Daininki Idol na Classmat...
Kishimoto Kazuha Miwabe Sakura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 4: Quá Khứ Của Gia Đình Shidou

Chương 120: Bạn Gái Giả 3

12 Bình luận - Độ dài: 1,767 từ - Cập nhật:

“B-bạn gái……!?”

“Ừm, phải. Là mình đây. mình là bạn gái của Rintaro.”

Tenguuji trông sốc thấy rõ.

Mà đúng ra, người nên sốc phải là tôi mới đúng.

Yukio là bạn gái tôi? Tôi đâu nhớ mình từng có mối quan hệ như thế với cậu ta.

“Này…! Cậu đang nói gì thế hả!?”

“Thì… chẳng phải ông đang cần một người đóng vai bạn gái sao?”

Tôi hỏi nhỏ, và cậu ta đáp lại bằng một lời khiến tôi nghẹn họng.

Quả thật là tôi đang cần một cô bạn gái.

Dĩ nhiên không phải thật, chỉ cần một người có thể giả vờ thân mật như thể chúng tôi đang hẹn hò.

Và nếu xét về ứng viên, Yukio là lựa chọn hoàn hảo nhất.

Ngoại trừ việc cậu ta là con trai――――.

(Nhưng... mình phải suy nghĩ cho kỹ đã.)

Tôi liếc nhìn Yukio thêm lần nữa.

Cậu ta mặc áo sơ mi cùng cardigan màu be nhạt. Tay áo dài che gần hết bàn tay, đúng kiểu “ống tay moe”.

Kèm theo đó là váy ngắn và tất cao đến đùi, để hở ra một khoảng da giữa hai món đồ—cái gọi là “vùng tuyệt đối”.

Cậu ta trông... quá nữ tính.

Nữ tính đến mức còn hơn cả nhiều cô gái thật sự.

Khoan đã—Yukio có thật là con trai không?

Trước giờ hình như tôi từng hoài nghi chuyện đó rồi thì phải?

Hay là giờ nên xem cậu ta là con gái luôn cho rồi?

Ừ... chắc thế đi.

“...Xin lỗi cô, Tenguuji-san. Tôi còn có hẹn rồi.”

“Cái gì?”

Theo bản năng, tôi vòng tay qua vai Yukio rồi quay người lại đối mặt với Tenguuji.

Yukio phát ra một tiếng động ngạc nhiên đầy lúng túng, nhưng tôi không có thời gian để bận tâm đến chuyện đó.

“Có h-hẹn…!?”

“Ừ đó! Xin lỗi cậu nha, hôm nay không đi cà phê được rồi. Để dịp khác nhé!”

Tenguuji cau mày, rõ ràng là bị bất ngờ.

Tôi đã thắng――――.

Tác động lần này đủ để kết thúc mọi chuyện.

Nếu giờ tôi cứ thế rời đi cùng Yukio như kế hoạch, thì điều đó sẽ trở thành lời cảnh báo rõ ràng gửi đến Tenguuji.

“Một bạn gái…? Rin-kun có… bạn gái…?”

Tuy nhiên, mọi chuyện bắt đầu rẽ sang một hướng kỳ lạ.

Tenguuji lùi lại vài bước, đôi mắt cô ấy bất ngờ rưng rưng nước mắt.

Khi Yukio và tôi còn đang chết lặng, cô ấy vội lau nước mắt rồi quay lưng lại với chúng tôi.

“T-tớ xin phép đi trước hôm nay nhé! Tớ không muốn làm phiền buổi hẹn hò của hai cậu đâu! Hẹn đi cà phê lần sau nha!”

“H-này…!”

Mọi chuyện đang trở nên kỳ quặc thật rồi.

Tôi phản xạ gọi với theo để ngăn cô ấy lại, nhưng cô ấy không hề chậm bước.

Cô ấy quay trở lại xe, để tôi chỉ còn biết đứng nhìn theo bóng lưng ấy.

“――――Rin-kun, cậu đúng là đồ dối trá.”

Nói xong câu đó, cô đóng sầm cửa xe lại.

Chỉ vài giây sau, chiếc xe chở cô nhanh chóng lăn bánh rời khỏi nơi này.

“C-cái quái gì vừa xảy ra vậy......”

“...Chúng ta hơi quá tay rồi thì phải.”

“Hả? ông từ khi nào lại biết cảm thấy có lỗi thế?”

Này, bọn mình mới là nạn nhân ở đây đấy?

“À thì, chắc cũng không hẳn là thấy có lỗi... nhưng mà, Rintaro, bình thường cậu sắc sảo lắm mà, đôi lúc lại ngốc đến mức khó tin, ông biết đấy.”

“...Tôi á?”

“Ah... hoặc cũng có thể là do cậu đeo cái 'bộ lọc' nào đó trong đầu.”

Ngay cả khi nghe từ "bộ lọc", tôi vẫn chẳng hiểu Yukio đang nói gì.

Thôi kệ, tạm gác lại mấy chuyện khó hiểu này, tôi quay lại với câu hỏi trước mắt.

“...Mà, bộ đồ đó là sao đấy?”

“Ehehe, hợp với tớ chứ?”

Nói rồi, Yukio xoay một vòng trước mặt tôi.

Phải nói là, trông cậu ta, cực kỳ đáng yêu.

“Không chỉ hợp đâu—mà còn hợp đến mức vô lý luôn ấy. Nhìn góc nào cũng thấy chẳng khác gì một cô gái thật sự.”

Nếu tôi lỡ miệng bảo rằng cậu ta lúc nào cũng có khí chất nữ tính thì thế nào cũng bị dỗi, nên tôi khéo léo tránh không nói ra điều đó.

“Đúng không? Tôi cũng thấy nó hợp với mình lắm luôn.”

“Đừng nói với tôi là cái 'việc riêng' ông nhắc hồi nãy là để chuẩn bị bộ đồng phục này nhé?”

“Ờ thì... đúng là vậy đó. Tôi nghĩ trong tình huống xấu nhất thì có lẽ sẽ cần tới nó. Vậy nên tôi nhờ một nhỏ bạn một đứa con gái chỉnh lại bộ đồng phục cũ thời cấp hai của nó cho tôi. Tất nhiên là không nói là để tớ mặc đâu nha.”

À, giờ nhìn kỹ lại thì họa tiết trên váy đúng là không giống đồng phục bán ở trường này.

Áo sơ mi và cardigan thì có vẻ đúng chuẩn, nhưng cái váy thì rõ ràng đã được chỉnh sửa.

“Ông đúng là người biết tính trước... tôi nể ông thật.”

“Hehe, được khen cũng vui đó, nhưng tôi chẳng có gì để đáp lại đâu nha.”

“Ông vừa cứu tôi khỏi cái tình huống khốn đốn ban nãy đấy. Thế là đủ rồi.”

“Vậy à... Tôi mừng vì đã giúp được ông, Rintaro.”

Tôi thực sự thấy nhẹ cả người khi biết thằng này là con trai.

Nếu nó là con gái thì chắc tôi đã phải lòng nó mất rồi.

Mà nếu là con gái thì có lẽ bọn tôi cũng chẳng thân được đến mức này.

…Nhưng mà, nó chắc chắn là con trai, đúng không?

“Hy vọng chuyện này sẽ khiến cô ta bớt dính lấy ông. Umm… Tenguuji-san, đúng không?”

“Ah, đúng rồi.”

Việc tiếp theo Tenguuji có thể làm là điều tra Yukio.

Sẽ chẳng ngạc nhiên nếu cô ta tìm cách chia rẽ bọn tôi để đạt mục đích.

Vấn đề thật sự là nếu giới tính của Yukio bị lộ ra trong quá trình đó.

――――Trong trường hợp đó, liệu tôi có thể nói mình là kiểu đàn ông yêu đàn ông không nhỉ?

Dạo này xã hội cởi mở hơn với quan hệ đồng giới rồi, cũng chẳng ai có thể chỉ trích tôi vì điều đó.

Có thể mọi người sẽ nhìn tôi bằng con mắt khác, nhưng cũng đâu đến mức bị lên án.

Thành thật mà nói, nếu họ nghĩ vậy thì có khi lại dễ xử lý hơn.

Nó sẽ là cái cớ hoàn hảo để từ chối lời đề nghị của Tenguuji.

“Này, Yukio. Xin lỗi nhưng ông có thể tiếp tục mặc cái bộ đó rồi đi chung với tôi về nhà đến khi mọi chuyện lắng xuống được không?”

“Eh… ừm, nếu ông muốn thế, Rintaro, thì tôi không sao cả.”

“Nhưng ông sẽ phải mặc đồ đó ra đường suốt một thời gian đấy. Ông chắc là ổn chứ?”

“Ổn mà. Nếu giúp được ông thì không vấn đề gì.”

“...Tôi sẽ nấu hết mấy món ông thích, muốn ăn bao nhiêu cũng được.”

“Ahaha, vậy là đủ để tôi hài lòng rồi.”

Yukio mỉm cười vui vẻ, và tôi bắt đầu sánh bước cùng nó trên đường về nhà.

Tôi chỉ có thể hy vọng việc này sẽ cải thiện tình hình một cách đáng kể――――.

Thôi, đừng kỳ vọng nhiều quá thì hơn.

◇◆◇

“…Cô có sao không, tiểu thư Yuzuka?”

“Tôi không sao…”

Bên trong chiếc xe sang trọng, Tenguuji Yuzuka đáp lại lời quan tâm của tài xế bằng một giọng yếu ớt.

Tuy miệng nói không sao, nhưng thần sắc cô lại cho thấy điều ngược lại.

Tuy nhiên, là một người lái xe, ông ta không có quyền hỏi thêm.

(Một cô bạn gái… sao.)

Yuzuka nghiêng đầu tựa vào cửa kính xe, ánh mắt hướng ra ngoài.

Khi nhìn phong cảnh lướt qua bên đường, cô không kìm được một tiếng thở dài khẽ khàng.

“…Tôi có thể hỏi ông một chuyện không?”

“Huh? Ah, v-vâng! Có chuyện gì vậy?!”

Bị câu hỏi đột ngột của tiểu thư nhà Tenguuji làm bất ngờ, người tài xế lắp bắp đáp lời, vai khẽ giật.

“Ông nghĩ một lời hứa thời thơ ấu có thể tồn tại được bao lâu?”

“L-lời hứa thời thơ ấu… cô đang nói đến?”

“Ví dụ như lời hứa kết hôn với một người bạn thuở nhỏ.”

Người tài xế khựng lại, thoáng chết lặng khi nghe đến cụm từ “lời hứa kết hôn”.

Ông nhớ lại cảnh vừa rồi giữa tiểu thư và cậu học sinh mặc đồng phục đứng ngoài xe.

Dù không nắm rõ tình hình, nhưng với vai trò một tài xế, ông cũng phần nào đoán được sự việc.

"Tôi chưa từng có trải nghiệm như vậy nên không dám chắc… nhưng tôi nghĩ, một lời hứa vẫn còn hiệu lực chừng nào cả hai bên chưa phá vỡ nó…"

“…Ra là vậy.”

Ngay lúc đó, người tài xế nhận ra mình đã lỡ lời.

Nếu cậu học sinh đó chính là người bạn thuở nhỏ mà tiểu thư từng hứa hôn, thì lời nói của ông chẳng khác gì phủ nhận điều mà cô luôn tin tưởng.

Mà chọc giận chủ nhân của mình thì chẳng hay ho gì cho vị trí của ông.

“X-xin lỗi tiểu thư! Ý tôi là—”

“Không sao đâu.”

Người tài xế vội vã muốn chữa lại lời vừa nói, nhưng Yuzuka ngắt lời ông.

“...Nếu Rin-kun là người phá vỡ lời hứa, thì đành chịu thôi.”

Yuzuka siết chặt bàn tay mình.

“Nhưng—nhờ vậy mà tôi cũng hiểu rõ hơn một chút.”

“Ể?”

“Từ giờ tôi sẽ không nương tay nữa. Kể cả không cần đến Rin-kun, tôi cũng sẽ tìm cách sáp nhập Tập đoàn Shidou với công ty nhà chúng ta.”

Trong ánh mắt Yuzuka bùng lên một ngọn lửa quyết tâm mãnh liệt.

Khí chất kiên cường ấy vượt xa những gì người ta mong đợi ở một cô gái tuổi thiếu niên.

“Cha… hãy dõi theo con. Con sẽ làm chuyện này thật hoàn hảo…”

Nói rồi, Yuzuka đưa tay lau đi những giọt lệ vừa trào nơi khóe mắt.

___________

Nhờ mọi người đóng góp ý kiến về việc thay đổi lại cách xưng hô của Rintaro với Yukio là "Tao-Mày" hoặc "Tôi-Ông"

Bình luận (12)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

12 Bình luận

Tao mày thôi
Xem thêm
TRANS
cả 2 thng vai gãy hết r🐧
tfnc
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
🍳
Xem thêm
Vai gãy quá🐧
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Chap này ae vote cách xưng hô Rintaro với Yukio lại giúp trans nhé
Xem thêm
Chap này quá vai gãy 🐧💧
Xem thêm
Tao - mày thì lại quen cách trans cũ xài. Mà, vì mqh giữa main và Yukio là bạn bè thân thiết nên tôi nghĩ xài tao - mày ok hơn :v
Xem thêm
Để tôi ông là hợp r trans cho nó gần gũi nhưng cx ko tục
Xem thêm