Hồi Ký Những Năm Tháng Ấy
Chuyện của Đặng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02 : Kỷ niệm dưới bóng mái trường Trần Phú

Chương 24: Đan Quỳnh

0 Bình luận - Độ dài: 2,276 từ - Cập nhật:

8h50 sáng, chuông báo giờ ra chơi reo vang.

Tôi cùng mấy đứa em trong Dark Knight bước nhanh ra căn tin. Khác với Mỹ Linh, Huyền My em ấy không thích xuất hiện nhiều cùng tôi quá nhiều trước đám đông. My cũng chẳng bắt buộc tôi và em dành hết thời gian cho nhau. Điều đó cũng vừa hợp ý với tôi, dù sao mối tình trước đủ ồn ào khiến đám học sinh cùng lứa ngưỡng mộ rồi kết thúc theo cách chẳng ai muốn.

Vậy nên quỹ thời gian cho cả hai chúng tôi dành cho những mối quan hệ xung quanh chẳng bao giờ thiếu.

Tới tiết học tiếp theo, đang ngủ gục tý trong lớp học thì giật mình tỉnh giấc. Tiếng quạt trần hòa lẫn tiếng cô giáo Thảo vẫn hăng say giảng bài. Hoàng Linh ngồi cạnh vẫn chăm chú làm bài. Ngoài sân trường cây phượng già vẫn đứng đó. Tự hỏi không biết 10 năm sau mình sẽ trở thành con người như thế nào nhỉ. Có phải như mình hằng mong muốn hay sẽ trở thành một ai đó rất khác xa với những gì của hiện tại.

11h45 khi tiếng chuông tan trường rung lên.

Hôm nay Huyền My không tới trường. Tuần này em ấy cùng ba mẹ đi du lịch thuận tiện thăm anh trai cô ấy luôn thể. Nhàm chán tôi ghé căn tin ăn vội bữa trưa rồi lướt facebook. Thời điểm đó facebook mới du nhập vào Việt Nam, nó như món ăn mới lạ. Từ facebook kết bạn với cô nữ sinh trường Hoàng Sa tên Đan Quỳnh ảnh đại diện là một chú mèo Anh lông trắng trông như hồ ly rất xinh xắn.

Tôi và em ấy thường xuyên nhắn tin qua lại.

-Chiều nay có tiết mà lười quá Gia, đang buồn chán chả biết đi đâu.

Đan Quỳnh than thở.

-Hay chiều nay lên trường tớ chơi đi. Kế bên có ngôi chùa cổ. Nếu cậu ghé tôi sẽ làm hướng dẫn viên miễn phí cho.

Tôi liền trả lời, quen biết cả năm trời mà vẫn chưa từng gặp mặt bao giờ tôi cũng tò mò liệu cô gái vẫn thỉnh thoảng nói chuyện với mình trông thế nào.

-Ý hay đó mà cậu chắc chứ?

Không mất quá lâu Đan Quỳnh liền đồng ý. Chắc em ấy cũng có những suy nghĩ giống tôi chăng.

Tôi nhanh chóng quên luôn cái hẹn với cô bạn thân Hoàng Linh. Gọi điện cho Dũng Khùng, Phong Thỏ Đế hỏi hai đứa có bận gì không. Chiều này đón mấy người đẹp trường Hoàng Sa lên chơi.

Dũng Khùng thì chả nói gì có gái xinh là hắn đi. Còn Phong trầm ngâm bảo tôi:

-Huyền My đâu? Mày không sợ ẻm biết ẻm buồn à?

Tôi nhìn thằng Phong với ánh mắt phức tạp, tưởng đâu sau lần bắt gặp tôi và Huyền My tập thể dục đó gã đã không còn quan tâm tới My nữa. Thấy Phong nói vậy tôi có phần ngại ngùng chống chế:

-Trời có gì đâu. Nay Huyền My đi qua anh trai nó du lịch châu Âu rồi. Mà tao gặp mặt bạn bè bình thường thôi đã tính làm gì đâu?

-Ờ rồi chờ xem! -Hắn phán một câu chắc nịch.

Ba đứa chúng tôi lên đại bản doanh trên đỉnh Bạch Mã nghỉ ngơi. Ba giờ chiều, nắng hãy còn gắt cả ba đứa ghé chỗ hẹn ngồi đợi.

Không chờ quá lâu từ xa hai chiếc xe liberty chạy về hướng chúng tôi, trên xe là ba nàng tiên nữ vẫn mặc nguyên đồng phục học sinh.

Tôi nhận ra Đan Quỳnh rất nhanh, lý do vì sao à? Ờ xinh nhất team chắc là Đan Quỳnh rồi.

Những cô gái tôi từng biết dường như mỗi cô nàng mang một vẻ đẹp riêng biệt. Và Đan Quỳnh cũng vậy từ ánh nhìn đầu tiên em mang tới cho tôi cảm giác tươi mát tựa giọt sương mai đọng trên cánh hoa. Cảm giác em ấy cứ tinh khôi kiểu gì ấy. Đan Quỳnh trang điểm nhẹ nhàng cùng với chiếc áo đồng phục màu trắng đơn giản .Một nét đẹp mong manh cuốn hút đến lạ kỳ. Đôi mắt to tròn, trong veo như mặt hồ thu ẩn chứa nét thuần khiết của một thiếu nữ mới lớn.

Ngay lúc này gió khẽ lùa qua mái tóc cắt hai tầng mềm mại, từng lọn tóc mỏng nhẹ lay động. Trong khoảnh khắc khiến cả ba gã trai ngẩn ngơ.

(Kiểu tóc này dân chơi 8x, 9x có ai biết tên gì không. Tóc đen dài không nhuộm, ép thẳng. Cắt thành hai tầng, tầng trên độ ngắn vừa giống tóc đầm nhưng không cắt hết, để 1 lớp tóc dài bên trong. Giải thích xong tôi cũng ngu luôn nhưng mà không rõ do kiểu tóc đẹp hay khuôn mặt con bé đẹp nhưng năm đó nó xinh điên.)

Vốn đã quen ngắm gái xinh nhưng nét dịu dàng thơ ngây của cô nữ sinh khiến tôi nhìn nhiều thêm vài lần. Khỏi phải nói Phong Thỏ Đế nhìn không rời mắt còn Dũng Khùng chỉ vỗ vai tôi rồi nhỏ giọng:

-Ngọt nước quá mày!!!

Vốn tưởng nó khen Đan Quỳnh của tôi ai nhờ câu tiếp theo khiến tôi phải ngó sang con bạn bên cạnh.

-Con bạn nó bốc lửa quá để phần tao. He He!

Đường lên chùa là một lối đi với hàng ngàn bậc thang đá, con đường quanh co men theo sườn núi. Những bậc đá phủ đầy rêu xanh ghi khắc dấu vết thời gian. Hai bên đường những hàng tùng bách vươn cao giữa chốn non xanh. Từng vệt nắng xuyên qua kẽ lá, rắc xuống con đường những mảng sáng lung linh.

Chiều dần buông nhưng nắng hãy còn vương vấn trên những vách đá xa. Từng tia nắng vàng ươm mang theo hơi nóng cố len lỏi vào từng thớ đất. Thế nhưng khi đám người chúng tôi vừa bước lên triền núi, bóng râm của những tán cây cổ thụ đã khiến không khí dịu hẳn. Một cơn gió mát lành len qua từng kẽ áo, mang theo hương cỏ cây ngan ngát, hòa lẫn với mùi trầm hương thoảng nhẹ từ chùa xa.

Tôi bước chậm rãi đi bên cạnh Đan Quỳnh. Mùi nước hoa trên người em dịu dàng thoảng vào cánh mũi.

"Hừm!!! Nước hoa hãng gì thơm thế?"

Tôi thầm nghĩ rồi liếc nhìn em khuôn mặt lãnh đạm lại đẹp tinh khôi làm sao.

Tôi cố tình lùi lại ngắm em từ phía sau. Hôm nay Đan Quỳnh trốn tiết đi chơi, vẫn giữ nguyên bộ đồng phục quần jean và áo sơ mi trắng giản dị. Ấy thế mà dáng vẻ vẫn nổi bật lạ. Thân hình thon gọn, eo nhỏ đến mức khiến người ta phải ngẩn ngơ. Làn tóc bay theo từng bước chân nhẹ vẽ nên một bức tranh hoàn mỹ giữa núi rừng hoang sơ.

Cảnh đẹp hữu tình, mỹ nhân tựa tranh, tôi bất giác cảm thấy lòng mình dậy lên một nỗi niềm khó tả. Là rung động hay chỉ đơn giản là một khoảnh khắc mềm lòng trước cảnh đẹp của núi rừng?

Từ khoảnh khắc đầu tiên khi chạm mặt, tôi có cảm giác Đan Quỳnh có gì đó khác lạ. Không giống những cuộc trò chuyện trên Facebook chút nào. Tôi nhớ nickname của em đã kết bạn từ hơn một năm về trước. Ban đầu chúng tôi không trò chuyện với những quá nhiều. Thế những về sau những lần trò chuyện Đan Quỳnh tỏ ra luôn hoạt bát, đôi khi còn pha chút bông đùa.

Chúng tôi trò chuyện với nhau đủ thứ trên đời.. Năm trước cũng đã vài lần hẹn gặp nhưng cuối cùng lại không thành. Thế nhưng ngày hôm nay em trầm lặng lạ thường.

-Có lẽ phản ứng bình thường khi gặp một người bạn quen qua Mạng xã hội thôi mà.

Tôi tự nhủ với bản thân, đem lý do bào chữa cho sự lạnh lùng của em. Ánh mắt Đan Quỳnh nhìn tôi kỳ lạ lắm, có chút gì đó bất ngờ xen lẫn hiếu kỳ giống như gặp một người đã quen biết. Lại có chút gì đó không đành, có cảm giác sau vỏ bọc lành lùng đó em có điều gì giấu tôi.

Cố đào bới trong dòng ký ức, từng cô gái tôi từng gặp. Cuối cùng chẳng hề có chút ấn tượng nào móc nối tới Đan Quỳnh. Có lẽ là chút e dè của một cô gái mười sáu tuổi lần đầu gặp mặt? Hay vì vẻ bề ngoài của tôi quá xấu xí không giống với những gì em đã tưởng tượng?

Những suy nghĩ ấy lẩn quẩn trong đầu, nhưng tôi nhanh chóng gạt đi. Tiến lại gần, tôi khẽ hỏi:

-Đan Quỳnh thấy không khí nơi đây thế nào?

Em không trả lời, đôi mắt nhìn tôi thoáng chút khó hiểu, rồi vụt qua một nét lạnh lùng. Không một lời đáp lại, em quay người, bước nhanh về phía nhóm bạn, để mặc tôi đứng đó như thằng hề.

Đám đông  khúc khích nhìn tôi cười. Phong chắc kiềm chế lắm để không cười phá lên.

-Cách mạng còn dài lắm đồng chí à.Haha!

Hắn ta tiến lại vỗ vai tôi rồi đi về phía trước, không quên bỏ lại một câu trêu chọc. Khuôn mặt tôi lúc đó trông ngu hết chỗ nói.

Tôi chợt thấy mình lạc lõng, nhưng không để sự ngại ngùng kéo dài, tôi lập tức bước nhanh đuổi theo bóng dáng em giữa lối đi quanh co dẫn lên đỉnh núi. Con đường lên chùa xa hơn tôi nghĩ, những bậc đá trải dài, ngoằn ngoèo giữa rừng cây um tùm. Thế nhưng khi đến cổng chùa, khung cảnh trước mắt khiến mọi mệt mỏi đều tan biến.

Kim Nghê hiện ra giữa biển mây. Những bức tường rêu phong mang dấu tích thời gian, những cột gỗ lim đen bóng thấm đượm hương trầm, tỏa ra mùi thơm thanh tịnh. Dưới chân, từng phiến đá lớn nằm rải rác. Trong chính điện một bức tượng tiền nhân cầm cuốn sách trang nghiêm, một Ông Nghê được thờ ngay cạnh. Ngọn nến nhỏ chập chờn cháy, phản chiếu lên bức tượng đồng một thứ ánh sáng thánh khiết.

Không gian lặng đi, chỉ còn tiếng chuông khe khẽ ngân vang. Đứng từ đây, cả nhóm chúng tôi lặng người, nín thở ngắm nhìn cảnh sắc trải dài trước mắt.

Ngôi trường Trần Phú nơi đã quá quen thuộc với những ngày tháng học trò giờ đây chỉ bé nhỏ như một mô hình đặt giữa lòng thành phố. Từ nơi này, có thể phóng tầm mắt bao quát cả khu Thiên Thượng Nhân Gian. Xa hơn chút nữa là khu vườn phía Nam bên bến sông, nơi đang được cải tạo, hứa hẹn một diện mạo mới.

Từ đỉnh Bạch Mã nhìn về nơi tôi sinh ra và lớn lên, khung cảnh hiện ra đẹp như một bức tranh thủy mặc. Thiên nhiên đã vẽ nên nơi ấy bằng những nét chấm phá vừa hùng vĩ hoang sơ.

Con đường mà tôi vẫn tới trường mỗi ngày, nay nhìn xuống như một dải lụa mềm mại, trôi theo dòng chảy của sông La. Tôi có dõi mắt nhìn theo, con đường quanh co ôm lấy sườn núi, len lỏi qua những cánh đồng lúa bạt ngàn. Đôi lúc con đường ấy như biến mất giữa làn sương mỏng. Vùng đất phía Nam nơi tôi lớn lên được bao bọc bởi hai dãy núi hùng vĩ thuộc hệ thống Trường Sơn. Hai ngọn núi như hai con rồng khổng lồ vươn mình giữa trời cao, lưng phủ rừng xanh bạt ngàn, đỉnh chìm trong biển mây trắng. Giữa hai dãy núi ấy là một thung lũng rộng lớn xanh màu của cánh đồng lúa rộng lớn. Mảnh đất này tựa lòng mẹ hiền, dịu dàng ôm trọn những tinh hoa của đất trời, nuôi dưỡng những con người sinh ra từ đây.

Từ thung lũng ấy, dòng sông La hiền hòa chảy qua, chia cắt vùng đất xanh tươi thành hai nửa. Người dân nơi đây đã sinh sống dọc theo đôi bờ sông ấy cả nghìn năm, đời này nối tiếp đời kia, để lại dấu ấn trong từng mái nhà tranh, từng nhịp cầu nhỏ bắc ngang dòng nước. Nước sông La trong vắt như gương trời, phản chiếu sắc xanh của cỏ cây, sắc vàng óng ánh của mặt trời, sắc tím dịu dàng của những áng mây chiều. Mỗi khi có cánh chim lẻ loi sải ngang trời, bóng nó in xuống mặt nước, vẽ lên những gợn sóng mơ hồ.

Mỗi buổi sớm, khi sương mai còn đọng trên lá, ánh mặt trời đầu ngày phủ lên vùng đất một lớp vàng óng như mật, khiến cả thung lũng như bừng tỉnh. Đó là lúc tôi bị đánh thức bớt tiếng ý ới gọi nhau ra đồng. Tiếng Bà tôi gọi khẽ thức giấc tới trường trong những dịp giáp kỳ thi.

Trước cảnh sắc ấy, khuôn mặt Đan Quỳnh dường như bớt đi vẻ lạnh lùng. Em đứng lặng một lúc lâu, ngắm nhìn cảnh sắc thiên nhiên. Chúng tôi sáu người từng bước lần lượt bước qua cổng chùa, tiến vào bên trong chính điện.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận