Daininki Idol na Classmat...
Kishimoto Kazuha Miwabe Sakura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 4: Quá Khứ Của Gia Đình Shidou

Chương 130: Bố Và Con 2

6 Bình luận - Độ dài: 1,558 từ - Cập nhật:

Sau khi nghe mục tiêu của tôi, bố tôi im lặng một lúc, không nói được lời nào.

“…Việc đó sẽ cực kỳ khó khăn. Bên kia không chỉ có quy mô lớn mà còn có lịch sử lâu đời. Một thương vụ thâu tóm sẽ không đơn giản như vậy đâu.”

“Nhưng, bố à, bố đâu có nói là không thể, đúng không?”

“…”

Lông mày ông khẽ giật, như thể tôi vừa chạm vào điểm yếu của ông.

Chính xác, không phải là không thể.

Tôi mừng vì đánh giá của mình không sai.

Thật lòng mà nói, tôi thấy nhẹ cả người.

“Thực ra thì, người điều hành lúc nãy cũng đã cho con xem một số tài liệu về Tập đoàn Tenguuji. Tất nhiên, đó không phải dữ liệu nội bộ nên con không thể chắc chắn tuyệt đối, nhưng con nghĩ phần lớn thông tin là chính xác. Theo dữ liệu đó, tập đoàn không có mảng kinh doanh nào có tiềm năng tăng trưởng lớn. Hiện giờ, họ chỉ đang sống nhờ những ngành đã làm suốt mấy chục năm qua.”

Cuối cùng thì, các mảng kinh doanh khác đều hoạt động không hiệu quả, nên kết quả kinh doanh chung đang dần đi xuống.

Nếu cứ tiếp tục thế này, vài chục năm nữa, công ty đó sẽ chỉ còn là cái bóng của chính mình.

Và người chịu thiệt hại lớn nhất lúc đó… sẽ là cô ấy.

“Nói cách khác, nếu ta gây áp lực buộc họ phải bán đi một vài ngành kinh doanh cốt lõi, thì Tập đoàn Tenguuji sẽ không thể duy trì được nữa. Để kéo dài thời gian tồn tại, rất có thể họ sẽ sẵn sàng giao phần còn lại cho ta miễn phí. Nói trắng ra, ta sẽ ép họ phải tự dâng đến cửa.”

“Như vậy thì chắc chắn sẽ giảm được số mảng cần phải mua lại…”

“Nếu bố lo họ không chịu nhả ra thì đừng lo. Chủ tịch hiện tại, Tenguuji Shuusuke, nổi tiếng là kẻ quản lý tệ hại. Chỉ cần điều tra sơ qua là biết, chẳng cần phải hỏi ai. Hầu hết mọi người đều cho rằng Tập đoàn Tenguuji là do các giám đốc khác gồng gánh.”

“…Ta cũng đánh giá như vậy.”

“Đúng không? Mà mấy người đó chắc cũng ngán phải làm việc dưới trướng một gã bất tài rồi. Vậy nên trước tiên, ta mua một lượng lớn cổ phiếu của Tập đoàn Tenguuji. Sau đó, dùng lương cao và đãi ngộ tốt để chiêu dụ mấy giám đốc giỏi về phía mình, con cá là họ sẽ nhanh chóng quay sang ủng hộ công ty ta.”

Nghe tới đây, bố tôi lại rơi vào im lặng.

Ừ thì, cũng phải thôi.

Suy cho cùng, đây chỉ là kế hoạch của một tay mới vào nghề. Đối với một CEO kỳ cựu như ông, chắc đây là kiểu kế hoạch có thể cười khẩy bỏ qua.

“......Ta ấn tượng đấy.”

Nhưng rồi khi ông cất tiếng, những lời thốt ra lại hoàn toàn trái ngược với những gì tôi tưởng tượng.

“Quả thật, nếu làm theo kế hoạch của con, khả năng thâu tóm được Tập đoàn Tenguuji là rất cao. Công ty ta cũng đã để mắt đến lĩnh vực giải trí từ trước. Nếu tự xây một công viên chủ đề từ đầu, thì phải mua đất, rồi đầu tư thời gian và vốn cho việc xây dựng. Nhưng nếu tận dụng đất đai và cơ sở vật chất mà Tập đoàn Tenguuji hiện có, thì vấn đề đó coi như biến mất. Nếu mua lại, ta có thể tiếp quản toàn bộ hoạt động kinh doanh với điều kiện có lợi, và giữ trọn phần lợi nhuận.”

Ông ra hiệu cho Sofia-san, người vẫn đang đứng gần đó, và cô nhanh chóng mang đến một chiếc laptop.

Ông mở máy trên bàn và bắt đầu gõ.

“Sẽ mất thời gian, nhưng với mạng lưới mà công ty ta đang sở hữu, có thể lôi kéo được các giám đốc của Tập đoàn Tenguuji về phe mình. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, ta có thể hiện thực hóa việc thâu tóm trong vòng một năm. Tất nhiên, chỉ khi mọi thứ diễn ra đúng như kế hoạch con đã nói.”

Th-thật á――――suýt nữa tôi thốt ra thành tiếng, nhưng kịp nuốt lại.

Giữ vẻ mặt lạnh tanh sẽ ngầu hơn, đúng không?

Chỉ vì lý do đó thôi đấy.

“Vậy… nghĩa là làm được, đúng không?”

“…Đúng là làm được. Nhưng tại sao con muốn làm việc này? Trước giờ con chưa từng có ý định kế thừa công ty mà.”

“Đúng là con không muốn thừa kế công ty. Nhưng… có một người mà con nhất định phải cứu bằng kế hoạch này.”

Trong đầu tôi, gương mặt của cô gái mà tôi vừa mới làm hòa hiện lên rõ mồn một.

Tôi có lẽ chẳng có nghĩa vụ gì phải làm chuyện này vì cô ấy.

Thậm chí, có thể cô ấy sẽ cho rằng tôi đang tự tiện can thiệp.

Nhưng… dù vậy.

“Dù trông chẳng giống chút nào, con vẫn là anh hùng của cô ấy――――anh hùng của Tenguuji Yuzuka. Nếu cô ấy đang đau khổ, con muốn giúp cô ấy.”

Vừa nói xong, tôi xấu hổ đến mức mắt bắt đầu đảo quanh.

Có lẽ tôi đang cố tỏ ra ngầu trước mặt bố mình?

…Thôi kệ. Chỉ cần chút chân thành của tôi được truyền tải, thế là đủ.

“Vậy là con muốn cứu cô bé đó… Ra là vậy, đó là một góc nhìn mà ta chưa từng nghĩ đến. Nhưng nếu thế, chẳng phải chấp nhận lời đề nghị của cô ấy sẽ hợp lý hơn sao?”

“Không thể được. Con không có tình cảm với cô ấy.”

“…?”

Xem ra bố tôi tưởng tôi giúp Tenguuji vì có tình cảm với cô ấy.

Cũng dễ hiểu thôi. Nhưng với tôi thì không phải vậy.

“Tất cả những gì con làm để giúp cô ấy… đều là vì niềm tin của chính con. Cuối cùng, con muốn trở thành một người tốt hơn. Con muốn trở thành người có thể giúp đỡ người khác… có thể hành động vì ai đó.”

“…”

“Vì vậy con mới làm chuyện này. Không phải vì Tenguuji nhờ vả, mà vì đây là điều con muốn làm. Tất cả đều là ý muốn ích kỷ của riêng con.” 

Từ góc nhìn của cô ấy, có lẽ tất cả chỉ là một sự giúp đỡ không được mong đợi.

Nhưng dù có là chuyện tự tiện đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ giúp cô ấy vì bản thân mình.

Vì đó là cuộc sống mà tôi muốn sống, một cuộc sống khiến tôi có thể tự hào về chính mình.

Tôi sẽ tiếp tục sống theo cách mình muốn, vì chính tôi.

“Chừng đó lý do là đủ rồi, đúng không? Bố cũng thấy là công ty sẽ thu được rất nhiều lợi ích. Mọi điều kiện đều đã sẵn sàng, giờ là lúc bố đưa ra câu trả lời.”

“…”

Bố tôi lặng lẽ nhìn vào tập tài liệu và màn hình laptop trước mặt một lúc lâu.

Và sau một khoảng im lặng dài, cuối cùng ông cũng lên tiếng.

“――――Được rồi. Ta chấp nhận đề xuất của con.”

“…!”

Tôi không kìm được mà giơ nắm đấm lên ăn mừng.

Tôi đã khiến bố mình lắng nghe một yêu cầu đầy ích kỷ.

Nghe thì chẳng có gì to tát, nhưng với tôi, cảm giác như cả thế giới vừa đảo ngược.

“Tuy nhiên, như con cũng hiểu, để tiến hành mua lại và hoàn tất việc sáp nhập sẽ mất thời gian. Ta sẽ đặt mục tiêu chốt được thương vụ trong vòng một năm, nhưng sau đó sẽ mất bao lâu thì không biết được.”

“Chỉ cần bắt đầu thương vụ là đủ rồi. Mục đích là để hủy bỏ chuyện đính hôn của Tenguuji Yuzuka với các công ty khác. Dù sau này có thất bại thì chỉ cần khiến Tập đoàn Tenguuji rối loạn đến mức không còn thời gian lo mấy cuộc hôn nhân chính trị, thế là đủ.”

Đúng vậy, không cần phải thành công trọn vẹn.

Tôi không quan tâm đến Tập đoàn Shidou hay Tenguuji.

Chỉ cần cô ấy được tự do là đủ rồi.

“Heh… Ra là vậy. Vậy là con định không chỉ dùng ta, mà còn dùng cả Tập đoàn Shidou?”

“Sau khi bắt con sống cô độc suốt chừng ấy năm, bố nợ con chừng này cũng hợp lý thôi, đúng không?”

“Ta không thể phản bác gì khi con nói thế. …Được rồi. Ta sẽ toàn lực ủng hộ kế hoạch này.”

Tôi và bố bắt tay thật chặt.

Tôi không biết quan hệ giữa bố và con có nên như thế này hay không.

Nhưng ngay lúc này, điều này lại cảm thấy rất đúng.

Sợi dây gắn kết giữa tôi và người đàn ông này… có lẽ chính là kiểu quan hệ như thế này.

Và như thế, rạn nứt giữa tôi――――Shidou Rintarou, và bố tôi, Shidou Yuutarou, cuối cùng cũng được hàn gắn sau gần mười năm.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

đàmn
đúng là chân nhân bất lộ tướng 🗿
Xem thêm
hôm nay năng suất thế, đừng nói là chuẩn bị chìm 1 tháng đấy...
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Thật sự là chuẩn bị chìm thật, còn 3 chap nữa là ngang Eng rồi 🍳
Xem thêm
Ozu
@Tiến Minori: sắp end chưa nhỉ ad :)))) eng trc đọc trông cứ như OE ko bt raw ntn
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
tem + anh nhà chad đét
Xem thêm