Hồi Ký Những Năm Tháng Ấy
Chuyện của Đặng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02 : Kỷ niệm dưới bóng mái trường Trần Phú

Chương 27: Ám Sát

0 Bình luận - Độ dài: 2,002 từ - Cập nhật:

Thời điểm này kỳ thi cuối học kỳ hai đã gần kề. Được xem như một bài thi thử đại học, mọi người đều lao vào ôn luyện một cách căng thẳng. Tôi thì khác từ ngày lên THPT vốn dĩ chưa bao giờ quá chú trọng đến việc học, nhưng vì ông nội kèm cặp gắt gao nên cũng ráng đọc qua loa cho có lệ.

Mặc dù lười biếng bù lại trí nhớ tôi khá tốt. Không đến mức đọc một lần nhớ mãi như ông cố tôi ngày trước, nhưng cũng không kém bao. Cứ nước tới chân mới nhảy, nhưng tôi vẫn khá tự tin với kỳ thi này. Sáng hôm đó, tôi thi môn Toán. Bài làm không đến nỗi nào, chắc cũng ổn. Học sinh khối 10 và 11 được nghỉ để nhường không gian thi cho khối 12 trường vắng hơn hẳn.

Huyền My cũng được nghỉ ở nhà thế nên sau giờ thi, tôi cùng mấy anh em Dark Knight đi ăn trưa rồi tám chuyện cho qua thời gian. Thấy còn dư nhiều thời gian, tôi ghé vào một salon tóc quen để làm vài sợi móc light. Chủ tiệm là chỗ quen biết, hai vợ chồng nhiều năm mở salon tại Sài Thành. Sau khi làm xong, tôi đứng trước gương khẽ nghiêng đầu ngắm nghía:

-Chậc, cũng ngon trai phết!

Một chiếc quần jeans ôm vừa vặn, sơ mi trắng cộc tay đơn giản, mặt mũi baby, da trắng không thua kém gì con gái, nay lại thêm chút light tóc trông càng giống idol Hàn Quốc. Trông hơi ẻo lả nhưng biết làm sao được, trời cho khuôn mặt đó thì mình nhận.

Tôi bật cười, chụp vài tấm ảnh tự sướng rồi đi ra thanh toán.

-Thi xong nhớ ghé chỗ anh nhậu bữa là được! -Chủ tiệm cười, xua tay từ chối tiền.

Tôi cũng chẳng khách sáo, xưa giờ vốn là vậy. Đẩy qua lại cũng mất thời gian, tối vác mấy thùng bia qua là ổn. Gật đầu hứa hẹn với ổng rồi rời đi.

Trở lại với con Z1000 xanh lá yêu quý, chiến mã mà tôi đã ao ước từ lâu, cuối cùng cũng được ông nội duyệt chi vào tháng trước. Tôi vẫn còn nhớ cái cảm giác khi cầm vali tiền mặt đi mua xe, trông cũng ngầu lắm luôn.

Cảm nhận làn gió mát rượi lướt qua, tôi tăng tốc hướng về trường như bao ngày khác. Mọi thứ vẫn bình thường, cho đến khi tôi đến gần một khúc cua…Phía trước, một chiếc bán tải chạy ngược chiều đang tiến tới. Tôi theo phản xạ giảm tốc độ, ánh mắt liếc sơ qua chiếc xe đối diện. Chiếc bán tải vẫn di chuyển khá chậm trong làn đường của mình, không có gì bất thường cả.

Nhưng khi khoảng cách giữa chúng tôi chỉ còn mười mét.

Chiếc bán tải rú ga, đánh lái gấp, lao thẳng về phía tôi!

Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Tôi chỉ kịp đánh lái cảm giác cả người khẽ rướn về phía trước, nhưng đã quá muộn. Tôi liền nhoài người ôm lấy thân xe và...

Rầm!

Cú va chạm kinh hoàng khiến tôi bật tung khỏi xe. Cả cơ thể tôi xoay cuồng giữa không trung trước khi đập mạnh xuống mặt đường. Trong cơn mơ màng dường như tôi nhìn thấy gã tài xế trên xe bán tải bước xuống cười nửa miệng. Một cơn đau nhức nhối lan khắp toàn thân, đầu óc tôi choáng váng, hình ảnh trước mắt mờ dần.

Những tiếng la hét, tiếng còi xe inh ỏi vang vọng đâu đây… nhưng dần dần, tất cả chìm vào một màn đen.

Trần nhà trắng, tường trắng, ga giường trắng, tất cả đều mang một màu trắng vô cảm. Cảm giác nặng trịch ở tay khiến tôi liếc xuống tay kim tiêm, dây truyền chằng chịt.

Một âm thanh vang lên bên ngoài, giọng ai đó gọi y tá. Cửa phòng bật mở, Ông nội và chú Chiến bước vào.

Chú Chiến trong bộ cảnh phục nghiêm trang, trông căng thẳng như muốn hỏi gì đó. Nhưng khi nhìn thấy ông nội đứng im, ánh mắt sâu thẳm không lộ cảm xúc, chú cũng đành nén lại.

Ông nội đi đến bên giường, giọng trầm thấp:

-Con thấy trong người sao rồi?

Tôi nuốt khan, cố gắng cử động một chút nhưng từng thớ cơ như bị ai xé rách. Cảm giác đau âm ỉ ở bàn chân nhắc tôi nhớ lại cú va chạm kinh hoàng. Nhưng ngoài những vết thương đó, tôi vẫn còn tỉnh táo, vẫn còn nguyên vẹn.

-Dạ ,Con ổn! -Tôi trả lời ông, chợt nhớ đến bà nội, giọng hơi gấp gáp:

-Bà có biết chuyện này chưa? Bà mà lo quá lại đổ bệnh thì chết!

Ông nội lắc đầu, ánh mắt cương nghị lúc này có phần dịu đi.

-Không sao, bà con vẫn ổn. Cứ nghỉ ngơi đi.

Lúc đó, bác sĩ bước vào, kiểm tra lại mọi thứ. Phúc lớn mạng lớn, tôi thoát chết trong gang tấc. Chỉ có điều… mấy ngón chân của tôi đã bị đứt lìa. Tôi nhìn xuống, cảm giác đau nhói lập tức ập đến. Nhưng bác sĩ trấn an:

-Tuổi này phục hồi nhanh lắm, đã nối lại rồi. Quan trọng là đầu và cột sống của cậu không sao, thế là quá may mắn rồi.

Tôi gật đầu, cố nén những suy nghĩ rối bời.

Sáng hôm sau tình trạng khá hơn, những các cuộc kiểm tra tới tận trưa. Sau khi được y bác sĩ kiểm tra kỹ càng. Đám Dũng Khùng lúc này mới được phép vào thăm.

-HaHa! Thằng chó còn sống à?

Dũng Khùng lớn giọng, cả đám nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lắm, như thể đang đối diện với một thằng vừa từ cõi chết trở về.

Lúc này tôi mới biết, cả trường đồn ầm lên rằng tôi mất tại chỗ. Vốn dĩ vụ tai nạn xảy ra sát giờ thi học sinh đi lại rất đông. Đám đông đi qua nhìn thấy chiếc xe nát bấy và một vũng máu lớn thế là tin đồn lan nhanh. Lúc đó, ai cũng nghĩ tôi chết chắc. May sao khi đó có một đứa em trong bang chạy phía sau, kịp thời chở tôi vào bệnh viện gần nhất rồi báo tin.

Chúng tôi trò chuyện một lúc Dũng Khùng đuổi cả đám ra về. Lúc này còn mình hắn ngồi lại sau cùng. Tôi biết nó có chuyện muốn nói. Gã gõ nhẹ lên thành giường, giọng hắn trầm xuống nghiêm túc:

-Mày có nhớ được ai đâm xe không?

Tôi nhíu mày, cố nhớ lại khoảnh khắc cuối cùng trước khi bất tỉnh.

-Nhớ thế quái nào được… Nhưng trước khi ngất đi, tao thấy thằng lái xe… nó cười.

Dũng Khùng cau mày:

-Cười? Ý mày là không giống tai nạn giao thông bình thường?

Tôi gật đầu, trầm ngâm:

-Không biết có phải do đau quá mà tao nhớ nhầm không…

Dũng Khùng siết chặt tay:

-Lúc nghe tin, bọn tao đang ngồi ở Lan Trắng, ai cũng bảo mày đi rồi. Anh em Dark Knight kéo lên hiện trường, qua lời kể của dân chúng khu vực đó va chạm vừa xong có một đám trên xe bước xuống, phát hiện có người tới lập tức lên xe bỏ đi.

Tôi nhíu mày.

-Bỏ đi? Thế ai đưa tao đi bệnh viện?

-Ờ… Phúc cho mày toán Bảo Long đi chơi chạy sau mày một quãng. Lúc Bảo Long tới tụi nó lên xe phóng mất.

Không khí trở nên nặng nề. Dũng Khùng hạ giọng, mắt ánh lên sự nguy hiểm:

-Từ chiều qua tới giờ, anh em tao xách súng lùng sục khắp nơi. Mày nghĩ kỹ lại xem, có gây thù với ai không?

Tôi nhắm mắt, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng.

-Nói không có kẻ thù thì không đúng, nhưng để đến mức đâm chết tao thì chắc không nhiều người dám. À… có một vụ…

Dũng Khùng nhướn mày:

-Vụ gì?

Tôi chậm rãi nói:

-Hôm sinh nhật mày ở Thiên Thượng Nhân Gian. Tao có va chạm với lão Hiệp vụ Tiểu Mai. Nhưng lão biết tao là ai. Tao nghĩ lão không dám lộ liễu vậy đâu.

Dũng Khùng không nói gì, chỉ gật đầu, rồi đứng dậy:

-Thôi mày nghỉ đi. Để tao mang anh em đi điều tra. Với cả tao thấy chú Chiến đã rải quân rồi. Chắc sẽ có tin sớm thôi.

Tôi gật đầu, nhìn theo bóng Dũng Khùng rời đi.

Những ngày nằm viện, phòng bệnh của tôi lúc nào cũng tấp nập người ra kẻ vào. Bạn bè, anh em quen biết kéo đến thăm hỏi, có những gương mặt thân quen gắn bó bao năm, cũng có những người chỉ mới gặp đôi ba lần, thậm chí cả những kẻ mà tôi chẳng nhớ nổi tên. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ nhất là các cô gái. Các cô gái mang hoa đến thăm tôi đông lắm, nhiều cô tôi còn chưa từng nghe tên. Không rõ các em gái quan tâm tôi thật hay chỉ hiếu kỳ tới xác nhận lời đồn thổi. Dù sao những em xinh tươi mang hoa tới thăm làm khoa tôi nằm rạo rực hẳn lên.

Dũng Khùng và Phong cắt cử anh em canh gác bên ngoài. Thậm chí cả hai đứa nào còn đích thân ngủ lại chung phòng với tôi.

Trời vừa nhá nhem tối, cả hai đã chạy vào Dũng Khùng lặng lẽ nhét khẩu súng dưới gối khiến tôi giật nảy mình:

-Vãi L! Mày làm gì vậy?

-Để bảo đảm an toàn cho mày chứ gì. Tao lo lắng  có đứa ám sát mày. -Dũng Khùng thần bí nói.

-Mày điên hả? Xem phim ít thôi.Tao làm gì tới mức đó.

Tôi cười bất lực, nhưng lòng không khỏi dâng lên chút bất an. Nhớ đến chú Chiến, tôi thấp giọng nhắc nhở:

-Mày cẩn thận đi. Chú Chiến chắc chắn đã cho người giám sát chặt cả khu vực này rồi. Nếu bị phát hiện thì không hay đâu.

Dũng Khùng dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực, ánh mắt thoáng ý cười:

-Mày nghĩ chú ấy còn lạ gì tao sao?

Hắn nhìn tôi, giọng điệu nửa trêu chọc, nửa nghiêm túc:

-Mày cứ dưỡng thương đi. Chuyện khác để tao lo. Tao tự biết chừng mực không để chú Chiến phải khó xử.

Tôi khẽ gật đầu, cũng không tranh cãi thêm.

Đưa tay xoa nhẹ thái dương, tôi chợt nhớ ra điện thoại và đồ đạc cá nhân, quay sang hỏi hắn. Dũng Khùng nhún vai chỉ vào tủ đồ:

-Ông nội mày để góc kia!

Tôi thoáng sững lại. Đưa mắt nhìn về phía chiếc tủ cạnh giường, Toàn Phong giúp tôi mở ra bên trong đã được sắp xếp gọn gàng. Bên trong còn một túi đồ hoá ra ông còn chuẩn bị cả khăn mặt, gương lược, những thứ nhỏ nhặt. Dù phòng VIP này chẳng thiếu gì, nhưng cách ông lặng lẽ chu toàn mọi thứ khiến tôi có chút nghèn nghẹn nơi lồng ngực.

Ông nội tôi là người kiệm lời. Cả đời ông chẳng mấy khi bộc lộ tình cảm, nhưng tôi hiểu có những yêu thương không cần phải nói ra.

-Đưa hộ tao cái điện thoại! -Tôi lên tiếng nhờ với đứa bạn quý.

-Đây bố! Xem còn pin không tối ba anh em bắn gunny mobile giết thời gian.

Dũng Khùng đưa điện thoại cho tôi không quên dặn lát vào chơi game.

Mở ra, hàng loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ bạn bè hiện lên, mở facebook lên nhưng ánh mắt tôi nhanh chóng dừng lại ở một tin nhắn từ Huyền My.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận