế mình cũng vui theo."
Dù thế nào đi nữa, việc mối quan hệ của tôi với Rei được công nhận như thế này thực sự có ý nghĩa rất lớn đối với tôi.
Thông thường, việc để một cô gái tuổi teen sống chung với một chàng trai trạc tuổi mình sẽ khiến bất kỳ bậc bố mẹ nào cũng lo sợ.
Việc họ cho phép điều đó chứng tỏ họ tin tưởng tôi, ít nhất là ở một mức độ nào đó.
"Lúc nãy, cậu đã nói chuyện gì với bố vậy?"
"Hmm? À, bọn tôi đang nói về bố tôi."
"Bố của cậu?"
"Otosaki-san đã từng nhắc đến việc ông ấy đã gặp cha tôi, nên tôi đã hỏi chú ấy thêm chi tiết... hóa ra, tôi thực sự không biết gì về ông ấy cả."
Khi tôi nói vậy, vẻ mặt của Rei hơi tối lại.
"Rintaro, cậu không thấy...... cô đơn sao?"
"Hả? À, ừ thì... Chắc hồi đó tôi thấy cô đơn lắm, nhưng giờ thì không còn nữa. Giờ tôi có các cô rồi, và tôi đã sống một cuộc sống không hề cô đơn."
"Mình rất vui khi nghe điều đó, nhưng vẫn..."
Có lẽ Rei lo lắng vì cô ấy đã từng trải qua cảm giác cô đơn.
Cô gái này luôn cố gắng đặt tôi lên trên bản thân mình.
Tôi rất cảm kích điều đó, nhưng tôi cũng mong cô ấy ưu tiên cho bản thân mình hơn nữa.――――Tuy nhiên, đó là một cuộc trò chuyện khác.
"Này, Rei."
"Có chuyện gì vậy?"
Tôi do dự một lúc rồi cuối cùng cũng lên tiếng để xác nhận điều gì đó.
"Khoảng mười năm trước... tại một bữa tiệc của công ty......."
――――Cậu đã gặp tôi ở đó phải không?
Tôi nhìn thẳng vào Rei khi đặt câu hỏi đó.


1 Bình luận