Daininki Idol na Classmat...
Kishimoto Kazuha Miwabe Sakura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 4: Quá Khứ Của Gia Đình Shidou

Chương 110: Từ Chối 2

4 Bình luận - Độ dài: 1,596 từ - Cập nhật:

“X-xin lỗi... Cậu có thể nhắc lại được không? Tớ nghe không rõ lắm……”

“Tôi nói là tôi từ chối.”

Tôi nhấn mạnh lại điều đó với cô ấy, người vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“T... tại sao?! Nếu chúng ta kết hôn với nhau ở đây, hai công ty nhà chúng ta sẽ dễ dàng hợp tác trên nhiều phương diện trong tương lai! Đó là lợi ích cho cả hai bên mà……”

“......‘Tenguuji’.”

“!”

Tôi gọi cô ấy bằng họ thay vì tên, và khuôn mặt cô hiện rõ vẻ sững sờ.

Tôi không có ác cảm cá nhân gì với cô ta.

Nhưng một khi cô ấy lôi gia đình tôi vào, thì cô là kẻ thù.

Dù cô ấy có thể không biết gì về tình hình của tôi với Tập đoàn Shidou, thì sự thật vẫn là cô ấy đang muốn lợi dụng “Shidou Rintaro” vì lợi ích công ty.

Tôi không có nghĩa vụ gì phải hợp tác với một người như thế, hay những kẻ như thế.

“Tôi không có ý định làm bất cứ điều gì cho Tập đoàn Shidou. Nhất là chuyện hôn nhân sắp đặt... Làm vậy chẳng khác nào tôi tự chốt số phận làm người kế nhiệm tiếp theo. Tôi hoàn toàn không đời nào chấp nhận chuyện đó.”

Dù có kết hôn đi nữa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nếu tôi không tham gia công ty. Và nếu tôi thật sự cưới Tenguuji, thì chắc chắn sẽ bị ép buộc trở thành người kế vị Tập đoàn Shidou.

“Tôi không định vứt bỏ cuộc đời mình vì cái công ty này. Nếu cô muốn một cuộc hôn nhân chính trị, thì đi tìm nơi khác mà kiếm.”

Tôi đứng dậy, không thèm nhìn vào mắt Tenguuji.

Tôi đã sai khi cố lắng nghe cô ta dù chỉ một chút.

Không còn gì để nói nữa.

Vậy nên tôi quay người đi về phía cửa.

“…! Làm ơn, đợi đã!”

“Hử?”

Tenguuji bật dậy, gọi với theo và chạy đến chặn tôi lại.

Bàn tay cô ta khẽ run lên vì tức giận.

“Là thành viên của Tập đoàn Shidou, chẳng lẽ cậu không có chút ý định nào muốn công ty phát triển hay bảo vệ nó sao......!”

“......Cô đang nói cái gì vậy?”

“Con người sinh ra đã có trách nhiệm! Là những người thừa kế của một trong những tập đoàn hàng đầu đất nước, chúng ta có nghĩa vụ phải bảo vệ nó! Bỏ mặc điều đó... tuyệt đối không thể chấp nhận được!”

Trách nhiệm, nghĩa vụ.

Đó là những từ mà tôi không muốn nghe nhất vào lúc này.

“――――Tại sao cô lại giận?”

“Hả?”

“Tại sao cô lại là người nổi giận với tôi chứ, thay vì ngược lại!”

“!?”

Trước khi kịp nhận ra, tôi đã hét lên với cô ta.

Trong cái tình huống vô lý này, người có quyền tức giận là tôi mới đúng.

Trách nhiệm, nghĩa vụ, tất cả đang bị nhồi nhét vào tôi, vậy mà cuối cùng tôi lại là kẻ bị mắng?

"Tôi sẽ không bao giờ làm theo lệnh cô hay ông bố chết tiệt đó.. Muốn làm gì cho công ty thì tự mà làm. Cứ việc để người ta giật dây, để người ta lợi dụng cô thế nào cũng được.”

“……”

“Tạm biệt, Tenguuji. Rất vui vì được gặp lại sau ngần ấy năm. Mong là không bao giờ phải gặp lại nữa.”

Tôi quay gót, mở cửa phòng rồi bước ra ngoài.

“......Đừng có đùa. Tôi sẽ khiến cậu phải cưới tôi bằng mọi giá.”

Ngay khi những lời đó vang lên sau lưng, cánh cửa khép lại.

Tôi vờ như chưa từng nghe thấy gì, và lặng lẽ rời khỏi tòa nhà công ty.

“Cậu định về à? Nếu vậy thì tôi đưa cậu một đoạn.”

“Không cần.”

“......Vậy à.”

Từ chối lời đề nghị của Sofia đang đứng chờ ngoài cửa, tôi đi thẳng ra khỏi đó.

Bây giờ mới chỉ tầm trưa.

Tôi đi loanh quanh một chút rồi ngồi xuống ghế đá trong công viên gần đó.

(...Mình lỡ làm rồi.)

Nhớ lại cảnh mình hét vào mặt một cô gái, tôi đưa tay lên che mặt, chán ghét bản thân.

Dù có tức đến đâu, hét vào mặt một cô gái vẫn là sai.

Tôi luôn tin rằng―――việc trút giận lên người khác chẳng khác gì một hình thức bạo lực.

Dù lý do có chính đáng, nhưng để cơn giận lấn át lý trí... thì vẫn là thất bại.

“Dù sao thì... mọi chuyện kết thúc chỉ trong một ngày.”

Vì có khả năng sẽ phải ở lại qua đêm tùy theo diễn biến cuộc nói chuyện với đối tượng sắp đặt, tôi đã báo với Rei là hôm nay và ngày mai sẽ không về nhà.

Thế nhưng vì tôi bỏ chạy, nên mọi chuyện không kéo dài đến hai ngày, mà kết thúc chỉ trong một ngày, không, chỉ nửa ngày.

Giờ tôi có nên về nhà hay không?

Mà nhân tiện, tin nhắn trả lời của Rei là: “Nếu Rintaro không có ở đó thì tớ sẽ ở khách sạn.”

Có vẻ cô ấy lại sắp chụp ảnh cho photobook mới, nên sẽ ở tại khách sạn gần địa điểm chụp.

Nghĩa là dù tôi có về nhà lúc này thì cũng chẳng gặp cô ấy, mà cũng chẳng có gì để làm.

Trong lúc tôi đang muốn tìm thứ gì đó để xao nhãng tâm trí, việc chẳng có gì làm lại đúng là điều tôi muốn tránh nhất.

“...Haa.”

Tôi thở dài, tay vẫn cầm điện thoại.

Ở một mình thật mệt mỏi, thế mà lại chẳng có ai tôi muốn liên lạc.

Không hiểu sao, tôi cứ có cảm giác nếu liên lạc với ai vào lúc này, thì chẳng khác nào làm phiền họ cả.

(Mình bây giờ đúng là cái của nợ thật đấy...)

Cái bật ra khỏi miệng tôi chỉ là một tiếng thở dài.

Không khí đang chuyển từ thu sang đông, lành lạnh nhưng dễ chịu.

Trên bầu trời cao là một màu xanh trong vắt, gần như không gợn mây, còn trong công viên, lũ trẻ đang vui đùa dưới ánh nhìn chăm chú của bố mẹ chúng.

“Mình đúng là lạc lõng thật nhỉ.”

Tôi bật cười thành tiếng.

Một người trông u ám như tôi chẳng hợp gì với nơi đầy sức sống như thế này cả.

Phải rời khỏi đây thôi.

Nếu ở trong một căn nhà trống, ít ra tôi sẽ không thấy tội lỗi.

“――――Cậu đang làm gì thế?”

Ngay lúc định đứng dậy, một giọng nói quen thuộc vang bên tai tôi.

Lạ thật. Cảm giác như chuyện này đã từng xảy ra trước đây.

Nhất định là vào mùa hè――――

“Này, đừng có lơ người khác như thế.”

“Á—au!”

Cơn đau nhói trên trán kéo tôi về thực tại ngay lập tức.

Kanon vừa búng trán tôi xong, rồi thở dài một tiếng rõ dài như thể đang hết sức bất lực.

“Mặt mày dài thườn thượt vậy là sao? Nhìn chẳng giống cậu chút nào.” 

“K-không có gì đâu… Mà cậu làm gì ở đây vậy, Kanon?”

“Nhà ba mẹ tớ ở quanh đây. Hôm nay công việc bị dời lại, nên tớ định ghé chơi với mấy đứa em.”

Vừa nói, Kanon vừa đưa cho tôi xem chiếc túi nilon đang cầm, trên người thì đội mũ và đeo kính râm để ngụy trang đơn giản.

Trong túi là đồ ăn chắc mới mua ở siêu thị.

“Nhắc mới nhớ… nhà cậu cũng đông người nhỉ?” 

“Cũng không hẳn là đông lắm, nhưng mà tớ có vài đứa em. Hai đứa em trai với một đứa em gái.”

“Vậy là bốn chị em à?”

“Ừa. Mấy đứa vẫn đang học tiểu học thôi, mà dạo này ăn khỏe kinh khủng luôn.”

Thật vậy, số lượng đồ ăn trong túi cũng kha khá.

Chừng này, kể cả có thêm Rei, chắc cũng chỉ đủ ăn vài ngày.

“Tớ đang định về nấu bữa trưa cho tụi nhỏ đây.”

“Cậu đảm đang hơn tớ nghĩ đấy.”

“Cái ‘hơn tớ nghĩ’ kia là thừa rồi đấy nha!”

Bị phản pháo như thường lệ, tôi bật cười thành tiếng.

Rei, Mia và Kanon mỗi người mang đến một kiểu dễ chịu rất khác nhau.

Dù lúc nãy còn nói là không muốn liên lạc với ai, vậy mà chỉ cần gặp được ai đó là tôi đã thấy lòng dịu lại đôi chút.

Đúng là cái đầu tôi đơn giản thật.

“...Vậy, có chuyện gì khiến cậu buồn thế?”

“Tôi đâu có buồn đâu mà……”

“Thôi đi, đừng có nói dối. Nhìn mặt cậu khác thường lắm.”

“……”

A-ah bị phát hiện rồi.

Sao cậu ấy biết nhỉ?

Không lẽ là fan của tôi?

“Nếu muốn, cậu có thể kể cho tớ nghe chuyện gì đang khiến cậu chán nản. Tớ không chắc có giúp được gì, nhưng nói ra thì lòng sẽ nhẹ hơn đấy.”

“...Vậy à?”

“Chắc chắn luôn.”

Vì Kanon nói chắc nịch như vậy, nên tôi không hiểu sao lại kể ra hết mọi chuyện xảy ra hôm nay.

Trước đây, tôi chưa từng tâm sự với ai kiểu đó.

Nhưng bây giờ, với Kanon―――không, với cả ba người MilleSta――tôi có cảm giác là như vậy cũng không sao.

Chắc là, tôi đã vô thức tin tưởng họ đến mức đó rồi.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

TRANS
Tks trans
Xem thêm
Anh main quá thẳng thắn
Xem thêm
cả 3 nàng đều quạt a r chứ k lẽ j nữa :))
Xem thêm
Ozu
yayyyyyyyyyyyy
Xem thêm