Hồi Ký Những Năm Tháng Ấy
Chuyện của Đặng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02 : Kỷ niệm dưới bóng mái trường Trần Phú

Chương 28 : Thư gửi anh

0 Bình luận - Độ dài: 2,034 từ - Cập nhật:

"Gửi Anh, người con trai em từng yêu.

Mười sáu năm qua, em đã sống trong cô độc. Dù xung quanh có bao kẻ vây quanh lấy lòng nhưng trái tim em chưa từng rung động vì ai. Anh là người đầu tiên làm em xao xuyến. Em nhớ rõ cái ngày đầu tiên gặp anh trước cổng trường, khoảnh khắc ấy trái tim em đã lạc nhịp.

Lần đầu hai đứa hẹn gặp nhau nơi hàng lang, em cố tỏ ra lạnh lùng muốn gây ấn tượng mạnh với anh. Nhưng thật ra, con tim em đã đập rộn ràng từ lâu.

Những ngày tháng bên anh là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời em. Đã có lúc, em từng mơ về một tương lai xa, nơi có anh, có em, có cả những đứa trẻ của hai chúng ta.

Bảo Ngọc! Khả Hân! Anh còn nhớ hai cái tên ấy không? Hai cái tên mà chúng ta đã từng mong muốn đặt tên cho những đứa trẻ ngày sau .

Nhưng em không ngờ rằng có một ngày anh lại lừa dối em.

Anh à chúng ta dừng lại anh nhé. Đừng tìm đến em nữa, cũng đừng làm phiền em thêm nữa."

Tôi vội gọi lại vào số điện thoại nhưng chỉ nghe thấy giọng tổng đài lạnh lùng báo số máy không liên lạc được.Tôi ngồi lặng người. Trong lòng dâng lên một nỗi bất an mơ hồ.

Một suy nghĩ loé lên, Huyền My đã từng học hơn một năm tại trường Hoàng Sa trước khi chuyển lên. Và Đan Quỳnh cũng là học sinh có tiếng tại ngôi trường đó. Thường những cô gái nổi danh trong trường học thật khó để không quen biết nhau.

Trước đây, tôi và Huyền My yêu nhau trong thầm lặng, không mấy ai hay biết. Chắc có lẽ thời điểm đấy My cũng giống tôi, cả hai đều cảm thấy chỉ yêu đương qua đường nên không muốn làm ầm ĩ. Nhưng mấy hôm trước sau kỳ nghỉ dài ở Châu Âu, lâu ngày xa cách gặp lại cả hai không kìm lòng được. Sáng đó chúng tôi đã công khai tới trường cùng nhau.

Đó cũng là lúc chuyện tình cảm của tôi và Huyền My không còn gói gọn trong đám anh em thân thiết nữa. Có lẽ nào… theo cách nào đó Huyền My đã biết tất cả ?

Tôi thở dài, tìm kiếm một cái tên khác.

Đan Quỳnh!

Cô ấy không chặn tôi, chỉ hủy kết bạn.

Tôi hít một hơi thật sâu, có lẽ mọi thứ đã rõ ràng, lấy hết dũng khí gõ từng chữ:

"Anh xin lỗi. Anh không mong được tha thứ. Chỉ muốn gửi đến em một lời xin lỗi."

Một lúc sau, màn hình sáng lên. Tin nhắn từ Đan Quỳnh tới gần như ngay lập tức, như thể cô ấy đang chờ sẵn.

"Anh có nhớ từng hỏi em vì sao lần đầu tiên đón em ở Kim Nghê Cổ Tự thái độ của em lại khác thường với anh rồi chứ? Em đã rất háo hức cho buổi gặp hôm đó. Thế nhưng gặp anh khiến em bối rối làm sao.

Lần đầu tiên trông thấy anh em đã biết anh là chàng trai của bạn em.

Em đã cố cách xa nhưng cuối cùng ...Em từng nói rồi một ngày anh sẽ biết tất cả. Em không mong ngày này sẽ đến nhưng nó vẫn tới. "

Tôi im lặng xâu chuỗi toàn bộ dòng ký ức, bắt đầu từ buổi gặp nơi Kim Nghê Cổ Tự hôm đó rồi tới câu nói kỳ lạ trong cái đêm ở nhà em. Sau tất cả tôi chỉ biết soạn ba chữ "Anh xin lỗi" gửi Đan Quỳnh rồi quăng điện thoại vào góc vẻ mặt như kẻ bị lấy đi linh hồn.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu ngày len lỏi qua khung cửa sổ bệnh viện, tôi thấy Chú Chiến bước vào phòng. Chú đi vào một mình, không còn vẻ tất bật thường ngày, nhưng trên gương mặt ấy là sự nghiêm nghị không thể che giấu.

-Bắt được nhóm chạy xe bán tải gây tai nạn cho cháu rồi.

Tôi khẽ nhíu mày, lặng lẽ chờ đợi.

-Ban đầu, chúng khai là do không làm chủ được tốc độ, gây tai nạn trong lúc hoảng loạn. Nhưng sau khi đấu tranh khai thác, chúng đã thừa nhận hành động đó là có chủ đích.

Tôi im lặng, lòng bỗng dậy lên một dự cảm chẳng lành. Chú Chiến nhìn tôi, ánh mắt sắc bén hơn bao giờ hết.

-Người đứng sau vụ này là con trai lão Khanh chủ tịch tập đoàn Đan Khanh.

Tôi giật mình. Chủ tịch tập đoàn Đan Khanh cái tên này không xa lạ. Lão là một trong những kẻ có thế lực ở khu trung tâm và điều đáng nói ông là bố của Đan Quỳnh. Con trai lão… chẳng phải chính là Tuấn Anh anh trai của Đan Quỳnh sao?

Một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng. Chuyện tôi lừa dối Đan Quỳnh và Huyền My đã đến tai hắn rồi ư?

Tôi không trách hắn. Một người anh trai thương em gái, khi biết em mình bị mang ra chơi đùa, việc muốn ra tay dạy cho tôi một bài học cũng chẳng có gì lạ. Nếu là tôi cũng sẽ làm vậy thế nhưng lao xe vào tôi giữa ban ngày ban mặt. Hắn điên rồi sao?

Chú Chiến vẫn quan sát phản ứng của tôi, dường như trong đôi mắt đó mọi suy nghĩ của tôi bị lột sạch. Giọng chú chậm rãi:

-Chắc hôm nay lão Khanh cùng con trai lão sẽ đến gặp ông cụ để xin tha thứ.

Câu nói ấy làm tôi cứng người lại. Chuyện này… đã không còn là chuyện riêng của tôi nữa rồi.

-Cháu nhớ lại xem có thù oán gì với nhà đó không?

Tôi cười gượng.

-Chú Chiến! có cách nào giải quyết êm đẹp không chú? Cháu không muốn truy cứu chuyện này.

Chú Chiến nhíu mày.

-Chuyện này cháu tự nói với ông cụ đi. Trước khi vào đây, chú cũng đã báo với ông cụ rồi.

Giọng chú chậm rãi, nhưng lại như một tảng băng lạnh buốt đè lên tôi:

-Dù sao thì… suýt chút nữa cháu trai độc đinh của Lão Tư Lệnh gặp chuyện. Ông cụ cần một lời giải thích.

Tôi thở dài, cầm điện thoại lên, bấm số của ông nội. Chỉ sau hai hồi chuông, giọng ông vang lên trầm ổn, nghiêm nghị nhưng không giấu được sự lo lắng:

-Gia, con thấy thế nào rồi?

Tôi nuốt khan, cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể:

-Dạ, con khỏe. Bác sĩ bảo vài tuần nữa là đi lại bình thường thôi ạ.

Một thoáng im lặng trôi qua.

Tôi hít sâu một hơi rồi nói tiếp:

-Ông ơi… nãy chú Chiến có báo cho con rồi. Chuyện lần này, thực ra là chuyện cá nhân của con. Ban đầu lỗi xuất phát từ phía con. Mình có thể bỏ qua được không ông?

Bên kia đầu dây, ông không trả lời ngay lập tức. Tôi có thể tưởng tượng được gương mặt ông lúc này bình thản nhưng ánh mắt sâu thẳm, khó đoán.

Giọng ông vang lên, vẫn điềm tĩnh như mọi khi:

-Ông biết rồi.

Chỉ ba chữ ngắn gọn, nhưng tôi hiểu ẩn ý phía sau.

-Dạ, con xin lỗi vì đã làm ông bà lo lắng. Con cảm ơn ông.

-Ừm. Con nghỉ ngơi đi!

Cuộc gọi kết thúc, tôi đặt điện thoại xuống, cảm giác như vừa trút được một gánh nặng trong lòng.

Dù sao đi nữa… mọi chuyện rồi cũng sẽ có cách giải quyết.

Buổi tối, Dũng Khùng lại mò vào phòng bệnh, thản nhiên như thể nơi đây là chốn nghỉ dưỡng. Nhưng khác với mọi ngày, hôm nay hắn ta nhìn tôi với ánh mắt nghiêm trọng, vẻ mặt nặng nề như sắp thông báo một đại sự.

-Muốn nghe không, thằng dại gái?

Tôi lười biếng đáp:

-Sủa đi!

Nó khẽ nhếch môi :

-Thằng chủ mưu vụ tông xe mày… là Tuấn Anh, con trai lão Đan Khanh!

Dũng Khùng quan sát sắc mặt, thấy tôi chẳng hề tỏ vẻ ngạc nhiên, hắn ta có chút thất vọng thoáng qua nhếch môi ném thêm một tin động trời:

-Còn nữa. Tuấn Anh là anh ruột của Đan Quỳnh. Còn Đan Quỳnh… là bạn thân của Huyền My.

Tôi cau mày. Dũng Khùng lúc này mới hài lòng khi thấy nét mắt tôi thay đổi. Hắn tiếp tục câu chuyện, giọng có vẻ vui sướng khi thấy bạn mình gặp hoạ:

-Và điều hay ho nhất, mày biết không thằng cờ hó? Kaka. Đan Quỳnh từng giới thiệu Huyền My cho thằng Tuấn Anh. Thằng não tàn đó theo đuổi Huyền My mấy năm nay rồi.

Câu nói ấy như một đòn giáng mạnh vào tâm trí tôi. Tôi há hốc mồm. Thế này thì oan gia ngõ hẹp thật rồi!

Dũng Khùng bật cười, vỗ vai tôi đầy chế giễu:

-Chết vì gái là cái chết tê tái. Hehe!

Tôi trầm mặc. Trong đầu tôi vang lên một loạt chuỗi sự kiện, từng mảnh ghép ráp lại, mọi chuyện bỗng trở nên quá đỗi rõ ràng. Dũng Khùng nhìn tôi, lúc này thái độ nghiêm túc hẳn lên, nhướn mày hỏi:

-Mày tính sao? Đợi lành lặn rồi đi đòi cả vốn lẫn lời chứ?

Tôi im lặng. Nó cau mày:

-Sao? Định nhịn à? Mày suýt chết đấy!

Tôi thở dài, giọng bình thản:

Chuyện này tao đuối lý, coi như miễn cưỡng hòa nhau đi.

Dũng Khùng đập mạnh vào vai tôi, ánh mắt đầy bực bội:

-Hòa? Hòa cái đầu mày! Chúng nó muốn lấy mạng mày! Nếu không có đám Bảo Long đến kịp, mày đã xanh cỏ rồi! Còn ngồi đây mà hòa hả?

Tôi nhìn thẳng vào mắt nó, giọng trầm xuống:

-Nếu mày coi tao là bạn, thì đừng nhắc chuyện này nữa. Tao mệt rồi.

Nó nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng đành chép miệng:

-Mày đúng là thằng ngu.

-Ừ, tao biết!

Sang ngày thứ ba, Ngũ Gia dẫn theo Bạch Lan và Tiểu Mai vào thăm tôi.

Vừa bước vào, Tiểu Mai đã lao ngay tới bên giường, đôi mắt hoe đỏ, giọng nghẹn lại vì lo lắng.

-Anh! Anh có đau không? Sao lại ra nông nỗi này?

Tôi mỉm cười xoa đầu em, dịu dàng trấn an:

-Không đau. Em không thấy anh đang sờ sờ đây. Đúng không nè!

Tiểu Mai không đáp, chỉ mím môi, ánh mắt long lanh đầy uất ức.

Còn chị Bạch Lan, từ đầu đến cuối vẫn đứng yên phía sau, trầm mặc quan sát.

Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của chị có nhiều điều chất chứa. Tôi kể sơ qua về vụ tai nạn, tất nhiên là lược bớt những chi tiết không nên nói.

Bạch Lan chỉ im lặng lắng nghe thỉnh thoảng chị chỉ khẽ gật đầu. Không hỏi, không trách, cũng không bày tỏ ý kiến gì nhưng trong ánh mắt không dấu nổi sự quan tâm dành cho tôi.

Một lát sau, chị cùng Ngũ Gia rời đi, để lại Tiểu Mai ở lại với tôi thêm một lúc.

Tôi đưa mắt nhìn em. Hôm nay Tiểu Mai không mặc cổ phục như mọi khi mà chỉ diện một chiếc áo thun trắng cùng váy xếp ly đơn giản. Mỗi lần gặp em đều xuất hiện trong bộ trang phục cổ trang nay nhìn cứ là lạ.

Tôi bật cười trêu ghẹo:

-Sao hôm nay nhìn khác vậy nhỉ? Giống như xuyên không ấy.

Tiểu Mai ngơ ngác, rồi đỏ mặt lườm tôi:

-Anhhh... Trêu em.

Tôi bật cười, bỗng thấy lòng nhẹ nhõm hơn.

Dù sao thì thật may mắn khi có rất nhiều người vẫn luôn ở bên cạnh tôi, bất kể chuyện gì xảy ra.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận