Hồi Ký Những Năm Tháng Ấy
Chuyện của Đặng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02 : Kỷ niệm dưới bóng mái trường Trần Phú

Chương 08 : Cô bạn thân thời Trung Học của tôi

0 Bình luận - Độ dài: 2,477 từ - Cập nhật:

Nhìn sang Dũng Khùng đang tình chàng ý thiếp mặn nồng với Dung Nhi tôi chỉ biết lắc đầu. Cứ yêu vào làm đầu óc con người ta mụ mị. Đồng hồ báo giờ ra chơi cũng sắp hết. Tôi tiến lại quầy:

-Chị gái lấy thêm một phần bánh nhỏ và một chai nước suối rồi tính tiền giúp em!

-Có ngay nhé trai đẹp!- Nữ nhân viên xinh đẹp nhìn tôi tủm tìm cười

Căn tin trường học chủ yếu do nhân viên nữ phục vụ, có khoảng bốn đến năm cô gái xinh đẹp làm việc ở đây. Bạch Lan chỉ thỉnh thoảng xuất hiện nơi đây bằng một lối đi nhỏ bên hông lẩn khuất sau rặng trúc. Điều kỳ lạ khiến tôi không khỏi ngạc nhiên không hiểu bằng cách nào cô chủ Bạch lại tuyển được toàn những nhân viên vừa có nhan sắc, vừa giao tiếp tự tin và duyên dáng đến vậy.

Trong ánh mắt họ có điều gì đó rất tinh anh, như thể đã được huấn luyện bài bản. Phải chăng tiêu chuẩn tuyển dụng năm nay đã đạt đến đẳng cấp hoàn hảo như vậy rồi sao?

Tôi khẽ mỉm cười với dòng suy nghĩ vu vơ ấy, rồi bất giác ngước lên, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt trong sáng của cô nhân viên đang đứng trước mặt.

Cô nàng bắt được nụ cười của tôi, liền trêu chọc:

-Trai đẹp mua vào cho bé người yêu hả? Cười tươi quá ta!

Tôi chỉ cười thân thiện, không đáp. Đưa hai tay lịch sự đón lấy phần đồ ăn nhẹ gật đầu rồi quay người bước về phía dãy nhà A.

Trước khi đi, ánh mắt tôi không quên lướt qua bóng hình cô chủ Bạch Lan phía xa.

*****

Nhiều tháng sau, vào một buổi chiều đẹp trời.

Dũng Khùng với vẻ ngoài ngênh ngang, dẫn đám đàn em lượn lờ quanh lãnh địa quen thuộc. Sau khi chỉ đạo chúng xử lý một vài công việc lặt vặt, hắn rảo bước một mình tiến vào khuôn viên trường học. Vào giờ này trường chỉ còn vài lớp tập văn nghệ cùng một nhóm nhỏ học sinh cá biệt cũng tới do đoàn trường phạt lao động dọn dẹp.

Lầu ba không một bóng người. 

Hành lang dài và yên tĩnh đến mức từng tiếng bước chân của hắn vang vọng trong không gian. Khi đến cuối hành lang, Dũng Khùng rút điện thoại, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, gửi đi một tin nhắn.

Hắn đứng tựa vào bức tường, đôi mắt nheo lại đầy vẻ trầm ngâm, chờ đợi điều gì đó. Trong không khí tĩnh lặng của buổi chiều tà  từng tia nắng yếu ớt xuyên qua ô cửa sổ, soi rọi lên gương mặt góc cạnh của gã.

Một lúc sau, tiếng giày cao gót vang lên từng nhịp gõ đều đặn dội vào hành lang tĩnh mịch.

Từ phía xa Dung Nhi xuất hiện. Chiếc quần jean ôm sát cùng áo thun hồng mềm mại làm nổi bật từng đường nét cơ thể. Vòng ngực căng tràn khiến bất cứ gã đàn ông nào cũng phải ngẫn ngơ.

-Cục cưng chờ em lâu không? 

Dung Nhi nhìn hắn ngọt ngào.

Ánh mắt Dũng Khùng dừng lại trên cơ thể Dung Nhi. Hắn cảm thấy tim mình loạn nhịp, có điều gì đó từ Dung Nhi khiến kẻ vốn luôn mạnh mẽ như hắn cũng thoáng chút bối rối.

-Cả trưa đi đâu anh không gọi được em?

Một thoáng lo lắng hiện ra trong mắt, Dung Nhi ôm lấy cánh tay Dũng Khùng kéo về phía cơ thể mềm mại của mình nũng nịu:

-Hihi! Nào có đâu. Em ghé qua nhà đứa bạn trong lớp. Điện thoại sạc pin nên em không có để ý cục cưng gọi.

Chỉ cần có thế gã trùm trường đã ngoan ngoãn ôm lấy Dung Nhi cưng chiều. Một vệt chất lỏng màu trắng đục khô lại còn vương trên tóc con bé. Nếu lúc bình thường thật khó để lọt khỏi ánh mắt tinh anh của hắn ta. Thế nhưng yêu vào làm con người ta u mê, Dũng Khùng cũng chẳng hề ngoại lệ.

Dũng Khùng đã từng trải qua vài mối tình nhưng chưa ai làm hắn điên đảo như người con gái trước mặt. Lúc đầu, hắn ta chỉ bị đơn giản thèm muốn cơ thể hoàn hảo mà bất kỳ gã đàn ông nào cũng phải khao khát kia. Nhưng càng ở bên nhau, hắn càng điên cuồng bởi thứ cảm xúc người con gái ngoan đạo này mang tới.

Dung Nhi không chỉ đẹp, cô còn mang đến cảm giác dịu dàng lẫn điên loạn mà trước giờ hắn chưa từng biết đến. Cô gái xứ đạo xinh đẹp thuần khiết, nhưng lại biết cách khiến hắn khao khát đến cuồng dại. Cả hai hợp nhau trong chuyện tình dục tới kỳ lạ. Ở bất cứ đâu Dung Nhi cũng thành công khơi gợi bản năng đàn ông của hắn.

Dung Nhi tiến lại gần, ánh mắt cô chạm vào hắn, một ngọn lửa chực thiêu rụi tất cả lý trí của hắn. Dũng Khùng không nhịn được nữa, cảm giác như từng tế bào trong người hắn đều đang hét lên muốn chiếm lấy cô. Đã quen bao lần, Dung Nhi vừa tiến tới cả hai cuốn lấy nhau như những đợt sóng vỗ vào bờ cát. Cả không gian vang lên những thanh âm ướt át cháy bỏng.

Trong tiếng ồn ào dưới sân trường của đám học sinh đang tập văn nghệ. Tựa lưng vào lan can cảm nhận sự chăm sóc chu đáo từ Dung Nhi.

Dù là chốn đông người qua lại hay nơi thảm cỏ vắng vẻ xanh tươi cả hai đều có thể lao vào nhau giải toả những ham muốn lên đối phương. Ánh mắt to tròn ngây thơ ngước lên nhìn đắm đuối và cả thân hình ma quỷ kia nữa. Ai có thể cưỡng lại được cô ta cơ chứ.

Vài người đi qua nghe thấy âm thanh ngại ngùng phát ra từng miệng Dung Nhi, ngước lên lầu cao với ánh mắt khó hiểu.

*****

Khu Trung Tâm, 

Nhà riêng của Hoàng Linh.

-Đồ ngốc! dậy mau!

Ánh nắng len qua khung cửa sổ rọi xuống. Tôi lười biếng tỉnh giấc. Nheo mắt nhìn Hoàng Linh đang cắn môi, chau mày khuôn mặt đẹp sát cạnh bên.

Sau buổi học nhàm chán kéo dài thông thường tôi chẳng vội về nhà ngay. Đám Dũng Khùng sẽ thường đóng quân ở một trụ sở gần trường học. Còn tôi lại ghé qua nhà cô bạn Hoàng Linh cách đấy không quá xa.

Trong lúc chờ con bé chuẩn bị cơm trưa, tôi nằm dài trên chiếc ghế sofa êm ái nhắm mắt tận hưởng chút bình yên. Để rồi bắt đầu nghĩ xem chiều nay sẽ rủ cô em nào đi chơi, chẳng biết say giấc từ lúc nào.

-Ủa...Nãy tao ngủ quên hả? -Giọng nói lười nhác vang lên, tôi chớp mắt vài cái rồi từ từ mở mắt. Trên gương mặt lười biếng vẫn còn sót lại vài vệt ánh nắng vàng nhạt.

-Tao vừa có một giấc mơ kỳ lạ! Hình như thấy chúng ta của 10 năm sau.

Tôi dụi mắt, chất giọng trầm ấm có chút không hợp với khuôn mặt này.

-Hở?  Kể tớ nghe xem nào? -Hoàng Linh lập tức bị thu hút.

Tôi cười lớn cố che dấu vẻ bối rối. Đang yên lành tự dưng mơ thấy thật nhiều năm về sau. Khi đó Hoàng Linh kết hôn, đáng lẽ con bạn thân kết hôn tôi phải vui mới đúng. Chẳng hiểu sao trong giấc mơ, trước ngày Hoàng Linh lên xe hoa tôi đã uống thật nhiều rượu và khóc lóc quá trời. Vỗ nhẹ lên đầu xoá đi hình ảnh ngớ ngẩn.

-Haha! Tao đùa mày đấy. Dễ dụ thế không biết.

Linh khoanh tay, nhìn tôi rồi cười đùa:

-Cậu là heo hả? Tớ đã nấu xong hết bữa trưa trong lúc cậu còn đang ôm gối mơ mộng rồi đó!

Ngắm nhìn Hoàng Linh trong chiếc tạp dề trắng ôm lấy vòng eo thon nhỏ, khuôn mặt tựa như thiên sứ đang phụng phịu tôi mỉm cười. Thật không ngờ con bé mọt sách lạnh lùng chẳng thèm chơi với bất kỳ ai trong lớp học kia. Khi chỉ còn hai đứa lại trở nên khác biệt như thế.

Hoàng Linh luôn sống thu mình, cố dấu đi những điều khiến bản thân nổi bật. Mỗi ngày Hoàng Linh tới lớp phong ấn nhan sắc của mình trong cặp kính cận to che hết nửa khuôn mặt.

Cô nàng luôn mặc chiếc áo khoác đồng phục rộng thùng thình bất kể nắng mưa để che đi thân hình chữ S với vòng ngực cup D của mình. Chẳng biết tại sao con bé này luôn thấy xấu hổ tự ti khi nghĩ rằng đang có cả nghìn đôi mắt chỉ trỏ chê bai vòng ngực ngoại cỡ.

-Tao đi rửa mặt đây. -Tôi đứng lên, khẽ vươn vai, đi thẳng vào trong căn phòng phía trong. 

Bất giác nhận ra căn nhà nhỏ ấm cúng của Hoàng Linh đã trở thành một chốn bình yên trong tâm hồn từ lúc nào chẳng hay. Tôi luôn dành thời gian để tới nơi đây bất cứ lúc nào trái tim cần một điểm tựa.

Một đứa trẻ mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được ông bà nuôi nấng bằng tất cả tình thương còn sót lại sau những mất mát. Sau sinh nhật năm mười bốn tuổi tôi đã sống một mình trong căn nhà lớn với khu vườn rộng và những ô cửa sổ cao vút.

Đó thực sự là một nơi lộng lẫy toạ lạc ở khu vực phía Nam thành phố, nơi mà hầu hết dân cư sống bằng nghề trồng lúa, quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời này.

Căn nhà lớn với mảnh vườn rộng được bao quanh bởi những mái nhà tranh lụp xụp mọc thưa thớt tạo nên thứ cảm giác cô đơn và lạc lõng. Trong những đêm mưa, nơi ấy chỉ có tiếng gió thổi từ mặt nước sông La làm lung lay những đoá hoa trà trắng và bóng đèn vàng hiu hắt.

Có lẽ vì thế mà tôi vốn quen với cô đơn.

Hoàng Linh thì khác nơi cô lớn lên thuộc khu vực trung tâm sầm uất nhất của thành phố T.

Ít ai biết ở ngay trung tâm buôn bán sầm uất nhất, cách đó chỉ một đoạn đường ngắn có một căn biệt thự nhỏ xinh, nơi những hàng cây xanh mướt che bóng dọc lối vào. Căn nhà tinh tế với tường trắng bao quanh là khu vườn nhỏ đầy hoa. Trên hàng rào gỗ trồng cây hồng leo, tới mùa nở ra những đoá hoa làm khung cảnh tựa tranh vẽ.

Dân cư khu Trung Tâm sống bằng nghề kinh doanh và chính trị, bởi thế một số vẫn thường có ánh nhìn kỳ thị với người dân sống ở những khu vực ngoại ô thành phố như tôi. Gia đình Hoàng Linh thì không giống thế từ nhỏ cô đã được cha mẹ dạy dỗ cẩn thận bởi thế Hoàng Linh luôn biết suy nghĩ cho người khác.

Gia đình Linh vốn dân kinh doanh, điều kiện sống khá giả tuy thế cha mẹ cô thường xuyên vắng nhà vì công việc. Căn nhà ấy hiếm khi có tiếng người, tôi hẳn là vị khách duy nhất vẫn thường xuất hiện nơi đây.

-Cậu thấy sao? -Trong căn bếp được bày biện gọn gàng, Hoàng Linh hồi hộp mở đôi mắt to tròn.

Tôi dành một sự thích thú đặc biệt tới những món ăn mà cô nấu. Bởi thế mỗi lần đến Hoàng Linh lại có những món ăn mới dàng cho con chuột bạch này. Chẳng biết con bé dành thời gian học nấu ăn từ bao giờ. Thế nhưng mỗi lần tôi trầm trồ khen ngợi món ăn trông Hoàng Linh vui lắm.

Món soup hôm nay cũng thế, luôn tuyệt vời. Tôi múc thêm một muỗng cho vào miệng làm bộ ngẫm nghĩ.

Hoàng Linh xị mặt nhìn tôi lo lắng.

-Nó không ngon à? Nãy trong lúc cậu ngủ tớ vô tình thấy trên chương trình tivi. Sẵn đồ trong bếp nên nấu vội. Không ăn được thì để tớ mang đi đổ.

Hoàng Linh vờ lạnh lùng làm như không quan tâm. Thế nhưng ánh mắt thất lạc đó đã bán đứng con bé. Có lẽ con bé dành khá nhiều tâm huyết cho món ăn này.

Cô đưa tay dẹp chén suop đi.

-Phải ăn thêm một lần nữa mới biết có ngon không? Chưa nếm được vị!

Nói đoạn tôi liền múc hai muỗng lớn rồi đưa nhanh vào miệng. Vẻ mặt tận hưởng khó dấu. Sau đó tôi nhìn Hoàng Linh trêu tức.

Tới lúc này Hoàng Linh liền hiểu nãy giờ tôi bày trò trêu chọc mình. Cô tức giận giành lấy. Nhanh như chớp, tôi bưng cả tô soup nóng uống sạch sẽ rồi nhìn cô cười hả hê.

-Chà! Ngon hết nấc luôn. Mà chén của tao hết rồi. Chắc phải ăn thêm một bát nữa mới cảm nhận được vị ngon.

Khuôn mặt Hoàng Linh dãn ra môi nở nụ cười tự mãn. Thế nhưng ngoài miệng vẫn tỏ ra thờ ơ:

-Nấu đại đại chỉ được vậy thôi. Còn có mỗi chén này, ăn chung với tớ đi.

Chỉ chờ có thế, tôi nhanh chóng múc một muỗng trong bát của cô đưa lên miệng thổi cho bớt nguội. Nhẹ nhàng đút cho Hoàng Linh, cô cũng chẳng ngại ngần nếm thử công sức của mình.

-Hừm. Ngon nha!

Đút cho Hoàng Linh xong tôi nhanh chóng dùng luôn chiếc muỗng cô ấy vừa dùng và tiếp tục ăn ngon lành. Con bé nhìn tôi, rồi lại nhìn xuống chiếc muỗng trên tay ánh mắt bối rối. Bất giác khuôn mặt Hoàng Linh ửng đỏ lên vẻ ngại ngùng.

"Con bé này hôm nay sao ấy nhỉ. Dùng chung muỗng thôi mà ta? Đẹp gái hay khùng khùng thế sao?" -Tôi nghĩ thầm nhìn chằm chằm con bé.

"Có lẽ Hoàng Linh....đói!"

Chắc chắn với suy nghĩ đúng đắn của mình tôi liền múc cho cô thêm một muỗng cẩn thận thổi rồi đưa lên môi em ấy.

- Lưu manh!

Hoàng Linh nhỏ giọng tức giận, chả hiểu kiểu gì miệng trách móc thế nhưng  con bé vẫn đón lấy ăn ngon lành trong nụ cười híp mí.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận