Phần 4: Quá Khứ Của Gia Đình Shidou
Chương 132: Cuối Cùng Mọi Chuyện Cũng Ổn 1
2 Bình luận - Độ dài: 1,547 từ - Cập nhật:
“――――Vậy là hết rồi, gần như mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.”
“Vậy sao… Nghe em nói thế, chị mừng lắm.”
Tôi đang gọi điện cho Yuzuki-sensei, báo lại kết thúc của chuỗi sự việc bắt đầu từ lần tái ngộ với Tenguuji.
Vì tôi đã tham khảo ý kiến Yuzuki-sensei về kế hoạch bạn gái giả, nên lúc ấy đã khiến chị ấy lo lắng không ít. Dù kết quả có ra sao, tôi cũng đã quyết định sẽ báo lại mọi chuyện cho chỉ.
“Nhưng mà… không ngờ em lại khiến được cái người cố chấp đó dịu xuống đấy…”
“Người cố chấp” mà bà chị nói chắc là đang chỉ cha tôi, Shidou Yuutarou.
Còn cái cách dùng từ “dịu xuống” thì nghe hơi lạ, nhưng… mà, cũng không hẳn là sai.
“Rintarou, có khi nào em có khiếu làm kinh doanh không đấy?”
“Xin chị đừng nói thế…”
“Ahaha, xin lỗi! Nhưng mà, em vẫn sẽ làm trợ lý cho chị mãi đúng không?”
“…Hả?”
“Hả?”
Yuzuki-sensei đột nhiên nói điều gì đó rất kỳ lạ.
Không lẽ bà chị stress vì deadline tới mức đầu óc có vấn đề rồi?
“…Xin lỗi, chị lỡ lời.”
“Ờ thì, em còn nợ chị nhiều lắm, nên giờ khó mà đáp lại bằng câu nào đanh thép được. Mong chị hiểu cho.”
“Em phản hồi nghiêm túc thật đấy… Nhưng mà, chị thật lòng rất mừng vì mọi chuyện đã ổn thỏa. Chị luôn mong mọi thứ sẽ khá lên, để em không phải tiếp tục khổ sở nữa.”
Dù chỉ là qua điện thoại, tôi vẫn cảm nhận rõ được sự dịu dàng của Yuzuki-sensei.
Có lẽ đây là lúc tôi và bố cuối cùng cũng trở thành một gia đình thực sự. Nhưng người này, cô ấy đã coi tôi như người nhà từ lâu rồi.
Với tôi, cô như một người chị, một người mà tôi có thể tin tưởng khi cần nhất. Một người chị cực kỳ đáng tin cậy.
“Dù sao thì, em nghĩ giờ mình cũng tự do hơn rồi, nên… em có thể quay lại làm việc không?”
“Thật hả!? Em quay lại thì quý hóa quá…! Chỗ này sắp loạn lên rồi, chị đang rất cần người giúp đấy.”
“Nghe từ ‘loạn’ làm em thấy muốn quay xe rồi đấy…”
Trên đời có bao nhiêu người tình nguyện ra trận khi biết chắc mình sẽ chết?
Ít nhất thì, ở Nhật Bản thời nay, chắc chẳng có nhiều người như thế.
“Thôi, em còn có việc sau đây, nên hôm nay nói tới đây thôi. Lịch làm việc em sẽ gửi sau.”
“Có việc à?”
“Coi như là ăn mừng việc đã xong… Em đang tổ chức một buổi tiệc cảm ơn mấy người đã giúp mình.”
“Tiệc cảm ơn á!? Chị cũng muốn đi nữa!”
“Sensei có chắc sẽ kịp deadline không đấy?”
“…Chỉ hôm nay thôi, chị cho phép bản thân bỏ qua.”
Nói cách khác là không ổn chút nào.
“Nếu tình hình thực sự nguy cấp mà chị cần người hỗ trợ, em sẽ tới.”
“À không sao đâu. Thời gian có gấp thật, nhưng vẫn đủ người! Nên em cứ yên tâm mà tận hưởng buổi tiệc đi. Khi nào chị cần nhờ vả, chị sẽ gọi ngay mà không ngần ngại đâu!”
“…Vậy thì, em sẽ nhớ lời đó.”
Sau khi trò chuyện thêm một lúc nữa, tôi cúp máy.
Từ giờ trở đi, tôi thật sự muốn sống sao cho Yuzuki-sensei không phải lo lắng nữa.
Chị ấy vốn đã ngập đầu trong công việc. Tôi không muốn để chị ấy phải chịu thêm mệt mỏi không cần thiết.
“Vậy thì bắt đầu thôi nào…”
Vừa nói, tôi vừa xắn tay áo lên.
Sau đó, tôi đưa mắt nhìn quanh căn bếp trong ngôi nhà này, căn bếp của nhà Shidou.
“Cũng đoán trước được rồi… Nhưng đúng là nơi này chưa từng được dùng đến thật.”
Tôi lẩm bẩm một mình, mắt nhìn chằm chằm vào mặt bếp sáng bóng.
Đúng vậy, đây là nhà Shidou, nơi tôi từng sống hồi còn nhỏ.
Một ngôi nhà khang trang, chẳng kém gì nhà của Rei.
Tôi không muốn nhớ về mẹ mình, nhưng ở đây, hình ảnh bà ấy cứ chợt hiện lên trong đầu dù tôi có muốn hay không.
Dù vậy, nó cũng không khiến tâm trạng tôi tụt xuống hay cảm thấy khó chịu gì.
Tôi từng lo không biết bản thân đã thực sự vượt qua được quá khứ hay chưa, nhưng có vẻ là rồi.
Còn lý do tôi đang nấu ăn ở đây hôm nay thì đơn giản là vì nơi này sẽ là địa điểm tổ chức buổi tiệc hôm nay.
Khách mời là ba cô gái nhóm MilleSta cùng thằng bạn thân Yukio.
Tôi đã khiến bọn họ phải lo lắng rất nhiều trong suốt mọi chuyện vừa qua, nên tôi đã đề xuất tổ chức buổi tiệc này như một cách để cảm ơn cho đàng hoàng.
Việc chọn nơi này này làm địa điểm tổ chức thì thật ra chỉ là ngẫu hứng thôi.
Nếu phải nói ra lý do, có lẽ là tôi muốn chứng minh rằng mình đã thực sự rũ bỏ được quá khứ.
“Không hề nấu ăn mà trong nhà lại có một đống dụng cụ bếp núc mới tinh…”
Tôi càu nhàu trong lúc mở từng ngăn tủ.
Với tính cách của ông ta, chắc chỉ gọi đại một hãng sản xuất nào đó, bảo người ta chuẩn bị nguyên bộ cho xong chuyện.
Quả nhiên, toàn bộ dụng cụ nấu ăn ở đây đều là của cùng một hãng.
Trời ạ… nhà này còn nhiều loại dụng cụ hơn cả căn bếp của tôi nữa.
“Rồi, bắt đầu thôi.”
Tôi lấy nguyên liệu từ tủ lạnh ra, xếp lên quầy những món sẽ dùng hôm nay.
Nhân tiện, tủ lạnh cũng là loại cao cấp.
Thật lòng mà nói thì tôi cũng muốn một cái như vậy. Không biết nếu tôi hỏi thì ông ấy có cho không nhỉ?
“Bắt đầu với thịt trước vậy…”
Tôi lấy phần sườn non, dùng khăn giấy lau khô phần nước.
Sau khi nêm muối và tiêu cho vừa miệng, tôi áp chảo cho đến khi mặt ngoài chuyển sang màu nâu.
Và từ đây, nhân vật chính của gian bếp sẽ ra sân――――
“…Chết thật, cái này mình cũng muốn luôn.”
Tôi lại lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào chiếc nồi áp suất đặt trên bếp.
Nồi áp suất đúng là một công cụ tuyệt vời.
Ban đầu tôi còn chẳng hiểu “áp suất” là gì, nhưng sau khi dùng thử thì không thể nào quay lại được nữa.
Lợi ích lớn nhất á? Nó tiết kiệm thời gian một cách khủng khiếp.
Tùy món mà thời gian có thể khác nhau, nhưng những món ninh hầm mất hàng giờ có thể hoàn thành chỉ trong vài chục phút.
Sườn non thì phải mềm, chạm nhẹ vào là tách ra.
Tất nhiên, nếu chỉ dùng chảo thì cũng làm mềm được, nhưng mấy chi tiết như thế này tôi không muốn làm qua loa.
Tôi cho nước tương, mirin, đường và tỏi băm vào.
Sau đó đổ thêm chút rượu sake để khử mùi, rồi thêm ít gừng. Cho tất cả vào nồi áp suất cùng với sườn non.
Đậy nắp lại, để lửa vừa trong một lúc.
Khi áp suất tăng lên, nồi sẽ tự vận hành, cứ để đó tầm vài chục phút là xong.
Tiện vô cùng.
“Nhân lúc chờ…”
Trong lúc sườn đang được nấu dưới áp suất, tôi lấy thịt đùi gà ra để làm món thứ hai.
Với món sườn đã có, thực đơn hôm nay rõ ràng là ngập thịt nhưng dù sao thì khách mời là mấy cô idol đang tuổi lớn.
Yukio là con trai, chắc nó cũng ăn không ít.
Tiệc hôm nay sẽ không có tinh bột như cơm hay bánh mì, nên từng món riêng lẻ phải đủ no.
Thế nên món gà này tôi cũng không định tiết chế gì cả.
Tôi cắt thịt thành miếng vừa ăn, kèm cả nấm cho dễ ăn hơn.
Tiếp đó, tôi cho dầu salad và tỏi vào chảo, để mùi thơm từ tỏi lan ra rồi áp chảo mặt da gà cho đến khi vàng đều.
Lấy gà ra, dùng cùng chảo đó xào nấm với bơ, rồi cho thêm ít rượu vang trắng.
Nhân tiện, rượu đó có sẵn trong nhà, không phải tôi tự mua, nói trước để khỏi hiểu lầm.
Sau khi cồn bay hơi, tôi thêm kem tươi và nước súp consommé, nấu cho đến khi sánh lại.
Cuối cùng, tôi nêm thêm phô mai bào và tiêu cho vừa miệng. Món đã gần xong, nhưng vẫn cần ninh thêm chút nữa.
Tên món này là “Gà Fricassée”.
Nghe nói “fricassée” nghĩa là “món hầm trắng”. Nói đơn giản thì nó giống như món kem hầm.
Cả hai món đều cần hầm thêm khoảng hai mươi phút nữa, nên bây giờ tôi có chút thời gian rảnh――――
“Hmm?”
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên ding-dong.
Có vẻ họ đến rồi.


2 Bình luận