Daininki Idol na Classmat...
Kishimoto Kazuha Miwabe Sakura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 4: Quá Khứ Của Gia Đình Shidou

Chương 123: Gặp Mặt Bố Mẹ Cô Ấy? 3

1 Bình luận - Độ dài: 1,677 từ - Cập nhật:

“Ồ……! Ngon quá.”

Ngay khi húp thìa súp đầu tiên, tôi đã buột miệng thốt lên câu đó.

Một bát consommé vàng óng, thấm đẫm vị umami từ rau củ.

Không hề đặc hay ngấy, vậy mà hương vị lại sâu lắng và đậm đà đến bất ngờ.

Cái vị đậm ấy chắc chắn đến từ việc hầm trong nhiều giờ liền một thứ mà mấy viên consommé mua ngoài chợ không bao giờ có được.

Món này hẳn phải rất kỳ công.

Tôi nhận ra điều đó, có lẽ vì bản thân từng thử làm món này rồi.

“Vậy là cháu thích thật à! Thử món hamburger hầm nữa đi! Cô tâm đắc lắm đó!”

“Vâng…!”

Nghe lời cô ấy, tôi thử món hamburger hầm mà nãy giờ cứ chăm chăm nhìn.

Tôi dùng dao cắt một miếng rồi đưa lên miệng bằng nĩa.

Nước thịt từ miếng chả trào ra, hòa quyện với nước xốt demi-glace bao quanh, tạo nên một bản hòa tấu đậm đà của hương vị.

Thịt đã được nêm nếm gia vị kỹ càng, nên dù miếng chả có dày khiến xốt demi-glace dễ bị át, hương vị vẫn nổi bật và đậm đà.

Đó thực ra là một chi tiết rất quan trọng, bởi nếu phần thịt không được nêm từ đầu, thì dù có đổ bao nhiêu xốt demi-glace hay tương cà lên cũng vẫn cứ nhạt nhẽo thôi.

Gia vị còn giúp khử mùi tanh của thịt nữa, nên ai mới học nấu ăn thì nhất định nên nghiên cứu kỹ phần này.

(Nhưng… không chỉ có vậy.)

Khi ăn, tôi nhận ra món hamburger hầm của Lilia-san có thứ gì đó rất khác với món tôi từng làm.

Độ đậm và hương thơm rõ ràng vượt trội hơn hẳn.

Đặc biệt là hương gia vị nồng nàn, nhưng không hề có cảm giác cô ấy chỉ đơn giản là cho đại vào một đống bột nêm.

Có một thứ gì đó khiến món ăn này được nâng tầm hẳn lên.

Tôi nhận ra điều đó, nhưng hoàn toàn không biết cái yếu tố đặc biệt kia là gì.

“Rintaro-kun? Món này… không hợp khẩu vị cháu à?”

“À, không! Không phải thế đâu……”

Chết thật. Tôi mải nghĩ mà lại khiến cô ấy hiểu lầm.

Thôi thì đến nước này, dù không muốn tỏ ra háo hức quá, tôi cũng đành hỏi thẳng.

Không biết thì cứ bứt rứt mãi.

“À ừm, nước xốt demi-glace này… đậm đà và ngon hơn hẳn những gì cháu từng làm. Cô dùng nguyên liệu đặc biệt gì sao?”

“Huh?”

Lilia-san chớp mắt ngạc nhiên.

Nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của tôi, có vẻ cô ấy đã hiểu ra điều gì đó. Cô ấy khẽ “à” một tiếng, rồi đứng dậy khỏi ghế.

“Đợi cô chút nhé. cô có thứ muốn cho cháu xem.”

Nói rồi cô ấy đi về phía bếp.

Khi quay lại, trong tay cô ấy là một chai thủy tinh.

“Cô nghĩ cái vị khác biệt mà cháu cảm thấy, Rintaro-kun, có lẽ là nhờ loại rượu vang này.”

“Rượu vang?”

“Ừ. Cháu biết rồi đó, rượu vang là nguyên liệu không thể thiếu khi làm demi-glace. Nên cô lúc nào cũng tự chọn loại nào hợp với khẩu vị của mình.”

“À…!”

Thì ra là vậy, cái đó tôi hoàn toàn không để tâm đến.

Tôi chưa đủ tuổi, nên dĩ nhiên không thể nào nếm thử rượu vang.

Điều đó đồng nghĩa với việc tôi chẳng hiểu gì về sự khác nhau giữa các loại vang cả.

Chọn loại rượu phù hợp để làm demi-glace á? Cái đó vượt xa tầm với của tôi rồi.

Chưa kể, tôi còn chẳng được phép mua phần lớn loại vang ngoài kia, nên gần như không có lựa chọn nào.

Đây là thứ mà dù có cố gắng đến mấy cũng không thể bù đắp được.

“Khi làm demi-glace đậm vị, tốt nhất là chọn loại vang không quá chua như loại này. Gia vị trong rượu cũng hợp cực kỳ với món hamburger có nêm nhục đậu khấu đấy.”

“C-cháu hiểu rồi……!”

Tôi thật sự xúc động.

Rượu là thứ chỉ khi lớn lên mới dần thấu hiểu được.

Nhưng một khi học được cách sử dụng đúng, nó sẽ mở ra cả một thế giới mới về hương vị và kỹ thuật nấu ăn.

Dù các loại rượu dùng trong nấu ăn có giới hạn, nhưng vai trò của nó không chỉ dừng lại ở đó.

Nếu có thể học cách kết hợp món ăn với đồ uống thì sao?

Dù gì thì sau này tôi cũng sẽ uống rượu, nên học cách tận hưởng nó sao cho phong phú thêm cuộc sống… cũng là điều đáng làm.

Tôi vẫn còn nhiều điều cần học

Và nhận ra điều đó khiến tôi tràn đầy một niềm vui không thể diễn tả thành lời.

“Fufufu, lúc này cháu lại có vẻ mặt đáng yêu quá đấy, Rintaro-kun.”

“À… xin lỗi, cháu hơi phấn khích quá.”

“Không sao đâu. Cháu biết không, ngày xưa cô cũng rất mê nấu ăn. Cô thường làm đủ món cho chồng mình. Nhưng rồi vì công việc bận rộn, dần dần không còn thời gian để nấu những món cầu kỳ nữa… Nên được trò chuyện về chuyện bếp núc sau ngần ấy năm như thế này thật sự khiến cô rất vui.”

Lilia-san mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại phảng phất một nỗi cô đơn.

Tôi chợt nhớ đến những gì Rei từng nói, rằng ăn cơm ở nhà rất cô đơn.

Cả hai bố mẹ cô ấy đều luôn bận rộn, chẳng bao giờ có thời gian quây quần cùng nhau.

Lúc đó, tôi đã cảm thấy như tìm thấy điểm tương đồng giữa tôi và cô ấy, nên mới có cảm giác đồng cảm.

Tuy nhiên, bản chất của hai tình huống lại hoàn toàn khác nhau.

Ngôi nhà này, thực sự tràn đầy tình yêu và hơi ấm.

Tôi không khỏi cảm thấy ghen tị―――

Chính cảm xúc đó đã khiến tôi ngạc nhiên.

Trước giờ tôi chưa từng cảm thấy như vậy, vậy mà giờ đây, cảm giác đó lại hiện diện rõ ràng đến thế.

Có lẽ là vì tôi vừa gặp lại bố sau một thời gian dài?

Suy nghĩ đó khiến tôi cảm thấy như bản thân đang bị ảnh hưởng bởi ông ấy, điều này có hơi phức tạp… nhưng dù sao đi nữa, tôi cũng không thể chối bỏ cảm xúc đang trào dâng trong lòng.

“Khi nào cháu trưởng thành, hãy thử uống một ly rượu ở ngôi nhà này nhé? Cô và chồng cô đều thích sưu tầm rượu vang. Thế giới rượu vang vừa sâu sắc vừa tinh tế, lúc đầu có thể cháu chỉ cảm nhận được lớp bề mặt thôi, nhưng chỉ vậy thôi cũng đã đủ thú vị rồi.”

“Cháu rất thích điều đó. Mong cô cho phép khi đến lúc đó.”

“Fufufu, cô mong là cháu sẽ thích rượu vang đấy, Rintaro-kun. …Oh! Nhưng trước tiên, hãy thưởng thức bữa ăn hôm nay đã nhé? Đặc biệt là món lasagna ở giữa bàn kia ngon tuyệt vời luôn.”

Lilia-san chỉ vào phần lasagna đặt ở giữa bàn ăn. [note77186]

Mùi sốt demi-glace đã hấp dẫn tôi từ trước, nhưng món này cũng trông ngon không kém.

Tôi gắp một phần vào đĩa, rồi đưa nĩa lên miệng nếm thử.

“Ngon thật sự luôn…!”

Phô mai béo ngậy và sốt thịt đậm đà hòa quyện với lớp pasta mỏng, tạo nên một hương vị tao nhã và tinh tế.

Đây không phải là vị mà trẻ con sẽ thích, mà thiên về khẩu vị trưởng thành hơn.

Trong sốt thịt cũng có dùng rượu vang, có lẽ đó là yếu tố tạo nên sự khác biệt?

Tất nhiên, chỉ riêng rượu thì không thể nào mang đến vị ngon như thế này hẳn là sự hòa hợp hoàn hảo giữa các nguyên liệu và gia vị đã làm nên điều đó.

“Fufu, cháu thích là cô vui lắm rồi. Nhỉ, Rei?”

“Huh?”

Tôi bất giác quay sang nhìn Rei.

Không biết từ lúc nào, cô ấy đã nhìn tôi bằng ánh mắt đầy căng thẳng.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, tôi nhìn cô ấy rồi lại nhìn món lasagna trước mặt.

“Khoan đã… món này là do cậu làm hả, Rei?”

“Phải… Ý mình là, mẹ mình có giúp, nhưng mình làm khoảng một nửa.”

“Thật sao…!”

“Mình muốn cảm ơn cậu, Rintaro, nên mình đã bàn với mẹ và cùng nghĩ ra món này.”

Tôi biết nói vậy có thể nghe hơi lên mặt, nhưng thật lòng thì tôi rất cảm động.

Rei, người trước đây đến việc nhà còn gần như không làm nổi, lại có thể tự tay nấu món này sao?

Đây đúng là một sự trưởng thành không thể phủ nhận

Và việc cậu ấy trưởng thành là vì tôi, điều đó càng khiến nó trở nên đặc biệt hơn.

“…Những lúc thế này, đàn ông không biết nấu ăn thật sự cảm thấy bị cho ra rìa nhỉ.”

Nghe cuộc trò chuyện sôi nổi của chúng tôi, Otosaki-san mỉm cười khổ.

Ồ, đúng là chúng tôi đã hơi bỏ quên chú ấy nãy giờ.

“Fufu, xin lỗi anh. Em mải mê vì Rintaro-kun thích nấu ăn quá.”

“Không sao đâu, hôm nay là để chào đón Shidou-kun mà. Nếu cháu thấy vui thì thế là tốt rồi.”

Một câu nói thật dịu dàng.

Thật lòng, tôi vẫn còn rất nhiều điều muốn hỏi Lilia-san.

Tôi cũng muốn biết thêm về chuyện Rei nấu ăn, nên chẳng thiếu gì để trò chuyện.

Vì vậy, tôi quyết định chấp nhận sự hiếu khách của Otosaki-san và tự cho phép mình tận hưởng thêm một chút nữa.

Cái “chủ đề chính” mà tôi đến đây vì nó… có thể tạm hoãn lại một chút cũng không sao.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận